Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 570: Kế hoạch có thay đổi




Sắc mặt của y tái nhợt khác thường. Vì lo lắng trở nên có chút bóp méo. Y đã ý thức được nghiêm trọng của vấn đề. Phong Châu không nổi trống, không có thổi kèn, ở trong đêm lặng lẽ đánh úp. Rất có khả năng thành Thái Nguyên thất thủ rồi. Y lập tức quát lệnh:

-Mau điều năm nghìn xạ thủ đến thành bắc!

Vừa dứt lời, một tiếng long trời lở đất vang lên từ cửa thành “ ầm ầm”. Tiếng va đập mạnh mẽ mà nặng nề ấy như đến từ địa ngục, đâm thẳng vào lòng người. Khiến lòng người như bị vỡ tan. Rất nhiều binh sĩ chịu không nổi tiếng tấn công này, bịt tai kêu thảm ngã xuống. Cả thành bắc đều lay động. Các binh lính hoảng sợ kêu to. Tới tấp ngồi xuống, một máy ném đã nghiêng, mất đi trọng tâm, chầm chậm từ trên thành rơi xuống, tan thành mấy đoạn.

Sự lay động dưới chân khiến Hạ Hầu Đoan té ngã xuống đất. Y bò dậy vội vàng hét:

-Mau đi điều cung nỏ! Đi mau!

Ngoài thành bắc, mấy trăm trọng giáp binh bộ ôm chuỳ phá thành chầm chậm lui về sau. Trên đỉnh đầu bọn họ giơ mấy trăm thuẫn lớn. Cung tên tuy bắn không đến bọn họ, từng khối đá từ trên thành rơi xuống, vẫn có không ít binh lính bị đập trúng. Buồn thảm kêu một tiếng ngã xuống đất, lập tức được lính bên cạnh kéo đi.

Chủ tướng trọng giáp mạch đao Dương Tư Ân cũng ở bên cạnh chuỳ phá thành. Trước mọi người lùi đến ngoài hai mươi bước, bắt đầu chuẩn bị tấn công đợt hai. Anh ta hô to:

-Một! hai! Ba!

Mấy trăm binh lính đồng thời phát lực. Chuỳ phá thành với sức mạnh vô cùng một lần nữa va vào cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng kinh thiên động địa. Cửa thành lay động kịch liệt. Mắt thấy then cửa phía sau sắp gãy, gạch đá bên trên cửa lớn khẽ động, lũ lượt rơi xuống. Tường thành bên cạnh cũng xuất hiện cái khe nứt rất lớn.

-Tiếp nào!

Dương Tư Ân hét to một tiếng, đội ngũ lần nữa lùi về sau. Lùi đến ngoài hai mươi bước, mấy trăm trọng giáp bộ binh cùng gào lên. Bọn họ dốc hết sức lực, ôm lấy chuỳ phá thành lần nữa vọt lên cửa thành. Trên chuỳ phá thành phát ra lực dường như ngay cả núi đều có thể bị phá huỷ.

Ngay tại lúc cầu treo ầm ầm đổ xuống không lâu. Thành Thái Nguyên đã bắt đầu đại loạn. Huynh đệ Tiết thị dẫn mấy trăm người xông đến ngoài quân doanh. Châm lửa đốt cháy quân doanh. Mấy trăm lều quân đều bị đốt cháy, quân doanh đã hỗn loạn. Chuồng ngựa cũng bị mở ra, mấy nghìn chiến mã từ trong chuồng ngựa xông ra. Chạy băng trên đường cái. Thủ hạ của huynh đệ Tiết thị nhao nhao đuổi theo cướp ngựa. Cũng không thèm giết địch lập công.

Huynh đệ Tiết thị một lòng muốn bắt lấy Lý Nguyên Cát, dẫn hơn trăm người chạy vào phủ Tổng quản. Bọn chúng vừa chạy đến phủ tổng quản, lại gặp Trưởng sử Đậu Đản cưỡi ngựa chạy đến, bên cạnh chỉ có không đến mười thị vệ.

Tiết Thâm mừng rỡ, gào to một tiếng, hơn trăm người ào lên, ném Đậu Đản trên đất, trói chặt lại. Lúc này, một thủ hạ chạy đến hô:

-Đại ca, Lý Nguyên Cát dẫn quân hướng đi về cửa nam rồi.

Tiết Thâm do dự một lúc. Nếu trong tay Lý Nguyên Cát có quân đội, vậy không dễ đi liều mạng rồi. Tuy nhiên, thiêu huỷ quân doanh, thả chiến mã, hơn nữa tóm được con rể của Lý Uyên. Đây đều tính là công lao. Gã thấy một đội binh lính đang chạy từ xa tới, liền xua tay, mọi người túm Đậu Đản chạy vào một ngõ nhỏ. Rất nhanh biến mất trong đêm.

Trên đường phố thành Thái Nguyên hỗn loạn, đâu đâu đều là binh lính. Lửa lớn đã sắp nuốt hết quân doanh, các binh lính không tìm được đội ngũ, đều chạy không mục tiêu. Không ít binh lính bắt đầu nhân cơ hội đập cửa hàng cướp bóc.

Lúc tiếng va đập vào thành vang lên lần đầu, Lý Nguyên Cát và Vũ Văn Hâm dẫn ba nghìn kỵ binh vừa khéo đến cửa nam. Cửa nam đang từ từ mở ra. Lý Nguyên Cát hoảng loạn, tuy nhiên y nên ở lại chỉ huy trận chiến bảo vệ thành Thái Nguyên cuối cùng. Nhưng y đã hoàn toàn bỏ rơi thành Thái Nguyên. Hiện nay y chỉ có một suy nghĩ, lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi thành Thái Nguyên.

-Tề công xin khoan đi!

Tư Mã Lưu Đức Uy truy đuổi theo. Y cản Lý Nguyên Cát lại, vội nói:

-Hiện nay là lúc mấu chốt, Tề Công nếu chạy trốn, lòng quân tán loạn, Thái Nguyên thật sự xong rồi.

Lý Nguyên Cát trừng mắt:

-Ai nói ta muốn chạy trốn, ta là đi đường vòng tấn công hậu doạnh của Dương Nguyên Khánh. Ép bọn chúng lui binh, ngươi dám làm hỏng đại kế của ta?

Lý Nguyên Cát dùng trường sóc đẩy ngựa của Lưu Đức Uy ra. Quất chiến mã thật mạnh, dẫn ba nghìn người xông ra ngoài thành. Lưu Đức Uy nhào xuống ngựa, chạy lên trên thành. Y đứng ở tường thành, kỵ binh của Lý Nguyên Cát đã mất hút trong bóng đêm. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa đi về hướng nam. Lưu Đức Uy thở dài, Lý Nguyên Cát vẫn là lâm trận bỏ chạy.

Quân Phong Châu lần thứ ba va mạnh cuối cùng làm cho then của cửa thành bị gãy. Cửa thành bắc thành Thái Nguyên ầm ầm bị phá. Mấy nghìn trọng giáp mạch đao ở phía sau hò hét xông vào trong thành. Màn tên dày đặc bắn trên người bọn họ, không thể bắn qua áo giáp của bọn họ. Bọn họ giơ đao xông lên mấy nghìn xạ thủ mà giết.

Ngoài hai dặm, Dương Nguyên Khánh thấy cửa thành bắc đã bị phá. Hắn giơ chiến đao gào lên:

-Tấn công vào thành!

-Giết!

Ba mươi nghìn kỵ binh đã phát động. Che trời phủ đất mà xông vào thành Thái Nguyên.

Lửa lớn trong quân doanh đã bị dập tắt, thành Thái Nguyên đã dần dần khôi phục lại sự yên ổn, do Lý Nguyên Cát chạy trốn, phó tướng trấn giữ Hạ Hầu Đoan đã bị giết trong loạn quân, mấy ngàn quân trong thành Thái Nguyên không còn đường rút lui đều đầu hàng quân Phong Châu, quân Phong Châu nhanh chóng khống chế quan nha, kho hàng, phương tiện trọng yếu trong thành Thái Nguyên, đến lúc này phía bắc Thái Nguyên rốt cục đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm giữ.

Trong sự vây quanh của mấy ngàn kỵ binh, tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa tiến vào thành Thái Nguyên, bên trong cổng thành Thái thú Vương Tự suất lĩnh mười mấy quan viên văn võ đồng loạt khom người thi lễ:

- Tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Ta phụng lệnh Đại Vương chinh phạt nghịch tặc Lý Uyên, nay đã phá được Thái Nguyên, nhưng chỉ là bước đầu tiên nam chinh Lý Uyên, hy vọng các vị đại thần có thể lấy xã tắc Đại Tùy làm trọng, phụ tá Đại Vương chấn hưng giang sơn Đại Tùy ta.

Vương Tự cất cao giọng nói:

- Chúng tôi nguyện ý nghe theo sự phân phó của Dương tổng quản, phụ tá Đại Vương, chấn hưng giang sơn Đại Tùy.

Bùi Thế Thanh bước lên phía trước, giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:

- Dương tổng quản, vị này chính là Vương Thái thú quận Thái Nguyên, gia chủ Vương thị ở Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Vương Tự, là cậu của vợ hắn Bùi Mẫn Thu, năm đó hắn và Bùi Mẫn Thu thành hôn có gặp mặt qua một lần, tuy nhiên Bùi Thế Thanh nếu đã giới thiệu thêm một lần như vậy, chính là nói cho hắn biết Vương Tự có thể tin cậy được, lần này lấy Thái Nguyên y ở trong thành cũng có tác dụng tốt.

Tuy rằng quan Phong Châu đã phá được Thái Nguyên, những cũng không có ý nghĩa hắn có thể hoàn toàn chiếm lĩnh được quận Thái Nguyên, dù sao nơi này cũng là hang ổ của Lý Uyên, Lý Uyên ở chỗ này đã có nhiều năm kinh nghiệm, tiếp theo hắn còn phải đề phòng Lý Thế Dân quay lại phản công, hắn cần những quan viên này thay mình trấn an dân chúng, mời chào các huyện trong quận Thái Nguyên đầu hàng, ổn định tình thế.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

- Xin Vương Thái thú yên tâm, quân Phong Châu kỷ luật nghiêm minh sẽ không có đụng đến cây kim sợi chỉ, xin Vương Thái thú và các vị sứ quân trấn an dân chúng, ta hy vọng thành Thái Nguyên tình thế có thể nhanh chóng yên ổn trở lại.

Dương Nguyên Khánh hàm ý chính là nói cho mọi người biết, chức quan của mọi người sẽ không bị tước đi, mọi người cực kỳ mừng rỡ, kỳ thật Lý Uyên cũng dùng danh nghĩa triều Tùy mà khởi binh, Dương Nguyên Khánh cũng là dùng danh nghĩa triều Tùy. Chỉ cần không phải là Lưu Vũ Chu công hãm Thái Nguyên, vậy hết thảy đều bình thường không có gì thay đổi.

Chúng quan viên đều tiến lên thi lễ, sau đó tự tản đi, Vương Tự và Bùi Thế Thanh cũng biết Dương Nguyên Khánh phải xử lý quân vụ, liền tạm thời cáo từ mà đi.

Dương Nguyên Khanh lúc này mới hỏi Tần Quỳnh:

- Có bắt được tù binh quan trọng nào không? Lý Nguyên Cát có bắt được không?

Không đợi Tần Quỳnh mở miệng, ở bên cạch La Sĩ Tín tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:

- Bẩm báo tổng quản, Lý Nguyên Cát theo cổng thành phía Nam chạy trốn, ty chức dẫn quân theo chặn lại, nhưng trong bóng đêm khó phân biệt quân địch, trong lúc hỗn chiến đã để y trốn thoát. Ty chức đặc biệt đến đây thỉnh tội!

La Sĩ Tín dẫn theo năm nghìn kỵ binh mai phục ba dặm ngoài cổng thành phía nam, chính là vì để chặn đường chạy trốn của quân địch, gã tuy rằng đã ngăn cản được Lý Nguyên Cát, nhưng cuối cùng vẫn để cho Lý Nguyên Cát chạy mất, việc này khiến cho La Sĩ Tín vô cùng chán nản, một công lớn như vậy lại theo khe hở trong lúc hỗn chiến trốn mất.

Dương Nguyên Khánh ngược lại không trách gã, chính hắn cũng rất rõ ràng, tối nay bóng đêm đen đặc, ngoài hơn mười bước chân đã không nhìn thấy người đâu, trên thực tế việc chặn đường kiểu này cũng chỉ xem vận may, vừa khéo chặn được Lý Nguyên Cát. Nếu không Lý Nguyên Cát có tâm tránh né, căn bản La Sĩ Tín cũng không bắt được gã.

- Đứng lên đi! Đây là ông trời giúp y, cũng không tính là sai lầm của ngươi.

- Tạ ơn tổng quản!

La Sĩ Tín đứng lên, lúc này Tần Quỳnh lại bẩm báo:

- Hồi bẩm tổng quản, tướng lãnh đầu hàng tạm thời không nói, bị bắt có ba người là quan lớn. Một là Vệ Úy Tự Thiếu Khanh Lưu Chính Hội, ông ta đến Thái Nguyên để giám sát việc sản xuất vũ khí, một người là Tư Mã Lưu Đức Uy, một là Trưởng Sử Đậu Đản, mà gã Đậu Đản này bị cường hào ác bá Thái Nguyên là Tiết Thâm bắt giữ. Huynh đệ bọn họ tổ chức được mấy trăm người trong thành hưởng ứng, hỏa thiêu quân doanh, thả ra chiến mã đều là bọn họ gây ra.

Dương Nguyên Khánh đối với Tiết thị huynh đệ có vài phần hứng thú liền cười nói:

- Dẫn bọn họ tới gặp ta.

Một lát sau, có binh sĩ dẫn Tiết thị tam huynh đệ tới, huynh trưởng Tiết Thâm tiến tới thi lễ nói:

- Tiểu dân Tiết Thâm mang theo đệ Tiết Cảnh, Tiết Quý tham kiến Dương tổng quản.

Dương Nguyên Khánh thấy ba người bọn họ đều tướng mạo uy mãnh, dáng người khôi ngô không khỏi có vài phần ưa thích, liền hỏi:

- Các ngươi đúng là danh môn Tiết thị ở Hà Đông sao?

Tiết Thâm cười khổ một tiếng, rồi nói:

- Chúng tôi chỉ có thể tính là họ hàng xa của danh môn Tiết thị mà thôi, chúng tôi có phụ thân là một người thợ rèn, xuất thân bần hàn khiến tổng quản thất vọng rồi.

- Thất vọng thì không có, ở trong quân của ta không hỏi xuất thân chỉ nhìn công lao, lần này các ngươi ở trong thành hưởng ứng, trợ giúp ta chiếm được thành Thái Nguyên, là người có công ta muốn thưởng cho các ngươi, có thể bổ nhiệm một người trong ba huynh đệ các ngươi là Đô úy, nên các ngươi có thể thương lượng một chút đi!

Tiết Thâm mừng rỡ, có thể thăng lên chức Đô úy vẫn là điều ước mơ của bọn họ, gã liền không chút do dự nói:

- Tam đệ Tiết Quý từng xuất chinh Liêu Đông, có thể cho đệ ấy làm tướng.

- Tốt!

Dương Nguyên Khánh khích lệ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào lão tam Tiết Quý nói:

- Ta phong cho ngươi làm Đô úy, tham gia vào quận binh Thái Nguyên, ta hi vọng không lâu sau có thể nghe thấy tin tức ngươi lập công.

Tiết Quý vào năm Đại Nghiệp thứ chín chinh Liêu từng đảm nhận chức Lữ soái, sau một hồi do dự, gã liền tiến lên quỳ một gối nói:

- Mạt tướng nguyện tận lực vì Dương tổng quản.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Lý Tĩnh một tiếng, bảo Lý Tĩnh dẫn Tiết Quý đi, lại nhìn Tiết Thâm nói:

- Các ngươi đều là rắn địa phương, hãy thay ta lưu ý tình hình phố phường Thái Nguyên, nếu có người tung lời đồn hoặc có bộ dáng khả nghi đang tra xét nội tình quân ta, các ngươi có thể lập tức báo cáo, ta sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi.

Tiết Thâm khom người thi lễ:

- Vì Dương tổng quản làm việc, tiểu dân cảm thấy rất vinh hạnh.

Dương Nguyên Khánh sau một lúc an bài các tướng lãnh đầu hàng và quan viên bị bắt, lúc này mới đi tới tổng quản phủ Lưu Thủ Thái Nguyên, nơi này cũng là nơi Lý Uyên ở, binh sĩ đã hoàn toàn điều tra xong, từ phía sau tòa nhà đã lục soát ra không ít thiếu nữ bị Lý Nguyên Cát chiếm đoạt. Dương Nguyên Khánh mệnh lệnh thả hết các nàng, toàn bộ vàng bạc châu báu lục soát được đều cấp cho các tướng sĩ có công.

Lúc này đêm đã sang canh bốn, đại bộ phận tướng sĩ đều đã nghỉ ngơi, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không thể ngủ được, cũng không phải bởi vì chiếm được thành Thái Nguyên mà vui sướng, mà chiếm lĩnh thành Thái Nguyên chỉ là một trạm trên đường đánh tới Hà Đông, hắn sắp phải đối mặt với sự đánh trả của Lý Uyên, hắn có quá nhiều sự tình cần phải suy xét, nhất định phải lập tức bố trí binh lực để chuẩn bị nghênh chiến quân Lý Thế Dân phản kích.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, trên tường treo một bức bản đồ thật lớn miêu tả tỉ mỉ Hà Đông, mặt trên còn có những đường cong vẽ bằng bút đỏ, Dương Nguyên Khánh phỏng đoán đây là bức tranh của Lý Uyên vẽ, có thể tưởng tượng rằng Lý Uyên đã từng bưng ngọn đèn đứng trước bản đồ cẩn thận suy tính cách cướp lấy Hà Đông, tiến hành kế hoạch tiến quân Quan Trung.

Lúc này tấm bản đồ trước mặt đã thay đổi chủ nhân, cũng nhìn chăm chú vào bản đồ và cũng đang suy tính kế hoạch cướp lấy Hà Đông.

- Lý tư mã, ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ dẫn quân bắc thượng để tranh đoạt Thái Nguyên, hay là buông tha cho Thái Nguyên, toàn lực củng cố mặt phía nam Hà Đông.

Ngồi phía sau là Lý Tĩnh, ã đang trầm tư, gã hiện tại hơi không hiểu được mưu đồ chiến lược của Dương Nguyên Khánh, bởi vì trước lúc xuất chinh Hà Đông, đã bàn tính rõ ràng là lấy được quận Thái Nguyên sẽ sang phía đông chiếm lấy U Châu, nhưng hiện tại xem ra hắn dường như muốn chiếm lấy toàn bộ Hà Đông.

Điểm này rất trọng yếu có liên quan đến toàn bộ đại cục, nếu không biết rõ ràng điểm này gã cũng không thể trả lời vấn đề này của Dương Nguyên Khánh

Lý Tĩnh trầm ngâm một lúc, tận lực tìm một cách nói uyển chuyển khác, gã trầm ngâm hỏi:

- Kế hoạch tiến quân tới U Châu của tổng quản có thay đổi sao?

Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Lý Tĩnh, áy náy cười nói:

- Cái này nên trách ta, không nói rõ cho mọi người hiểu.

Hắn lấy ra một phong thư đưa cho Lý Tĩnh:

- Đây là tin do Đỗ Trưởng sử vừa mới lấy được buổi chiều ngày hôm qua, các ngươi xem một chút đi! Đỗ Trưởng sử có đề nghị.

Lý Tĩnh nhận lấy thư vội vàng xem qua một lượt, gã cũng thầm cả kinh, Lý Kiến Thành dẫn quân chiếm lĩnh các quận Quan Nội, ngay cả quận Diên An trong sáu quận Quan Bắc cũng đã bị quân Lý Kiến Thành chiếm lĩnh, tuy nhiên gã cũng không có tiếp tục bắc thượng mà lại quay đầu đi quận Hoằng Hóa, như tin Đỗ Như Hối đưa ra đề nghị dùng Quan Nội để đổi lấy Hà Đông.

Quân Phong Châu chỉ lưu lại hai quận Linh Võ và Ngũ Nguyên, còn lại tặng cho Lý Uyên để đổi lấy toàn quận Hà Đông, Lý Tĩnh nhíu mày nói:

- Nhưng nếu như cứ thế này mà trao đổi, quặng sắt quận Diêm Xuyên và các giếng dầu hỏa quận Diên An thì làm sao bây giờ? Các tài nguyên kia đều cực kỳ quan trọng cho quân sự.

Dương Nguyên Khanh cười nói:

- Phong thư này là viết cho ta, kỳ thật Đỗ Như Hối cũng chỉ viết một nửa, trước lúc ta đông chinh, Đỗ Trưởng sử và ta đã tỉ mỉ nói qua chuyện này, ý tứ của anh ta là sau khi đổi Quan Nội lấy Hà Đông, thì có thể ổn định thế cục Hà Đông, chúng ta có thể toàn lực tấn công U Châu, mà Lý Uyên cũng có thể tập trung toàn lực đối phó Tiết Cử và Tiết Quỹ, đợi sau khi ta chiếm được U Châu, khi đó Lý Uyên cũng sẽ không cam tâm mà buông Hà Đông, gã còn có thể tiếp tục tranh giành, lúc đó chúng ta một lần nữa có thể đoạt lại quận Diêm Xuyên và Diên An.

Lý Tĩnh trầm tư thật lâu sau nói:

- Tuy rằng sách lược là không tồi, nhưng về phương diện này cần có rất nhiều chi tiết cần nghiên cứu, ví dụ như Lý Uyên khi đã bình định được Tiết Cử và Lý Quỹ mà chúng ta lại lún vào U Châu, Lý Uyên khẳng định sẽ nhân cơ hội tiến công Hà Đông. Lúc đó sáu quận Quan Nội đã đánh mất mà Hà Đông cũng gặp nguy cơ, lúc đó chúng ta phải làm sao đây?

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước suy nghĩ. Kỳ thật Lý Tĩnh lo lắng không phải là không có lý, thế cục Hà Bắc so với Hà Đông phức tạp hơn nhiều, cho dù đánh bại được La Nghệ, nhưng còn có kẻ mạnh hơn là Đậu Kiến Đức, sau đó có Cao Khai Đạo và Ngụy Đạo Nhi cũng không kém chút nào. Nếu hắn không suy tính mà tiến vào, rất có khả năng sẽ khiến cho chư cường Hà Bắc liên thủ công kích, có khả năng thân lún vào trong đó cũng không phải không có khả năng.

- Hà Bắc bên kia ta có thể suy xét liên thủ với Đậu Kiến Đức, cùng đối phó La Nghệ, nhưng ta còn chưa có suy xét kỹ càng.

Lý Tĩnh cười cười nói:

- Đậu Kiến Đức cũng đang muốn chiếm lấy U Châu! Đến lúc đó làm thế nào để chia chiến lợi phẩm? Nếu đảo lại có thể liên thủ với La Nghệ đối phó với Đậu Kiến Đức, nhưng cuối cùng vẫn là đem tu hú vào tổ chim khách, đem La Nghệ đuổi ra khỏi U Châu, tuy nhiên La Nghệ cũng chưa chắc đồng ý dẫn sói vào nhà!

Hai người đều mỉm cười, kỳ thật nói cho cùng, bọn họ mấu chốt đầu tiên là kiếm một chỗ đứng vững vàng tại Hà Bắc, và sau đó cùng chư cường Hà Bắc chơi Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Lý Nguyên Khánh dùng bút vẽ lên quận Thượng Cốc một vòng tròn, đây là địa bàn của Ngụy Đao Nhi, mắt hắn đầy thâm ý nhìn Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh yên lặng gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, việc này có thể suy xét.

Cái này, hắn lại đem dòng suy nghĩ quay lại với Hà Đông cười nói:

- Hơn nữa lúc việc mua bán mà Đỗ Trưởng sử đề nghị, lấy Quan Nội đổi lấy Hà Đông, ta nghĩ vụ mua bán này Lý Uyên cảm thấy chịu thiệt quá lớn, gã sẽ không cam lòng vứt bỏ Hà Đông, cũng không muốn trao đổi, gã nhất định sẽ lệnh cho Lý Thế Dân bảo vệ Hà Đông.

Dương Nguyên Khánh mỉn cười nói tiếp:

- Ta hiện tại không ngủ được, sẽ cùng ngươi tiếp tục thảo luận xem làm cách nào đối phó với Lý Thế Dân, bởi vì chính ta cũng không muốn đánh mấy trận này, Lý Uyên cũng tuyệt sẽ không cam tâm.

Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục quay lại đề tài đầu tiên:

- Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi cho rằng Lý Thế Dân sẽ bắc thượng để tranh đoạt Thái Nguyên, hay là buông Thái Nguyên toàn lực củng cố phía nam Hà Đông.

- Ty chức cho rằng Lý Thế Dân sẽ không bắc thượng để tranh doạt Thái Nguyên, mà gã nhất định sẽ tập trung binh lực phòng thủ các quận phía nam Hà Đông.

Lý Tĩnh giọng điệu dị thường khẳng định nói.

…Huyện Hoắc Ấp trấn giữ trên quan đạo trung bộ Hà Đông, hai bên thế núi liên miên mấy trăm dặm, khiến cho huyện Hoắc Ấp trở thành con đường nhất định phải qua nếu muốn bắc thượng Thái Nguyên, và cũng là yết hầu của Thái Nguyên, có một vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Ở mỗi một cuộc chiến tranh tranh đoạt Hà Đông, thì Hoắc Ấp đều là một ngưỡng khó mà lách qua được. Đối với dân chúng bình thường thì có lẽ có thể tìm được đường nhỏ mà lách qua huyện Hoắc Ấp, nhưng đối với quân đội có mang theo đồ quân nhu thì bọn họ không thể không đi qua huyện Hoắc Ấp.