- Hồi bẩm Tần công, vị tiên sinh này muốn đầu nhập vào ngài, nguyện vì ngài mà phục vụ.
Lý Thế Dân sửng sốt, hắn nhìn người văn sĩ này, liền khom người cười nói:
- Tại hạ Thế Dân, xin hỏi tiên sinh họ gì?
Văn sĩ đi tới khom người nói:
- Tại hạ họ Phòng tên Kiều, tự Huyền Linh, người Lịch Thành, nghe thấy anh danh của Tần công đã lâu, đặc biệt đến nương nhờ.
-Phòng Huyền Linh!
Lý Thế Dân trầm tư, cười hỏi:
- Từ lâu ta đã nghe thấy Lịch Thành Phòng ngự sử là thiên hạ đệ nhất thanh quan, có phải là đồng tộc của Phòng huynh?
Người Lý Thế Dân nói tới đó là Phòng Ngạn Khiêm được Tùy Văn Đế ca tụng là thần tử đệ nhất thiên hạ thanh liêm. Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:
- Đó là gia phụ!
Liêm phụ tất có hiền tử, Lý Thế Dân vui vẻ nói:
- Mời Phòng huynh vào trong quan phòng của ta nói chuyện.
Phòng Huyền Linh muốn đầu nhập vào y, Lý Thế Dân phải thi thố tài học của y, không thể vì phụ thân của y là thanh quan mà thu y làm thủ hạ. Phòng Huyền Linh cũng hiểu nên không chối từ, cùng Lý Thế Dân vào trong phòng.
Phòng Huyền Linh ngồi xuống, liền cười nói:
- Tần Công đang phiền não về việc Tiết Cử sao ạ?
Lý Thế Dân cũng không phủ nhận, thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Phòng Huyền Linh mỉm cười nói:
- Ta đến vì việc này, muốn phá Tiết Cử không phải việc kho, chỉ cần dùng một kế nhỏ sẽ làm cho gã lui binh.
Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tiên sinh xin chỉ giáo!
- Rất đơn giản, dùng kế vây Ngụy cứu Triệu. Tiết Cử dựng đô ở huyện Thượng Khê thuộc quận Thiên Thủy, gã tổng binh lực là 130 ngàn, nhưng phải phòng thủ các nơi ở Hà Hoàng. Hiện tại gã tập hợp 100 ngàn binh tiến công Quan Trung, vậy đô thành của gã sẽ trống rỗng. Tần công có thể lệnh một đội quân gióng trống khua chiêng đánh về hướng huyện Thượng Khuê, Tiết Cử sẽ lo lắng sào huyệt thất thủ, chắc chắn sẽ hoảng sợ rút quân, như thế việc Quan Trung nguy hiểm sẽ được giải trừ.
Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu, kế sách tuy đơn giản nhưng hữu hiệu, nếu không điều tra rõ chi tiết về Tiết Cử sẽ không dám khinh dùng kế này, xem ra Phòng Huyền Linh cũng là người có tâm cơ, đã sớm chú ý Tiết Cử.
- Phòng huynh kế sách rất tuyệt, ta sẽ hướng phụ thân bẩm báo, đề nghị áp dụng.
Phòng Huyền Linh lại lắc đầu.
- Thứ cho ta nói thẳng, ta cho rằng nguy cơ thực sự của Đường công không phải là Tiết Cử, mà là Thái Nguyên.
Lý Thế Dân nhướng mày:
- Tiên sinh đang nói Lưu Vũ Chu?
- Cũng không phải, ta đang nói Dương Nguyên Khánh.
Lý Thế Dân ngơ ngác, qua hồi lâu mới chần chừ nói:
- Tiên sinh xin chỉ giáo?
Phòng Huyền Linh thản nhiên cười nói:
- Mọi người nghĩ Dương Nguyên Khánh nam hạ Quan Trung để làm gì? Vì sao lại xúi giục Tiết Cử tiến công Quan Trung? Vì sao hắn lại có những hành động đó?
-Chẳng lẽ hắn làm tất cả những việc đó vì Thái Nguyên?
Lý Thế Dân dè dặt hỏi lại.
- Đúng vậy!
Phòng Huyền Linh không chút hoang mang:
- Kế hoạch thực sự của Dương Nguyên Khánh là tiến công về phía đông lấy Hà Bắc làm căn cơ, hắn từng làm tổng quản U Châu, ở nơi đó hắn có nhân mạch. Nhưng muốn đoạt Hà Bắc, đầu tiên hắn cần lấy Thái Nguyên làm bàn đạp nên trước tiên hắn đem các người kềm chế ở Quan Trung, vì thế hắn dẫn quân xuống phía nam, sau đó kết minh với Tiết Cử, xong tất cả hắn lại vội vàng chạy về Phong Châu mà không phải cùng Tiết Cử hợp sức tiến công. Những hành động này chỉ có một giải thích là hắn đã dự mưu trước, hắn sẽ tranh đoạt Thái Nguyên, nếu ta đoán không sai hắn đã bố trí trọng quân ở phía bắc quận Mã Ấp, hiện tại chỉ chờ hắn trở về.
- Làm sao tiên sinh biết Dương Nguyên Khánh vội vàng chạy về Phong Châu?
Phòng Huyền Linh cười:
- Ta từ quận An Định qua đây, nên ta biết hắn đã đi rồi.
Lý Thế Dân trầm tư thật lâu, lại hỏi:
- Ta thật không hiểu vì sao hắn không cần Quan Trung, không cần Lung Hữu lại cố tình tranh đoạt Hà Bắc?
Phòng Huyền Linh mỉm cười:
- Hắn vẫn là tử địch của quý tộc Quan Lũng nhiều năm qua, nếu hắn chiếm Quan Trung, quý tộc Quan Lũng sẽ bỏ qua hắn sao? Căn cơ đều không ổn định lấy tư cách gì tranh đoạt thiên hạ? Hơn nữa nếu hắn muốn Quan Trung, khi Dương Huyền Cảm còn nắm giữ Quan Trung hắn đã sớm đem đại quân xuôi nam, nhưng hắn không làm như vậy nói lên hắn biết rõ thế lực của mình ở nơi nào. Tần công đừng quên hắn là rể của Bùi gia, sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ hắn, đó mới là thế lực hắn có thể tranh thủ.
Lý Thế Dân thở dài:
- Chúng ta nên làm như thế nào? Chúng ta có thể chia binh cứu viện sao?
Phòng Huyền Linh vuốt râu cười nói:
- Thật ra đây là mưu kế của Dương Nguyên Khánh, cho dù hắn đem mưu kế mở rộng, Quan Trung cũng không tránh được. Trừ phi mọi người một trận chiến đánh tan Tiết Cử, nếu không mọi người vẫn bị giữ tại Quan Trung. Tuy nhiên ta có kế sách, có thể tăng thêm khó khăn khi hắn giàng Thái Nguyên, trì hoãn thời gian, có lẽ sẽ giữ được Quan Trung.
Lý Thế Dân cũng không vội vã hỏi Phòng Huyền Linh có kế sách gì, y chỉ chăm chú nhìn Phòng Huyền Linh, hồi lâu y mới hỏi:
- Tiên sinh nói người ủng hộ Dương Nguyên Khánh là sĩ tộc Sơn Đông, gia tộc Phòng thị cũng là danh môn ở quận Tề, vì sao tiên sinh không ủng hộ hắn?
Phòng Huyền Linh trầm tư một lát, nói:
- Nhiều đời Phòng gia là gia tộc có danh dự, cũng không phải là thế lực môn phiệt ngũ tính thất vọng (ngũ tính: Thôi thị, Lý thị, Lô thị, Trịnh thị, Vương thị. Thất vọng: Lũng Tây, quận Triệu, Thanh Hà, Bác Lăng, Phạm Dương, Huỳnh Dương, Thái Nguyên) kia, hơn nữa Phòng gia chỉ là danh môn ở địa phương, không thể so sánh đánh đồng với mấy đại sĩ tộc như Thanh Hà Thôi thị, Văn Hỉ Bùi thị. Mấy đại sĩ tộc ủng hộ Dương Nguyên Khánh là Thôi, Bùi, Vương, Lô, không liên quan đến Phòng gia, hơn nữa cá nhân ta cho rằng người đạt được thiên hạ tương lai vẫn là quý tộc Quan Lũng. Sĩ tộc Sơn Đông sĩ cường quân nhược, còn quý tộc Quan Lũng văn võ song toàn, quan trọng hơn là Quan Lũng có triều Tùy làm gốc. Cho nên ta cho rằng Dương Nguyên Khánh đến cuối cùng vẫn không thắng được, ta xem trọng Quan Lũng, càng xem trọng Tần công cho nên đặc biệt đến đây đầu nhập.
Lý Thế Dân đứng lên, hướng về Phòng Huyền Linh thật sâu sắc mà thi lễ:
- Tiên sinh đối với ta, giống như Trương Lương với Hán, Thế Dân có tiên sinh là may mắn của bá tánh thiên hạ.
Phòng Huyền Linh vuốt râu mỉm cười, y đã sớm nhìn ra Lý Thế Dân là, đang ẩn giấu chí khí hào hùng!
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Thế Dân, việc lớn không tốt rồi!
Lý Thế Dân trong lòng cả kinh, vội vàng mở cửa, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Trưởng Tôn Vô Kỵ vào cửa vội la lên:
- Quân đội của chúng ta ở Thiển Thủy Nguyên đại bại, thương vong mấy chục ngàn người, Lưu Hoằng Cơ và Mộ Dung La Hầu đều bị bắt giữ.
Lý Thế Dân cực độ bất an, sau lúc lâu y lại hỏi:
- Vậy Hiếu Cung sao rồi?
- Hiếu Cung bại quân rút về huyện Tân Bình bị đại quân Tiết Cử bao vây tiến công.
Lý Thế Dân xoay người chạy ra ngoài, y hiện tại cần thiết phải gặp phụ thân. Vừa chạy tới cổng nha môn, một gã binh lính truyền tin chạy tới, nhìn thấy y gọi:
- Tần công, Đường vương mời ngài đến phủ Thừa tướng gấp!
Lý Thế Dân gật đầu, xoay người lên ngựa, quất mạnh chiến mã, hướng cung thành vùn vụt lao đi.
Cuộc chiến Thủy Thiển Nguyên, Tiết Cử bày ra mấy ngàn quân già nua yếu ớt, giả làm đám ô hợp mê hoặc Lý Hiếu Cung, thừa dịp đại quân Lý Hiếu Cung hạ trại không ổn định, đại quân Tiết Cử tứ phía tập kích. Lý Hiếu Cung đại bại, bị giết hơn 30 ngàn người, cũng may Khuất Đột Thông tiếp ứng kịp thời, chống lại sự tấn công dũng mãnh của đại quân Tiết Cử, mới khiến Lý Hiếu Cung không bị diệt toàn quân, đại quân lui về huyện Tân Bình.
Trong phòng, Lý Uyên gấp đến độ như điên, Lý Hiếu Cung bại ở Lũng Hữu, ở Hà Đông đại bại gã đều không thèm để ý, nhưng đây là Quan Trung, ở Quan Trung đại bại, đây có nghĩa gì? Nghĩa là triều đình mà gã vừa mới thành lập sẽ bị đánh đổ, nghĩa là mộng tưởng của Lý Uyên sắp tan biến, gã cho rằng Tiết Cử chỉ là loạn phỉ, nhưng hiện tại gã biết gã đã sai lầm rồi.
Lý Uyên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, Bùi Tịch ở một bên khuyên gã:
- Đường công, tình thế nguy cấp, không thể không để Thế Dân lãnh binh, lúc này là lúc sinh tử tồn vong, Đường công không thể lại do dự.
Lý Uyên gật đầu, hiện tại cái gì là Lý Trí Vân chết gã đã sớm không quan tâm, đối với gã bảo vệ triều đình và quyền lực của mình mới là quan trọng nhất.
-Đường vương điện hạ, Tần công đến!
Thị vệ ngoài cửa bẩm báo.
- Cho vào!
Lý Uyên lấy lại tinh thần, hiện tại tất cả hy vọng của gã đều ký thác ở trên người Lý Thế Dân, sau một lúc Lý Thế Dân bước vào, khom người thi lễ:
- Con Lý Thế Dân tham kiến phụ thân!
Lý Uyên thở dài:
- Lý Hiếu Cung đại bại, con biết rồi chứ!
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Con cho rằng việc cấp bách nhất hiện tại là lệnh Đậu Kháng dẫn 20 ngàn quân tiến vào huyện Thượng Khê quận Thiên Thủy, thực hiện kế vây Ngụy cứu Triệu bức Tiết Cử lui binh.
Lý Uyên và Bùi Tịch nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tán thưởng, Lý Uyên lại nói:
- Nếu như con làm chủ soái, con sẽ làm như thế nào?
- Hiện tại Tiết Cử mới thắng, sĩ khí đang thịnh, nếu như con làm chủ soái, sẽ tránh đi chiến đấu mà chọn thế thủ, trước bảo vệ Quan Trung, sau khi Tiết Cử rút quân sẽ theo sau giết dần, còn có thể kết minh với Tây Lương Lý Quỹ, liên hợp tiêu diệt Tiết Cử.
Lý Thế Dân do dự một chút, vốn y định nói ra nguy cơ của Thái Nguyên, nhưng yn lại nhớ tới, mình còn chưa kịp thỉnh giáo Phòng Huyền Linh kế sách giữ chân Dương Nguyên Khánh, y không đề cập việc ở Thái Nguyên, lại nói:
- Việc Tiết Cử có thể tiêu diệt Đường Bật nói lên y là hạng người kiêu hùng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, nếu con là chủ soái, khẩn cầu cho Khuất Đột Thông làm phó soái, với kinh nghiệm và mưu trí của Khuất Đột Thông, nhất định có thể thắng.
Lý Uyên thở dài, mình thật là ngu xuẩn, đây là Thế Dân, người con như thế mà mình lại không cần, gã thật nhanh quyết định:
- Tốt! Ta lại cho con 30 ngàn tinh binh, con có thể toàn diện tiếp quản bại binh của Lý Hiếu Cung, tất cả mọi việc trên mặt trận con toàn quyền phụ trách, bên Đậu Kháng ta sẽ lập tức truyền lệnh.
- Con mới có được một trợ thủ mới, tên Phòng Huyền Linh, khẩn cầu phụ thân cho hắn làm Lục sự tham quân dưới trướng của con, hiệp trợ quân vụ.
- Có thể, phê chuẩn!
Lý Thế Dân mừng rỡ, thi lễ rồi ra ngoài. Lý Uyên vuốt râu nhìn bóng dáng oai hùng của y, thở dài trong lòng, chỉ mong như lời Bùi Tịch nói, Thế Dân giết em vì cứu cha.
…
Dương Nguyên Khánh đã về tới huyện Cửu Nguyên, giống như Phòng Huyền Linh suy đoán, hắn đã ở huyện Du Lâm bố trí 30 ngàn binh tinh nhuệ nhất Phong Châu, đây là binh lính trung thành nhất của hắn, bao gồm Dương Tư Ân suất lĩnh bốn nghìn quân Mạch Đao cũng ở trong đó.
Nhưng Dương Nguyên Khánh chạy về huyện Cửu Nguyên là vì sự tình quan trọng khác, hắn phải đem đám người Vương Dương Hựu, Tô Uy và Lý Cương an bài tốt, hắn mới có thể đông tiến.
Dương Nguyên Khánh chạy một mạch vào thành trở lại phủ trạch của mình, xoay người xuống ngựa. Dương Nguyên Khánh vội vàng vào phủ, thê tử Bùi Mẫn Thu nghe tin trượng phu trở về, vô cùng vui vẻ đi ra đón:
- Phu quân không phải nói muốn đi quận Du Lâm sao?
- Nhớ nương tử quá nên đến gặp mặt nương tử trước đã.
Dương Nguyên Khánh trêu đùa thê tử.
Bùi Mẫn Thu đảo mắt nhìn về phía sau, phía sau một đám nha hoàn đang nhịn cười, nàng đỏ mặt lên, liếc xéo Dương Nguyên Khánh, nhỏ giọng nói:
- Chàng đang nhớ bọn nhỏ thì có.
- Ừ! Nghĩ vậy cũng được!
Dương Nguyên Khánh biết thê tử của mình hay e thẹn, nên không nói giỡn với nàng nữa, lại hỏi:
- Đại vương đâu? Đại Vương thế nào rồi?
Nói đến Đại vương, Bùi Mẫn Thu mỉm cười, đại vương khi đến là buổi tối, nàng còn tưởng rằng là một cô gái, giọng nói nhỏ nhẹ, bộ dạng gầy yếu, nhìn thấy mình cò có chút sợ sệt nữa.
- Đại vương ở tại đông viện, ở chung với tổ phụ, tổ phụ dạy đại vương đọc sách, chàng muốn gặp đại vương sao?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Ta muốn gặp đại vương.
Bùi Mẫn Thu thấy trượng phu về nhà, đầu tiên không phải gặp người nhà, mà muốn gặp đại vương, nàng có chút thất vọng, nhưng nàng không có lộ ra, vẫn cười tươi nói:
- Thiếp đưa chàng đi.
Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng kéo trượng phu cánh tay, đi về hướng đông viện, vừa đi vừa thấp giọng hỏi:
- Lần này có thể ở lại bao lâu?
- Ta đem sự tình an bài một chút, có thể ngày mai sẽ phải đi.
Bùi Mẫn Thu cắn môi, nhỏ giọng hỏi:
- Không thể ở lâu vài ngày sao? Bọn nhỏ đều nhớ phụ thân, mà Xuất Trần có thể mấy ngày nữa sẽ sinh, tốt nhất chàng nên ở bên cạnh cô ấy.
Dương Nguyên Khánh áy náy trong lòng, hắn cũng muốn ở lâu mấy ngày, nhưng quân Du Lâm giống như đạn đã lên nòng, hắn không có thời gian, suy nghĩ một lúc, hắn cười nói:
- Được rồi! Ta ở thêm một ngày, ngày mốt đi, bồi tiếp các nàng, Mẫn Thu, ta thật sự không có cách nào khác nữa.
Bùi Mẫn Thu trong lòng biết rõ trượng phu khó xử, nàng không miễn cưỡng hắn nữa, cười nói:
- Vậy thăm đại vương xong, đi tới đây ăn cơm chiều, chúng ta một nhà tụ họp.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hai người đi đến cửa đông viện, Bùi Mẫn Thu dặn dò trượng phu vài câu, xoay người quay về nội viện. Dương Nguyên Khánh nhìn bóng lưng của nàng, rồi lắc đầu đi vào đông viện.
Trong đông viện vô cùng yên tĩnh, nhưng đề phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, chừng hơn 300 tên binh lính mặc giáp ở bốn phía cảnh giới.
- Nguyên Khánh!
Phía sau truyền đến âm thanh của Bùi Củ, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thấy Bùi Củ và Đại vương Dương Hựu trong tay cầm chậu hoa, bên trong chứa đầy bùn đất.
Dương Nguyên Khánh khó hiểu trong lòng, vội vàng hướng Dương Hựu thi lễ:
- Tham kiến đại vương điện hạ!
Dương Hựu trong tay bưng chậu hoa, hơi ngượng ngùng nói:
- Dương tổng quản trở về khi nào vậy?
- Vừa mói trở về, đến thăm điện hạ một chút.
Dương Nguyên Khánh nhìn nhìn chậu hoa trong tay họ, cười hỏi:
- Mọi người làm gì thế?
Bùi Củ cười to:
- Nhàn rỗ, không có chuyện gì nên trồng hoa, vừa cùng điện hạ đi lấy đất.
Bùi Củ đem chậu hoa bỏ xuống, phủi phủi bùn đất trên tay:
- Đi thôi! Vào nhà rồi nói chuyện.
Dương Hựu cũng đặt chậu hoa xuống, đi theo Bùi Củ vào nhà.
Ba người ngồi xuống. Đây là thư phòng của Dương Hựu. Gian phòng ánh sáng sáng rực, bố trí thanh nhã gọn gàng, khắp nơi đều chất đầy sách. Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn nhận ra, những sách này đều là sách của hắn.
Dương Hựu đỏ mặt lên, liền áy náy nói:
- Cháu xem sách như mạng sống, một ngày cũng không rời khỏi sách. Những cái này đều là thím Bùi cho cháu mượn.
Dương Nguyên Khánh nghe y gọi Mẫn Thu là thím Bùi, cách xưng hô này là có ý, hắn không khỏi không kìm nổi cười, nói:
- Những cuốn sách này đa phần là bày biện cho có vẻ, ta không có thời gian xem, điện hạ thích, cứ lấy xem.
- Đa tạ Nhị thúc!
Bùi Củ bên cạnh cười nói:
- Nguyên Khánh, ta cũng phát hiện, ở Phong Châu không nhiều người đọc sách, lại không có hiệu sách. Hôm qua ta dẫn điện hạ đi dạo một vòng huyện Cửu Nguyên, lại không tìm được một hiệu sách nào, làm bọn ta rất thất vọng. Bọn ta thương lượng, dứt khoát hai người bọn ta mở một hiệu sách. Nguyên Khánh, cháu thấy thế nào?
Bùi Củ tuy là nửa đùa nữa thật, nhưng Dương Nguyên Khánh lại phát hiện trong ánh mắt của Dương Hựu lại lóe ra ánh sáng chờ đợi. Thần sắc ủ rủ và buồn bực lúc đầu khi mình gặp y đã bị quét sạch, chỉ có hiếu kỳ và thích thú đặc trưng của một cậu thiếu niên.
Dương Nguyên Khánh liền cười hỏi Dương Hựu:
- Điện hạ cảm thấy chỗ này tốt, hay là Trường An tốt?
Dương Hựu không chút do dự nói:
- Ở đây cháu có thể đi dạo, có thể ra ngoài thành cưỡi ngựa săn thú. Còn Trường An, dấu chân của cháu cũng không thể ra khỏi hai mươi trượng. Cháu thích Phong Châu hơn.
- Nguyên Khánh, ta đang đợi đó!
Bùi Củ có chút không kiên nhẫn nói:
- Ta muốn mở hiệu sách, cháu nói được không?
Dương Nguyên Khánh có chút không làm sao được, đành cười khổ nói:
- Ông nội muốn mở thì mở, cháu cũng không ngăn được ông. Cần tiền thì đi tìm Mẫn Thu, cần cửa hàng thì trực tiếp đi tìm huyện nha.
Bùi Củ kỳ thực là chỉ mở chơi, lão thấy Dương Hựu muốn làm thật, liền giảo hoạt cười nói:
- Ta chỉ là nói thử thôi, lấy đâu ra thời gian. Ngày nào cũng đều phải đi quận nha tham gia giúp đỡ công vụ, còn phải dạy điện hạ đọc sách, còn phải đi trường học quận dạy học, cả ngày bận chết đi được. Ây! Bổng lộc lại không có một đồng.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Ông nội muốn bổng lọc còn không dễ dàng à. Cháu nói Thôi Quân Tố một tiếng, cấp bổng lộc quan nhất phẩm nhé.
Lúc này, Dương Hựu nhỏ giọng nói:
- Nhị thúc, cháu cũng muốn đến trường học quận đọc sách.
Nụ cười của Dương Nguyên Khánh biến mất. Hắn liếc nhìn Bùi Củ, Bùi Củ gật đầu, tỏ ý có thể, lại liếc nhìn Dương Hựu, hắn thấy trong mắt là vẻ cầu khẩn và chờ đợi. Dương Nguyên Khánh biết y là quá cô độc. Mà ở trường học quận trên cơ bản đều là thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, cùng tuổi với Dương Hựu. Trầm tư rất lâu, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói:
- Ta chủ yếu là lo lắng về an toàn của điện hạ, nếu quả thật điện hạ muốn đi học. Vậy về mặt an toàn phải tuyệt đối nghe theo sắp đặt của ta.
Dương Hựu cuống quít gật đầu:
- Cháu nhất định nghe theo sắp xếp của Nhị thúc.
Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:
- Đang đúng lúc ta đi trường học quận, điện hạ cùng đi theo ta chứ!
Trường học quận của quận Ngũ Nguyên thuộc thành Nam, ban đầu là do Dương Sư Đạo sáng lập. Trải qua phát triển nhiều năm, từ hơn một trăm người mở rộng trên ngàn người. Ngoại trừ sĩ tử quận Ngũ Nguyên, còn có sĩ tử các quận Lũng Hữu và Quan Nội, số người chiếm gần một nửa. Người nhỏ nhất mười một mười hai tuổi, người lớn nhất vừa hơn hai mươi tuổi. Trương học quận miễn phí ăn ở, mỗi tháng còn trợ cấp năm xâu tiền.
Trường học quận chiếm diện tích mấy trăm mẫu đất, học đường, học xá, tàng thư lầu, quan thiên thai, tập võ quán, sân cưỡi ngựa bắn tên v.v. Các phòng xá hơn ngàn gian, chia thành ba phần Thanh Mai viện, Bạch Hà quán và Thu Cúc đường. Trên thực tế là chia theo tuổi.
Dương Nguyên Khánh dẫn Dương Hựu và mười mấy tên thị vệ tới viện Thanh Mai. Trong này đều là thiếu niên dưới mười ba tuổi, đi tới trước gian học đường, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách truyền ra lanh lảnh.
Từ cửa sổ nhìn ra, học đường rộng mở sáng ngời, hơn một trăm thiếu niên đang ngồi trên chiếu. Các thiếu niên đều xấp xỉ tuổi với Dương Hựu. Dương Hựu cắn cắn môi, y trước giờ chưa từng thấy qua nhiều trẻ con cỡ tuổi y. Ánh mắt y lóe ra ánh sáng. Khát vọng bấy lâu của y là có thể cùng chơi, cùng đọc sách với bọn họ.
Còn trên bục giảng thầy dạy học trước mặt, chỉ thấy Lý Cương đang ngồi xếp bằng, sắc mặt nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn vào sách phía trước, bên cạnh đang đặt một cây roi trúc.