Vũ Văn Thành Đô uống trà nóng vào, cảm thấy tốt hơn một chút. Đứng dậy hỏi:
-Y đang ở nơi nào?
-Ở phòng khách! Dáng vẻ rất lo lắng. Phu quân nhanh đến gặp y đi!
Tạ thị thúc giục y.
-Ta biết rồi.
Vũ Văn Thành Đô sửa sang lại một chút đầu tóc quần áo, sau đó đi về phía phòng khách. Mới vừa đến cửa phòng khách, một gã quan quân liền chạy vội tới, quỳ một gối nói:
-Vũ Văn Đại tướng quân, việc lớn không tốt.
Tên quan quân này gọi là Ngưu Thuận Nhi, là Giáo úy thân binh của Vũ Văn Thành Đô. Tối hôm qua, sau khi Vũ Văn Thành Đô tạm thời bị cắt chức, liền cho Ngưu Thuận Nhi dẫn thân binh đi theo Độc Cô Khai Viễn, tránh để người kế nhiệm thanh tẩy.
-Đã xảy ra chuyện gì?
-Sáng sớm hôm nay, trong cung truyền ra ý chỉ, lệnh cho chúng ta và tả quân thay đổi vị trí. Vũ Văn Tinh liền dẫn chúng ta tới Nam Đại doanh. Độc Cô Tướng quân cảm thấy có chút kỳ quái, đến hỏi Vũ Văn Tinh thì không thấy y có kim bài điều binh. Vũ Văn Tinh trả lời quanh co, không thể nói rõ ràng được. Độc Cô Tướng quân bèn sai người vào cung Giang Đô hỏi thăm tin tức, lại phát hiện cầu đến cung Giang Đô đã bị dỡ bỏ. Tướng quân, khẳng định là cung Giang Đô đã xảy ra chuyện.
Vũ Văn Thành Đô chấn động, xoay người chạy về phòng, vừa mới chạy được vài bước bèn dừng lại hỏi:
-Dưới tay Độc Cô Tướng quân còn bao nhiêu quân đội?
-Còn có ba ngàn người.
Vũ Văn Thành Đô cũng không kịp mặc khôi giáp, vào phòng cầm lấy Phượng Sí Lưu Kim Thang, sau đó đi đến mã phòng. Nhi tử Tiêu Diên Niên từ phía sau đuổi theo.
-Phụ thân, con đi với người.
Vũ Văn Thành Đô dừng chân, chăm chú suy nghĩ một lát, quay đầu lại đỡ lấy bả vai con trai, chăm chú nhìn vào mắt y rồi nói:
-Khả năng Giang Đô xảy ra đại loạn. Con mang theo mẫu thân nhanh chóng rời khỏi Giang Đô. Đến Thái Nguyên tìm Dương Nguyên Khánh. Ta xử lý xong mọi việc ở đây sẽ đến Thái Nguyên gặp mọi người.
-Nhưng mà phụ thân…
Không đợi nhi tử nói xong, Vũ Văn Thành Đô liễn vỗ vỗ bả vai y, cười nói:
-Con theo ta đi, cũng chỉ tăng thêm một binh lực, ý nghĩa không lớn. Nhưng mẫu thân con lại không có người chăm sóc. Con phải nhớ kỹ lời ta, mang theo mẫu thân con đi theo đường Kinh Tương đến quận Hoằng Nông, lại từ quận Hoằng Nông lên Hà Bắc. Dương Nguyên Khánh là thúc phụ con, y sẽ đối đãi tốt với mấy người. Con hãy nghe lời ta, ta sẽ nghĩ biện pháp hội hợp với các người.
Tiêu Diên Niên khẽ cắn vào môi, gật đầu. Vũ Văn Thành Đô mỉm cười:
-Vậy khẩn trương lên! Mang theo một chút nữ trang, kiếm một con thuyền rời đi. Nếu cửa thành đóng, muốn đi cũng không được.
Tiêu Diên Niên xoay người bước đi, Vũ Văn Thành Đô bỗng gọi y lại, trầm ngâm một chút rồi cao giọng nói với nhi tử:
-Con nhớ kỹ lời ta, đại trượng phu phải ở trên sa trường kiến công lập nghiệp. Chớ học theo phụ thân, một thân võ nghệ lại cả đời làm bình hoa.
Tiêu Diên Niên quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, cúi lạy phụ thân một lạy, sau đó xoay người chạy vội đi. Vũ Văn Thành Đô nhìn nhi tử chạy vào bên trong, lúc này mới bước nhanh đến mã phòng, dắt tuấn mã của mình ra, xoay người lên ngựa, theo Ngưu Thuận Nhi đi đến Nam Đại doanh.
Nam Đại doanh cách thị trấn Giang Dương hơn hai dặm về phía nam, hai người bọn họ chạy một lúc thì đến nơi. Thiên Ngưu Lang Tướng Độc Cô Khai Viễn từ trong đại doanh vội vàng chạy ra, chắp tay bẩm báo:
-Đại tướn quân, Vũ Văn Tinh dẫn các huynh đệ đi về phía nam, nói là đến phòng ngự cung Đan Dương. Thuộc hạ không ngăn được bọn họ, đã đi hơn nửa canh giờ rồi.
-Vậy trên tay ngươi còn bao nhiêu quân đội?
Vũ Văn Thành Đô lo lắng hỏi.
-Khoảng ba ngàn quân!
Trong lòng Vũ Văn Thành Đô nhanh chóng tính ra, nhân số vẫn là quá ít, nhưng cũng không có cách nào, y lập tức ra lệnh:
-Theo ta đến đường Khương Hoàng, lập tức đến cung Giang Đô hộ giá!
Vũ Văn Thành Đô mặc khôi giáp vào, suất lĩnh ba ngàn quân đội chạy về hướng đường Khương Hoàng cách cung Giang Đô ba mươi dặm chạy gấp đến.
…
Đường Khương Hoàng là một cung đường nhỏ thông với cung Giang Đô. Mặt đất nhấp nhô không bằng phẳng. Đường gập ghềnh, hai bên là những cánh đồng lớn. Lúc trước, Dương Nguyên Khánh tìm kiếm và tịch thu điền trang của Trương gia, chính là ở đường Khương Hoàng này. Từ đường Khương Hoàng đến cung Giang Đô dài chừng ba mươi dặm. Trên thực tế, đây là một con đường hình cánh cung.
Vũ Văn Thành Đô dẫn ba ngàn người vội vàng chạy đi. Bọn họ đều là kỵ binh, hành quân nhanh chóng, sau nửa canh giờ đã gần đến cung Giang Đô, đã có thể nhìn thấy đỉnh nhọn của Phật tháp trong cung Giang Đô. Lúc này, bọn họ chạy qua một mảnh rừng rậm rạp, đội ngũ lập tức giảm tốc độ, tay cầm thuẫn bài, cảnh giác quan sát hai bên.
-Tướng quân, có phục binh!
Một gã Giáo úy phát hiện bên trong rừng rậm có bóng ngươi di động. Y vừa dứt lời, từ hai bên đường có hàng vạn mũi tên bắn ra. Mưa tên dày đặc bắn về phía bọn họ. Tuy trên tay quân lính có cầm thuẫn bài, nhưng mưa tên dày đặc khiến cho không ít người ngựa bị trúng tên. Binh lính kêu lên thảm thiết, chiến mã hí inh ỏi. Chỉ trong nửa khắc đã có mấy trăm người ngựa trúng trên ngã sấp xuống.
- Tiến lên!
Vũ Văn Thành Đô hét lớn một tiếng, dẫn quân tiến về phía trước, thoát khỏi rừng rậm. Ra khỏi cửa rừng là đến cung Giang Đô. Cánh rừng rậm này là một đạo phòng tuyến được thiết kế đặc biệt để bảo vệ cung Giang Đô. Ra khỏi rừng được một trăm năm mươi bước, phía trước có một đạo quân mấy ngàn người nhanh chóng khép lại, chặn đường đi của bọn họ. Đại tướng cầm đầu là Hữu Đồn Vệ Tướng quân Trần Lăng.
Y là tâm phúc được yêu thích nhất của Vũ Văn Thuật, là lão tướng đã trải qua trăm trận chiến, đã hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao (đao ba mũi hai lưỡi). Y lạnh lùng chăm chú nhìn Vũ Văn Thành Đô dẫn quân lao tới, lớn tiếng ra lệnh:
-Bắn tên!
Mấy ngàn mũi tên từ chính diện bay tới đám kỵ binh đang xung phong. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, liên tục có người và ngựa ngã xuống mặt đất. Con mắt của Vũ Văn Thành Đô đỏ bừng, y múa Phượng Sí Lưu Kim Thang gạt các mũi tên, thúc ngựa chạy như bay, một lát đã tiến đến phạm vi ngoài sáu mươi bước. Y nhân lúc quân địch còn chưa hoàn toàn phủ kín quan đạo, mở ra một đường máu.
Trần Lăng thấy Vũ Văn Thành Đô dẫn mấy trăm thân vệ xung phong lên trước, đại đội ở phía sau đã bị bỏ xa chừng năm mươi thước, y cười lạnh một tiếng, ra lệnh:
-Cánh tả đột kích, chia cắt hai quân!
Một tiếng trống trận vang lên, một chi năm ngàn kỵ binh từ cánh trái đâm tới, chính xác xông qua khe hở năm mươi thước sau lưng Vũ Văn Thành Đô, đem Vũ Văn Thành Đô ngăn cách với đại đội ở phía sau.
Từ hai bên vang lên tiếng hét rung trời, hai mươi ngàn phục binh từ hai bên trái phải đánh tới, vây quanh ba ngàn người. Sáng tối đều là ý trời, hai mươi ngàn quân tới phục kích viện quân của Vũ Văn Thành Đô khiến cho vòng vây bên ngoài cung Giang Đô có phần lơi lỏng, xuất hiện lỗ hổng phòng thủ, đội thuyền vận chuyển Dương Phương Hinh mới có thể thuận lợi ra khỏi cung Giang Đô.
Vũ Văn Thành Đô chấn động, phía sau đã bị quân địch ngăn cách, không thể lùi lại. Mà ở phía trước lại có mấy ngàn kỵ binh liều chết xông về phía y. Trước sau đều không có đường, Vũ Văn Thành Đô đành cắn răng lao về phía trước.
Vũ Văn Thành Đô huy động Phượng Sí Lưu Kim Thang giữa vòng vây dày đặc liều chết của địch nhân. Đánh chết, lần lượt chết, đầu người nát bấy, thân thể giập nát, quân địch ở bốn phía đổ xuống liên tục, máu thịt tứ tung. Không khí tràn ngập màu máu đỏ. Trần Lăng cũng đủ độc ác, triệu tập ba ngàn quân vây công y.
Thời gian trôi đi, bộ hạ của Vũ Văn Thành Đô dần bị giết chết, đại bộ phận đều quỳ xuống đầu hàng. Độc Cô Khai Viễn cũng chết trong đám loạn quân.
Bên cạnh Vũ Văn Thành Đô không còn một người nào, lúc này y đã kiệt sức, ngựa cũng hết hơi. Hai mươi ngàn quân địch giống như tường sắt vây chặt lấy y. Vũ Văn Thành Đô biết mình không có khả năng xông ra, hét lớn một tiếng:
-Gọi Trần Lăng tới gặp ta!
Dưới sự bảo vệ của mấy trăm thân vệ, Trần Lăng tiến đến cách Vũ Văn Thành Đô ngoài hai mươi bước, cười nói:
-Vũ Văn Tướng quân, nếu ngài chấp nhận đầu hàng, ta bảo đảm ngài sẽ nhận được vinh hoa phú quý.
Vũ Văn Thành Đô giơ Phượng Sí Lưu Kim Thang lên, chỉ vào y nói:
-Trần Lăng, Thánh thượng đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại tạo phản, hành thích vua?
-Câm mồm!
Trần Lăng gầm lên:
-Vũ Văn Thành Đô, Trần Lăng ta không cần ngươi tới giáo huấn. Ngàn dặm giang sơn gấm vóc của Đại Tùy bị hủy trên tay tên độc tài kia. Bao nhiêu người tan cửa nát nhà, thê tử ly tán. Năm mươi triệu nhân khẩu của Đại Tùy bây giờ còn lại bao nhiêu? Chiến tranh đồ than, xương trắng trải khắp ngàn dặm đường. Y không nên vì hàng nghìn hàng vạn người đã chết mà đền mạng hay sao? Giết tên độc tài kia, Trần Lăng ta sẽ lập Hoàng trưởng Tôn lên làm vua, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.
Vũ Văn Thành Đô cười lạnh:
-Chỉ sợ ngươi vất vả một hồi, là may áo thay người khác mà thôi.
Sắc mặt Trần Lăng âm trầm:
-Cung thủ vây quanh!
Ba ngàn kỵ cung vây quanh Vũ Văn Thành Đô, đồng loạt kéo cung nhắm vào y. Trần Lăng hừ mạnh một tiếng rồi nói:
-Vũ Văn Thành Đô, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu đầu hàng, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!
Vũ Văn Thành Đô cười ngạo nghễ:
-Vũ Văn Thành Đô ta tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi, đáng tiếc a…! Giờ lại phải chết trên tay tiểu nhân. Trần Lăng, một ngày nào đó con ta sẽ tới lấy cái đầu trên cổ ngươi.