Quân đội của hai người bọn họ cùng cộng lại, trong một trăm ngàn quân đã chiếm một nửa, đây là thực lực tuyệt đối, những người còn lại gật gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ Sĩ Lợi Phất Thiết.
-Công chúa A Tư Đóa làm sao bây giờ?
- Có người hỏi.
Sĩ Lợi Phất Thiết không chút do dự nói:
-Công chúa A Tư Đóa, chúng tôi làm lễ tiễn nàng về Phong Châu.
-Nhưng quân Phong Châu giết nhiều người của chúng ta như vậy, để Công chú đi được sao?
Tư La Hốt Cát cười nhạt một tiếng.
-Vợ con các ngươi đang ở trong tay bộ tộc Ô Đồ, ngươi dám chạm vào A Tư Đóa sao?
-Nhưng chúng ta có thể đưa nàng đến đó và trao đổi những người bị bắt với bộ tộc Ô Đồ.
Sĩ Lợi Phất Thiết lắc lắc đầu,
-Ô Đồ không phải là người dễ chịu áp chế, Dương Nguyên Khánh cũng không phải, hậu quả của việc làm như vậy, sẽ chỉ làm cho bọn họ tiếp tục liên kết lại với nhau đem toàn bộ chúng ta tiêu diệt, bài học kinh nghiệm của Phong Châu còn chưa đủ sao? Hoặc là chúng ta có thể đem nàng trả lại cho chúa công A Nỗ Lệ, Ô Đồ hẳn là hiểu được ý tứ của chúng ta. Y sẽ có những biểu hiện.
Sĩ Lợi Phất Thiết đã được mọi người tán thành làm tân Khả Hãn. Trong lúc nói chuyện, y đều thể hiện một thái độ uy nghiêm, y liếc mắt nhìn mọi người, thấy tất cả không nói gì. Liền giải quyết dứt khoát và nói:
-Quyết định như vậy đi, đem A Tư Đóa giao cho A Nỗ Lệ!
Hai ngày này, trong lòng A Tư Đóa vừa vui lại vừa khổ sở. Vui mừng vì Đột Quyết cuối cùng cũng lui binh, người dân Phong Châu đã được an toàn, khổ sở khi nàng nghe nói quân Đột Quyết thương vong thê thảm và nặng nề, chỉ còn lại một trăm ngàn quân, không biết có bao nhiêu người vợ phải mất chồng? Bao nhiêu cha mẹ mất đi những đứa con? Bao nhiêu trẻ nhỏ phải mất đi người cha?
Trong lòng nàng càng hận đối với huynh trưởng Đốt Cát, y đúng là ích kỷ và vô cùng hiếu chiến, đã phá hoại không biết bao nhiêu những gia đình Đột Quyết.
-Công chúa, người đi bộ tộc Ô Đồ, nô tì cũng đi theo cùng người!
Đây là lời khẩn cầu của người hầu công chúa. Ngày hôm qua, Nhị ca sai người truyền tin cho nàng, mọi người đã quyết định đưa nàng tống đi nơi của chị gái A Nỗ Lệ. Đưa đến chỗ A Nỗ lệ, đương nhiên là nàng bằng lòng, hiện giờ nàng không nghĩ mình sẽ quay về Phong Châu để đối diện với những xác chết của binh lính Đột Quyết.
A Tư Đóa đối với người hầu nữ này có chút yêu mến, hai người họ sống với nhau rất tốt, dọc đường đivừa khéo có người bầu bạn. Nàng liền gật đầu cười nói:
-Ngươi không chê bộ tộc Ô Đồ xa xôi, vậy theo ta di nhé!
Đúng lúc này, ngoài lều vải truyền đến một tiếng nổ, A Tư Đóa và thị nữ nhìn nhau, nghe thanh âm như thể là chiếc bình các nàng để ở cửa lều bị người đá nát.
Thị nữ vừa muốn ra ngoài xem xét, chỉ thấy cửa lều phất lên, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát lảo đảo đi đến. Vẻ mặt y đỏ bừng, miệng phun toàn mùi rượu, tay cầm một cây đao, loạng choạng bước đi, hai mắt y đỏ lên nhìn chằm chằm A Tư Đóa, thị nữ hốt hoảng thét lên, trốn sau người A Tư Đóa.
-Đại ca, huynh uống nhiều rồi!
A Tư Đóa lạnh lùng nói.
-Uống nhiều cái con khỉ ngươi đó!
Đốt Cát tức giận mắng, một phát đá văng cái bàn ở bên cạnh, y lắc người theo hướng A Tư Đóa hung tợn nói:
-Ngươi hiện giờ đã không còn là muội muội của ta nữa, ngươi là người của Dương Nguyên Khánh, đúng là kẻ thù của ta, ta giết không được Dương Nguyên Khánh, thì hôm nay đây ta sẽ giết người con gái của hắn.
Đốt Cát như mãnh hỗ vồ lên, một đao hướng về A Tư Đóa bổ tới, thị nữ sợ tới mức hét ầm lên, A Tư Đóa sớm đã có phòng bị, một tay đỡ lấy người thị nữ đẩy vào phía trong, thân người né nhanh, tránh được ngọn đao.
-Đại ca, huynh điên rồi sao?
A Tư Đóa hô to.
Ánh mắt của Đốt Cát đỏ tới mức như muốn nhỏ giọt máu xuống, y hét lớn một tiếng, bổ tới nàng một đao. A Tư Đóa lui một bước về sau, chân lại vướng vào chiếc bàn, té nhào ra đất, Đốt Cát nhe răng cười gằn một tiếng, quay đao hướng nàng mà bổ tới, A Tư Đóa nắm tay đao ngăn được một đao này, ngay lập tức một cú đá giáng lên háng của y, Đốt Cát lảo đảo lui về sau vài bước, y uống quá nhiều rượu, chân đứng không vững, bất ngờ ngửa mặt lên trời liền ngã sấp xuống, ngọn đao cũng rời tay bay ra cách đó vài bước.
Lúc này, cửa lều vén lên, Sĩ Lợi Phất Thiết vọt đến, y vồ mạnh ấn Đốt Cát ngã nhào, hai người đều không nói lời nào, Đốt Cát liều mạng giơ tay nhặt đao, liền bị A Tư Đóa đoạt lấy đi, Đốt Cát hô to đứng lên,
-A Tư Đóa, mau đưa đao cho ta, đưa ta mau!
A Tư Đóa cũng ý thức là không ổn, việc tranh đoạt của hai huynh trưởng dường như là những khác hẳn bình thường, nàng vừa do dự, Sĩ Lợi Phất Thiết rút dao găm ra đâm vào ngực của Đốt Cát, Sĩ Lợi Phất Thiết kêu lên một tiếng thê thảm, máu phun ra tung tóe, Sĩ Lợi Phất Thiết liên tiếp đâm mười dao vào ngực Đốt Cát, cuối cùng y phải chết dưới ngọn đao của huynh đệ mình.
A Tư Đóa che miệng, hoảng sợ nhìn xuống người anh ruột bị giết của mình, nàng chậm rãi quỳ xuống, lúc này, hai gã cận vệ quân Vạn phu trưởng đi đến, quỳ một gối hướng về Sĩ Lợi Phất Thiết, trầm giọng nói:
-Tất cả tướng quân đều bằng lòng và nguyện trung thành với tân Khả Hãn!
Sĩ Lợi Phất Thiết đứng lên, thoáng nhìn qua Đốt Cát, lạnh lùng nói:
-Ngươi ở Phong Châu đã thảm bại rồi, ai cũng xa lánh, không ai bằng lòng nguyện trung thành với ngươi thêm nữa.
Sĩ Lợi Phất Thiết xoay người đi ra ngoài lều vải, A Tư Đóa nắm lấy tay người anh ruột đã dần lạnh ngắt, nàng thất thanh khóc rống lên.
Tháng tư năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Thủy Tất Khả Hãn vì thảm bại ở Phong Châu đã gây ra sự phẫn nộ cho các bộ lạc, lại bị người huynh đệ Sĩ Lợi Phất Thiết của mình giết, Sĩ Lợi Phất Thiết được các bộ lạc ủng hộ, lên ngôi Khả Hãn, xưng là Xử La Khả Hãn.
Mà ngay người em trai thứ ba A Sử Na Đốt Bật cũng bất mãn với hành động tranh đấu với huynh đệ mình mà đăng vị, dẫn các bộ lạc hướng về Bắc Hải, tự phong Hiệt Lợi Khả Hãn, và vì không thừa nhận ngôi vị Khả Hãn của Sĩ Lợi Phất Thiết, nên nội bộ Đột Quyết lại tiếp tục phân ranh.
Đế quốc Đột Quyết hùng mạnh do Khải Dân Khả Hãn lập nên, sau khi trải qua chiến dịch Nhạn Môn và chiến dịch Phong Châu, nhanh chóng suy tàn.
Và Đại Tùy cũng giống vậy, thảo nguyên cũng đi theo hướng thời đại của quần hung tranh bá.
Quận Hà Đông, đại quân Lý Uyên bao vây tấn công thành Hà Đông đã gần nửa tháng, thương vong thê thảm và nghiêm trọng, nhưng thành Hà Đông vẫn đồ sộ sừng sững, Khuất Đột Thông phòng ngự thành Hà Đông như thùng sắt.
Đối diện với sự phòng ngự của danh tướng Khuất Đột Thông, Lý Uyên ngoại trừ đem phần lớn binh lực bao vây từ ngoài thành Hà Đông ra, quả thật là Lý Uyên đã hết đường xoay sở, quan trọng hơn là gã không kéo dài thời gian nổi nữa. Lý Uyên nhận được tin tức, Dương Huyền Cảm phái ba mươi ngàn đại quân ở đối diện Hoàng Hà đóng giữ Bồ Tân Quan, Lạc Dương đang điều binh khiển tướng chuẩn bị chi viện thành Hà Đông, mà Lưu Vũ Chu bắt đầu tiến đánh Thái Nguyên, thù trong giặc ngoài khiến cho Lý Uyên phải đối mặt với kẻ địch tứ bề khốn đốn.
Trong lều lớn, Lý Uyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, chân mày nhíu lại hình chữ nhất, gã đi đến trước cửa lều, không cưỡng lại được lại nhìn ra bên ngoài lều, từ xa có thể nhìn thấy rõ thành Hà Đông, khiến gã không thể ngăn được tiếng thở dài.
Ở Trung Nguyên thành Hà Đông nổi tiếng về sự đồ sộ và kiên cố. Năm đó quân đội của Dương Lượng cũng không cách nào chiếm lĩnh thành này, chỉ hóa trang làm nữ vào thành chiếm lấy thành trì, nhưng Khuất Đột Thông hiển nhiên không cho gã cơ hội nữa.
- Làm sao đây?
Trong lòng Lý Uyên hết sức nôn nóng, nhưng lại không có cách nào khác, lúc này, ngoài lều có tiếng chạy băng băng, ngay sau đó là bên ngoài có tiếng bẩm báo của binh lính:
-Khởi bẩm Đường công, Lũng Tây công có việc gấp xin cầu kiến!
Lũng Tây Công chính là con trai cả của gã Lý Kiến Thành, Lý Uyên gật gật đầu.
-Vào đi!
Chỉ trong chốc lát Lý Kiến Thành nhanh chóng bước đến, phía sau còn có một người, là người dưới trướng, Tư Mã Độc Cô Hoài Ân.
-Phụ thân, Hoài Ân có việc quan trọng bẩm báo phụ thân.
Lý Uyên nhìn thoáng qua Độc Cô Hoài Ân, miễn cưỡng cười nói:
-Có việc gì sao?
Độc Cô Hoài Ân khẽ mỉm cười,
-Vì đoạt lấy quận Hà Đông mà đến.
Lý Uyên phấn chấn tinh thần, vội vàng hỏi:
-Có thể có cách gì sao?
Độc Cô Hoài Ân lấy ra từ ngực một phong thư, đưa cho Lý Uyên,
-Đây là thư của chủ nhà thuộc hạ, Đường Công xem thì biết.
Không ngờ Độc Cô Chấn viết thư đến, Lý Uyên nghi hoặc trong lòng, gã nhận lấy coi một lần, ánh mắt từ từ sáng lên, vui mừng nói:
-Nhưng là thật chứ?
Độc Cô Hoài Ân gật gật đầu.
- Tuyệt đối không có vấn đề, Độc Cô gia làm việc trung thành và tận tâm, chỉ cần ta có thể vào thành, nội trong ba ngày chắc chắn đoạt được thành Hà Đông.
- Tốt!
Lập tức trong lòng Lý Uyên có kế sách, liền hạ lệnh nói:
-Ra lệnh cho Lưu Hoằng Cơ dẫn mười ngàn quân chuẩn bị tấn công Bồ Tân Quan, đại quân còn lại theo ta nam hạ tấn công Đồng Quan.
Lý Uyên chia quân thành hai đường, chỉ để lại một ít cho Lưu Hoằng Cơ, gã tự mình dẫn đại quân rút lui bao vây thành Hà Đông, nam hạ tấn công Đồng Quan.
Thành Hà Đông bị bao vây nửa tháng. Dân khốn đốn binh mệt mỏi, Khuất Đột Thông thừa nhận việc bị vây thành đã dưng lại, liền mở cửa bắc, thả những thương khách ra khỏi thành, tiếp tục ra lệnh cho hữu phó tướng Nghiêu Quân Tố đi xã huyện lo việc áp lương, để bổ sung nguồn binh lính.
Khuất Đột Thông tiếp tục phái người đến các nơi gần đó chiêu mộ người trẻ khỏe mạnh vào thành, Độc Cô Hoài Ân liền giả dạng một gã nông dân cường tráng, được chiêu mộ vào thành, lãnh một bộ binh khí, trở thành một tên lính giữ thành.
Ban đêm, Độc Cô Hoài Ân đến doanh trại của Tả phó tướng Tang Hiển Hòa, gã nói với thân binh:
-Hãy tốc báo Tang Hiển Hòa tướng quân, sứ giả của Độc Cô gia đến.
Một lát sau, Tang Hiển Hòa nhanh chóng chạy ra. Gã liếc mắt nhận ra Độc Cô Hoài Ân,
-Là... Hoài Ân tướng quân phải không? Sao bộ dạng lại thế này?
Không đợi Độc Cô Hoài Ân giải thích, gã liền kéo Độc Cô Hoài Ân một cái:
-Vào lều hãy nói!
Tang Hiển Hòa năm nay hơn bốn mươi tuổi, phong quan Hổ nha lang tướng, là một cựu tướng lãnh, phụ thân và thúc phụ đều là thuộc cấp của Độc Cô Tín. Sau khi phụ thân của gã tử trận, Tang Hiển Hòa thường nhận lương thực hàng tháng từ Độc Cô gia mà trưởng thành, sau lại dựa vào mối quan hệ với Độc Cô gia mà vào cung làm thị vệ, từng bước mà thăng chức đến vị trí như hôm nay.
Độc Cô Hoài Ân lấy bức thư của gia chủ đưa cho gã. Tang Hiển Hòa đọc một lần, gật gật đầu.
-Nếu gia chủ muốn ta đầu hàng Đường công, ta đương nhiên nghe theo, thật ra các đại tướng thuộc hạ của Khuất Đột Thông mỗi người ai cũng có tâm tư, thực sự nguyện bằng lòng trung thành triều Tùy, chỉ có điều hai người Khuất Đột Thông và Nghiêu Quân Tố, đúng lúc này Nghiêu Quân Tố đi huyện Ngu Hương áp lương, nếu muốn phá thành chính là ngay đêm nay.
Độc Cô Hoài Ân mừng rỡ, vội vàng nói:
-Kỳ thật đại quân của Đường công cũng chưa đi xa, Tang tướng quân có thể lập tức phái người đi thông báo cho Đường công.
Vừa nói xong, ngoài lều trại có thân binh bẩm báo:
-Tang tướng quân, Khuất Đột đại soái mời Tang tướng quân đến bàn luận quân tình, đại soái đang ở trên thành.
Tang Hiển Hòa gật gật đầu,
-Hoài Ân ngồi nghỉ, ta đi một chút sẽ trở lại.
Tang Hiển Hòa nhanh chóng rời khỏi doanh trại, thẳng tiến về phía đầu thành, chỉ thấy Khuất Đột Thông đứng ở đầu thành, ngóng nhìn về phía Hoàng Hà, thành Hà Đông cách Hoàng Hà chỉ có mười dặm, cây cầu tạm để qua bờ kia đã bị quân của Dương Huyền Cảm phá hủy. Nếu như ban ngày, có thể nhìn thấy bến Hoàng Hà, nhưng bây giờ là ban đêm, bóng tối mịt mờ, không trăng sao, ngoài thành là một màn tối đen như mực.
-Tham kiến đại soái!
Tang Hiển Hòa tiến lên hành lễ.
Khuất Đột Thông gật gật đầu, chỉ về hướng Hoàng Hà nói:
-Vừa rồi ta nhận được tình hình thám báo, mười ngàn quân của Lý Uyên đang đóng dọc sông Hoàng Hà, ta đang nghĩ, đây có thể là một thời cơ chiến đấu.
Tang Hiển Hòa cười gượng gạo và nói:
-Đại soái, bờ bên kia cũng là phản quân của Dương Huyền Cảm, đơn giản chỉ cần nhường cho đại quân Lý Uyên vào Quan Trung, để bọn họ tự chém giết lẫn nhau, chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Khuất Đột Thông thở dài nói:
-Dương Huyền Cảm bất quá chỉ là con chim trĩ trên núi, chỉ được vài sợi lông dài, liền tự cho mình là phượng hoàng, gã có được Quan Trung không đáng sợ, ta sớm muộn đánh một trận là có thể bắt được, mà Lý Uyên là rồng trong người, nếu gã có được Quan Trung, giống như rồng trong biển, quyết không thể để gã vào Quan Trung.
Khuất Đột Thông ngoảnh đầu về phía Tang Hiển Hòa nói:
-Ta muốn ngươi dẫn binh mã của mình ban đêm rải phao nổi làm cầu tập kích quân của Lý Uyên, ngươi có tình nguyện nhận lệnh không?
Khuất Đột Thông từ Giang Đô đến, trong khi Tang Hiển Hòa từ Lạc Dương do Việt Vương phái tới, hai người không cùng một phe, cho nên giữa hai người nói chuyện có chút khách khí.
Tang Hiển Hòa nhướng mày,
-Đại soái có lệnh, ty chức đương nhiên phục tùng, tiếc rằng ty chức không có sở trường đánh đêm, hơn nữa binh sĩ mệt mỏi, ban đêm đi tập kích quân Lý Uyên, ty chức sợ làm lỡ việc của đại soái.
Khuất Đột Thông biết gã không chịu, trong lòng cực kỳ bất mãn, liền nói:
-Vậy ngươi thủ thành, ta sẽ tập kích Lý Uyên vào ban đêm.
Tang Hiển Hòa trong lòng rất vui, vội vàng hành lễ,
-Ty chức nhất định giữ vững thành trì, chờ đại soái chiến thắng trở về.
Khuất Đột Thông không hề lo lắng về Tang Hiển Hòa có dã tâm, gã đã cùng mình giữ thành nửa tháng, rất dốc sức giữ vững thành trì, nếu như gã muốn đầu hàng Lý Uyên, thì đã sớm đầu hàng rồi. Khuất Đột Thông biết tài năng của gã chỉ là hạng tầm thường, không có bản lĩnh đánh lén ban đêm, nên không hề miễn cưỡng gã, tự điểm ba ngàn kỵ binh, mở cửa thành chạy hướng đến Hoàng Hà. Khuất Đột Thông vừa đi, Tang Hiển Hòa liền lạnh lùng hạ lệnh:
-Đóng cửa thành, tất cả đại tướng đến trại ta nghị sự.
Khuất Đột Thông dẫn quân chạy một mạch, đánh lén ban đêm là sở trường của gã, gã đến trước trại lớn của Lý Uyên, không vội tấn công, mà là quan sát động tĩnh, một gã thám báo phi nước đại đến bẩm báo:
-Đại soái, phát hiện phía nam có đại đội hướng bên này đánh tới, khoảng mấy chục ngàn người.
Vừa dứt lời, doanh trại đối phương vang lên một tiếng mõ, đột nhiên tên bắn loạn xạ, mấy trăm kỵ binh không kịp đề phòng, bị bắn ngã ào ào trên mặt đất. Khuất Đột Thông thất kinh, đối phương sửa cầu nổi trên Hoàng Hà là kế dụ địch, gã đã bị lừa, Khuất Đột Thông lập tức ra lệnh, nhanh chóng lui về thành.
Ba nghìn kỵ binh quay đầu hướng thành Hà Đông mà chạy, không bao lâu, đại quân chạy trở về thành, Khuất Đột Thông hô to:
-Ta là Khuất Đột Thông, trên thành mau mở cửa!
Tang Hiển Hòa xuất hiện trên thành, cười nhạt nói:
-Khuất Đột tướng quân, thời đại nhà Tùy đã qua, ta và các tướng sĩ đã thảo luận, nhất trí quyết định đầu hàng Đường công, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta khuyên tướng quân cũng đầu hàng đi!
Khuất Đột Thông giận suýt nữa ngã xuống ngựa, gã chỉ lên thành lớn tiếng chửi:
-Tang Hiển Hòa, có một ngày ta chắc chắn chém ngươi thành trăm ngàn mảnh!
Tang Hiển Hòa vung tay:
-Bắn tên!
Trên thành tên bắn như mưa, kỵ binh dưới tay Khuất Đột Thông chết vô số kể, lúc này, phía nam truy binh đánh tới, mà phía bắc cũng có mấy chục ngàn quân chặn đường, hai bên giáp công, Khuất Đột Thông người ít không đánh lại số đông, quân đội đại bại, gã chỉ dẫn hơn trăm binh phá vòng vây, hướng về hướng bắc chạy trốn chết.
Trời dần sáng, Khuất Đột Thông không còn cách nào, buộc lòng phải trước tiên đi đến huyện Ngu Hương tìm Nghiêu Quân Tố, thủ hạ Nghiêu Quân Tố vẫn còn ba ngàn người, họ có thể hợp binh, lui giữ quận Hà Nội.
Khuất Đột Thông dẫn hơn trăm người tới trước một ngọn núi nhỏ, phía trước ba dặm có một trấn nhỏ gọi là Tưởng Công Tập, có thể ở đó tìm được thức ăn. Đúng lúc này, trên núi nhỏ vang lên tiếng trống, từ trên núi xông ra một đạo quân, lại từ trước và sau núi mỗi nơi xông ra một đạo quân, khoảng mấy chục ngàn người, tới bao vây đoàn quân hơn trăm người của Khuất Đột Thông.
Khuất Đột Thông rút đao ra hô to:
-Đại trượng phu chết nơi sa trường, đền đáp triều đình!
Các binh lính đều rút đao, xung phong liều chết đi theo Khuất Đột Thông, Lý Uyên ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ, ra lệnh:
-Không được giết, phải bắt sống!
Gã và Khuất Đột Thông là bạn cũ, vẫn rất kính nể người này, hơn nữa người này là danh tướng Quan Trung, nếu có gã, hơn hẳn cả trăm ngàn đại quân.
Đại quân Lý Uyên bao vây Khuất Đột Thông hết sức gắt gao, Khuất Đột Thông giết chết mấy trăm người, toàn thân đẫm máu, cuối cùng chiến mã bị bắn ngã, kiệt sức bị bắt.
Lý Uyên giục ngựa tiến lên cười nói:
-Khuất Đột Công, lúc này không hàng, còn đợi khi nào?
Khuất Đột Thông trong lòng ý chí chiến đấu đã mất, gã thở dài một tiếng,
-Ta không bằng Trương Tu Đà mà!
Gã liền quì một gối, rưng rưng nói:
-Khuất Đột Thông nguyện dốc sức vì Đường Công!
Lý Uyên mừng rỡ, tự mình đỡ gã đứng dậy, cởi chiến bào bên mình cho gã khoác thêm, nói với người bên ngoài:
-Ta được Khuất Đột Công, còn hơn trăm ngàn đại quân!
Lý Uyên liền mệnh Khuất Đột Thông làm Tả trưởng sử dưới trướng của Lý Thế Dân, trợ giúp Lý Thế Dân giành lấy Quan Trung, đang ở huyện Ngu Hương áp l, phó tướng Nghiêu Quân Tố nghe nói thành Hà Đông thất thủ, Khuất Đột Thông đầu hàng Lý Uyên, gã biết rõ thị trấn Ngu Hương cũ nát thấp bé, ngăn không được đại quân Lý Uyên, liền rời thị trấn, dẫn hai nghìn quân trốn về quận Hà Nội.
Ở Trường An, Dương Huyền Cảm đã liên tục mất ngủ ba ngày, tin đại quân Lý Uyên xuống phía nam chuẩn bị giành lấy Quan Trung khiến cho ông ta áp lực rất lớn, làm trong lòng ông ta buồn bực, tính cách đặc biệt nóng nảy, thị vệ hơi có chút sai lầm, liền hạ lệnh đánh rất nặng, tới mức xung quanh mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám khuyên ông ta.
Sự lo lắng của Dương Huyền Cảm là có lý, ông ta giành lấy Quan Trung đã gần nửa năm, nhưng các đại quý tộc Quan Lũng không có một ai đồng ý đến đầu nhập vào ông ta, vì thế, ông ta tìm cớ bắt người nhà của hậu nhân Triệu Quý một trong tám trụ quốc, ý đồ giết gà dọa khỉ, không ngờ, những nhà có quyền thế ở Quan Lũng không một ai để ý tới ông ta, quân đội dưới tay ông ta ngược lại có hơn mười ngàn người tạo phản, tuyên bố vì gia tộc họ Triệu mà báo thù, giết chết Dương Trì cháu họ của ông ta là người ông ta phái đi trấn thủ huyện Trần Thương, đầu hàng Đậu Kháng, khiến Dương Huyền Cảm lửa giận phừng phừng, nhưng mà lại không còn cách nào khác, không dám động đến thế gia Quan Lũng nữa.
Tối cùng ngày, Dương Huyền Cảm ở trong phòng suy nghĩ cách bố trí quân lính, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:
-Sở Công, Tạ tiên sinh có việc quan trọng xin cầu kiến!