Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 536: Thật đúng lúc




Dương Huyền Tưởng sửng sốt,

-Nguyên Khánh cháu không quay về sao?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:

-Thiên hạ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, không thu một chút lợi ích của Lý Uyên thì cháu sẽ bỏ qua cho hắn sao?

-Cũng tốt!

Dương Huyền Tưởng vì sự dũng khí của Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Ta cũng không khuyên cháu, cháu tự mình cẩn thận.

-Tam thúc đi đường cẩn thận!

Dương Nguyên Khánh nhìn theo năm ngàn kỵ binh bảo vệ xe ngựa của Dương Hựu đi xa, lúc này mới cười nói với Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng:

-Bao nhiêu năm nay vất vả hai vị rồi.

Tạ Ánh Đăng thở dài nói:

-Vất vả thì không, chỉ có điều trơ mắt nhìn cơ nghiệp mà Dương Huyền Cảm không dễ gì mới gây dựng được, cuối cùng lại làm mất thực sự cảm thấy đau lòng.

Dương Nguyên Khánh an ủi hắn nói:

-Lý Uyên là cháu của bát trụ quốc Lý Hổ, cộng thêm hắn rất biết lôi kéo người khác, quý tộc Quan Lũng và đại bộ phận sỹ tộc Quan Lũng đều ủng hộ hắn. Đây là điều cơ bản để hắn giành được thắng lợi, hắn không chỉ có một mình, đằng sau hắn là cả một lực lượng gia tộc Quan Lũng, hắn giành được Quan Trung cũng là là phải thôi.

Tạ Tư Lễ lo lắng nói:

-Lý Uyên thế mạnh, tổng quản thực sự muốn đọ sức với hắn sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:

-Lúc này là thời khắc toàn thịnh của hắn, trong tay ta chỉ có năm ngàn kỵ binh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn. Nhưng hắn cấu kết với Đột Quyết lợi dụng quân của Đột Quyết để kìm hãm ta, suýt nữa toàn bộ Phong Châu cũng bị hủy diệt, cục tức này ta không thể không trút ra.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại vẫy tay một cái, phía sau có một người đi lên, người này tuổi chừng bốn mươi, dùng khăn trùm kín đầu, mặc một bộ quần áo màu đen, không phải là người Phong Châu, hắn thi lễ với Dương Nguyên Khánh,

-Tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cười giới thiệu với Tạ Tư Lễ,

-Vị này là tộc trưởng của đại tộc Lương thị tại quận Linh Võ tên là Lương Sư Chúng, đệ đệ của hắn là Lương Sư Đô là tâm phúc của Lũng Tây Tiết Cử.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư đưa cho Tạ Tư Lễ:

-Phiền sứ quân một lần nữa thay ta đi Tiết Cử bộ, mang bức thư này giao cho Tiết Cử, Lương Sư Chúng sẽ đi cùng ngươi.

Tạ Tư Lễ đã hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, hắn nhận lấy thư nói:

-Ty chức sẽ không làm tổng quản thất vọng.

Dương Nguyên Khánh lại chắp tay hướng sang Lương Sư Chúng:

-Mọi việc làm phiền tiên sinh.

Lương Sư Chúng vội vàng khom người nói:

-Được Dương tổng quản chiếu cố cho gia tộc chúng tôi, thay tổng quản làm chút việc cũng là chuyện nên làm.

Tạ Tư Lễ và Lương Sư Chúng cáo từ Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy người đi sang hướng quận Lũng Tây, Dương Nguyên Khánh sắp xếp hết tất cả mọi việc, lúc này mới nói với mọi người:

-Bây giờ chúng ta vào Quan Trung chúc mừng Lý Uyên đi!

……………….

Từ phương bắc tiến vào Quan Trung có hai con đường, một là đường Tiêu Quan, từ quận Bình Lương đi tới eo sông Đạn Tranh rồi vào Quan Trung. Một đường khác là đường Mã Lĩnh, cũng chính là đi theo Mã Lĩnh thủy hà xuống phía nam, hai con đường này cuối cùng hợp lại ở Kinh Thủy.

Tuy nhiên địa thế của hai con đường này đều gập ghềnh, thích hợp cho kỵ binh Du Mục đánh vào, mà không thích hợp những xe trở hàng nặng thông hành. Trong lịch sử kỵ binh Du Mục phía bắc rất nhiều lần lợi dụng hai con đường này mà đánh vào Quan Trung.

Lần này Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm ngàn kỵ binh đi vào Quan Trung bằng đường Tiêu Quan, bọn họ lợi dụng ban đêm để đi, vô cùng bí mật, hơn nữa cách thành Trường An chỉ 3 ngày. Cả Quan Trung hỗn loạn, đâu đâu cũng thấy bọn loạn phỉ đầu hàng Lý Uyên, mà quan viên các huyện còn chưa kịp bổ nhiệm. Quân bảo vệ các cửa ai cũng đều chốn chạy hoặc tử vong, đội bảo vệ mới vẫn chưa tới, không có bất kỳ người nào để ý tới đội kỵ binh khác thường này.

Buổi sáng hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn năm ngàn kỵ binh đến thị trấn Tam Kiều ở ngoài thành Trường An về phía tây mười dặm.

Năm ngàn kỵ binh xếp thành hàng đi chậm rãi, tinh thần rất thoải mái, giống như là quân Trường An vừa đi huấn luyện trở về. Cách ba dặm về phía trước là thành Trường An, một tòa thành trì cao đồ sộ, bên cạnh là những đoàn người qua lại. Điều thứ 12 trong hiến pháp tạm thời của Lý Uyên và quân dân Quan Trung, kỷ quân nghiêm minh, nhưng đối với dân Quan Trung thì lại không hề nhắc tới. Vì vậy người đi đường và các thương nhân chẳng để tâm gì tới đội kỵ binh này, còn không con cháu quý tộc ngưỡng mộ sự oai phong của đội kỵ binh này chắc sẽ cầu xin lãnh tướng cho họ tong quân.

Lúc này, từ xa từ từ đi tới một chiếc xe bò, trong xe có một lão già đầu đội mũ ô sa, mình mặc thanh bào, mặt hơi nhỏ và trắng, tuy nhìn vào thì đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, sắc mặt hồng hào, thân thể giữ gìn rất tốt.

Tuy nhiên vẻ mặt ông lão lúc này vô cùng phẫn nộ, cả đường đều mắng:

-Cái gì mà nhân rộng đức dày chứ, rõ ràng là lòng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai, chính là hạng người mua danh chuộc tiếng, loại người này còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Lão phu là người thế nào chứ? Không ngờ lại sai môn sử tiếp đãi ta, cái gì gọi là Lý Thúc Đức chứ, có mà Lý Thất Đức thì có!

Ông ta căm phẫn bất bình, xe bò suýt đụng vào đám kỵ binh bên cạnh, làm cho ông ta loạng choạng, ông lão mới chú ý tới đội kỵ binh đi qua.

Ông lão thấy đội kỵ binh này cũng có khoảng hơn năm ngàn người, kỵ binh cao lớn, chiến mã khỏe mạnh, khôi giác rõ ràng, cung đao sắc nhọn, đội quân thì có thứ tự thẳng hàng, chứng tỏ kỹ thuật điều khiển mã của đội kỵ binh này rất cao. Một đội kỵ binh to lớn như vậy khiến ông lão có chút ngây người, Trung Nguyên có đội kỵ binh hùng mạnh như vậy từ bao giờ?

Lúc này ông ta mới phát hiện ra đội kỵ binh này không ngờ lại mang xích kỳ của triều Tùy, hơn nữa lại không phải cở trắng của Lý Uyên, ông ta lại càng nghi ngờ. Đúng lúc này thì Dương Nguyên Khánh đi qua, ông lão nhìn hắn một cái hai mắt bỗng dưng trợn tròn, ông cụ có chút không tin vào mắt mình lấy tay dụi dụi, là Dương Nguyên Khánh, ông lão cả kinh gọi to,

-Dương Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn thấy ông ta cũng ngây người ra,

-Tô các lão!

Ông lão ngồi trong xe bò này không ngờ lại là lão tướng quốc Tô Uy, Dương Nguyên Khánh vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến thi lễ,

-Nguyên Khánh tham kiến Tô các lão!

Ông lão này chính là danh tướng Đại Tùy Tô Uy, ông ấy vì vụ án của Lý Cảnh mấy năm trước nên bị Dương Quảng cách chức, vẫn an nhàn ở nhà tại huyện Vũ Công, Dương Huyền Cảm vài lần mời ông ta xuất sỹ nhưng thế nào ông cũng không chịu. Hôm nay trời còn chưa sáng ông ta đã tới tìm Lý Uyên cầu quan, không ngờ Lý Uyên nhớ hận cũ năm đó bị điều đi quận Mã Ấp, lấy cớ là vẫn chưa ngủ dậy chỉ phái một tên tào tham quân ra nói chuyện với ông ta. Làm cho Tô Uy bị sỉ nhục nên ông ta phẫn nộ bỏ đi, không ngờ trên đường quay về lại gặp quân đội của Dương Nguyên Khánh.

Ông ta ngạc nhiên, mãi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ vào Dương Nguyên Khánh nói lắp bắp:

-Dương tổng quản … không phải ngươi cũng … đầu hàng Lý Uyên chứ?

… Tô Uy dù sao cũng là lão quan liêu, ông ta ngạc nhiên tại sao lúc này Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện ở Quan Trung, nhưng vừa nghĩ tới thì ông ta lại nghĩ ngay ra. Dương Nguyên Khánh không thể nào đầu hàng Lý Uyên được, Lý Uyên giết chết Dương Huyền Cảm, hắn làm sao có thể đầu hàng được. Hơn nữa cho dù Dương Nguyên Khánh có đầu hàng thì đâu có dùng xích kỳ của triều Tùy, đây không lẽ là hắn tới thị uy lý Uyên sao.

-Ta hiểu rồi!

Tô Uy cười ha hả giơ ngón tay cái lên:

-Được, không hổ là Dương Nguyên Khánh, dũng cảm mưu trí số một thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh thấy Tô Uy ngồi trên một xe bò, đến một người tùy tùng cũng không có, chỉ có một người phu xe già, liền cười nói:

-Thực ra là ta đặc biệt tới đây để mời Tô tướng quốc đi Phong Châu.

Mặc dù biết rằng đây chỉ là lời nói đùa nhưng lại làm Tô Uy xúc động, ông ta nhớ tới sự lạnh nhạt của Lý Uyên đối với mình, trong lòng lại phẫn nộ. Ông ta lại nghĩ tới lúc trước Dương Nguyên Khánh cứu Cao Quýnh, so với Lý Uyên còn có tình có nghĩa hơn nhiều. Chỉ có điều bản thân tuổi đã cao sao có thể chịu được cái lạnh ở Phong Châu chứ?

-Dương tổng quản, nếu ta trẻ hơn mười tuồi ta nhất định sẽ đi Phong Châu giúp ngươi một tay, chỉ có điều ta tuổi đã về già đi Phong Châu thì làm được gì nữa? Hay là ta đề cử cho ngươi một người, có tài nhưng người này thân không gặp thời, rơi vào tay tặc.

Dương Nguyên Khánh biết Tô Uy thực ra là không xem trọng mình, nếu là Đậu Kiến Đức hoặc Lý Mật mời ông ta thì có lẽ ông ta sẽ đồng ý. Vùng Phong Châu vô cùng hẻo lánh, là nơi biên cương lạnh giá, rất nhiều người bao gồm cả Tô Uy đều cho rằng mình không chịu được.

Mặc dù nhân phẩm của Tô Uy có chút khiếm khuyết chỉ có thể coi là một chính khách, không thể so sánh với Cao Quýnh được nhưng Dương Nguyên Khánh lại xem trọng uy danh của ông ấy. Đừng nói là Tô Uy còn chưa bị Lý Uyên dùng, nếu có bị hắn dùng đi chăng nữa thì ta cũng phải giành được ông ta về, mặc kệ ông ta có đồng ý hay không.

Dương Nguyên Khánh cũng không lộ thanh sắc vừa cười vừa hỏi:

-Không biết Tô tướng quốc muốn đề cử người nào đây?

Tô Uy vuốt râu cười nói:

-Thực ra người này ngươi cũng biết, Võ Cử năm đó hắn là Binh Bộ Thị Lang, bị điều đi quận Trương Dịch làm Trưởng Sử, sau đó vì chiến dịch Triều Tiên mà giáng xuống làm thứ dân, người này ngươi có ấn tượng gì không?

-Lý Cương!