Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 546: Song hùng sống mái với nhau




Bóng đen vội vàng giơ tay lên:

- Chủ nhân nhà ta phái ta đến tìm Ngụy công, có chuyện cơ mật bẩm báo.

Vào đêm, phủ của Địch Nhượng giăng đèn kết hoa. Hàng trăm đèn lồng lớn chiếu phủ Tư Đồ sáng như ban ngày. Tiếng cười không dứt, biển người như nước chảy. Hôm nay là đại thọ bốn mươi lăm tuổi của Địch Nhượng. Đại tướng đến chúc thọ nối liền không dứt. Trong phủ Tư Đồ bày trên trăm bàn tiệc rượu, mời khắp anh hùng Ngõa Cương.

Nhưng tiệc rượu chỉ bày ở ngoại viện, còn trong nội trạch không cho phép bất cứ ai vào. Trong nội trạch im lắng, nhìn không thấy người. Nhưng trong vô số góc tối có ánh đao lóe ra, một loại sát khí khó nén tràn ngập trong nội trạch.

Trình Giảo Kim từ trong nhà xí nội trạch đi ra, vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm cười nói:

- Vẫn là nhà xí của Địch lão đại tốt, không ngờ dùng thùng phân, còn là trầm hương, mở rộng tầm mắt rồi!

Bên trong phủ trạch không cho phép người vào, nhưng y lại leo tường đi vào. Trình Giảo Kim đi chân chữ bát, chậm chạp đi ra ngoài viện. Lúc này, y bỗng nhiên nhìn thấy cái gì ở lùm cây. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó giật mình trong lòng, phản ứng cực nhanh, lẩm bẩm một mình:

- Địch lão đại bảo ta đi gặp lão, cũng không biết chuyện gì.

Y bước nhanh chân từ đường cũ trèo ra khỏi nội viện, trong nháy mắt bay qua tường, sau lưng y toàn bộ ướt sũng.

… …

Trong nội đường cũng đèn đuốc sáng trưng. Trong phòng nhỏ nội đường, mấy tên thị vệ đang tỉ mỉ mặc lân giáp cho Địch Nhượng. Địch Nhượng ghim một thanh đoản kiếm sắt bén bên hông. Các thị vệ mặc một chiếc áo thọ cho gã. Bào thọ rộng lớn che phủ lân giáp bên trong.

Ngoài cửa một thị vệ bẩm báo:

- Bẩm báo Tư đồ, lúc nãy có người nhìn thấy Trình Giảo Kim leo tường vào trong nội trạch.

- Y vào làm gì?

Địch Nhượng trầm mặt xuống hỏi

- Hình như vào nội trạch tìm nhà xí, sau khi vào nhà xí, rồi leo tường đi ra ngoài.

- Con khỉ nó thật lỗ mãng!

Địch Nhượng chửi một tiếng, cũng không để tâm đến Trình Giảo Kim, lại hỏi:

- Lý Mật tới chưa?

- Hồi bẩm Tư Đồ, vẫn chưa tới.

- Phái người đi thúc giục nữa đi!

Địch Nhượng vẻ mặt không vui nói.

Nửa tháng trước, gã và Lý Mật vì chuyện Địch Hoằng giết Tuân vương nên rất không thoải mái. Sau đó Địch Nhượng tự mình tới nhà xin lỗi, hai người miễn cưỡng hòa giải. Ít nhất bền ngoài hai người trở lại hòa thận như xưa.

Địch Nhượng đã quyết tâm giết Lý Mật, nhưng gã biết giết Lý Mật sẽ làm quân Ngõa Cương tan rã. Một số đại tướng trung thành với Lý Mật tất nhiên sẽ bỏ đi. Nhưng vì tương lai của quân Ngõa Cương, Địch Nhượng thà đau ngắn còn hơn đau dài. Gã cũng có thể chịu đựng được, nhất định phải diệt trừ Lý Mật.

Hôm nay là ngày mừng thọ của gã,là cơ hội tốt để gã giết Lý Mật. Trải qua ba ngày dày công chuẩn bị, tất cả đều thu xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ Lý Mật đến dự tiệc.

Địch Nhượng mặc thọ bào, mang mũ ô sa trâm hoa, ngồi trong đại đường, giống như lão tăng nhập định thông thường, chờ đến Lý Mật đến nhà.

... …

Trong ngoại viện hơn trăm đại tướng tụ tập lại, uống rượu vung quyền, huyên náo vô cùng. Tam đương gia Từ Thế Tích của quân Ngõa Cương đang ngồi ở một góc, một mình lẳng lặng không nói uống rượu bực tức.

Ở thời Địch Nhượng, Tam đương gia là chân chính có thực quyền. Địch Nhượng sẽ dựa theo sắp xếp vị trí của mọi người, phân chia quyền lực. Mỗi người đều có công sở và bộ hạ của mình. Có thể tự mình làm quan viên, có thể dựa theo chiến lợi phẩm cướp được phân chia một phần nhất định, hay thuế phú thu được cũng phân chia dựa theo tỉ lệ nhất định. Mọi người và thủ lĩnh Địch Nhượng đều ngồi dùng cơm trên một bàn, món ăn cũng giống nhau, chỉ là số lượng bày trước mặt mọi người khác nhau.

Nhưng tới thời Lý Mật tất cả đều thay đổi. Tất cả quyền lực đều thu về nguyên soái, không có phép có bộ tướng và quân bộ của mình. Tất cả chức tướng quan đều do phủ nguyên soái thống nhất sắc phong bổ nhiệm. Mọi người bất luận chức quan lớn nhỏ đều nguyện trung thành với Lý Mật. Thuế phú và chiến lợi phẩm cũng đều toàn bộ nhập vào kho, không chia xuống dưới. Dùng cách nói của Lý Mật, là vì để quốc gia có của cải, mọi người đều đổi sang lấy bổng lộc. Quân Ngõa Cương dần dần từ một nghĩa quân liên minh rời rạc bình đẳng, trở thành một tổ chức cấp bậc nghiêm khắc chính quyền nghiêm mật.

Mà sau cải cách lớn của Lý Mật, lợi ích lớn nhất bị hao tổn đó là những lão tướng như Từ Thế Tích. Tam đương gia như y trở thành một tên gọi. Quyền lực cá nhân của y không có gì khác biệt với đương gia thứ một trăm, chỉ là một đầu binh to mà thôi, thậm chí còn là một phụ tá bên cạnh Lý Mật.

Từ Thế Tích là một người có tư tưởng, không giống người tạo phản bình thường. Y võ nghệ song toàn, có đầu óc chính trị. Y biết chính xác phương hướng cải cách của Lý Mật, là xu hướng phát triển tất yếu. Quân Ngõa Cương muốn thành đại sự, thì không thể phân tán giống như trước kia. Ngay cả Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc cũng bắt đầu có phương hướng phát triển thiết lập triều đình. Tình thế bây giờ dần dần phát triển phhướng quần hùng tranh bá. Thế lực quân Ngõa Cương tuy là lớn nhất, nhưng chế độ lại yếu nhất, cũng là hỗn loạn nhất. Quân Ngõa Cương muốn tiếp tục sinh tồn, phải đi con đường quân chủ tập quyền.

Chỉ có điều trong lòng Từ Thế Tích rất bực bội. Mặc dù trong việc cải cách y ủng hộ Lý Mật, nhưng Lý Mật không tín nhiệm y, chèn ép mọi điều. Kỳ thật chuyện này cũng khó trách, Từ Thế Tích tuy là ủng hộ cải cách của Lý Mật, nhưng y hy vọng Địch Nhượng làm quân chủ. Y thừa nhận con đường của Lý Mật chính xác, nhưng y không thể chấp nhận Lý Mật đăng cơ. Ngõa Cương là Địch Nhượng một tay sáng lập, phải là Địch Nhượng đăng cơ.

Đúng là về lý trí Từ Thế Tích ủng hộ Lý Mật, về tình cảm lại thiên về Địch Nhượng, làm y ở giữa Lý Mật và Địch Nhượng cả hai không hài lòng, đều muốn loại y khỏi vòng quyết sách, làm Từ Thế Tích vô cùng buồn chán và hoang mang.

Một mình Từ Thế Tích lặng lẽ uống rượu bực. Lúc này huynh đệ kết nghĩa Trình Giảo Kim của y ngồi xuống bên cạnh y, dùng khuỷu tay chọc y một cái, thấp giọng nói:

- Có chút khó chịu hả!

Từ Thế Tích liếc nhìn một cái:

- Huynh đi nhà xí sao lâu thế vậy?

- Khụ! Nhà xí bên ngoài thối quá, ta muốn đi nhà xí của nội trạch, không nói chuyện này nữa… đệ đoán ta nhìn thấy cái gì?

Từ Thế Tích biết Trình Giảo Kinh vốn luôn phiền phức, thấy y tuy vẻ mặt khẩn trương, cũng không bận tâm, liền khoát tay:

- Đừng nói nữa, uống rượu!

Trình Giảo Kim trong lòng có chút nóng nảy, một tay giữ chặt tay của Từ Thế Tích, liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói mấy câu với Từ Thế Tích.

Từ Thế Tích cả kinh:

- Huynh thấy rõ chứ?

- Ta thấy rõ, nội trạch toàn là binh giáp, chi chít, chừng mấy ngàn người.

Trình Giảo Kim thích đem vừng mè nói thành dưa hấu, kỳ thực y chỉ nhìn thấy mười mấy binh giáp ẩn trong bụi cây.

Từ Thế Tích bỗng dưng đứng lên, đi nhanh hướng vào trong nội trạch, y muốn biết xảy ra chuyện gì. Không được thế này, đây là thành Lạc Khẩu, Lý Mật có hai trăm ngàn đại quân đóng quân ở đây. Địch Nhượng chỉ có một trăm ngàn. Một khi Lý Mật bị giết, sẽ tạo thành đại hỗn chiến. Cách làm này của Địch Nhượng quá ngu xuẩn.

Trình Giảo Kinh giữ Từ Thế Tích, cứng rắn kéo y lại, thấp giọng nói:

- Đệ đừng ngốc nữa, rắm tới cửa xì ra ngoài, đệ còn có thể khuyên được nữa sao? Lão sẽ giết đệ diệt khẩu. Lần trước đệ giúp Lý Mật đoạt kho Lạc Khẩu, lão không còn tin đệ nữa.

Trong nội tâm Từ Thế Tích cũng không phải là một người cương trực. Y biết lời nói của Trình Giảo Kim là đúng. Địch Nhượng tất nhiên đã vạch ra kế hoạch rất lâu, thời khắc then chốt này gã sẽ không nghe lời mình khuyên, ngược lại sẽ giết người diệt khẩu. Từ Thế Tích từ từ ngồi xuống thở dài:

- Nhưng như vậy sẽ tạo thành đại hỗn chiến cả thành, không biết chết bao nhiêu người?

Trình Giảo Kim hoảng sợ, y chỉ là không muốn xen vào, đại hỗn chiến đầy thành ngược lại không ngờ. Y cũng vội nói:

- Huynh đi cõng lão nương, đệ cũng dẫn vợ và con cháu ra khỏi thành. Chúng ta tuy không lo nổi đại sự, nhưng người nhà của mình phải bảo vệ cho tốt.

Từ Thế Tích yên lặng gật đầu, bảo vệ mọi người trước là quan trọng nhất. Hai người đứng dậy, tìm một cái cớ rời khỏi phủ Địch Nhượng.

....

Hai người Từ Trình vừa mới rời khỏi, một thị vệ từ cổng chạy vào, chạy thẳng vào nội trạch.

- Tư đồ!

Thị vệ hô to chạy vào trong nội đường, Địch Nhượng đang cùng nói chuyện với ba người Vương Nho Tín, Đơn Hùng Tín và Hách Hiếu Đức, nghe thấy thị vệ hô, Địch Nhượng nổi giận nói:

- Hô quát cái gì!

Thị vệ sợ tới mức không dám hô nữa, thấp thỏm bẩm báo ở ngoài cửa:

- Lúc nãy Lý Mật phái quản gia của ông ta tới nói hộ. Hôm nay ông ta hơi cảm nhẹ, không thể đi, ngày mai đến nhà tạ lỗi.

Địch Nhượng nhướn mày. Lý Mật cự tuyệt không đến, trong lòng gã có cảm giác không ổn, chẳng lẽ Lý Mật phát hiện mình có mai phục sao?

Gã nhìn sang mấy người khác, trưng cầu ý kiến của bọn họ. Vương Nho Tín là mưu sĩ tâm phúc của Địch Nhượng, y lắc đầu cười nói:

- Ti chức cảm thấy nếu Lý Mật phát hiện gì, y nhất định sẽ tiến hành điều động bố trí binh lực quy mô lớn. Nhưng y không làm như vậy, rõ ràng y vẫn chưa phát hiện. Ti chức cho rằng y chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, tìm cớ không đến. Việc này rất bình thường, có thể phái người đi mời tiếp.

Đơn Hùng Tín lắc đầu nói:

- Nếu nói y sinh bệnh, phái người đi mời nữa, y cũng sẽ không đến. Từ khi Địch đại ca đích thân đến mời, Lý Mật mới có thể nể mặt cho, ôm bệnh đến tham gia thọ yến.

Vương Nho lập tức phản đối nói:

- Lúc này, Tư Đồ không thể đi phủ Lý Mật, nguy hiểm lắm.

Đơn Hùng Tín trả lời lại một cách châm biếm:

- Lý Mật ngã bệnh, Địch đại ca bất luận thế nào cũng phải đi thăm ông ta một lần. Ngay hôm nay không đi, mai cũng phải đi. Ngược lại có thể dụ Lý Mật đến, ngày mai hãy đi, đại thọ cũng kết thúc rồi, Địch đại ca còn có cớ gì mời đến đây?

Địch Nhượng cũng cảm thấy lời nói của Đơn Hùng Tin có lý. Nếu Lý Mật sinh bệnh, gã phải đi thăm một chuyến. Hôm nay không đi, ngày mai cũng phải đi, chi bằng hôm nay đi. Xuất phát từ tình nghĩa, Lý Mật cũng nên ôm bệnh đến chúc thọ. Chỉ là lo lắng của Vương Nho Tín cũng đúng. Lúc này đi tới chỗ Lý Mật quả thật nguy hiểm một chút. Địch Nhượng nhất thời có chút do dự, gã liếc nhìn Hách Hiếu Đức, ý là bảo Hách Hiếu Đức đi dò đường trước cho gã.

Hách Hiếu Đức hiểu được ý của Địch Nhượng, trên mặt y lộ ra vẻ khó xử:

- Ti chức và Ngụy công quan hệ bình thường. Ti chức đi thăm dò chưa chắc có thể nhìn ra giở trò gì, sợ là ngay cả trong sân cũng không cho ti chức vào.

Đơn Hùng Tín cười nói:

- Nếu đã như vậy, hay là đệ đi, đệ có thể nhận ra thực hư của phủ Lý Mật.

Địch Nhượng mừng rỡ:

- Vậy tất cả phiền Tứ đệ.

…..

Nửa canh giờ sau. Đơn Hùng Tín trở về bẩm báo, Lý Mật quả thật có bệnh, nhưng vấn đề không lớn, hoàn toàn có thể ôm bệnh đến chúc thọ. Càng là trong lòng không thoải mải, tất cả là mượn cớ không đến. Thậm chí Vương Nho Tín lo lắng về chuyện mai phục, hoàn toàn không có.

Có Đơn Hùng Tín dò đường, Địch Nhượng càng yên tâm. Gã liền hạ lệnh đi xe ngựa tới phủ Lý Mật, thăm bệnh Lý Mật.

Địch Nhượng mặc áo giáp nhỏ, thắt lưng giấu đoản kiếm, theo quản gia đi vào trong sân. Đơn Hùng Tín, Vương Nho Tín, Hách Hiếu Đức, ba người cùng đi theo.

- Ngụy công bệnh gì?

*Địch Nhượng vừa đi, vừa hỏi.

- Là một cơ thiếp của Ngụy công cảm nhẹ trước, lây sang cho Ngụy công, hai ngày nay đều tránh ở trong phủ. Cho nên Ngụy công không muốn đi tham gia thọ yến của Tư Đồ, cũng là nguyên nhân này.

- Chúng ta đều vết đao chém đầy mình, một chút bệnh nhẹ không đáng ngại, Tư Đồ đừng quá lo lắng.*

Địch Nhượng cười ha hả, đi vào trong sân. Lúc này, bên ngoài có người gọi Đơn Hùng Tín:

- Đơn tướng quân!

Đơn Hùng Tín dừng lại quay đầu lại hỏi:

- Chuyện gì?

- Một gia nhân trong phủ ngài đến, nói trong nhà xảy ra chuyện gấp, mọi người đang ở cổng lớn.

Đơn Hùng Tín áy náy nói với Địch Nhượng:

- Địch đại ca, đệ đi xem thử, lập tức trở về.

- Đi! Nếu trong nhà thật có chuyện gấp, trở về đi.

Đơn Hùng Tín xoay người đi rồi, Địch Nhượng tiếp tục đi vào. Hậu trạch của Lý Mật yên lắng, nhìn không thấy bóng người. Bọn họ đi vào gữa sân, sân không lớn, chỉ có nửa mẫu đất. Trên thực tế là sân cũ, trong sân trống không, cái gì cũng không có, chỉ có tường cao bốn phía và hai cửa trước sau.

Đám người Địch Nhượng vừa vào tới sân, quản gia lại đột nhiên ở phía sau chạy ra sân. Ngay sau đó hai cánh cửa sân đóng lại, trên mái tường xuất hiện binh lính đông nghịt, chừng mấy trăm người, toàn bộ mang cung nỏ. Địch Nhượng kinh hãi thất sắc, gã biết mình trúng kế rồi, giơ tay đưa vào ngực rút kiếm. Chính lúc này một tiếng mõ vang lên, xung quanh mái tường loạn tên đều bắn ra. Mặc dù Địch Nhượng võ nghệ cao cường, nhưng cũng không tránh khỏi mấy trăm mũi tên dày đặc bắn gần. Đáng tiếc Địch Nhượng một đời anh hùng, bị bắn thành con nhím, chết thảm trong phủ Lý Mật. Hách Hiếu Đức và Vương Nho Tín cùng vài tên thân vệ, cũng đều chết ở trong sân.

Mái tường liên tiếp bắn ra ba lượt tên độc, cuối cùng mới ngừng lại, cung thủ từ từ tản ra. Cửa sân mở ra, Lý Mật từ ngoài viện đi vào, gã đi tới trước thi thể Địch Nhượng dừng lại, lạnh lùng mỉm cười một tiếng:

- Không phải ta bất nghĩa mà là ngươi bất nhân trước, nghĩ tới tình cảm trước kia, ta cho ngươi toàn thây.

Lúc này, Đơn Hùng Tín đi vào sân, quỳ xuống dưới Lý Mật:

- Đơn Hùng Tín nguyện trung thành với Ngụy công!

Lý Mật khen ngợi vỗ vỗ vai của y:

- Công lao của ngươi ta sẽ không quên. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại tướng quân Ngõa Cương của quân Ngõa Cương. Tất cả gia sản của Địch Nhượng ta thưởng hết cho ngươi.

Đơn Hùng Tín lắc đầu:

- Đơn Hùng Tín cũng không phải là ham phú quý, Đơn Hùng Tín là muốn đi theo Ngụy công làm một phen đại sự.

Lý Mật cười híp mắt:

- Nói rất hay, nếu ta làm vua, tất phong ngươi làm vương.

Lúc này một gã thị vệ đi vào bẩm báo:

- Vương Bá Đương tướng quân đã dẫn năm ngàn binh lính bao vây phủ Địch Nhượng, xin Ngụy công định đoạt.

- Được! Nói với Vương Bá Đương, ai theo ta, thì khắc ghi trong lòng, không chịu theo ta thì giết tại chỗ. Rồi truyền lệnh Thái Kiến Đức đóng cửa thành, không cho bất cứ ai ra vào.

Một đợt tẩy trừ Địch Nhượng triển khai ở thành Lạc Khẩu. Tất cả tâm phúc và thân vệ của Địch Nhượng khoảng ngàn người bị giết. Một trăm ngàn đại quân của Địch Nhượng đóng quân ở trong thành cũng đều bị Lý Mật tiếp quản.

Lý Mật liền sau đó dùng tin giả của Địch Nhượng lừa Địch Hoằng đang trú giữ Huỳnh Dương sắc phong tiếp nhận thành Lạc Khẩu. Địch Hoằng tin, dẫn ba trăm người tiến vào thành Lạc Khẩu, bị Lý Mật phục binh bắn chết trên đường.

Mặc dù Lý Mật muốn dùng tổn thất nhỏ nhất tiếp quản quân của Địch Nhượng, nhưng vẫn còn hàng chục tướng lĩnh trung thành với Địch Nhượng rời khỏi quân Ngõa Cương. Hàng vạn quân đội đóng ở ngoài thành Lạc Khẩu tán loạn, đồng thời cũng gieo mầm móng nghi ngờ trong quân Ngõa Cương.

Từ Thế Tích vì Lý Mật giết Địch Nhượng mà giận dữ rời khởi Ngõa Cương. Dưới lời khuyên nhủ của Trình Giảo Kim, cuối cùng theo Trình Giảo Kim đi lên phía bắc đầu nhập vào chỗ của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu.

Lý Mật diệt trừ Địch Nhượng, ngăn chặn được con đường đá này, gã lập tức chỉnh đốn quân mã, dẫn đầu ba trăm ngàn đại quân, chia làm ba đường tiến vào Lạc Dương. Lạc Dương nguy cấp.

Giang Đô đã trở thành thế khốn long, phía bắc là phạm vi của thế lực Ngõa Cương, vùng Giang Hoài phía tây là địa bàn của Đỗ Phục Uy, Phụ Công Hữu, có nghĩa quân gần hai trăm ngàn người. Phía nam bị Thẩm Pháp Hưng và Lý Tử Thông chiếm lĩnh, bọn họ mỗi bên dẫn hơn một trăm ngàn quân, phía nam hồ Bà Dương là Lâm Sĩ Hoành, vùng Kinh Tương đã bị Tiêu Tiển chiếm cứ. Lúc này triều Tùy đang ở trong tình thế bấp bênh.

Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang dùng bút đỏ cẩn thận đánh dấu những vùng còn lại của triều Tùy, cháu trai cả (cháu đích tôn) Dương Đàm thì đứng bưng khay mực ở bên cạnh.

Dương Quảng buông bút xuống, ông ta nhìn những chỗ đánh dấu đỏ chỉ còn lại Lạc Dương, Giang Đô và hai huyện Đan Dương, cùng một số nơi chưa rõ thuộc quận nào ở phía nam và Ba Thục, ông không khỏi thở dài thườn thượt nói:

-Giang sơn của trẫm chỉ còn lại một chút này thôi sao?*

Ngu Thế Cơ bên cạnh cẩn thận nói:

-Bệ hạ, U Châu và Liêu Đông vẫn còn thuộc triều đình.

Dương Quảng lắc đầu, U Châu tổng quản Tiết Thế Hùng bị Đậu Kiến Đức đánh bại ở Hà Gian, không lâu sau bệnh chết. Quân U Châu bị phó tướng La Nghệ nắm giữ, lại đuổi giết hết Thái Thú các quận của U Châu, tự mình nhậm chức Thái Thú, tự phong là U Châu tổng quản, đã thực sự độc lập rồi, sao có thể còn thuộc Tùy triều nữa?

Lúc này Yến Vương Dương Đàm bên cạnh mới cắn môi một cái không kìm nổi nói:

-Hoàng tổ phụ, tôn nhi cảm thấy quận Ngũ Nguyên, quận Linh Võ và năm quận khác ở Quan Bắc đều có thể đánh dấu đỏ.

Dương Quảng do dự một lát, Dương Nguyên Khánh đứng lên tự lập không giống với La Nghệ, dù sao hắn cũng thừa nhận triều đình, các sự việc trọng đại đều bẩm báo về, ở một góc độ nào đó thì có thể đánh dấu đỏ.

Ngu Thế Cơ ở một bên nói:

-Bệ hạ, nếu U Châu không thuộc triều đình, vậy vi thần thấy Dương Nguyên Khánh cũng không nên đánh dấu đỏ.

Dương Đàm bỗng nhiên mặt đỏ bừng bừng, máu chảy hết lên não, chỉ vào mặt Ngu Thế Cơ mắng:

-Kẻ nịnh thần này, Dương Nguyên Khánh dẫn quân Phong Châu đi đánh ba trăm ngàn đại quân của Đột Quyết mà ông lại giấu diếm không báo. Dương Nguyên Khánh tố cáo Lý Uyên cấu kết Đột Quyết ngươi cũng giấu không báo, mà tất cả những việc có liên quan tới Dương Nguyên Khánh là ngươi giấu hoặc là nói xấu, chỉ vì ngươi có thù riêng với hắn, ngươi vì mối thù của bản thân mà phải hủy cả Đại Tùy sao?

Sắc mặt Ngu Thế Cơ tái nhợt liền quỳ xuống:

-Thần một lòng trung thành với bệ hạ, xin bệ hạ minh giám!

Ngu Thế Cơ giấu chuyện Dương Nguyên Khánh chống lại Đột Quyết là chuyện ba ngày trước Dương Đàm đã tố giác. Dương Quảng tức giận phạt bổng lộc một năm của Ngu Thế Cơ và giáng xuống hai cấp quan, chuyện này không oan uống gì đối với ông ta.*

Nhưng giấu diếm chuyện Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết thì quả thực đã oan uổng cho Ngu Thế Cơ, chuyện này là do Dương Quảng lệnh cho ông ta không được nói, không cho phép bất kỳ ai nhắc tới. Nguyên nhân là chuyện này sẽ gây ra sự khủng hoảng trong lòng cấm quân, bên trong cấm quân còn đồn nhau rằng Đột Quyết đã bắt hết tất cả phụ nữ ở Quan Trung, mà vợ con của cấm quân phần lớn là ở Quan Trung.

Như vậy sẽ xảy ra chuyện quân đội bỏ trốn.*

Cũng may tin tức Dương Nguyên Khánh đã đánh bại ba trăm ngàn quân Đột Quyết đã đến kịp thời, Dương Quảng lập tức sai người truyền bá chuyện này cho quân binh để ổn định lại tinh thần khủng hoảng của họ.

Dương Quảng trừng mắt nhìn Dương Đàm một cái:

-Đàm nhi, cháu ăn nói với Ngu tướng quốc kiểu gì vậy, không mau xin lỗi đi!