Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 506: Ám tuyến của Độc Cô




Dương Nguyên Khánh nhanh chân hướng về phòng khách ở trước viện, Bùi Mẫn Thu ngoảnh lại nhìn theo bóng dáng của hắn khuất dạng. Cô lắc đầu, lúc này mới vén màn tiến vào phòng của Giang Bội Hoa.

Vào lúc Dương Nguyên Khánh đang nói chuyện với Lý Tĩnh, một tên binh lính báo tin đang lén lút ở ngoài cửa. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy, liền hỏi:

- Chuyện gì?

- Tổng quản, Bùi tướng quân có chuyện bẩm báo.

- Để anh ta vào!

Chốc lát, Bùi Hành Nghiễm toàn thân mặc áo giáp bước nhanh vào phòng khách. Đúng lúc hôm nay y đang đi tuần canh gác, Bùi Hành Nghiễm tiến lên quì xuống nói:

- Ty chức tham kiến tổng quản.

- Bùi tướng quân mời đứng dậy, xảy ra chuyện gì?

- Bẩm báo tổng quản, hôm nay ty chức đang đi tuần, phát hiện một hiệu buôn mới khai trương, bán đồ rất thu hút sự chú ý.

- Bọn họ bán gì?

Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi.

Bùi Hành Nghiễm quay đầu lại vẫy tay một cái:

- Mang vào đây!

Mấy tên binh lính đi vào phòng, trên tay đang cầm cung tên hay nỏ. Sắc mặt của Dương Nguyên Khánh trầm xuống:

- Quân nỏ là vật nghiêm cấm buôn bán, ở Đại Tùy hay là ở Phong Châu. Không ngờ có người dám tiêu thụ quân nỏ.

- Cửa hiệu đó niêm phong chưa?

- Hồi bẩm tổng quản, cửa hiệu tạm thời đình chỉ mua bán. Nhưng trong tiệm chỉ bán cung, nỏ chỉ là vật phẩm dùng để trưng bày, không có bán ra ngoài. Còn hai cây quân nỏ này rất khác thường, ty chức cảm thấy phải để tổng quản xem thử.

Ý của Bùi Hành Nghiễm không phải là cửa hiệu bán nỏ vi phạm quy định, mà là quân nỏ vô cùng khác thường. Cái này ngược lại làm cho Dương Nguyên Khánh có vài phần hứng thú. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh quân nỏ, cầm lấy cây nỏ này lên. Cây nỏ này thuộc loại nỏ quyết trương, cánh cung rất dài, dài hơn một nửa so với nỏ trong quân đội. Nếu nói như vậy, tầm bắn sẽ tăng thêm. Cung nỏ càng dài, cự ly bắn càng xa. Đạo lý này ai cũng biết, nhưng vấn đề là, cánh cung càng dài, lực tiêu hao càng lớn, binh lính bình thường chưa chắc kéo được. Cho nên bình thường cung nỏ đều được thiết kế độ dài trong tình huống binh lính bình thường có thể bắn được.

Dương Nguyên Khánh dùng chân giẫm lên cánh cung, chậm rãi kéo dây. Ngoài dự đoán của hắn, không ngờ dây cung rất dễ kéo, còn nhẹ hơn một chút lực so với quân nỏ bình thường. Điều này làm hắn thấy ngạc nhiên.

Dương Nguyên Khánh lấy một mũi tên nỏ, đặt vào rãnh tên, nhắm ngay vào một cây đại thụ khô cách phòng khách ngoài ba mươi bước, nhẹ nhàng kéo động huyền đao, “cạch” một tiếng vang lên. Tên nỏ bay ra khỏi rãnh, lực tên mạnh phi thường, bắn trúng vào nhánh cây khô. Dựa theo cảm giác, Dương Nguyên Khánh liền biết, uy lực của cây nỏ này mạnh hơn rất nhiều so với quân nỏ.

- Nỏ tốt!

Dương Nguyên Khánh kìm không nổi thốt lời khen ngợi.

Một lát, thân binh đem nhánh cây khô trở lại. Mũi tên này quả nhiên bắn xuyên thủng. Lý Tĩnh cũng kinh ngạc nói:

- Nếu là như vậy, mũi tên này ngoài hai trăm bước cũng có sức sát thương rất mạnh.

Dương Nguyên Khánh không kiềm chế được kích động trong lòng. Hắn biết ý nghĩa của khoảng cách sát thương ngoài hai trăm bước là gì. Hơn nữa đối với người Đột Quyết, đây chính là thần khí giết địch. Hắn liền nói:

- Dẫn ta đi tới xem cửa hiệu!

Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, dẫn theo một đoàn người hối hả đi ra ngoài. Một lát, một đoàn người liền tới trước cửa hiệu bán nỏ. Cửa hiệu hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, liền bị binh lính tuần phố phát hiện bán hàng cấm mà tạm thời đóng cửa.

Trước cửa hiệu đang đứng mười mấy binh lính. Một đám người đang đứng trước cửa hiệu xem náo nhiệt thấy một đội binh lính rất đông đến, đều sợ tản ra. Dương Nguyên Khánh xuống ngựa, đi vào trong cửa hiệu.

Cung và nỏ treo trên tường trong cửa hiệu đều bị tháo xuống, đặt dài trên quầy, mười mấy thợ thủ công và chưởng quầy cửa hiệu đều đứng dựa vào tường.

- Ai là chưởng quầy? Dương Nguyên Khánh đi vào cửa hiệu liền hỏi.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước lên trước khom lưng thi lễ nói:

- Chính là tại hạ!

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người rất cao, ngũ quan đoan chính, bộ dạng rất lanh lẹ, liền gật đầu hỏi:

- Ngươi tên gì? Người ở đâu?

- Tại hạ tên Trương Lôi…người Trường An.

Tên chưởng quầy này nói chuyện có chút nói lắp. Lúc này Lý Tĩnh cũng đi vào cửa hiệu, nhìn thấy tên chưởng quầy này, không khỏi hơi sửng sốt, nhưng y lại không có nói.

Dương Nguyên Khánh lấy ra cây quân nỏ đặt lên bàn, nghiêm nghị hỏi:

- Cây quân nỏ này là các người lấy ra từ đâu?

Trương Lôi càng thêm khẩn trương, nói lắp:

- Là tại hạ… làm ra?

Thái độ của Dương Nguyên Khánh lập tức trở nên hòa nhã, trên mặt cũng tươi cười:

- Cơ nỏ là tự tay ngươi làm ra.

Trương Lôi gật gật đầu:

- Chính là tại hạ làm ra.

Lý Tĩnh kéo Dương Nguyên Khánh một cái:

- Tổng quản, ra ngoài nói chuyện.

Y liếc nhìn Trương Lôi một cái đầy thâm ý, trên mặt Trương Lôi lộ ra nụ cười khổ sở. Gia chủ ngàn tính vạn tính, lại quên Lý Tĩnh ở Phong Châu, Lý Tĩnh biết y.

- Chuyện gì?

Ngoài cửa hiệu, Dương Nguyên Khánh hỏi.

Lý Tĩnh chỉ vào trong cửa hiệu nói:

- Chưởng quầy vừa rồi đó ty chức biết.

- Ngươi biết?

Lý Tĩnh gật gật đầu:

- Y không phải họ Trương, họ Độc Cô, tên là Độc Cô Lôi, là cháu của Độc Cô Đà. Đảm nhiệm chứa chưởng nỏ ở chùa Thiếu Phủ được xưng là đệ nhất thợ nỏ Đại Tùy.

Dương Nguyên Khánh lại không ngờ kết cuộc như vậy. Chẳng lẽ là thám tử của Độ Cô phái tới? Nhưng hình như khả năng này không lớn lắm. Cứ cho Độc Cô gia phái thám tử, cũng sẽ không nhắc tới quân nỏ hàng cấm như vậy, rõ ràng như vậy là muốn bị bắt. Lý Tĩnh cười nói:

- Ty chức ngược lại cảm thấy y là cố ý để quân Phong Châu chú ý tới bọn họ.

Dương Nguyên Khánh liền suy nghĩ và hiểu được. Độc Cô Lôi dùng tên giả kỳ thực không phải là muốn che dấu thân phận mình, mà là muốn che dấu người bên ngoài Phong Châu. Đây là một ám tuyến của Độc Cô gia bày ra. Độc Cô gia ngược lại rất biết làm ăn.

Dương Nguyên Khánh cũng không vào cửa hiệu nữa. Bùi Hành Nghiễm nói:

- Đem tất cả những cái này về nha môn phủổng quản, rồi dẫn chưởng quầy Độc Cô tới chỗ ta.

Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về phía nha môn của tổng quản phủ.

…..

Không bao lâu, Bùi Hành Nghiễm dẫn Trương Lôi vào phòng công vụ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhìn y một hồi lâu, cười nói:

- Ta nên gọi ngươi là Độc Cô Lôi hay là Trương Lôi?

Trương Lôi thở dài một tiếng. Ngày đầu tiên đã bị Dương Nguyên Khánh nhìn thấu. Việc làm này là thật sự thất bại rồi, y tiến lên trước khom lưng thi lễ:

- Tại hạ Độc Cô Lôi, tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh gật đầu, chỉ cần chịu thừa nhận thì dễ xử lý, lại hỏi y:

- Ngươi đến Phong Châu làm gì?

- Hồi bẩm tổng quản, tại hạ phụng lệnh gia chủ, dùng tên giả Trương Lôi, đặc biệt đến Phong Châu tòng quân. Hy vọng Dương tổng quản đừng tiết lộ ra.

Dương Nguyên Khánh nhìn y chăm chú một hồi, rồi đặt quân nỏ lên bàn, liền hỏi:

- Quân nỏ này chế tạo có khó không?

Trương Lôi lắc đầu:

- Quân nỏ này là tại hạ làm thành từ hai năm trước, nhưng triều đình không chế tạo số lượng lớn, giống như cung nỏ bình thường, chỉ khác ở chỗ cơ nỏ. Trong cơ nỏ của cung nỏ này nhiều hơn hai cơ quan đồng thau, làm giảm bớt sức kéo, không chỉ dây cung dài hơn, gia tăng tầm bắn, trong kỵ binh nỏ cũng có thể vận dụng, giảm bớt sức kéo của kỵ binh. Ngoài ra vận dụng trong nỏ sàn, làm uy lực của nỏ sàn càng thêm lớn. Tại hạ còn am hiểu pháo đá loại lớn và máy bắn đá.

Trương Lôi nói tới cung nỏ mà mình am hiểu, y không nói lắp, nói trở nên lưu loát. Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào y, nói:

- Ta mặc kệ trước đây ngươi làm gì, hay trước đây tên gì. Bắt đầu từ bây giờ, ta bổ nhiệm ngươi làm phó giám quân khí Phong Châu. Hy vọng nội trong thời gian mấy tháng, ngươi có thể làm vũ khí phòng ngự loại hình lớn của Phong Châu rực rỡ hẳn lên.

Trương Lôi mừng rỡ, y thi lễ:

- Ty chức nguyện cống hiến sức lực cho Dương tổng quản!

…..

Việc Đơng Sơn tái khởi của Dương Huyền Cảm kinh hoàng thiên hạ. Ông ta kêu gọi anh hùng thiên hạ đứng lên lật đổ hoàng đế triều Tùy ngu xuẩn. Trong quan phủ tuy hưởng ứng không lớn, nhưng khắp nơi thiên hạ phản vương lại nổi lên mạnh mẽ. Đặc biệt phía nam cũng có tạo phản thế lực lớn. Thành Phụ Nhân tụ tập hơn một trăm ngàn quần chúng tạo phản, tự xưng Già La Lâu Vương, dẫn hơn một trăm ngàn người đánh cướp các quận Kinh Tương, nơi đi qua chó gà không tha.

Lâm Sĩ Hoằng, Cầm Sư Khất hào cường quận Bà Dương tụ tập quần chúng tạo phản. Cầm Sư Khất chết trận, Lâm Sĩ Hoằng đại bại quân Tùy, dẫn quân công phá thành Dự Chương. Lâm Sĩ Hoằng tự lập làm đế, quốc hiệu Sở, có hơn hai trăm ngàn binh lính, bắc tiến Cửu Giang, nam hạ Lâm Xuyên, công thành Lược Trại, trở thành một thế lực tạo phản lớn nhất phía nam.

Ở Quan Lũng, các thế lực cường hào lên tiếng ủng hộ Dương Huyền Cảm càng là thuận thời mà thôi. Lý Quỹ con cháu Lý thị danh môn Tây Lương dưới sự dẫn dắt của gia tộc và quan Tùy, khởi binh chiếm lĩnh quận Võ Uy, tự xưng là Hà Tây Đại Lương Vương.

Cường hào quận Kim Thành, Ưng Dương lang tướng Tiết Cử cũng cử binh tạo phản, nhanh chóng chiếm lĩnh quận Kim Thành. Mộ binh một trăm ngàn người, tự xưng Tần đế, dẫn đại quân thẳng tiến Hà Hoàng.

Mà lúc này, trại Ngõa Cương bị vây ở Trung Nguyên đã xuất hiện dị động.

Một tên kỵ binh từ trên quan đạo hối hả chạy về phía doanh trại Bồ Sơn Công cách đó không xa.

Trong lều lớn của chủ soái, Lý Mật và mấy chục thuộc hạ đại tướng đang bàn bạc việc tiến công Huỳnh Dương. Bây giờ đã là tháng mười hai, Lý Mật đã hoàn toàn khống chế đội quân của y. Tiếp theo Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản ở Quan Trung, gã cho rằng tấn công Huỳnh Dương là thời cơ đã chín muồi.

- Hoàng đế nhà Tùy trốn ở Giang Đô. Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, các nơi hưởng ứng. Xu thế triều Tùy tan rã đã hình thành. Bây giờ thời cơ chín muồi. Nếu quân Ngõa Cương muốn trở thành lãnh tụ Trung Nguyên, thì phải đông tiến Huỳnh Dương, chiếm đại thành Trung Nguyên, không thể co đầu rụt cổ cho quận Đông. Cho dù Địch lão đại không chịu xuất binh, chúng ta cũng phải xuất binh.

Thái độ của Lý Mật vô cùng kiên định. Trong lều lớn thì thầm nói nhỏ. Lúc này, Lý Huyền Anh phụ tá của gã đứng lên nói:

- Các vị đại tướng, xin nghe tôi nói một lời.

Trong lều lớn yên tĩnh, Lý Huyền Anh cao giọng nói:

- Bây giờ thiên hạ khắp nơi lưu truyền một lời tiên tri. “Đào Lý Tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý, vật lãng ngữ, hoài đạo hứa”. Trong lời tiên tri này, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, ám chỉ Dương Quảng hoàng đế triều Tùy trốn ở Giang Đô, “uyển chuyển hoa viên lý”, nói y phải chết ở Giang Đô. Còn Đào lý tử chính là Lý Mật thủ lĩnh chúng ta. Đây chính là ý trời. Ông trời cho rằng người đoạt thiên hạ phải là quận công Bồ Sơn. Các vị tướng quân, đây chính là thời khắc vinh hoa phú quý của mọi người, đừng chần chừ.

Lý Huyền Anh nói rất rõ ràng, Lý Mật lại đứng lên giải thích:

- Sau này đoạt lấy thiên hạ, Địch đại ca làm thượng hoàng, ta làm hạ hoàng, các chư vị đang tham gia đều làm đại tướng quân. Các vị, muốn cùng ta khởi binh không?

- Khởi binh! Khởi binh! Tinh thần quần chúng kích động, sôi nổi giơ tay cao hô lớn.

Lúc này, một tên lính báo tin chạy vào lều lớn:

- Hồi bẩm Lý công, một trăm ngàn đại quân triều Tùy đã qua Lạc Dương rồi, đi về phía Trường An.

Lý Mật mừng rỡ, gã chính là chờ đợi tin tức này. Vũ Vân Thuật dẫn một trăm ngàn đại quân đi về phía thành Trường An, Trung Nguyên trống không, cơ hội của gã đã tới rồi.

Lý Mật lập tức quyết đoán:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân thu dọn lều trại, chuẩn bị xuất phát.

Gã lại lấy ra một phong thư, đưa cho thân binh nói:

- Ngươi đi huyện Vi Thành một chuyến, đem bức thư này giao cho Địch Nhượng. Nếu ông ta muốn theo ta đi Huỳnh Dương, thì bảo ông ta lập tức xuất binh đến tụ họp.

Cô thấy trong phòng chỉ có một mình Giang Bội Hoa, đến nha hoàn cũng không có. Trong lòng càng thêm hiểu rõ, hai người ở trong phòng một mình, không nảy sinh tình ý mới lạ.

Bùi Mẫn Thu không hề giận, cô sớm biết được Dương Nguyên Khánh có ý với Giang Bội Hoa. Cô cũng biết Giang Bội Hoa cũng thích Dương Nguyên Khánh, bằng không Giang Bội Hoa cũng sẽ không đến Phong Châu, sẽ không đổi tên thay họ Giang. Giang Bội Hoa đã hai mươi sáu tuổi, nếu không gả nữa thì cả đời này sẽ thật sự cô độc một mình, ngay cả con cũng không có, chuyện này với cô ấy thật quá tàn nhẫn.

Còn có Uất Trì Oản, Bùi Mẫn Thu suy nghĩ đến mức đầu muốn to ra, những việc này cần cô giải quyết. Cô thầm thở dài trong lòng, tiến vào phòng cười nói:

- Hình như đã khỏi bệnh, sắc mặt hồng hào hơn rồi.

Giang Bội Hoa càng đỏ mặt hơn. Cô khắc chế hoảng loạn trong lòng, miễn cưỡng cười nói:

- Mẫn Thu, khi nãy Dương Nguyên Khánh nói, thật sự sẽ chuyển đến phương nam.

Bùi Mẫn Thu ngồi xuống, cũng nắm lấy tay cô, như cười như không nói:

- Ta cảm thấy cô nên đổi cách xưng hô đi, cô nên gọi ta là đại tỷ.

- Ta…

Giang Bội Hoa chậm rãi cúi đầu, xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Mẫn Thu, xin lỗi.

Bùi Mẫn Thu giúp cô vuốt gọn lại những sợi tóc rối loạn lúc ngồi dậy, dịu giọng nói:

- Thực ra là ta có lỗi với cô. Hai năm trước ta nên cân nhắc đến chuyện của cô, lại kéo dài đến hiện tại, còn có Uất Trì Oản nữa. Thực ra ta cũng hiểu được tâm tư của cô ấy, bi ai lớn nhất của nữ nhân chính là không thể có con. Ta đã có hai đứa con, Xuất Trần cũng đang có thai. Chúng ta chỉ nghĩ đến mình, lại lơ đi nỗi khỗ cô độc không chỗ dựa của hai người. Đây là lỗi của ta, ta sẽ mau chóng an bài. Chí ít đến khi cúng tế hàng năm, hai người cũng có thể tham gia.

Giang Bội Hoa cảm động trong lòng, đôi mắt đã hơi ươn ướt. Cô biết Bùi Mẫn Thu là người hồn hậu, nhưng không ngờ lại rộng lượng đến mức này. Cô muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn lời nói, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bùi Mẫn Thu lại khẽ cười:

- Chỉ là có chút phải ủy khuất cô. Bội Hoa, không có cưới hỏi đàng hoàng, cô không ngại chứ?

Hồi lâu sau, Giang Bội Hoa lắc đầu:

- Mẫn Thu, cám ơn ý tốt của cô, nhưng ta không muốn gả đi, để Uất Trì làm thiếp của chàng đi! Ta đã quen ở một mình, lại nói, nếu ta gả cho chàng, người trong thiên hạ sẽ nhạo báng chàng háo sắc. Chàng cứu ta rời khỏi Đột Quyết, trong lòng ta chỉ có cảm kích với chàng, không muốn liên lụy đến chàng thêm nữa.

Bùi Mẫn Thu hiểu được sự dè dặt của cô, liền vỗ về tay cô cười nói:

- Trong lòng ta tự nhiên hiểu được, cô không cần nói nhiều đâu. Hiện tại mới là trung tuần tháng mười một, vẫn còn đủ thời gian, cứ để ta ung dung an bài mọi chuyện.

….

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào phòng khách ngoài. Lý Tĩnh đã đợi hắn được một lúc, thấy hắn tiến vào liền đứng dậy thi lễ nói:

- Tham kiến tổng quản.

- Sắt thô và thợ đều đã đi rồi sao?

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười hỏi.

Lý Tĩnh phụ trách di dời quân tư vật phẩm đến phía nam, y gật đầu:

- Nhóm đầu tiên đã đi rồi, nhưng trong nhà kho vẫn còn hai triệu cân sắt thô cùng số lượng lớn vũ khí lều vải. Xem chừng ít nhất còn phải vận chuyển năm chuyến, đến cuối năm cũng chưa chắc có thể dọn hết.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài nói:

- Dọn nhà một lần dễ dàng vậy sao, vẫn còn nhiều lương thực như thế. Kỳ thực vận chuyển vật tư không khó, cái khó chính là cư dân chuyển về phía nam. Hai trăm ngàn hộ cư dân, ta dự định chuyển một trăm năm mươi ngàn hộ. Còn có cư dân năm huyện Hà Sáo, toàn bộ đều phải dọn đi hết. Còn phải chia lại ruộng, xây nhà cửa, thành lập thôn trang, nhất nhất phải an trí thỏa đáng, có rất nhiều việc vụn vặt. Lúc trước triều đình di dân cần thời gian ba năm, chúng ta ít nhất cũng cần đến một năm. Nếu có thể hoàn tất dọn về phía nam trước cuối năm sau, thì đã rất không tồi rồi.

- Tổng quản, nếu đến cuối năm sau, liệu có hơi nguy hiểm không?

Lý Tĩnh nhíu mày nói.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Ta nói là di dân đến phía nam bình thường. Nếu có nguy hiểm, vậy gọi là tản cư. Trong vòng một tháng, toàn bộ tất nhiên phải tản cư hết.

- Đồ vô lại!

Nhận được mật thư của Lý Mật, Địch Nhượng giận tím mặt. Gã đập mạnh xuống bàn:

- Không có mệnh lệnh của ta, y dám tự tiện xuất binh, y thật muốn tự lập sao?

Bên cạnh, Vương Nho Tín tâm phúc của Địch Nhượng nói:

- Địch Công, người này đầy rẫy dã tâm, lòng tự lập đã lâu rồi, nếu y đánh bại Huỳnh Dương, ty chức lo lắng các huynh đệ không ngăn nổi dụ dỗ của y, mọi người sẽ chạy tới đầu quân cho y. Địch công chỉ đơn độc một mình. Địch công, ty chức chính là nói, giết y càng sớm càng tốt!

Địch Nhượng suy nghĩ hồi lâu, cười lạnh một tiếng nói:

- Bây giờ không phải là lúc chém giết lẫn nhau. Nếu y muốn đi đánh cướp Huỳnh Dương, vậy thì để y đi thì được rồi. Ta ở lại trại Ngõa Cương, chờ tới lúc bọn họ thảm hại trở về khóc với ta, ta sẽ thu dọn y.

Từ Thế Tích ngồi bên cạnh khuyên nhủ:

- Đại ca, đệ ngược lại cảm thấy Lý Mật đánh cướp Huỳnh Dương là hành động cao minh. Bây giờ Dương Huyền Cảm khởi binh ở Quan Trung, triều đình không rảnh quan tâm chúng ta. Nhân cơ hội này cướp đánh Huỳnh Dương, công chiếm nhà kho Lạc Khẩu, tất nhiên sẽ chấn động Trung Nguyên, làm chúng ta dành được thế đứng đầu, thu hút nhiều người đến đầu nhập. Đây là cơ hội lớn làm mạnh quân Ngõa Cương. Đại ca nên thuận theo thiên thời, dẫn quân hợp với Lý Mật. Như vậy, cướp lấy Huỳnh Dương chính là công lao lớn của đại ca, chứ không phải Lý Mật.

Địch Nhượng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ta biết ngươi từ lâu đã muốn đầu nhập vào Lý Mật. Ngươi cứ đi, ta không ngăn ngươi.

Tính khí bướng bỉnh trong nội tâm Từ Thế Tích cũng phát tác, y liền cứng rắn trả lời:

- Đệ chỉ là chuyện bàn chuyện, cướp lấy Huỳnh Dương là một bước quan trọng để Ngõa Cương xây dựng bá nghiệp. Đại ca muốn nói đệ là muốn đầu nhập Lý Mật, đệ không có gì để nói.

- Tam đệ.

Đơn Hùng Tín ngồi bên cạnh giận khiển trách một tiếng:

- Sao đệ có thể nói chuyện với đại ca như vậy, không nhanh tạ tội.

Từ Thế Tích cũng cảm nhận được giọng điệu cứng rắn của mình, áy náy nói:

- Tiểu đệ nhất thời nóng nảy, có chỗ thất lỗi, xin đại ca thứ lỗi.

Địch Nhượng “ừ” một tiếng ôn hòa nói:

- Ta vẫn câu nói đó, nếu ngươi muốn đi, thì ngươi cứ đi, ta sẽ không cản ngươi.

Nói xong, Địch Nhượng đứng lên đi ra ngoài, mọi người cũng lần lượt ra theo. Trong phòng chỉ còn lại Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích. Từ Thế Tích thở dài một tiếng:

- Đệ không muốn mang danh phản bội, nhưng theo chủ tầm thường, quả thật làm đệ rất khó chịu.

- Tam đệ, đệ vẫn muốn theo Lý Mật sao?

Đơn Hùng Tín bình tĩnh hỏi.

Từ Thế Tích yên lặng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:

- Nhưng đệ lại không muốn phản bội đại ca.

Đơn Hùng Tín cười cười:

- Theo Lý Mật kỳ thực cũng không phải là phản bội lại đại ca. Lý Mật cũng là thuộc hạ của đại ca, sau này đoạt lấy bá nghiệp đạ ca đăng cơ làm hoàng đế, Lý Mật chẳng qua là tướng quốc. Đệ cứ đi đi, chỉ cần lòng đệ không phản bội ta sẽ giải thích với đại ca.