Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 53: Đột phá trong đêm




Cây mã sóc trong tay Ngư Câu La không ngờ dài đến một trượng bảy thước. Thật quá bất ngờ đối với Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đã từng ở cổng lớn hoàng cung nhìn thấy thị vệ canh giữ cầm cây mã sóc dài hai trượng. Nhưng đó là một cây gỗ sáp ong bình thường được gắn thêm phần sắt ở đầu, chứ không phải là một cây mã sóc thật sự.

Hắn nhận lấy cây mã sóc, chỉ thấy đầu cây mã sóc sáng lên như tuyết dưới ánh sáng. Nó ước chừng năm chục cân, trên thân của cây sóc lóe lên ánh sáng của kim loại, mang lại cho người ta một cảm giác giết chóc ác nghiệt.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn kỹ một lần nữa. Hắn phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất của cây mã sóc này là độ dài và thô của nó. Từ đó nó mới nặng thế. Các cây mã sóc thông thường thì nặng tầm mười lăm cân, mã sóc Lang Nha thì nặng tầm hơn hai mươi lăm cân, còn cây mã sóc này thì nặng đến năm chục cân. Không chỉ ở chỗ nó dài mà mấu chốt là đầu cây mã sóc và phần cổ sóc. Cây mã sóc thông thường phần đầu mã sóc nối với cổ sóc thì dài khoảng hai thước, còn nó thì dài đến bốn thước.Lưỡi dao của sóc càng rộng hơn, chất sắt của nó thì cứng sắc hiếm có khác thường. Hơn nữa hai lưỡi dao đều sắc nhọn, có thể bổ chém bên trái bên phải.

Ngư Câu La lấy lại cây mã sóc từ tay hắn, đi đến cái giá gỗ trước mặt. Trên giá gỗ có treo một tấm chắn và một bộ áo giáp Minh Quang, Ngư Câu La đâm mạnh cây mã sóc, chỉ nghe thấy một tiếng “sát”. Cây mã sóc đã xuyên thủng tấm chắn và áo giáp Minh Quang.

Dương Nguyên Khánh giật mình kinh hãi. Cây mã sóc bình thường căn bản không làm được điều này. Hắn vội bước nhanh về phía trước nhìn kỹ. Cây mã sóc không hề bị tổn hại chút nào. Thật là cứng rắn, sắc bén. Hắn bỗng nhên phát hiện ra, đầu cây mã sóc không phải là sắt tinh thông thường, tối đen như mực. Nó cứng và nặng lạ thường. Hắn hoài nghi nhìn sang hướng Ngư Câu La.

Ngư Câu La thấy hắn phát hiện ra sự kỳ diệu bên trong đó thì liền cười đắc ý nói:

Đây là một khối tinh thiết. Ta phát hiện ra ở bên Thanh Hải khi ta mới làm tổng quản Điệp Châu. Chất sắt vô cùng cứng rắn và dùng nó làm cây mã sóc này. Chỉ có việc chế lưỡi của nó cũng đã thay không dưới mười người thợ rèn rồi, làm mất một năm mới làm xong. Vốn là định làm một cây mã sóc một trượng bốn thước như cây mã sóc bình thường nhưng phát hiện ra là không được. Đầu cây mã sóc quá nặng, sức không cân bằng. Thế nên lại phải làm lại, ba thợ rèn làm trong ba năm mới may mắn làm ra được một cây mã sóc đạt chất lượng. Thật sự là rất may mắn. Ta luôn cất giữ nó như vật báu trong nhà.

Dương Nguyên Khánh hiểu được sự quý báu của cây mã sóc này. Hắn nhìn kỹ vào đầu cây mã sóc với ánh sáng xanh yếu ớt, trầm giọng hỏi:

- Không biết nó có tên là gì?

Ngư Câu La gật gật đầu, xoay ngược cây mã sóc. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy rồi. Trên lưỡi sóc sắc bén có khắc ba chữ: “Phá Thiên Sóc”.

- Trên thân của cây sóc dùng tinh thiết là từ trên trời rơi xuống, vì thế nên mới có tên là Phá Thiên Sóc.

Ngư Câu La nhẹ nhàng vuốt ve cây mã sóc, trong lòng đầy sự quyến luyến. Nhưng ông vẫn đưa nó cho Dương Nguyên Khánh:

Lần trước luận võ với cậu ở huyện Ung, ta liền nghĩ ngay đến cây mã sóc này, đặc biệt phái người về nhà lấy. Hôm qua mới đưa đến đây đó. Nguyên Khánh, cây mã sóc này ta tặng cho cậu.

Dương Nguyên Khánh trong lòng có một nỗi xúc động khó thốt lên lời. Hắn biết tinh thiết mà Ngư Câu La nói tới hẳn là thiên thạch ngoài vũ trụ. Thực sự là chất sắt không tầm thường. Nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó mà là ở sự yêu quý trân trọng đối với cây mã sóc này. Bản thân mã sóc thì đã là đắt đỏ hiếm có rồi. Chỉ có con cháu nhà thế gia mới dùng. Lương Vũ Đế, với sự giàu có của đế vương, có một cây mã sọc dài hai trượng bốn thước, đi đâu cũng khoe. Còn cây mã sóc này của Ngư Câu La thiên hạ độc nhất vô nhị mà ông ta vẫn tặng cho mình. Nhân tình này thực sự không phải là thể diện của ông nội mình có thể làm được.

Dương Nguyên Khánh hơi hiểu ra. Hắn lập tức quỳ một gối xuống, hai tay chắp lại nói:

Xin đa tạ sư phụ ban thưởng sóc!

Ngư Câu La vội vàng nâng hắn dậy, cười nói:

- Đừng có gọi ta là sư phụ. Ở đây có quy định, nếu như không dạy Trúc Cơ thì không xưng làm thầy. Trúc Cơ của cậu vô cùng tốt. Sự đột phá về sau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Trương Tu Đà mới là sư phụ của cậu. Cậu vẫn cứ gọi ta là tướng quân thôi. Như vậy, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn chút.

Dương Nguyên Khánh cảm giác thấy ông ta muốn làm sư phụ của mình, chỉ có điều bị quy củ ràng buộc. Dương Nguyên Khánh cũng không cố gượng. Việc bái sư có thể từ từ. Hắn liền đứng dậy nói:

Ngư tướng quân tuy không muốn làm sư phụ của Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh lại coi Ngư tướng quân như là sư phụ của mình. Ân sư phụ ban thưởng cho mã sóc, xin khắc cốt ghi tâm.

Ngư Câu La gật gật đầu. Ông ta lại đưa cây mã sóc mà Vũ Văn Thành Đô vừa dùng để luyện võ vừa rồi đưa cho Nguyên Khánh, cười nói:

- Cây mã sóc ta tặng cậu nặng hơn năm chục cân, hiện tại vẫn còn chưa phù hợp với cậu, tạm thời cứ đặt nó ở đây đã. Đợi đến khi cậu đột phá thể năng rồi thì hãy sử dụng. Cậu hãy cứ dùng cây mã sóc bình thường đã. Đây là cây mã sóc ta dùng khi còn trẻ, cũng là vật mà ta vô cùng yêu quý. Cây mã sóc này chỉ là ta cho cậu mượn thôi, về sau phải trả lại ta đó.

Ông ta lại lấy ra một quyển tập đưa cho hắn:

Đây là sóc pháp mà ta đã từng tập luyện. Đợi chiến tranh kết thúc, Vũ Văn tướng quân sẽ còn dạy cậu bí pháp.

Ông khẽ thở dài, trong mắt đầy sự chờ mong đối với Nguyên Khánh:

Thật sự rất mong chờ cậu mau chóng trưởng thành!

…………………

Cách quân đại Tùy chừng năm mươi dặm, có một dòng sông dài uốn lượn. Mặt sông dài năm trượng, độ nông sâu không đồng nhất. Nơi nông nhất chỉ có năm thước còn nơi sâu nhất dài đến hai trượng. Bình thường nước sông yên tĩnh không có sóng nhưng trong đêm hôm nay mặt sông đột nhiên gợn sóng mãnh liệt, từng đợt từng đợt sóng xẹt qua, dường như ở dưới nước có một con quái thú cá kỳ lạ vậy.

Bên bờ sông, mấy thủ hạ của Dương Nguyên Khánh đều yên lặng nhìn chăm chú vào làn sóng trên mặt nước. Họ đã hiểu ra Dương Nguyên Khánh đã tập luyện dưới nước như thế nào. Ở dưới nước vung sóc năm trăm cái, nghĩ mà không thể tin nổi.

Đại chiến sắp xảy ra, thám báo quân Tùy đều được phái đi hết, tuần tra tình hình của địch ở bốn phía doanh trại lớn. Dương Nguyên Khánh và thủ hạ của hắn cũng lại xuất chinh. Bọn họ phụ trách phạm vi tuần tra năm mươi dặm về hướng Tây. Sắc trời đã tối, mọi người nghỉ ngơi bên bờ sông. Dương Nguyên Khánh lại lợi dụng cơ hội này luyện tập cây mã sóc vừa mới nhận được.

- Đại Hùng, Hỏa Trưởng nói tôi càng thích hợp dùng mạch đao hơn. Anh thấy thế nào?

Người nói chính là Mã Thiệu. Trong số mấy hạ thủ của Dương Nguyên Khánh, thì tâm tư của anh ta là đơn thuần nhất, cũng có thể nói là đầu óc đơn giản nhất. Nhưng anh ta lại có thần lực trời sinh, dáng người hùng tráng khôi ngô, hai cánh tay dài, có thể dùng Đại Khảm Đao nặng bốn chục cân.

Dương Tư Ân hơi không yên lòng. Anh ta vẫn đang nghĩ đến chuyện bản thân mình có khả năng thăng chức được không, được thăng chức lên làm Bách Nhân Trưởng vấn đề không lớn, nhưng thăng lên chức Nghi Đồng trở lên thì Binh bộ sẽ kiểm chứng. Nếu như bị Binh bộ phát hiện ra mình là lính đào ngũ thì biết làm thế nào? Đây là điều mà hắn luôn luôn lo lắng.

- Có lẽ thế, tôi không hiểu lắm về đao, cậu đi hỏi Hỏa Trưởng xem.

Mã Thiệu không hài lòng với câu trả lời không tập trung của y. Anh ta dứt khoát nâng cây đao lớn của mình lên đâm chém soàn soạt trên thảo nguyên.

- Lão Khang, ông chẳng phải muốn học võ sao? Vậy thì tôi sẽ dạy ông.

- Được!

Mong muốn học võ của Khang Ba Tư tăng vọt. Y hào hứng rút cây hoành đao ra, cùng với Mã Thiệu luyện tập hẳn hoi…

Dưới nước, Dương Nguyên Khánh vung sóc đã nhanh đến cực hạn. Sóc không giống như hoành đao, cây sóc này nặng mười lăm cân, dài một trượng bốn thước. Mỗi lần vung nó trong nước, hắn đều mất hết sức lực. Nhưng hắn lại có một nguyện vọng mãnh liệt, dường như là trời xanh đang vẫy gọi hắn vào nước vung sóc.

Hắn cảm thấy phổi của chính mình như sắp nổ ra, trong màn đêm vô biên vô hạn, hắn cũng cảm thấy mỗi khối cơ thể của mình đều như đang bùng nổ. Hắn cảm thấy một sự vui sướng tràn trề chưa từng có, khiến cho hắn có thể vung sóc trong nước hơn bốn trăm lần mà vẫn không cảm thấy mệt mỏi.

Mấy ngày hành quân ác chiến vừa qua khiến cho cảnh giới của hắn nâng cao lên, khiến hắn dần dần đến một điểm tới hạn lượng biến thành chất. Còn cây mã sóc này khiến cho hắn cuối cùng cảm thấy bản thân mình muốn đột phá rồi.

Bên bờ sông, Uất Trì Oản nhìn chăm chú vào mặt nước, yên lặng tính thời gian Dương Nguyên Khánh lặn xuống nước. Lần này thời gian đã quá lâu rồi, đã vượt quá thời gian lần trước đó của hắn.

Nàng có chút lo lắng hỏi Ngư Hồng Toàn ở bên cạnh:

Bàn Ngư, mỗi lần cậu lặn xuống nước thời gian là bao lâu?

Bàn Ngư là buổi chiều vừa mới quay về. Cậu ta đã đưa hai mẹ con về phía nam sông Hoàng Hà, được biết các bạn đồng nhóm của mình bị chết và bị thương nặng thì trong lòng thấy buồn. Nhưng lại cảm thấy may mắn, nếu như cậu ta không đi thì cái mạng nhỏ của cậu ta cũng xong rồi.

Hắn gãi đầu cười nói:

Chắc cũng được. Một lần nhiều nhất là nửa nén hương. Lần này Hỏa Trưởng dường như hơi lâu một chút.

- Vậy anh ta phải lên rồi chứ?

Uất Trì Oản lẩm bẩm.

Cô vừa mới nói xong thì một tiếng “Soạt”, bọt nước văng khắp nơi. Dương Nguyên Khánh nhảy lên từ trong nước. Cây mã sóc dài đâm vào không trung, dưới ánh trăng sáng lưỡi của nó như tia chớp xoẹt qua. Hắn cảm thấy có một sự sung sướng tràn trề khắp cơ thể. Hắn lại có một sự xúc động hăng hái vô cùng.

Cái uy của cây mã sóc này khiến Dương Tư Ân không kìm nổi vỗ tay:

Qủa nhiên là cao minh!

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên cảm thấy sức mạnh cơ thể mình dường như bị hút cạn, dường như bên trong cơ thể xuất hiện một lỗ đen vậy. Máu huyết của hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn bị lỗ đen này hút một cách mạnh mẽ.

Đây là sự cắn trả xuất hiện khi luyện tập khi đến mức cực hạn. Hắn đột phá được càng lớn, lực cắn trả lại càng mạnh. Đây cũng là cái gọi là Quỷ Môn quan khó nhất đối với người luyện võ, mà lại xuất hiện ngay vào lúc này.

Dương Nguyên Khánh hoảng hốt. Hắn không còn quan tâm đến việc chào hỏi mọi người nữa. Hắn lấy ra viên thuốc màu lục trong áo da ra, một ngụm nuốt vào, lập tức ngồi khoanh chân xuống. Hắn phải nhanh chóng giữ yên trước khi bị sự cắn trả của lỗ đen trong người kia tiêu hao hết sức mạnh của cơ thể.

Cùng với sự phát huy của thuốc, hắn cảm thấy lực cắn trả đã bắt đầu yếu ớt hơn, dần dần trở nên ổn định, sức mạnh bắt đầu khôi phục từng chút một. Hắn dần dần rơi vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (ý thức hoàn toàn thoát ly khỏi hoàn cảnh thực tại)

Tất cả mọi người đều bị sự kỳ lạ của Dương Nguyên Khánh khiến cho sợ hãi. Chỉ có Dương Tư Ân đoán được một chút. Hắn cũng đã từng trải qua điều đó. Đây là kiếp nạn lớn của người luyện võ công. Nhưng đại bộ phận người luyện võ cả đời cũng không gặp được kiếp nạn lớn này.

Hắn khoát tay với mọi người, thở dài một tiếng, mọi người lập tức bình tĩnh lại, không ai dám nói chuyện gì.

Đúng lúc này, xa xa trong không trung bay xẹt qua một quầng sáng màu. Dương Tư Ân là người đầu tiên nhìn thấy, y lập tức hô nhỏ lên một tiếng:

Là một hỏa tiễn cầu viện!

Những người khác cũng đã thấy rồi. Đó là hỏa tiễn cầu viện của thám báo khác, chứng tỏ đã xảy ra tình hình cấp bách. Ước chừng cách hơn năm dặm. Mọi người dồn dập đứng lên. Dương Tư Ân nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, thấy hắn đang nhắm mắt khôi phục, hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài. Anh ta lập tức nói với Uất Trì Oản:

- Uất Trì Oản ở lại chăm sóc Hỏa Trưởng. Những người còn lại đi theo tôi!

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp