Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Chu cuối cùng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
-Dương Nguyên Khánh không muốn đánh ta, ở sau lưng giở trò, ta tới cửa tìm hắn!
Bản thân thành Thiện Dương hoàn toàn không to lắm. Chu vi không đến hai mươi dặm, dân số thường sống có hơn bốn nghìn hộ. Gần ba mươi nghìn người. Nhưng Lưu Vũ Chu vì xây dựng thành phồn vinh, hạ lệnh khiến các hộ trong quận Mã Ấp, quận Nhạn Môn và quận Lâu Phiền tất cả chuyển vào thành Thiện Dương. Dân số thành Thiện Dương tăng nhanh, từ hơn ba mươi nghìn người tăng đến hơn trăm nghìn người. Cộng thêm trong thành còn có mấy chục nghìn trú quân. Khiến trong thành trở nên vô cùng hỗn loạn chen chúc. Còn Lưu Vũ Chu mở rộng xây dựng thành Thiện Dương thất bại, không thể giải quyết cục diện chật chội này, tất cả các nhà đều đông, rất nhiều nhà chỉ có thể sống trong lều, trong thành trở nên hôi thối, hỗn độn không chịu nổi, tiếng oán thán than trời dậy đất.
Tuy nhiên bắt đầu từ hôm nay thành Thiện Dương xuất hiện điều động quân đội quy mô lớn. Mấy chục nghìn quân tinh nhuệ đóng trong thành tất cả ra khỏi thành. Tập kết quy mô lớn ngoài thành Bắc. Quân các nơi cũng cuồn cuộn đến không ngừng. Rất nhiều người dân thường đều ý thức được sắp bùng nổ trận chiến ác liệt.
Ở trong một ngõ rất dài cũng dựng đầy lều, một lang y lưng mang hòm thuốc ở giữa lều nhỏ hẹp vội vàng đi. Cứ thế đi đến tận cuối ngõ, cuối ngõ là một cái sân, ông ta gõ gõ cửa. Cửa mở, là một nam tử trẻ tuổi, huyện Thiện Dương này thậm chí quận Mã Ấp còn có thể nhìn thấy nam tử trẻ tuổi, đây là tình huống rất hiếm gặp.
-Muộn như vậy mới trở về, chúng tôi còn tưởng rằng ông bị tóm đi làm quân y rồi đấy!
Người thanh nhiên nói nhỏ đùa.
-Ừ!
Thầy lang trung niên ậm ờ đáp một tiếng đi vào trong sân, tiện tay đóng cửa lại.
-Thế nào, biết được tình báo xác thực chưa?
Nam tử trẻ hỏi.
-Vào nhà hãy nói đi!
Thầy lang trung niên đi vào phòng. Lúc này trong phòng ngồi kín người, khoảng ba bốn chục người đều là thanh niên trẻ tuổi cường tráng.
Đây là điểm tình báo quân Phong Châu đóng ở thành Thiện Dương. Ban đầu chỉ có ba bốn người. Nhưng mười ngày trước, không ngừng có thám báo của quân Phong Châu với đủ các biện pháp lẻn vào thành. Khiến gian nhà này ẩn núp thám báo lên đến bốn mươi hai người. Cầm đầu là một Giáo uý thám báo tên là La Trứ.
Mọi người đang tụ lại ăn cơm tối, nhân tiện thương nghị quân tình. Lưu Vũ Chu điều động quân đội quy mô lớn khiến mọi người cảnh giác. Lúc này, thầy lang trung niên đi vào phòng rồi. Thầy lang trung niên họ Ngô, là một quân y của quân Phong Châu. Ông lấy danh nghĩa hành y thu được lượng lớn tình báo.
Ngô quân y tìm một chỗ ngồi xuống, đặt hòm thuốc xuống. Cười nói với Giáo uý La Trứ:
- Biết được tình báo chuẩn xác rồi. Hôm nay xem bệnh cho Binh bộ thị lang của Lưu Vũ Chu. Y nói với ta, lần này Lưu Vũ Chu điều và tập trung đại quân là để lên bắc quyết chiến với quân Phong Châu. Quân đào ngũ của bọn chúng quá nghiêm trọng, Lưu Vũ Chu chỉ có thể được ăn cả ngã về không.
Giáo uý La Trứ gật gật đầu, tình báo mà hai người khác biết được cũng như thế. Ba nguồn tình báo đều giống nhau. Điều đó nói rõ tình báo này rất đáng tin. Ông lập tức lấy ra một tấm lụa mỏng, dùng lông ngỗng chấm mực viết tình báo xuống, thổi khô nét mực, lại từ trong ngực moi ra một ống trúc nhỏ màu đỏ. Nhét mảnh lụa mỏng vào trong. Ông đưa tình báo cho ưng nô, lệnh:
-Lập tức chuyển nó về thành Du Lâm!
Một phút sau, một con thương ưng vỗ cánh bay lên trời. Bay về thành Du Lâm hướng Tây Bắc. Cùng lúc đó, đại quân của Lưu Vũ Chu đang nhanh chóng tập kết. Ba ngày sau, Lưu Vũ Chu tập kết được hai trăm nghìn đại quân. Tự phong là Phá Phong đại tướng quân, bổ nhiệm Tống Kim Cương làm phó soái. Lệnh đại tướng Hoàng Tử Anh dẫn mười nghìn lính trấn thủ thành Thiện Dương. Y đích thân thống soái đại quân từ từ tấn công thành Du Lâm. Lưu Vũ Chu được ăn cả ngã về không, quyết một trận với Dương Nguyên Khánh.
Màn đêm bao phủ, đám binh sĩ ở Phong Châu ăn bữa tối xong sau một ngày tập luyện mệt mỏi đều đã sớm đi nghỉ ngơi hết rồi. Trong đại doanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có một vài bóng dáng lính gác đi tuần tra. Chỉ có duy nhất đại doanh của chủ tướng là vẫn còn sáng đèn, chủ soái Dương Nguyên Khánh đang bàn luận quân tình cùng với mấy người Tư Mã Lý Tĩnh, chủ bộ Tạ Tư Lễ, Lục sự tham quân Bùi Tấn, đại tướng Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm và Tô Định Phương.
Chiều hôm nay, Dương Nguyên Khánh đã nhận được chim truyền thư từ thành Thiện Dương gửi tới, xác nhận được Lưu Vũ Chu đang triệu tập hai mươi vạn đại quân tiến về phía bắc quyết chiến. Trong thư tình báo còn có tin lòng quân của đội quân Lưu Chu Vũ đang uể oải, phần lớn quân sĩ đều tìm cách chạy trốn. Điều này chứng tỏ kế chia cách ở cung Phần Dương đã có tác dụng, đã đâm trúng điểm yếu của Lưu Vũ Chu.
-Các vị, đối vớiphương án đối phó với quân đội Lưu Vũ Chu, ta dự định vẫn duy trì kế hoạch ban đầu, thu phục kẻ thù mà không cần ra trận. Chúng ta có thể tận dụng thủ đoạn này làm suy yếu quân đội của y. Hiện giờ lòng quân của chúng đã dao động nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta vẫn còn cần phải tiếp tục làm tan rã quân đội của chúng. Mọi người hãy cho ý kiến đi!
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh từ từ liếc qua mọi người, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Tô Định Phương. Thấy Tô Định Phương định nói gì đó nhưng lại thôi, hắn liền cười nói:
-Tô tướng quân có gì cứ nói!
Tô Định Phương do dự một chút nói:
-Ty chức đang nghĩ xem chúng ta có nên bắt tay từ lương thảo hay không. Chúng có hai mươi vạn đại quân, lương thực chính là mạng sống của chúng. Nếu như chúng ta có thể cắt đứt đường lương thực của quân địch vậy thì chúng ta có thể không chiến mà thắng rồi. Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của ty chức, vì ty chức cũng chưa nắm rõ tình trạng lương thảo của quân địch nên cũng không dám vọng ngôn.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu cười nói:
-Cách rất hay! Không biết tình hình lương thảo của đối phương vậy chúng ta có thể cho người đi thám thính. Hơn nữa trong đội ngũ của quân địch cũng có người của mình, tình hình thế nào chắc chúng ta cũng dễ dàng có được, đến lúc đó chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến. Ngoài ra ta còn có một cách nữa, mọi người nghe xem thế nào. Chúng ta sẽ từ bỏ thành Du Lâm, dụ địch tiến sâu vào trong.
Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
-Tổng quản, ty chức cho rằng Lưu Vũ Chu có lẽ sẽ tiến lên chiếm thành Du Lâm. Tuy nhiên có thể hắn sẽ không tiếp tục tiến công vào sâu hơn nữa, chắc hắn cũng có thể nhìn ra kế sách của chúng ta. Ty chức kiến nghị, chi bằng chúng ta cố thủ tại thành Du Lâm giằng co với quân địch, sau đó sẽ đợi tin tức của Tần tướng quân và Tam Lang tướng quân. Ty chức cho rằng nếu như thành Thiện Dương thất thủ, Lưu Vũ Chu nhất định sẽ hoảng sợ mà rút quân.
Lúc này, Tạ Tư Lễ dè dặt nói:
-Lý Tư Mã, nếu như thời gian giằng co với quân địch quá dài chỉ e phía Quan Trung Lý Uyên sẽ ra tay. Trên thực tế, hiện giờ chúng ta đang gián tiếp trợ giúp Thái Nguyên, giúp họ giảm bớt áp lực. Lưu Vũ Chu đã rút quân bao vây ở Thái Nguyên về. Nếu như chúng ta cứ chần chừ kéo dài thời gian, như vậy Lý Uyên sẽ có thời gian để bày binh bố trận. Điều này rất bất lợi với chúng ta sau này, ty chức không tán thành cách giằng co kéo dài thời gian này.
-Giằng co cũng không nhất thiết phải cần thời gian dài, có lẽ ước chừng dăm ba ngày là có thể kết thúc. Điều cốt lõi là chúng ta phải phải tạo cơ hội cho Tần tướng quân. Nói thẳng ra chúng ta chỉ có ba vạn quân còn địch có những hai mươi vạn đại quân. Cứ cho là chúng ta cuối cùng có thể đánh thắng được quân địch thì cũng tổn thất nghiêm trọng. Điều này quả không đáng. Ý của tổng quản chẳng phải là muốn chiến thắng đối phương bằng cái giá thấp nhất sao?
-Nhưng Lý Tư Mã cũng không thể cam đoan Tần tướng quân có thể chiếm được huyện Thiện Dương hay không. Nếu như không chiếm được mà bên này mình lại đang ở thế giằng co, vậy thì cuối cùng chỉ có thể đợi đến khi giặc hết lương thảo mà lui binh thôi. Tới lúc đó thì thật khó nói, hai mươi ngày hay một tháng. Lúc đó thì Lý Uyên đã bố trí xong binh lực ở Hà Đông rồi.
Ý kiến của Lý Tĩnh và Tạ Tư Lễ bất đồng, dần dần xảy ra tranh cãi. Dương Nguyên Khánh khoát tay ra hiệu mọi người dừng cãi nhau lại. Hắn cười cười nói:
-Mọi người không cần tranh cãi nữa, hãy làm theo sự sắp xếp của ta trước! Bỏ thành Du Lâm, dụ địch tiến sâu vào. Ta tin binh lực mà chúng ta bố trí sẽ phát huy tác dụng.
……
Dương Nguyên Khánh truyền lệnh rút quân, mấy ngàn cư dân ở thành Du Lâm cũng theo hướng Tây mà rút khỏi thành. Đây là lần thứ hai trong năm nay cư dân thành Du Lâm phải đi tản cư. Tuy nhiên so với cuộc di cư quy mô lớn lần trước thì lần này số lượng người đã giảm đi hơn phân nửa. Lần trước có tới hơn một vạn người đi di cư, rất nhiều người di cư tới Hà Sáo huyện Ngũ Nguyên rồi không quay trở lại nữa. Chuyến di cư lần này chỉ có hơn bốn ngàn người, phần lớn đều là nam nữ thanh niên, bọn họ đều có nhà ở Hà Sáo huyện Ngũ Nguyên rồi, họ để người già và trẻ nhỏ sắp xếp ổn định tại đó. Trong vòng một ngày, thành Du Lâm đã trở thành một tòa thành trống không.
Quân Phong Châu đóng quân ở cách thành Du Lâm khoảng năm mươi dặm. Lúc này trời đã về chiều, các sĩ binh đều đang bận rộn chôn nồi nấu cơm. Dương Nguyên Khánh cũng đang sắp xếp lại công văn của mình trong doanh trướng.
Lúc này, một gã thân binh ở ngoài doanh trướng bẩm báo:
-Tổng quản, Từ tướng quân cầu kiến!
Từ tướng quân chính là Từ Thế Tích. Y mới tới Phong Châu chưa được mười ngày, Dương Nguyên Khánh cũng mới nói chuyện qua với y một lần. Từ Thế Tích đối nhân xử thế vô cùng nhã nhặn, trầm mặc kiệm lời. Bình thường y cũng không hay phát biểu ý kiến gì của mình về quân tình và thời cuộc.
Dương Nguyên Khánh cũng biết y không phải Trình Giảo Kim, y cần một khoảng thời gian để thích ứng nên hắn cũng chưa bao giờ tới quấy rầy y, không ngờ y lại tự mình chủ động tới tìm hắn.
-Mời vào!
Lát sau, Từ Thế Tích vội vàng đi vào trong doanh trướng. Y bước tới khom người thi lễ:
-Tham kiến Tổng quản!
Sự khiêm tốn của Từ Thế Tích còn biểu hiện ở thái độ của y đối với các tướng lĩnh khác. Trước mắt Dương Nguyên Khánh phong cho Từ Thế Tích chức Phó đốc quân, cấp bậc ngang hàng với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín. So với chức Đốc quân của Tô Định Phương và Bùi Hành Nghiễm thì cấp của y thấp hơn nửa cấp, so với Đô đốc Bùi Nhân Cơ, Dương Tư Ân thấp hơn một bậc. Tuy nhiên chức vụ này lại cao hơn Ưng Dương lang tướng Trình Giảo Kim cao hơn một bậc. Trong hệ thống quân ở Phong Châu, y có thể xếp trong 20 người đứng đầu.
Cho dù như vậy thì Từ Thế Tích vẫn rất cung kính với những người khác. Bất luận là những Đốc quân cấp bậc cao hơn y hay những Lang tướng cấp bậc thấp hơn y, y đều chủ động hành lễ, cung kính đối phương. Điều này khiến cho người khác hoàn toàn không thể ngờ rằng y đã từng là nhân vật lớn thứ ba ở trại Ngõa Cương.
Dương Nguyên Khánh có thể hiểu được tâm tính của Từ Thế Tích, sự cung kính khiêm tốn của y ẩn giấu phía sau là sự không tự tin về xuất thân của mình, có lẽ y vì chuyện đó mà có chút tự ti.
-Từ tướng quân, mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh mời Từ Thế Tích ngồi xuống, hắn khẽ cười nói:
-Trình Giảo Kim dùng mưu trí chiếm cung Phần Dương, chuyện này ngươi đã nghe qua rồi chứ?
Từ Thế Tích gật đầu:
-Ty chức đã biết rồi, nhưng ty chức không hề thấy kỳ lạ, nhất định y có thể thành công.
-Ồ! Nói ta nghe xem nào. Ngươi thấy tên Trình Giảo Kim này thế nào?
Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.
Từ Thế Tích ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói:
-Người này bề ngoài thô lỗ nhưng thực chất bên trong lại trí tuệ cao thâm. Từ chuyện chiếm được Hổ Lao quan thì ty chức đã biết rồi. Hơn nữa y đã từng dùng chuyện huynh đệ phân tranh gia tài ra công khai chỉ trích dã tâm của Lý Mật, y cũng biết rõ nguy hiểm của mình. Nhưng đến khi phát hiện Lý Mật và Địch Nhượng phát sinh xung đột y liền lập tức trốn ra ngoài thành. Khi nghe tin Lý Mật đoạt vị thành công, y liền vội vàng trốn chạy. Người này mưu trí hơn người, Tổng quản có thể trọng dụng y.
-Không sai, y đã từng nói với ngươi rằng năm đó y nợ tiền phòng tiền nhà, cuối cùng là ta đứng ra trả cho y không.
Từ Thế Tích trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, y nhịn cười nói:
-Đã từng nói qua, nhưng mà y nói là Tổng quản nợ tiền rượu, sau đó y đã tới giải vây cho Tổng quản.
Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả:
-Thằng khốn này! Dám đảo lộn sự thật như vậy, ta nhất định phải cho hắn một bài học.
Từ Thế Tích cũng không kìm nổi mà cười lên, không khí trong doanh trướng cũng trở nên thoải mái hơn. Sự lo lắng trong lòng Từ Thế Tích cũng dần dần biến mất.
-Tổng quản, lần này đối phó với quân Lưu Vũ Chu, ty chức có một đề nghị.
-Ngươi nói xem!
Lúc này, thân binh bưng lên hai chén trà. Từ Thế Tích nâng chung trà lên trầm ngâm một chút nói:
-Ty chức muốn hỏi Tổng quản một câu trước. Tổng quản sở dĩ ra sách lược không chiến mà thắng có phải là vì định ép quân đội của Lưu Vũ Chu tới phía nam Thái Nguyên, biến hắn trở thành một mũi nhọn đâm Lý Uyên không?
Dương Nguyên Khánh trong lòng âm thầm tán thưởng, mục đích cuối cùng này chỉ có bốn người hắn, Lý Tĩnh, Dương Tư Ân và Tạ Tư Lễ mới biết, không ngờ Từ Thế Tích tinh tường như vậy, y lại có thể nhìn ra điều này, không hổ là Từ Thế Tích.
-Đúng là như vậy.
Dương Nguyên Khánh không hề phủ nhận.
-Nếu đã như vậy, ty chức kiến nghị Tổng quản có thể dùng Tống Kim Cương thay thế cho Lưu Vũ Chu. Sức phá hoại của Lưu Vũ Chu quá lớn, hắn không lo việc sản xuất, lấy việc cướp đoạt để nuôi quân. Sớm muộn gì thì hắn cũng biến Hà Đông thành xích dã ngàn dặm (ý nói hoang tàn, nạn đói trầm trọng), còn Tống Kim Cương lại có phần mưu lược hơn hắn, y biết lấy dân nuôi quân. Y nhất định sẽ không phá hoại Hà Đông quá mức, cũng có thể chiến đấu với Lý Uyên lâu dài hơn.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:
-Sao ngươi lại hiểu Tống Kim Cương như vậy?
Từ Thế Tích cười cười nói:
-Năm ngoái Tống Kim Cương từng dẫn hơn ngàn người tới đầu quân vào Ngõa Cương, Lý Mật lệnh cho ty chức phái người đi tìm hiểu gốc gác của Tống Kim Cương cho nên ty chức biết khá nhiều về người này. Hơn nữa người này dã tâm rất lớn, một lòng muốn mưu nghịch đăng cơ. Lý Mật cũng vì phát hiện dã tâm của y quá lớn nên mới không chịu thu nhận y. Người này bề ngoài là trợ giúp Lưu Vũ Chu, nhưng nếu có cơ hội y nhất định sẽ lật đổ Lưu Vũ Chu mà tự lập. Tổng quản sao không lợi dụng một chút dã tâm của Tống Kim Cương chứ?
-Vậy cụ thể chúng ta nên làm thế nào?
Dương Nguyên Khánh đã hiểu sơ sơ rồi.
-Rất đơn giản, ty chức nghe nói Lưu Vũ Chu chia làm hai đường, Tổng quản hãy dùng kế phản gián.
……
Quân của Lưu Vũ Chu chia làm hai đường tiến về phía Bắc, một đường đích thân Lưu Vũ Chu thống lĩnh, tổng cộng mười lăm vạn đại quân làm chủ lực. Đội kia do Tống Kim Cương thống lĩnh năm vạn quân vận chuyển lương thảo đi theo phía sau.
Trời trạng vạng, quân của Tống Kim Cương đã tới cách thành Du Lâm chừng ba mươi dặm. Tiền phương đã truyền tới tin tức quân Phong Châu đã từ bỏ thành Du Lâm rút về hướng Tây. Quân chủ lực của Lưu Vũ Chu đã chiếm lĩnh được thành Du Lâm.
Tin này khiến Tống Kim Cương có chút khẩn trương, cái này rõ ràng là kế dụ địch của Dương Nguyên Khánh. Một khi đại quân tiến về phía tây, còn Dương Nguyên Khánh lại quay lại tập kích cắt đứt đường rút lui, vậy thì rất có khả năng quân đội sẽ bị địch ép hai mặt mà sụp đổ.
Tống Kim Cương lập tức phái người đi truyền tin bảo Lưu Vũ Chu không được tiến về phía Tây.
Thư vừa được đưa đi, tâm trạng Tống Kim Cương cũng bình tĩnh hơn một chút. Lúc này có một thân binh vào báo, đồng tộc của y là Tống Ngũ Luân muốn gặp y.
Tống Kim Cương thấy nao nao lòng, tên Tống Ngũ Luân này y biết, là con trai của tộc huynh Tống Tương. Nhiều năm rồi không gặp, không biết sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện như vậy?
Y liền truyền lệnh nói:
-Đưa vào!
Lát sau, hai gã thân binh đưa một gã nam tử trẻ tuổi đi vào. Mặc dù đã năm sáu năm không gặp nhưng Tống Kim Cương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra gã rồi, chính là Tống Ngũ Luân.
Tống Ngũ Luân quỳ xuống dập đầu:
-Điệt nhi Ngũ Luân tham kiến Tam thúc!
-Đứng lên đi!
Dù sao cũng là cháu trong tộc của mình, vẻ mặt lạnh băng của Tống Kim Cương hiện lên nụ cười. Y ngồi xuống hỏi:
-Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?
-Hồi bẩm tam thúc, điệt nhi nhập ngũ ở U Châu, sau đó lại tới Phong Châu.
Vẻ mặt Tống Kim Cương biến sắc, y khoát tay ra lệnh mấy tên thân binh:
-Các ngươi lui ra hết đi!
-Rốt cuộc cháu tới đây có mục đích gì?
Giọng điệu Tống Kim Cương vô cùng nghiêm nghị.
Tống Ngũ Luân lấy ra một phong thư rồi đặt lên bàn:
-Đây là thư mà Dương tổng quản tự tay viết cho Tam thúc.
Tống Kim Cương trừng mắt nhìn bức thư thật lâu, lát sau, y cầm bức thư lên xem. Bên ngoài bức thư viết: ‘Tổng quản binh mã Phong Châu Đại Tùy, Sở quốc công Dương Nguyên Khánh kính gửi Tống công”.
Tống Kim Cương lấy ra một con dao găm cẩn thận rạch một đường ở phía cạnh bức thư, sợ hủy hoại mất phong thư, y từ từ lấy bức thư ra. Nội dung thư rất đơn giản, hy vọng y có thể khuyên bảo Lưu Vũ Chu yêu thương dân chúng, tổ chức quân đội dồn điền, tự cung tự cấp về lương thực.
Chỉ có một tờ giấy ngắn ngủi như vậy, Tống Kim Cương nhăn mặt hỏi lại điệt nhi:
-Dương Nguyên Khánh còn nhắn gì nữa không?
-Dương tổng quản bảođiệt nhi chuyển lời, nếu Tam thúc có thể thay Lưu Vũ Chu, yêu thương dân chúng, có lẽ Tổng quản có thể liên minh với Tam thúc.
Tống Kim Cương cười lạnh một tiếng, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại dùng kế phản gián, hắn đã nghĩ tình hình quá đơn giản rồi.
Tống Kim Cương nhét bức thư lại vào trong bì thư, lại hỏi điệt nhi:
-Cháu ở quân Phong Châu đảm nhiệm chức vụ gì?
-Hồi bẩm Tam thúc, điệt nhi đảm nhiệm chức Giáo úy.
-Khá lắm! Không ngờ lại làm được tới chức Giáo úy. Xem ra cháu không có ý định quay trở lại trợ giúp ta.
Tống Ngũ Luân lắc đầu:
-Điệt nhi cảm thấy ở Phong Châu sẽ có tiền đồ, hơn nữa điệt nhi cũng đã có dự tính trong lòng. Đợi đến khi đánh quân Lưu Vũ Chu xong, quân Phong Châu nhất định sẽ còn mở rộng hơn nữa. Tới lúc đó điệt nhi ít nhất cũng có thể được thăng làm Ưng Kích Lang tướng.
Tống Kim Cương cảm thấy vô cùng thất vọng trong lòng, ngay cả cháu trong tộc cũng không muốn tới giúp mình. Có thể thấy là Lưu Vũ Chu tạo phản không được mọi người tán thành. Thực ra lúc đầu y thấy Lưu Vũ Chu có quân đội Đột Quyết toàn lực ủng hộ, có thể khuếch trương lớn hơn nên mới đầu quân vào đây. Không ngờ người Đột Quyết lại bị quân Phong Châu đánh bại, chưa gượng dậy nổi khiến Lưu Vũ Chu mất đi chỗ dựa và sự viện trợ vững chắc. Hiện giờ ngay cả thành Thái Nguyên mà quân Lưu Vũ Chu cũng không thể đánh nổi, quân lương không đủ, ngày càng suy kiệt, chuyện này khiến Kim Cương cũng dần dần mất đi lòng tin.