Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 567: Sơ suất trí mạng




Lý Uyên vừa muốn phát tác lửa giận thì bị Bùi Tịch giảng hòa áp chế xuống, gã nhịn cơn giận trong lòng xuống, dùng giọng ôn hòa nói:

-Buổi sáng hôm nay ta và Độc Cô Chấn cùng với Đậu Uy nói chuyện qua, hắn đáp ứng sẽ thuyết phục giới quý tộc Quan Lũng, toàn lực ủng hộ chúng ta tranh đoạt Hà Đông. Vấn đề hiện tại không phải chúng ta có nghĩ là lưỡng tuyến tác chiến, mà là thành Thái Nguyên đã triển khai chiến đấu kịch liệt, muốn lui cũng không được. Hoặc là đi cứu viện Thái Nguyên, hoặc là trơ mắt nhìn huynh đệ con bị Dương Nguyên Khánh giết chết.

Nói tới đây, Lý Uyên lại liế mắt nhìn Lý Thế Dân, lạnh lung hỏi:

-Con còn muốn them một huynh đệ con chết nữa sao?

Trên trán Lý Thế Dân chảy ra mồ hôi, y biết phụ thân y không có khả năng buông tha cho Hà Đông, vội vàng quỳ xuống nói:

-Con tuyệt không có ý này, con nguyện đem hết khả năng đi cứu viện Thái Nguyên.

-Không phải đem hết khả năng, mà nhất định phải bảo vệ được Thái Nguyên!

Thanh âm Lý Uyên kéo dài ra.

Môi Lý Thế Dân giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng, Bùi Tịch cũng hiểu được tâm tư của y, hướng tới Lý Uyên nói:

-Chỉ sợ còn chưa kịp tới nơi, Thái Nguyên đã thất thủ.

Lý Uyên hừ một tiếng:

-Nếu là như thế, ta có thể không trách con, nhưng con không thể lấy đó làm cớ, cố ý kéo dài thời gian hành quân, nếu là như vậy, ta sẽ không tha cho con.

-Con không dám!

Sắc mặt Lý Uyên dịu đi một chút, gã nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân một cái, tỏ vẻ vừa lòng đối với thái độ thay đổi của y, giọng điệu cũng dịu xuống:

-Lần này con dẫn quân đông chinh, trừ hai vạn quân con mang về từ Lũng Tây, ta sẽ cho con thêm ba vạn, còn từ chỗ Tiết Cử lấy được ba vạn thớt chiến mã cũng cho con. Về phần quân lương vật tư con không cần lo lắng, ta sẽ đem thành Hà Đông làm căn cứ hậu cần của con, các quận Hà Đông còn có ba vạn quân, cũng do con toàn quyền chỉ huy. Ta chỉ có một yêu cầu, xuất binh ngay đêm nay!

.....

Lý Thế Dân tâm tình nặng nề trở về quân doanh ngoại thành, đi vào lều lớn. Phòng Huyền Linh đang sửa sang lại công văn cười hỏi:

-Thừa tướng mệnh khi nào xuất binh?

Lý Thế Dân thở dài, ngồi xuống nói:

-Phụ thân mệnh ta xuất binh ngay đêm nay, nhưng ba vạn quân ở nơi nào cũng không biết, sao ta có thể xuất binh? Còn ba vạn thớt chiến mã, cần huấn luyện phối hợp tác chiến trong một tháng, thật sự quá gấp rút, cực kỳ phực tạp loạn thành một đoàn, ta không biết nên bắt đầu từ đâu.

-Ngựa có thể giao cho Trưởng Tôn Vô Kỵ an bài, quân đội giao trách nhiệm cho Binh bộ, lương thảo hậu cần không cần ngươi suy xét, ngươi chỉ cần hạ lệnh binh lính nghỉ ngơi, buổi tối xuất phát, sau đó ngươi cũng ngả đầu ngủ, và chờ hoàng hôn đến, ta gọi ngươi tới thu thập đồ đạc, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Phòng Huyền Linh nói dăm ba câu khiến Thế Dân mỉm cười, kỳ thật là y nghĩ sự tình quá phức tạp, Lý Thế Dân nhướn mày nói:

-Phụ thân bảo ta cứu viện Thái Nguyên, nghe ý tứ của ông ấy, cho dù cứu hay không cứu Thái Nguyên đều cân nhắc ta đông chinh lần này, nếu cứu không được Thái Nguyên, ta liền thất bại, áp lực rất lớn.

Phòng Huyền Linh lắc lắc đầu:

-Lần trước chỉ dùng người không thỏa đáng, mà lại làm không đúng mục tiêu chiến lược, như quả thật là chạy đi cứu viện Thái Nguyên, như vậy chuyến này tướng quân nhất định thảm bại. Ta không nói không cứu Thái Nguyên, mà là không thể cứu lấy mục tiêu cuối cùng, mục tiêu cuối cùng của tướng quân hẳn là bảo vệ Hà Đông, Thái Nguyên được mất kỳ thật không trọng yếu.

Lý Thế Dân thở dài, y làm sao không biết! Chỉ có điều phụ thân y quá coi trọng Thái Nguyên. Trầm tư một lát, Lý Thế Dân lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

-Ta nhớ rõ tiên sinh từng nói với ta, có một biện pháp có thể trì hoãn Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên, không biết là biện pháp gì?

Trên mặt Phòng Huyền Linh lộ ra ý cười chua xót, cái biện pháp kia đã không có ý nghĩa, nhất định phải là khi Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu giằng co mới dung được, chỉ có điều Lý Thế Dân đã hỏi, hắn không nói lại không tốt, liền nói:

-Ta muốn đề nghị tướng quân liên hợp với U Châu La Nghệ cùng đối phó Dương Nguyên Khánh. Khi Dương Nguyên Khánh tiến công Lưu Vũ Chu, La Nghệ dẫn binh qua khe núi, theo phía bắc kiềm chế Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu, như vậy Lưu Vũ Chu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Dương Nguyên Khánh cũng không dám tiến xuống phía nam đánh Lưu Vũ Chu. Chỉ cần có thể trì hoãn một tháng, chúng ta có thể thong dong bố trí, nhưng hiện tại Lưu Vũ Chu đã bị diệt, nên không có ý nghĩa.

Lý Thế Dân có chút động tâm, liên hợp La Nghệ, hiện tại hẳn là còn có ý nghĩa chiến lược. Y chắp tay sau lưng đi vài bước, lại hỏi:

-Nếu La Nghệ không chịu liên hợp cùng ta thì như thế nào?

-Hắn nhất định nguyện ý!

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:

-Bởi vì hắn rõ ràng hơn ai hết, Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ cướp lấy U Châu.

Chiến dịch thành Thái Nguyên là do Bùi Thế Thanh nói sau khi tiến vào Thái Nguyên ba ngày sẽ bắt đầu, nhưng cũng không có ghê gớm như trong thư mà Lý Nguyên Cát gửi cho phụ thân. Trên thực tế, y chỉ muốn thúc giục phụ thân nhanh chóng phái viện binh đến mà phóng đại tình hình chiến đấu. Từ lúc Dương Nguyên Khánh dẫn một trăm ngàn đại quân đến thành Thái Nguyên tới nay, đã trải qua mười ngày. Trong mười ngày này chỉ phát sinh một chiến dịch: Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn quân, một lần nữa tấn công chiếm cung Tấn Dương, chỉ dùng nửa ngày đã đánh tan năm ngàn quân phòng thủ cung Tấn Dương, tướng giữ cung Tôn Đạt tử trận.

Có lẽ trong mắt Lý Nguyên Cát, chiến dịch này có thể xem là ghê gớm.

Hạ được thành Thái Nguyên là trung tâm của ván cờ mà Dương Nguyên Khánh bày ra ở Hà Đông. Mặt khác, lấy các quận phía nam của Thái Nguyên đối với hắn cũng không phải là việc quan trọng nhất, hắn không có nhiều binh lực để phân tán ra tranh đoạt. Dương Nguyên Khánh thu hồi tất cả binh lực, trừ năm nghìn kỵ binh của Tô Định Phương ở lại quận Hà Đông kiềm chế cánh quân thứ hai của quân Đường, cùng với Thôi Phá Quân dẫn năm ngàn quân trấn thủ huyện Hoắc Ấp, còn lại tập trung toàn bộ quân đội tấn công thành Thái Nguyên.

Hồi đầu năm, khi thành Thái Nguyên phòng ngự sự tấn công của Lưu Vũ Chương, đã cho đào hai chiến hào sâu, rộng chừng một trượng ở dưới chân thành, tính cả sông đào bảo vệ thành, tổng cộng là ba tuyến phòng ngự. Quân Thái Nguyên ở bên phía chiến hào đối diện tiến hành phòng ngự ở bên ngoài. Nhưng sau gần hai tháng bị quân đội của Lưu Vũ Chu tấn công, những chiến hào này đều được dựng cầu gỗ bắc qua, mà sông bảo vệ thành ở hai bên tây bắc cũng bị quân đội của Lưu Vũ Chu dùng bùn đất lấp đầy. Nhưng cuối cùng, Lưu Vũ Chu vẫn không thể đánh hạ thành Thái Nguyên, mà mọi sự cố gắng của y lại là giúp đỡ cho Dương Nguyên Khánh.

Hai phía đông tây ở ngoài thành, quân kỳ che kín bầu trời, lều trại kéo dài đến vài dặm, đại quân Phong Châu đến Thái Nguyên đã được mười ngày nhưng vẫn chưa phát động công kích thành Thái Nguyên, có lẽ nguyên nhân là do bọn họ không có vũ khí công thành. Vũ khí công thành mà Lưu Vũ Chu để lại đều bị quân phòng thủ Thái Nguyên phá hủy. Mà dường như quân Phong Châu nhà Tùy còn chưa kịp chế tạo thang, chùy công thành và vũ khí, bọn họ đều là tay không mà đến, làm cho quân phòng thủ Thái Nguyên có một tia hi vọng.

Quân Phong Châu nhà Tùy cũng không có chút nóng nảy, bọn họ không chút hoang mang, tiến hành chuẩn bị công thành. Nhiều đội nhân mã ở phía ngoài thành lao nhanh, ở xa xa, từng chiếc xe ngựa chở đến những cây đại thụ dài. Đây là những cây Sam đại thụ mà quân Tùy tìm được ở một khu rừng Sam rậm rạp cách huyện Du Thứ hơn mười dặm, tập trung được mấy ngàn cây gỗ lớn cao năm sáu trượng, lợi dụng những cây đại thụ vừa dài vừa thẳng này, quân Phong Châu có thể chế tạo một loại vũ khí công thành vừa đơn giản vừa hiệu quả - tạo thành những cái thang là ý tưởng của quân Đột Quyết để lại cho bọn họ. Loại cầu thang này rộng chừng mấy trượng, mang cầu thang móc lên thành trì, quân đội có thể từng lớp từng lớp tiến lên đầu thành.

Trên đầu thành, Tề quốc công Lý Nguyên Cát cưỡi ngựa đứng trên tường thành phía đông quan sát quân Phong Châu triều Tùy chuẩn bị công thành. Lúc này y đã không còn ngang ngược và ngạo mạn như bình thường, khó có thể che dấu sự sợ hãi hiện lên trong mắt. Hơn nữa, khi y biết được hai mươi ngàn tinh binh được phái tới trợ giúp y đã bị Dương Nguyên Khánh tiêu diệt toàn bộ, y liền cảm thấy mình hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài, dường như toàn bộ Hà Đông đều đã bị chiếm đóng, chỉ còn lại một mình thành Thái Nguyên cô độc.

Lý Nguyên Cát chưa từng trải qua chiến tranh, không có chút kinh nghiệm thủ thành nào, đối mặt với quân Phong Châu triều Tùy cứng rắn và mạnh mẽ, trong lòng y tràn đầy sự sợ hãi với cái chết gần kề. Không dưới một lần y viết thư cầu cứu phụ thân, cầu xin phụ thân đồng ý cho y buông bỏ thành Thái Nguyên, cầu xin phụ thân đổi tướng thủ thành khác, nhưng thứ y nhận được là một rồi lại một lần quở trách của phụ thân.

Đứng phía sau Lý Nguyên Cát là Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan, và một nhóm phụ tá được Lý Uyên để lại làm phụ tá cho Lý Nguyên Cát. Ngoài ra còn có Thái Nguyên Lưu thủ Trưởng sử Đậu Đản, Tư mã Lưu Đức Uy, Lục sự tham quân Vũ Văn Sáp, Vệ úy tự Thiếu khanh Lưu Chính Hội, Thái thú quận Thái Nguyên Vương Tự cùng mười mấy tên đại tướng.

Đối mặt mới quân Phong Châu sắp phát động tấn công, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ phức tạp. Bọn họ đều hiểu rõ, quân Phong Châu không phải loạn phỉ, Dương Nguyên Khánh không phải Lưu Vũ Chu, hắn nổi tiếng khắp thiên hạ về thủ thành. Người giỏi thủ thành sao có thể không giỏi công thành?

-Tề công, Dương Nguyên Khánh từ xa đến, bọn chúng không có chuẩn bị vũ khí công thành, bây giờ mới tạm thời chế tạo vũ khí, khống đáng để lo lắng. Mà chúng ta đã có chuẩn bị đầy đủ, máy bắn đá còn một trăm hai mươi cái, đủ để đập cho quân của Dương Nguyên Khánh thành thịt nát. Tề công không cần lo lắng. Thành Thái Nguyên của chúng ta chắc chắn thủ được!

Người khuyên bảo Lý Nguyên Cát là Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan. Y là bạn tốt của Lý Uyên, cũng là bề trên của Lý Nguyên Cát, y phụ trách chỉ huy toàn bộ phòng ngự của thành trì. Y cũng nhận được mật tin Lý Uyên đưa cho y, lệnh cho y coi chừng Lý Nguyên Cát, không cho Nguyên Cát vứt thành bỏ trốn.

Hạ Hầu Đoan biết rõ tâm tư của Lý Nguyên Cát, y bị chính các lời đồn đại bên trong thành dọa cho sợ hãi, bˠmột trăm ngàn đại quân của Dương Nguyên Khánh dọa cho vỡ mật. Dù sao Nguyên Cát cũng còn trẻ, chưa trải qua chiến tranh, không có chút kinh nghiệm nào, đột nhiên bắt y gánh vác trọng trách trấn thủ Thái Nguyên, làm cho y không đứng dậy nổi.

Hạ Hầu Đoan cầm roi ngựa chỉ vào quân Tùy ở phía dưới, thấp giọng an ủi y:

-Thật ra Dương Nguyên Khánh chỉ mang đến ba mươi ngàn kỵ binh, còn lại đều là lính đầu hàng của Lưu Vũ Chu, huấn luyện yếu kém. Tề công không cần phải lo lắng.

Lý Nguyên Cát đã mệt mỏi vì bị Hạ Hầu Đoan giống như lão thái bà cứ lải nhải, tóm lại là muốn y giữ vững thành trì, không được dễ dàng buông bỏ. Y liếc Hạ Hầu Đoan một cái, lạnh lùng nói:

-Còn có mười lăm ngàn lính đầu hàng của Lý Thúc Lương.

Y nói xong liền giục ngựa quay đầu bỏ đi, để cho Hạ Hầu Đoan ở đó phơi nắng. Hạ Hầu Đoan nhìn theo bóng dáng của y, không kìm nổi một tiếng thở dài, làm gì có đạo lý gọi thẳng tục danh của thúc phụ mình như vậy.

Trưởng Sử Đậu Đản cũng lắc đầu nói:

-Dù sao y cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, Hạ Hầu Tướng quân cũng đừng làm khó y quá.

-Trẻ con?

Con lửa giận trong lòng Hạ Hầu đổ hết lên đầu Đậu Đán:

-Mười bốn tuổi ta bắt đầu dẫn quân đánh giặc. Mười sáu tuổi tích đủ công phong Nghi Đồng. Sớm trải qua trăm trận chiến. Ngươi mười ba tuổi làm Triều thỉnh lang, có thể vào triều bẩm báo sự tình. Dương Nguyên Khánh mười tuổi đã ra biên thùy đánh giặc. Nhưng vị Quốc công gia mười sáu tuổi này của chúng ta, ngươi còn nói là đứa trẻ. Lúc y cướp dân nữ, chơi nữ nhân, sao ngươi không nói y là đứa nhỏ. Ngang ngược, kiêu ngạo, phóng túng, việc nhỏ không làm việc lớn cũng không quản, y chính là người như thế. Ngươi tưởng mình là tỷ phu của y thì có thể thay y che dấu?

Đậu Đản chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, là con trai của Đậu Kháng, văn tài võ lược, cưỡi ngựa bắn cung đều thành thạo. Y cưới thứ nữ của Lý Uyên làm vợ, là tỷ phu của Lý Nguyên Cát. Lý Uyên phong y làm Trưởng sử Thái Nguyên Lưu thủ phủ, giúp đỡ Lý Nguyên Cát thủ thành.

Y bị Hạ Hầu Đoan mắng chửi, trong lòng tức giận, mặt đỏ tía tai cãi lại:

-Ngài tưởng ta và ngài nguyện ý như vậy sao? Nó là con của Chủ công, nếu không chúng ta cũng không muốn phụ tá nó. Ngoài việc nói nó là đứa nhỏ, ta còn có thể giải thích thế nào với Chủ công, nói nó hoang dâm bạo ngược sao?

-Ít nhất là ngươi nói sự thật với Chủ công!

Hai người cãi lộn tới mức đỏ bừng hai tai. Đúng lúc này, không trung vang lên một tiếng chim ưng rất to, hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con chim ưng đang bay liệng giữa không trung. Hạ Hầu Đoan liếc mắt liền nhìn thấy trên đùi chim ưng có một cái ống nhỏ màu đỏ, y liền cảm thấy bất ngờ và vui mừng:

-Là tín ưng!

Một tên ưng nô đã sớm chạy lên đầu thành, y hướng về phía chim ưng hô to, hùng ưng thu cánh, đậu ở trên tay của y. Ưng nô gỡ ống tin ra đưa cho một gã binh lính, còn mình thì lấy từ trong túi ra một miếng thịt tươi thưởng cho chim ưng.

Tên lính chạy đến, quỳ một gối, đem ống tin giao cho Hạ Hầu Đoan:

-Khởi bẩm Đại tướng quân, là ưng tin từ thành Hà Đông.

Trên ống tin có khắc hai chữ “Hà Đông”, tay chân Hạ Hầu Đoan có chút luống cuống rút thư ra, vội vàng nhìn qua một lần, ánh mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng, quay đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của Đậu Đản nói:

-Viện quân của chúng ta đã đến đây, đã qua quận Hà Đông.

Đậu Đản mừng rỡ, vội vàng hỏi:

-Là ai suất lĩnh? Bao nhiêu quân?

-Là Tần công suất lĩnh, tổng cộng là năm mươi ngàn quân đội!

Đậu Đản hưng phấn vỗ vào trán. Tần vương Lý Thế Dân đến đây, đây chính là quyết định anh minh của Thừa tướng, không giống như lần trước, dùng một người rụt rè chân tay, chưa kịp lên phía bắc thì đã bị diệt rồi, làm cho việc thủ thành hết sức bị động.

Đậu Đản làm cho mình tỉnh táo lại, hướng Hạ Hầu Đoan nói:

-Nếu chúng ta biết tin này, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ biết. Nhất định trong mấy ngày này hắn sẽ phát động tấn công, chúng ta phải tăng cường đề phòng.

-Nhưng hắn lấy cái gì để tấn công?

Ánh mắt Hạ Hầu Đoan lại nhìn về phía đại doanh quân Phong Châu, một lúc lâu mới thôi. Y không có nhìn thấy bất kỳ một cái vũ khí công thành cỡ lớn nào. Tường thành Thái Nguyên dày như vậy, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn đào thành tiến vào?

-Hạ Hầu Tướng quân cũng không nên coi thường Dương Nguyên Khánh, hắn cực kỳ am hiểu kỳ mưu (mưu kế lừa gạt).

Đậu Đản có chút lo lắng nói.

-Ta biết hắn giỏi kỳ mưu, cũng không có coi thường hắn, ta chỉ lấy việc bàn việc. Một người không có một chút chuẩn bị công thành, chạy đến dưới thành Thái Nguyên mới tìm cây cối ở xung quanh chế tạo vũ khí công thành. Nếu như vậy mà có thể đánh hạ thành Thái Nguyên, ta đem đầu cho hắn.

Hạ Hầu Đoan khinh thường, cười lạnh một tiếng rồi xoay người xuống khỏi thành đi tìm Lý Nguyên Cát đưa tin. Ánh mắt Đậu Đản hướng về đại doanh của Dương Nguyên Khánh, y cau mày nhăn mặt. Mười ngày nay, chắc chắn là Dương Nguyên Khánh đã làm việc gì đó mà bọn họ không biết.

Nếu Đậu Đản ra khỏi thành, hoặc đứng cao hơn mười trượng nữa, y sẽ nhìn thấy bí mật của Dương Nguyên Khánh. Đáng tiếc là ở góc độ của y, không thể nhìn thấy, không có bất cứ một người nào trong thành Thái Nguyên có thể phát hiện ra.

Ở bên ngoài thành, ngoại trừ sông đào bảo vệ thành, ở ngoài trăm bước và hai trăm bước, quân Thái Nguyên đào hai chiến hào, chiến hào rộng chừng một trượng, sâu sáu thước, giữa hai chiến hào có đường thông với nhau. Tuyến phòng ngự ở bên ngoài này là nhằm vào đội quân cung thủ có tầm bắn ngắn cùng với việc không có kỵ binh của Lưu Vũ Chuà thiết kế ra. Mười ngàn quân Đường cầm nỏ trốn ở bên trong chiến hào chống địch. Hai chiến hào này phát huy tác dụng cực lớn trong phòng ngự, từng bắn chết hơn ba mươi ngàn đại quân công thành của Lưu Vũ Chu.

Nhưng giờ quân Phong Châu đã đến, hai cái chiến hào này lập tức mất đi tác dụng phòng ngự. Kỵ binh của quân Phong Châu rất nhanh, giấu quân ở chiến hào chẳng khác nào để cho kỵ binh đuổi giết. Quân phòng thủ Thái Nguyên đành bỏ qua hàng phòng ngự bên ngoài, hai chiến hào cũng trở thành vật trang trí, quân Tùy có thể thoải mái bắc cầu ở bên trên.

Nhưng vào lúc này, ở bên trong hai chiến hào, một cảnh tượng khiến cho Đậu Đản, thậm chí là toàn bộ quân thủ thành Thái Nguyên có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Ở trong hai chiến hào ngoài thành bắc đã có đầy rẫy quân Tùy, có chừng mấy trăm người, đây là lính công sự của quân Tùy. Mấy trăm binh lính ngồi bên trong chiến hào, lưng dựa vào vách chiến hào, tay cầm xẻng sắt. Mười ngày qua, quân Phong Châu nhà Tùy chỉ làm một việc duy nhất: đào địa đạo.

Đầu tiên là đào địa đạo thông từ đại doanh đến chiến hào thứ nhất. Sau đó lại đào thông hai chiến hào với nhau. Như vậy, quân Tùy từ đại doanh có thể trực tiếp tiến đến chiến hào thứ hai mà không hề bị lính trên tường thành phát hiện. Quân Tùy có thể thần không biết quỷ không hay tiến đến khoảng cách trăm bước phía ngoài tường thành.

Đây là một sai sót của Hạ Hầu Đoan. Ở thành Phong Châu cũng có chiến hào như vậy, nhưng chiến hào và sông đào bảo vệ thành được liên kết với nhau. Một khi buông bỏ chiến hào, lập tức cho nước bao phủ, chính là phòng ngừa chiến hào bị quân địch lợi dụng.

Nhưng Hạ Hầu Đoan lại không suy nghĩ đến việc đem chiến hào liên kết với sông đào bảo vệ thành. Có lẽ y rất tin tưởng vào tường thành Thái Nguyên, cũng có lẽ y không đủ kinh nghiệm. Y không thể tưởng tượng được sẽ lợi dụng chiến hào này như thế nào trong việc công thành. Dù sao quân Tùy từ chiến hào đi ra, hay là sẽ hiện ra trước mưa tên, nhiều nhất là có thể tránh được sự tấn công của máy bắn đá.

Mỗi người đều có một vài lần sơ suất, mấu chốt là quân địch có thể nắm sơ suất đó hay không. Sơ suất này của Hạ Hầu Đoan trong mắt Lưu Vũ Chu không giỏi công thành thì không tính là gì, nhưng đối với phe am hiểu tấn công và phòng thủ thành trì như quân Phong Châu nhà Tùy mà nói, sơ suất này tuyệt đối là một sơ sẩy trí mạng.

Chính vào thời khắc Lý Nguyên Cát ở trên thành kiểm tra đại doanh của quân Tuỳ. Dương Nguyên Khánh cũng ở trong quân doanh ngoài hai dặm quan sát tường thành Thái Nguyên. Toà thành cao lớn kiên cố này hắn đã nhìn cả mười ngày liền. Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn có thể công hạ thành trì này, nhưng hắn phải trả cái giá rất nặng.