Mà chủ nhân cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, áo bào gấm kim quan, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, tay cầm một cái quạt long, dáng vẻ một nhân tài, tướng mạo như vậy ngay cả Dương Huyền Cảm cũng lập tức thích rồi.
Bọn họ đều bị lục soát nghiêm khắc, trên người không có bất cứ vũ khí gì, người thanh niên trẻ tuổi tiến lên trước hành lễ:
- Tham kiến Dương Đại tướng quân!
-Ngươi tên là gì?
Giọng điệu của Dương Huyền Kính rất nhẹ nhàng và vẻ mặt tươi cười.
Người thanh niên trẻ tuổi cung kính nói:
-Tại hạ họ Lý, tên Đậu, nguyên quán quận Triệu - Hà Bắc.
-Lý thị ở quận Triệu, đó không phải là một trong bảy hi vọng ư.
-Gia tổ chỉ là con cháu lụi bại của gia tộc Lý thị, thời Bắc triều đi trấn thủ biên giới Võ Xuyên, phụ thân sau này ở lại Thái Nguyên buôn bán, dần dần thịnh vượng.
Dương Huyền Kính gật gật đầu, hóa ra là con trai của thương nhân, có tiền không có quyền không có địa vị, điều này cũng khó trách. Nghe nói đối phương là con trai của thương nhân, ngữ khí của Dương Huyền Kính càng ngạo mạn hơn vài phần.
-Ngươi muốn làm quan gì?
-Là phụ thân muốn làm quan, cụ thể tiểu nhân cũng không biết. Phụ thân đặt một phong thư ở trong hòm, Đại tướng quân không thấy sao?
-Thư?
Dương Huyền Kính sững sờ, y mở hòm ra, tìm một lần, nhưng không thấy có thư nào.
-Thư ở đâu?
Dương Huyền Kính chau mày hỏi.
-Tiểu nhân nhớ ra rồi!
Người nam thanh niên vỗ vỗ trán, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, áy náy nói:
-Tiểu nhân đem giấu ở hòm trên vách hòm, không quá khó tìm, tiểu nhân lấy đưa cho Đại tướng quân.
Nam thanh niên đi lên phía trước, tay đang lần tìm trên vách hòm, thực sự đã tìm ra một cái khe hở. Không ngờ biến cố đột nhiên phát sinh, nam thanh niên liền cầm dao găm bằng đá quý xếp xen kẽ ở trong hòm, rút vỏ đao ra. Trên tay y xuất hiện một dao găm sáng bóng, sáng lóe lên, con dao găm sắng như tuyết kề vào cổ Dương Huyền Kính, kiếm dài bên hông bị rút ra, ném sang một bên.
-Không được nhúc nhích, di chuyển một chút thì ta giết chết ngươi.
Dương Huyền Kính sững người, trong lều mấy tên thân binh hét lớn một tiếng xông vào, Lý Thế Dân lại kéo Dương Huyền Kính về phía sau mấy bước:
-Bảo bọn họ bỏ binh khí xuống!
Vật sắc nhọn trên cổ khiến Dương Huyền Kính tỉnh ngộ lại, giọng của y run run hô to:
-Không làm bậy! Bỏ đao xuống.
Mấy tên thân binh dừng chân lại, chỉ biết chậm rãi buông đao xuống. Lúc này, dáng vẻ Uất Trì Cung ở trước cửa nhanh như chớp, y nhặt một cây đao từ trên mặt đất, nhiều lần vung đao qua. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên thân binh đầu rời khỏi cổ, một cái đầu một lăn lông lốc tới chân Dương Huyền Kính, sợ tới mức chân của Dương Huyền Kính đều run lên.
-Ngươi là… người nào?
-Ta không phải đã nói cho ngươi rồi sao?
Nam thanh niên khẽ cười nói:
-Ta họ Lý, tên Thế Dân. Thực ra khi ta mười bảy tuổi ngươi cũng đã gặp ta.
Dương Huyền Kính kinh hồn bạt vía, hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
-Rất đơn giản, đầu hàng chúng ta, ta bảo đảm ngươi quan to hậu lộc, cả đời phú quý, nếu ngươi không chịu, ta mang đầu ngươi về báo công.
Dương Huyền Kính chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dám xông vào lều lớn như vậy bắt mình thành tù binh sao? Nhưng trước mắt tất cả đều là thật sự như thế, lúc này cửa lều chật ních mấy trăm tên thân vệ của Dương Huyền Kính, tay cầm đao chiến hung dữ đang ở thế giằng co với Uất Trì Cung, nhưng ai cũng không dám tiến lên.
Đúng lúc này, một người lính báo tin tách ra khỏi mọi người chen vào, cao giọng bẩm báo:
-Đại tướng quân, phía Bắc đã kéo tới một đội quân, ước chừng hơn 10.000 người, đã ở bên ngoài chỗ hai chúng ta hai dặm.
Lý Thế Dân cười nhạt một tiếng nói:
-Dương Huyền Kính, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cho binh lính của ngươi đầu hàng, dốc sức cho chúng ta, ta bảo đảm tiến cử người tài vì sự nghiệp đất nước, cho ngươi phú quý. Nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi, ngươi chọn đi!
Dương Huyền Kính nhớ tới đứa con vô tội của mình bị giết, mối hận trong lòng lập tức xuất hiện, y thở dài một tiếng:
-Là Dương Huyền Cảm bất nhân, ta không thể không bất nghĩa, ta bằng lòng đầu hàng Đường Công.
Lý Thế Dân mừng vui:
-Ngươi lập tức hạ lệnh!
-Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân bỏ vũ khí, đầu hàng quân của Đường Công… Tiếp đó Dương Huyền Kính đầu hàng Lý Thế Dân, cửa chính phía Đông của Quan Trung mở ra, Lý Uyên lập tức hồi quân, 150.000 đại quân theo Đồng Quan tiến vào Quan Trung, chiếm nhà kho Quảng Thông, thẳng tiến tới Trường An. Cùng lúc đó, huynh đệ Đậu thị quận Phù Phong phục thù thành công, xuất quân, dẫn quân tiến quân ồ ạt vào huyện My. Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn 50.000 quân tác chiến với đại quân của Đậu Kháng, nhưng lại bị con gái của Lý Uyên là Lý Tú Ninh dẫn 80.000 quân tập kích từ phía sau. Quân của Dương Huyền Cảm thất bại lớn, Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy dẫn tàn quân thất bại tháo chạy tới huyện Thủy Nguyên.
Quan Trung đại loạn, các đại gia tộc thế gia sôi nổi tổ chức võ trang chiếm lĩnh thị trấn, chào đón Lý Uyên nhập Quan Trung. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, các quận huyện Vị Nam, Tân Phong, Cao Lăng, Phú Bình, Tam Nguyên, Hoa Nguyên, Vân Dương, Kính Dương, Đồng Quan, Thượng Nghi, huyện Hộ, Lam Điền, Phùng Dực đều phát động hưởng ứng, đã thay đổi bè cánh, các nhà sĩ tộc quyền quý lớn có tiền xuất tiền, có lực xuất lực. Giết chết con cháu Dương thị mà Dương Huyền Cảm bổ nhiệm, dương cờ nghênh đón Lý Uyên nhập quan. Tình cảm con dòng cháu giống của quí tộc Quan Lũng phấn chấn, tấp nập tiến tới nha môn sẵn sàng góp sức, và hình thành sự tươi đẹp đối lập sự vắng vẻ khi Dương Huyền Cảm tới Quan Trung.
Trường An đã trở thành một thành trống, chỉ còn lại Dương Huyền Cảm tự mình dẫn 50.000 quân cố thủ thành trì.
Dương Huyền Cảm đã tuyệt vọng, việc đầu hàng của Dương Huyền Kính làm y lạnh thấu tâm can. Y nhốt mình ở trong thư phòng, suốt một ngày, ai cũng không gặp, trong thư phòng không đốt đèn, một màn tối tăm, chỉ có một mình Dương Huyền Cảm ngồi đơn độc phía trước cửa sổ, nắm lấy thanh kiếm. Đây là kiếm phụ thân của y đã giao cho y, cũng là gửi gắm tinh thần duy nhất của ông.
Cầm thanh kiếm này, y có thể cảm nhận được tinh thần của cha tồn tại trên này. Lúc này y nhớ tới lời nói của phụ thân:
-Chớ giành Quan Trung, lấy Sơn Đông làm cơ nghiệp, liên kết với sĩ tộc Sơn Đông để chống sĩ tộc Quan Lũng.
Dương Huyền Cảm khẽ thở dài, ánh mắt của phụ thân sắc bén, ý nghĩ cũng chính xác, nhưng bản thân làm sao có thể làm được? Y ở quận Thượng Lạc, ngoại trừ một con đường giành lấy Quan Trung ra, y vẫn còn con đường khác có thể đi sao?
Y lại nghĩ tới gia tộc mình. Qua nhiều năm như vậy, y luôn giữ gìn lợi ích con trai trưởng của gia tộc, trưởng thứ rõ ràng, trọng trưởng khinh thứ. Luôn nghĩ rằng cơ sở mà y cướp lấy cơ sở của thiên hạ chính là con trai trưởng của gia tộc, nhưng cho đến cuối chùng, y chính là bại trong tay con trai trưởng của gia tộc, Dương Huyền Kính. Vì cớ gì mà y phải phản bội chính mình?
Dương Huyền Cảm phẫn nộ và hối hận cùng lúc thiêu đốt trong lòng. Hẳn là y đã nghe thấy đề nghị của Trương Tế, dùng thủ đoạn nhanh nhất dữ tợn nhất để cướp quân quyền của Dương Huyền Kính, sự nhân từ nương tay và thiếu quyết đoán của chính mình cuối cùng gây thành đại họa, hối hạn trong lòng khiến Dương Huyền Cảm sắp muốn co quắp lại.
-Phụ thân!
Lúc này ngoài cửa xuất hiện bóng dáng hai người con trai, Dương Huyền Cảm thở dài, hai con trai này là người duy nhất y không thể buông tay được.
-Vào đi!
Cửa đã mở rồi, Dương Tuấn và Dương Vanh đi tới, hai người bọn họ cũng lo lắng như nhau, khác với vẻ quyền cao chức trọng của Dương Tuấn, hai năm này Dương Vanh vô cùng khiêm tốn. Y vì mẫu thân bị phụ thân đuổi về Trịnh gia mà chịu đả kích sâu sắc. Bản thân y cũng không có bản lĩnh gì, đảm nhiệm Hữu thống lĩnh Đô úy của Dương Huyền Cảm. Trên thực tế chính là một trong những thủ lĩnh thân binh.
-Phụ thân, chúng ta phải để cho mình một đường rút lui rồi.
Dương Tuấn tiến lên nhỏ giọng nói.
Dương Huyền Cảm gật gật đầu:
-Ta biết, nếu ta thất bại, hai người huynh đệ các con đi đầu nhập Phong Châu nhé! Bất luận nói thế nào, nó là huynh đệ của các con, giữa các con không có thù hận khắc cốt ghi tâm. Ít nhất nó cũng có thể mang lại một phần phú quý cho các con, để các con có thể sống sót. Đây là một chút hy vọng cuối cùng của phụ thân.
Dương Tuấn cắn m một cái, y tình nguyện chết, cũng sẽ không thể đi nhờ vả Dương Nguyên Khánh. Y không hé răng, mà nhanh chóng nháy mắt tới huynh đệ, Dương Vanh ngập ngừng nói:
-Phụ thân… Chúng con còn có thể …đầu hàng…Đường Công.
-Con nói cái gì!
Dương Huyền Cảm tức giận, y bỗng dưng đứng lên mắng to:
-Ngươi là nghịch tử, không ngờ ngươi muốn ta đầu hàng Lý Uyên, cướp cơ nghiệp của ta, giành Quan Trung của ta, giết người trong gia tộc của ta. Mối hận thù lớn như vậy, không ngờ ngươi muốn ta đầu hàng. Ngươi cút đi! Dương Huyền Cảm ta không có đứa con nhát gan như vậy.
Dương Vanh cũng không đếm xỉa gì đến, hô lớn:
-Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại thế của Quan Trung đã mất, con đã hỏi qua ba mươi tướng lĩnh, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bằng lòng đầu hàng, phụ thân vì sao nhất quyết muốn chèo ngược dòng nước vậy?
Dương Huyền Cảm thục sự sắp tức phát điên lên, rút kiếm chém vào Dương Vanh:
-Ngươi dám làm hoảng loạn tinh thần binh lính của ta, ta làm thịt ngươi đứa con nghịch tử này!
Dương Tuấn ôm vào thắt lưng của cha, hô to:
-Nhị đệ, đi mau!
Dương Vanh nghĩ tới mẫu thân mình, y cực kỳ oán hận mà nhìn phụ thân một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Dương Huyền Cảm bỏ Dương Tuấn ra, nhìn Dương Vanh đã chạy rất xa. Y hận tới mức nhét kiếm vào vỏ kiếm, quay đầu lại trừng trừng nhìn đúa con cả:
-Hẳn là con cũng muốn ta đầu hàng phải không?
Dương Tuấn sợ tới mức liền giật mình, cuống quýt nói:
-Con chỉ là muốn khuyên phụ thân tỉnh lại, đi ổn định lòng quân, phòng ngừa người có ý đồ khác thừa dịp phụ thân không ở đó mà làm loạn.
Những lời này nói cũng có chút đạo lý, Dương Huyền Cảm gật gật đầu, mang kiếm đeo bên hông, tay cầm trường sóc, bước nhanh tới bên ngoài thư phòng. Ánh mắt của Dương Tuấn nhìn thẳng vào bàn sách của cha, y chậm rãi mở ngăn kéo, một tấm kim bài điều binh đang lặng lẽ nằm trong ngăn kéo…