Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 568: Trước đêm công thành




Giống như đàn kiến chi chít xông lên trên thành, bị máy ném đá đập cho máu thịt lẫn lộn. Dùng mấy cái thang mây hoặc sào xa vọt mạnh lên trên thành tấn công. Phải trả giá bằng sự thương vong của mấy nghìn mấy chục nghìn người. Dương Nguyên Khánh hắn sẽ không công thành như thế.

Dương Nguyên Khánh có kinh nghiệm phòng thủ thành trì phong phú. Hắn biết nơi yếu nhất của thành trì ở đâu? Ánh mắt hắn rơi vào trên cửa thành. Đúng vậy, bất cứ một toà thành trì nào cửa thành chính là nhược điểm nhất của nó. Là lồng cửa của nó. Người giữ thành cũng biết nhược điểm của cửa thành. Vì thế, bọn họ thiết kế sông bảo vệ thành, thiết kể cầu treo cao. Cầu treo giống như áo giáp của cửa thành. Nếu muốn tấn công cửa thành, đầu tiên phải phá được cầu treo, mà then chốt khống chế cầu treo ở trên đầu thành, là hai bàn tời xích sắt khổng lồ. Hai bàn tời xích sắt này sẽ kéo cầu treo lên cao.

Nhưng bất kể cửa thành mặc áo giáp bảo vệ như thế nào. Nó luôn luôn không dầy nặng được như tường thành. Nó luôn luôn là chỗ yếu nhất của cả thành.

Thứ hai là thời cơ công thành. Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ lựa chọn thời cơ công thành như thế nào. Cho dù không có thời cơ, hắn cũng sẽ tạo ra thời cơ. Hắn để quân trấn thủ Thái Nguyên nghỉ ngơi mười ngày rồi. Như sư tử cũng có lúc ngủ gật. Lính gác toà thành này đối với quân Phong Châu đã từ lo lắng trở nên chết lặng. Phòng thủ của bọn chúng bắt đầu trở nên có chút lơi lỏng. Thời cơ liền đến rồi.

Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức Lý Thế Dân dẫn năm mươi nghìn đại quân tiến vào Hà Đông. Nhưng bọn họ qua không nổi thành Hoắc Ấp. Chỉ có thể đi vòng quận Long Tuyền hoặc quận Thượng Đảng đến cứu Thái Nguyên. Như thế bọn họ ít nhất cần tốn thêm thời gian bốn ngày. Ít nhất mười ngày sau mới có thể đến được thành Thái Nguyên. Thời gian còn rất nhiều, Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời, bầu trời u ám nhiều mây. Tối nay là đêm tối không sao và trăng.

Lúc này, một gã Giáo uý lính công sự chạy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:

-Khởi bẩm tổng quản, địa đạo đã hoàn thành xong, có thể thuận lợi thông qua.

-Rất tốt!

Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh nói:

-Lệnh Dương Tư Ân và Tần Quỳnh đến gặp ta?

Một lát, Dương Tư Ân và Tần Quỳnh vội đến, hai người tiến lên thi lễ:

-Tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói:

-Tìm hai người tới đây, là muốn nói với các người, trận chiến công thành tối này canh một khai hoả. Theo bố trí trước đó của ta, trọng trách công thành Thái Nguyên tối nay giao cho các người.

Tinh thần hai người đồng thời chấn động, hành lễ nói:

-Ty chức nhất định công hạ thành Thái Nguyên!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Truyền lệnh của ta, người đầu tiên tấn công thành Thái Nguyên thăng ba cấp, thưởng nghìn lượng vàng.

Thời khắc công thành Dương Nguyên Khánh cũng chờ đợi rất lâu rồi. Lúc này, ánh mắt hắn lại hướng vào thành Thái Nguyên. Không biết Bùi gia mang lại niềm vui bất ngờ gì cho mình?

…….

Màn đêm đen buông xuống, mây đen giăng khắp bầu trời, che kín các vì sao và ánh trăng. Sắc đêm bao phủ thành Thái Nguyên. Do quân Tuỳ Phong Châu công thành, trong thành Thái Nguyên đã thực hiện nghiêm cấm, sau khi trời tối không cho phép người đi lại trên phố.

Từng đội binh lính ở trên đường cái trống trải tuần tra. “Bịch, bịch” tiếng bước chân trở nên rõ ràng trong màn đêm. Lúc này, góc đường xuất hiện một người cưỡi ngựa. Theo sau còn có năm sáu gia đinh, bọn họ rõ ràng không phải quân đội. Lại xuất hiện trên đường khi giới nghiêm. Hơn nữa, hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh mà chậm rãi đi.

-Đứng lại!

Một đội lính tuần tra đã phát hiện bọn họ, xông lên vây lấy. Trường mâu nhằm thẳng đoàn người dám cả gan xuất hiện trong đêm.

-Lũ chó đui mù các người!

Nam tử cưỡi ngựa tức giận khác thường. Rút kiếm ra chỉ vào Giáo uý cầm đầu:

-Các ngươi nhìn xem ta là ai?

Giáo uý nhận ra, là Vương Hoán con trai của Thái thú Vương Tự. Cũng là trưởng tôn của Vương thị ở Thái Nguyên. Gã chưa đến ba mươi tuổi. Nhưng vô cùng khôn khéo có tài, việc của Vương gia đều do gã đại diện ra mặt. Ở thành Thái Nguyên không có ai không biết gã.

-Hoá ra là Vương công tử!

Giáo uý thầm mắng một câu, lại không dám đắc tội, liền xua tay, lệnh các binh lính buông trường mâu xuống, lại cười nói:

-Chủ yếu là lệnh cấm đi lại trong đêm, ban đêm không cho phép dân chúng ra khỏi cửa. Đề phòng gian tế của quân Phong Châu.

-Vậy ta là gian tế của quân Phong Châu sao?

Vương Hoán lạnh lùng hỏi.

-Vương công tử nói đùa rồi. Công tử sao có thể là gian tế của quân Phong Châu.

Tuy nói như vậy, Giáo uý vẫn như trước không lệnh binh lính nhường đường. Lý Nguyên Cát hạ lệnh giới nghiêm, dân chúng nào to gan ban đêm đi lại trên đường thì bắt giữ lại. Kẻ nào kháng lệnh giết không tha. Giáo uý hy vọng Vương Hoán có thể đưa cho mình một vật gì có thể giao phó cho bên trên. Nhưng y không nói ra, chỉ có thể để tự Vương Hoán tự hiểu. Vương Hoán hiểu ý của y, lấy ra một ngân bài huơ trước mặt Giáo uý:

-Như thế này có thể rồi chứ!

Ngân bài là bài thông hành của Thái thú Vương Tự. Có thể thông suốt trong thành không bị cản trở. Không chịu ràng buộc của lệnh cấm đi lại. Giáo uý lập tức cười nói:

-Hoá ra công tử có ngân bài thông hành. Vậy không có vấn đề rồi.

Gã lập tức lệnh một tiếng:

-Tránh đường!

Các binh lính lần lượt tránh đường. Vương Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, thúc ngựa đi trước. Các binh linh nhìn theo bóng gã biến mất trong bóng đêm mịt mùng. Một binh lính thấp giọng mắng:

- Cái gì vậy, sao kiêu ngạo như vậy!

Giáo uý hung hăng đá gã một cái:

-Đừng chọc giận ông đây, Vương gia ở Thái Nguyên không phải là thứ ngươi có thể chọc được.

Vương Hoán không lâu liền đi đến trước một toà nhà lớn. Thủ hạ của gã gõ gõ cửa, trên cửa mở ra một cửa sổ nhỏ, người bên trong thấy Vương Hoán, vội vàng mở cửa để gã tiến vào.

-Vương công tử, lão giã đang đợi công tử đấy!

Vương Hoán gật gật đầu, bước nhanh đi vào trong phủ. Chủ nhân của phủ này tên là Tiết Thâm. Là hào cường rất nổi tiếng của thành Thái Nguyên. Thủ hạ có mấy trăm gia đinh, còn có thể tập kết được lượng lớn du côn vô lại. Là một nhánh lực lượng không thể coi thường trong thành Thái Nguyên.

Tiết Thâm khoảng hơn bốn mươi tuổi. Lưng hùm vai gấu, khôi ngô dũng mãnh. Lão cùng hai huynh đệ, từ con trai của thợ rèn từng bước từng bước dốc sức trở thành cường hào của thành Thái Nguyên.

Trong lòng Tiết Thâm biết rất rõ, bọn họ tuy là cường hào một phương, cũng không chọc vào quan phủ. Còn quan phủ lại không thể chọc vào gia tộc Vương thị. Có thể thay gia tộc Vương thị làm việc, đây không những là vinh hạnh của bọn họ, cũng là cơ hội của bọn họ.

Tiết Thâm và huynh đệ Tiết Cảnh đón Vương Hoán vào trong mật thất của Tiết phủ. Ba người ngồi xuống, Vương Hoán hỏi:

-Cha của ta muốn biết, các người chuẩn bị xong chưa?

-Đã chuẩn bị tốt rồi. Chúng tôi có thể tụ tập hơn nghìn người. Chỉ cần bên ngoài bắt đầu công thành, chúng tôi có thể phối hợp phát động bạo loạn.

Vương Hoán gật gật đầu:

-Còn nữa, có bao nhiêu người biết việc này có liên quan đến Vương gia chúng ta?

-Việc gì?

Tiết Thâm còn có chút không hiểu ý của Vương Hoán.

-Chính là việc mà Vương gia tìm các ngươi.

Vương Hoán có chút không hài lòng nói.

Tiết Thâm vội vàng vỗ vỗ ngực:

-Xin yên tâm, việc này chỉ có hai huynh đệ chúng tôi biết, chúng tôi không nói với bất cứ ai. Ngay cả tam đệ cũng không biết, chúng tôi chỉ nói đệ ấy nghĩa trợ quân Phong Châu. Tuyệt đối sẽ không kéo Vương gia ra.

Thái độ của Vương Hoán đối với gã còn xem như vừa lòng, lại nói:

-Chắc thời gian quân Phong Châu tấn công thành Thái Nguyên sẽ không lâu nữa. Bất cứ lúc nào các người cũng phải chuẩn bị tốt. Nếu có khó khăn gì, có thể tìm Vương gia.

-Đa tạ công tử. Tạm thời không có khó khăn gì. Tất cả chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đó.

-Như thế đi!

Giọng điệu của Vương Hoán khá nhạt nhẽo. Trong xương cốt của gã luôn coi thường cường hào Tiết gia này. Trong mắt gã cái gọi là cường hào địa phương này chẳng qua là đầu lĩnh của bọn du côn vô lại mà thôi. Vương gia không ngờ phải cúi đầu nhờ sự giúp đỡ của bọn chúng. Trong lòng gã khinh bỉ, từng giờ từng khắc đều ngồi không được nữa. Đứng lên nói:

-Ta đến đây xác nhận một chút. Phụ thân của ta đang đợi bẩm báo của ta. Ta xin cáo từ!

Vương Hoán chắp ta, đứng dậy cáo từ. Huynh đệ Tiết thị vẫn tiễn gã ra đến cửa lớn. Nhìn gã mất hút trong bóng đêm, Tiết Cảnh “Xì” một tiếng. Gã có thể cảm nhận được ngạo mạn trong lòng Vương Hoán.

Tiết Thâm cũng ngưng trọng, lão chầm chậm trở về mật thất, dường như có chút tâm sự. Tiết Cảnh thấp giọng hỏi:

-Đại ca cảm thấy Vương gia có thành ý không?

Tiết Thâm lắc lắc đầu:

-Y không phải không có thành ý đối với chúng ta. Mà là đối với Dương Nguyên Khánh không có thành ý. Vương gia không cho phép chúng ta tiết lộ quan hệ với y. Huynh cảm thấy bọn họ sợ Lý Uyên biết Vương gia giúp đỡ Dương Nguyên Khánh cướp lấy Thái Nguyên. Vương gia có chút lưỡng lự.

-Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?

Tiết Cảnh có chút lo lắng, nói:

-Vậy chúng ta còn giúp Dương Nguyên Khánh không?

Tiết Thâm cười lạnh một tiếng:

-Vì sao không giúp, nhưng chúng ta phải để Dương Nguyên Khánh biết rõ, chúng ta giúp hắn không có chút quan hệ nào với Vương gia.

…..

Thời gian dần dần nhanh đến canh một. Trong thư phòng đèn sáng trưng. Lý Nguyên Cát ngồi trên một cái ghế ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Tâm phúc của y, Lục sự tham quân Vũ Văn Hâm ở bên cạnh khẽ khuyên y.

-Tần công đã qua Hà Đông rồi. Một khi anh ta vào đóng quân thành Thái Nguyên. Như vậy công lao bảo vệ thành Thái Nguyên đều là của anh ta. Còn công lao thiếu chủ chống lại Lưu Vũ Chu … đều sẽ bị anh ta gạt bỏ. Quan trọng hơn là anh ta sẽ từ Thành Thái Nguyên thu thập các chứng cứ bất lợi với Thiếu chủ báo cho Thừa tướng. Tiền đồ của Thiếu chủ sẽ hết.