Tống Kim Cương thở dài, y cũng không miễn cưỡng điệt nhi nữa:
-Được rồi! Cháu chuyển lời của ta tới Dương Nguyên Khánh, hảo ý của hắn ta đã nhận, nhưng những thứ ngoài hảo ý của hắn ra thì ta không thể nhận được. Bảo hắn đừng có hy vọng hão huyền nữa.
-Điệt nhi đã hiểu, cáo từ!
Tống Ngũ Luân cúi đầu thi lễ rồi lui ra ngoài. Tống Kim Cương lệnh cho thân binh đưa Tống Ngũ Luân ra ngoài doanh trại. Tống Ngũ Luân vừa đi vừa đưa mắt nhìn hai bên, thấy không ít binh lính đều đang nhìn mình, gã bèn cười hỏi tên thân binh:
-Các người tham gia quân ngũ một tháng được bao nhiêu quân bổng?
-Làm gì có chứ, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra mà đòi quân bổng?
-Quân bổng của quân Phong Châu chúng ta rất cao, như ta một tháng cũng nhận được hai mươi xâu tiền, lương thực một thạch gạo. Nếu như ăn không hết có thể cho người nhà, nếu tham gia chiến trận một tháng có thể nhận được bốn mươi xâu tiền, đều là tiền đồng thượng hạng, nuôi dưỡng người nhà cũng còn dư thừa nữa.
Thanh âm Tống Ngũ Luân rất cao, vô tình nó bay theo chiều gió truyền đi rất xa, rất nhiều binh lính đều nghe được: Quân Phong Châu một tháng có thể kiếm được hai mươi xâu tiền, một thạch gạo.
Tống Kim Cương không nghe thấy tiếng điệt nhi mình đang khoe bên ngoài, y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong doanh trại, trong lòng còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Dương Nguyên Khánh: ‘Nếu y có thể thay Lưu Vũ Chu…’
Tống Kim Cương cũng không phải loài người lương thiện gì. Lúc đầu y đầu quân vào Man Thiên Vương Vương Bạt Tu chính là muốn chiếm toàn bộ của Vương Bạt Tu. Chỉ là lúc đó Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm chức Tổng quản U Châu đã không cho y cơ hội đó, trực tiếp tiêu diệt Vương Bạt Tu. Sau này y muốn tự mình tạo phản nhưng lại bị Ngụy Đao Nhi giành trước. Y chỉ còn cách tới đầu quân vào Lưu Vũ Chu. Cách của Tống Kim Cương là đợi sau khi Lưu Vũ Chu mở rộng rồi y có thể từ Lưu Vũ Chu tách ra tự lập.
Nhưng thế cục trước mắt đã làm hy vọng của y tan biến hết. Dương Nguyên Khánh thế mạnh tiến vào phía bắc Thái Nguyên, Lưu Vũ Chu chỉ như châu chấu sau thu, chẳng nổi mấy ngày đã nhảy đi rồi, Tống Kim Cương rốt cuộc nên đi theo bên nào đây?
Kỳ thật Tống Kim Cương và Lưu Vũ Chu cũng có mâu thuẫn sâu sắc. Lưu Vũ Chu muốn dùng việc cướp bóc để duy trì quân đội và chính quyền, còn Tống Kim Cương lại chủ trương lấy dân nuôi quân, không thể tát ao bắt cá rồi cuối cùng đưa mình vào ngõ cụt được. Đây cũng là sau mấy năm tạo phản, hiện thực là phản quân nào lấy cướp bóc để sinh tồn thì gần như đều biến mất hết rồi. Còn những thế lực vẫn đang tồn tại hiện giờ đều là lấy dân nuôi quân. Ví dụ như Đậu Kiến Đức, quân Ngõa Cương, Lý Uyên, Đỗ Phục Uy, những đội quân này đều là lấy dân dưỡng quân nên mới có thể lớn mạnh được.
Tống Kim Cương không phải chỉ mới khuyên Lưu Vũ Chu một lần, nhưng hai bên không thể thống nhất ý kiến, cũng vì thế mà xảy ra mâu thuẫn và chia rẽ. Chỉ có điều khi chưa có nguy cơ xuất hiện thì mâu thuẫn giữa hai bên vẫn còn được che giấu khá kĩ. Hiện giờ nguy cơ đã xuất hiện rồi, mâu thuẫn và chia rẽ cũng đã bắt đầu không che giấu nổi, Tống Kim Cương vì thế mà cũng sinh ra ý khác.
Đại quân Lưu Vũ Chu đã chiếm cứ được thành Du Lâm, nhưng Lưu Vũ Chu cũng không tiếp tục đuổi theo. Y cũng biết rằng đây là kế dụ binh của Dương Nguyên Khánh, y biết rằng nếu như mình không đuổi theo thì rất có thể Dương Nguyên Khánh sẽ quay lại quyết chiến với mình.
Lúc này thành Du Lâm chỉ còn là một tòa thành trống không, không có bất cứ một người dân nào. Lưu Vũ Chu ra lệnh cho năm vạn Ngự Lâm quân của mình tiến vào chiếm giữ trong thành, lương thảo và các loại vật tư cũng để hết trong thành. Đúng lúc này, Lưu Vũ Chu lại nhận được một tình báo bất ngờ, bên trong kho lương của thành Du Lâm còn một phần lương thực chưa mang đi.
Tin này khiến Lưu Vũ Chu vô cùng vui mừng, y lập tức chạy tới kho lương thị sát.
Thành Du Lâm là trọng địa dự trữ quân lương và hàng vật tư của quân Phong Châu, có có mười dãy kho hàng, nằm ở phía tây bắc của thành trì, nằm cạnh một con kênh thông nhau với sông Hoàng Hà. Đây là điểm chung của toàn bộ thành trì ở Phong Châu, kho hàng chắc chắn phải gần bờ sông, thuận tiện cho việc vận chuyển. Phong Châu tận dụng triệt để sông Hoàng Hà, vận chuyển hàng hóa trên sông cực kỳ phát triển.
Mười dãy kho hàng của thành Du Lâm nằm ở bên trong thành, có một con kênh ngăn cách giữa trong ngoài thành. Ngoài ra mười tòa kho hàng này được xây dựng tường cao và tháp làm trạm gác. Những thứ này khiến cho nhà kho biến thành thành trong thành, là nơi phòng bị nghiêm ngặt nhất trong toàn bộ nội thành.
Dương Nguyên Khánh tản đi cũng đem theo toàn bộ lương thảo vật tư bên trong kho hàng đi.
Có lẽ là do việc di tản khá gấp gáp nên một trong số những kho hàng này vẫn còn lương thực.
Lưu Vũ Chu vội vàng chạy tới nhà kho trong thành, bốn phía nhà kho đứng đầy quân sĩ, ước chừng mấy nghìn người, phòng bị cẩn mật. Nhà kho này tạm được Lưu Vũ Chu tạm thời dùng làm chỗ đựng lương thực và vật tư luôn.
Y được một đại tướng dưới quyền dẫn tới trước một kho hàng, trong kho đèn thắp sáng trưng, hai bên các binh sĩ đứng chật kín.
Lưu Vũ Chu đi vào kho hàng trống trải này, chỉ thấy kho hàng cực kỳ rộng, ít nhất cũng có thể chứa được năm vạn thạch lương thực. Phần lớn kho hàng đều đang bỏ trống, nhưng ở phía góc đông bắc lại có tới mấy ngàn bao lương thực được đặt ngay ngắn. Lưu Vũ Chu bước lên vỗ vỗ vào bao lương, những bao lương này đều là thật, từ những lỗ hổng trên bao có thể nhìn ra bên trong những bao này đều là lúa mạch.
Y gật gật đầu hỏi viên quan quân bên cạnh:
-Có bao nhiêu lương thực?
-Chúng ty chức đã kiểm kê qua, một bao xấp xỉ một thạch, tổng cộng năm ngàn hai trăm bao, như vậy là năm ngàn hai trăm thạch rồi.
Lưu Vũ Chu đắc ý nói với đám lính:
-Đây là Dương Nguyên Khánh xấu hổ nên để lại cho chúng ta coi như làm lễ vật.
Đám lính đều cười lên ha hả, Lưu Vũ chu liền sai bảo mọi người:
-Chuyển toàn bộ lương thực của chúng ta vào đây, kiểm tra xem nếu thấy bất kỳ người nào khác lạ tiến gần kho hàng này giết hết cho ta.
Đám binh lính ầm ầm tuân mệnh rồi vội vang chạy đi khuân lương thực. Lúc này, một gã thị vệ chạy tới ghé tai nói nhỏ với Lưu Vũ Chu vài câu. Sắc mặt Lưu Vũ Chu biến đổi, y vội hỏi:
-Người ở đâu?
-Đã đưa tới Hành cung.
Lưu Vũ Chu cũng không lo được chuyện lương thực nữa, y vội vàng xoay người lên ngựa trở về Hành cung của mình.
Hành cung của Lưu Vũ Chu chính là huyện nha Du Lâm, là kiến trúc nội thất tốt nhất trong huyện Du Lâm. Lưu Vũ Chu phi ngựa một mạch trở về, lát sau y đã trở về tới huyện nha. Chưa đợi chiến mã dừng hẳn y đã vội nhảy xuống ngựa chạy lên bậc thanh. Hôm nay vừa mới dừng hạ đại doanh không lâu, trong quân đã truyền tụng một chuyện rằng Tống Kim Cương muốn thoát khỏi Định Dương Quốc, vào nam tự lập.
Tin đồn này đã lan truyền làm lòng quân dao động. Lưu Vũ Chu cũng đã nghe nói về chuyện này, trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu vì chuyện này rất có thể là sự thật. Tống Kim Cương không chỉ mới khuyên bảo y một lần bình định phía nam nhưng y chưa bao giờ nghe theo.
Lưu Vũ Chu bước nhanh vào trong phòng, một gã sĩ binh trong phòng quỳ xuống:
-Tham kiến bệ hạ!
Lưu Vũ Chu vừa ngồi xuống liền hỏi:
-Tống Kim Cương thực sự có liên hệ với Dương Nguyên Khánh sao?
Tên sĩ binh này là thân vệ của Tống Kim Cương nhưng không phải là một trong hai mươi thân vệ luôn theo bên người y mà chỉ là một thân vệ ở phía ngoài mà thôi. Gã được Lưu Vũ Chu mua chuộc, giúp Lưu Vũ Chu chuyên giám sát Tống Kim Cương.
Tên thân vệ lập tức gật đầu nói:
-Chạng vạng hôm nay, Tống Kim Cương có vừa mới bí mật gặp một người tới thăm y, ty chức có nghe ngóng được người này là cháu của Tống Kim Cương, hiện đang làm chức Giáo úy ở Phong Châu.
-Ngươi chắc chắn không?
-Ty chức có thể dám chắc. Tên Giáo úy sau đó còn khoe thu nhập của gã ở Phong Châu cho các tướng sĩ nghe, rất nhiều người đều nghe thấy.
Lưu Vũ Chu ngây người một lúc lâu, lại hỏi:
-Bọn họ ở trong doanh trướng nói chuyện bao lâu?
-Chừng nửa canh giờ, lúc rời khỏi cháu của y trông rất hưng phấn.
“Phịch!” một tiếng lớn, Lưu Vũ Chu hung hăng nện một quyền lên bàn. Ánh mắt y bắn ra một tia hung ác như thú dữ, y nghiến răng nghiến lợi nói:
-Gian tặc, dám phản bội ta, ta nhất định phải giết hắn!
Ngày thứ ba sau khi đại quân của Lưu Vũ Chu tiến về phía bắc, huyện Thiện Dương đã nổi lên tin đồn: ‘Quân đội Lưu Vũ Chu đã bị ba trăm ngàn đại quân Phong Châu bao vây, toàn quân sắp bị diệt tới nơi….
-Quân Phong Châu đã phái năm mươi chi đội tới các địa bàn như quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn để kiểm kê những căn nhà vô chủ. Những ngôi nhà vô chủ này toàn bộ đều được thu lại làm lợi phẩm thưởng cho những sĩ binh lập công…
Đó là lời đồn đang được bàn tán xôn xao ở huyện Thiện Dương, cứ như là thật vậy. Nói nhiều thành thật, không ít người đã tin chuyện này là có thật. Những dân chúng trong thành bị ép tới huyện Thiện Dương đã bắt đầu lo lắng về đất đai và gia đình của mình. Các binh sĩ vô cùng căm ghét chiến tranh, ai cũng đều biết Lưu Vũ Chu sắp bị diệt tới nơi nên không còn ai muốn bán mạng cho y nữa.