Lúc này, Đại sứ Thảo bộ Hà Đông Đạo, Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Uyên dẫn hai mươi ngàn đại quân tiến về phía nam, chiến đấu với quân tặc. Trong tiếng trống nổi lên dồn dập, hai quân xông đến chém giết thảm khốc ở bờ tây Phần Thủy. Lý Uyên dẫn mười ngàn bộ binh trung quân hợp thành đại trận bộ binh, dùng cung nỏ cường mạnh chống chọi công kích chủ lực của quân địch. Trong khi đó con thứ Lý Thế Dân dẫn năm ngàn kỵ binh công kích cánh tả của quân địch, còn cháu trai Lý Hiếu Cung cũng lĩnh năm ngàn kỵ binh công kích cánh hữu của quân địch.
“Tùng! Tùng! Tùng!”, tiếng trống khuấy động vang vọng cả một vùng bờ tây Phần Thủy, tiếng kêu chém giết chấn động thiên không. Tuy quân Tùy lấy ít đánh nhiều, nhưng trang bị tinh xảo lại giúp cho họ không hề bị lép vế. Lý Thế Dân dẫn quân tấn công từng đợt một, dần dần, trung quân của Vô Đoan Nhi càng lúc càng mỏng, đã có thể nhìn thấy soái kỳ của trung quân.
Lý Thế Dân thấy cơ hội đã đến lập tức cao giọng hô to:
- Truyền lệnh của ta, ai chặt đứt soái kỳ của quân tặc sẽ được thưởng hai ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp!
Sĩ khí quân Tùy đại chấn, thế công như thủy triều nhắm thẳng về hướng soái kỳ của quân địch. Lý Huyền Bá múa may đại chùy, tung hoành chiến đấu trong quân địch. Thi thể chất la liệt ở những nơi mà y đi qua, khi y hạ chùy hoặc là óc não phọt ra, hoặc là đứt gân đoạn cốt, trạng thái tử vong khiến kẻ khác trông thấy phải rợn người. Y chém giết mở ra một đường máu xông về phía đại kỳ, không gì có thể cản nổi.
Soái kỳ cắm trên một chiếc xe ngựa, cột cờ lớn bằng cổ tay, cao chừng hai trượng. Đó là một đại kỳ màu xanh lục, trên mặt viết một chữ “Vô” thật lớn.
Mắt thấy đã đến trước đại kỳ, Lý Huyền Bá hét lớn một tiếng, vung chùy về phía cột cờ. Đúng lúc này, một roi thép nhanh hơn y một nhịp, roi thép nặng nề quất vào cột cờ. “Răng rắc!”, cột cờ rạn nứt, đổ rầm xuống đất.
Lý Huyền Bá giận dữ. Chỉ thấy lữ soái Uất Trì Cung lao đến từ bên kia, tốc độ nhanh tựa sấm đánh, một nhát đoạt mất đại kỳ, chạy nhanh hét lớn:
- Soái kỳ đổ rồi! Soái kỳ đổ rồi!
Trong lòng Lý Huyền Bá tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, y vung chùy vào con ngựa chở soái kỳ. Chỉ nghe thấy một tràng hí dài, đầu ngựa bị đập nát vụn, chết thảm đổ gục xuống đất.
Y dùng chùy chỉ vào Uất Trì Cung, lớn tiếng mắng:
- Nô lệ Tiên Ti, dám đoạt mất công lao của ta!
Soái kỳ bị đoạt, sĩ khí quân tặc dao động. Toàn tuyến bắt đầu phân rã, mấy chục ngàn quân tặc trốn chạy tứ tán. Lý Uyên trông thấy thắng cục đã định, liền truyền lệnh đầu hàng thì sẽ không giết.
Kỵ binh quân Tùy dùng trận trường xà (là một trận pháp thời cổ đại, quân đội xếp thành một hàng dài như rắn, tùy cơ ứng biến) bao vây, sĩ binh quân tặc không cửa trốn chạy, vô số sĩ binh quỳ xuống đầu hàng. Trận chiến này, toàn quân của soái tặc Vô Đoan Nhi bị tiêu diệt. Tám mươi ngàn đại quân bị chém chết gần hai mươi ngàn, gần hơn ngàn người chạy trốn, toàn bộ gần sáu mươi ngàn người còn lại đầu hàng, soái tặc Vô Đoan Nhi thì bị loạn tiễn bắn chết.
Lý Uyên thấy quân địch đầu hàng cực nhiều, trong lòng lấy làm đắc ý. Lúc này, con thứ Lý Thế Dân tiến đến thi lễ nói:
- Phụ thân, công đầu trận này là do lữ soái Uất Trì Cung – thủ hạ của con đoạt được. Trước đó con đã nói rõ, người đoạt được soái kỳ được thưởng hai ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp. Khẩn xin phụ thân thăng cho y làm Ưng Dương lang tướng, ban thưởng ngân lượng, tỏ rõ quân công!
Lý Uyên lướt nhìn qua các tướng bên cạnh, thấy trong mắt nhiều người tỏ vẻ không phục, liền cười nói ha hả:
- Nhị lang không cần nóng vội. Rất nhiều người lập được quân công, đợi thống kê hoàn tất, sẽ phong thưởng luôn thể.
Lý Uyên không nói không rằng tung ra một chiêu, đẩy ngược thỉnh cầu của Lý Thế Dân trở về. Trong mắt của chư tướng đều lộ vẻ không phục, tất có nguyên do. Nếu y không làm rõ ngọn nguồn, nào có thể phong thưởng sơ sài.
Lý Thế Dân nhận thấy ý thoái thác trong giọng điệu của phụ thân, trong lòng y trở nên ảm đạm, y khom người hành lễ rồi lui đi.
Lý Uyên trông theo bóng dáng của con trai, không khỏi âm thầm gật đầu. Con trai mới mười sáu tuổi thì đã có thể đánh động sĩ khí, tự mình dẫn quân ngăn chặn một mặt, không thua gì Dương Nguyên Khánh năm đó. Y quay lại, thấp giọng hỏi Hành quân Tư mã võ sĩ:
- Vì sao chư tướng lại bất mãn với việc trọng thưởng người đoạt được soái kỳ?
Võ sĩ bẩm báo:
- Người đoạt soái kỳ tên là Uất Trì Cung, là lữ soái – thủ hạ của nhị lang. Thời gian chiêu mộ chưa lâu, không có kinh nghiệm cùng lai lịch. Thêm vào đó y lại là người Tiên Ti, các tướng đều có chút thành kiến đối với y. Mấu chốt chính là tính tình người này nóng nảy, nói năng không nhường nhịn ai, vì thế đắc tội với rất nhiều người, mọi người đều mắng y là “nô lệ Tiên Ti” ở sau lưng. Hiện tại lại muốn thưởng cho y ngàn lượng bạc, thăng quan ba cấp, vì thế mọi người không phục.
Lý Uyên gật đầu. Hóa ra là vậy, chuyện này có chút phiền phức. Có điều nên thăng nên thưởng lại không thể hàm hồ, bằng không thưởng phạt không rõ, tương lai ba quân sẽ không chịu cống hiến.
Lúc này, một vài kỵ binh đưa thư từ Thái Nguyên chạy vội đến, hô to từ đằng xa:
- Lý sứ quân!
Giọng điệu có phần nôn nóng.
Mặt Lý Uyên trầm xuống. Đợi mấy người đó đến gần, y không vui hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sĩ binh dẫn đầu khom người nói:
- Bẩm báo sứ quân, tin tức truyền đến từ Lạc Dương, Dương Huyền Cảm lại tạo phản, đã công chiếm Quan Trung!
Lý Uyên hô “A!” một tiếng, như ngũ lôi oanh đỉnh, y sợ ngây người.
…
Tại Lý phủ trong thành Thái Nguyên, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đi xuyên qua một dãy hành lang, vô cùng lo lắng đến trước cửa thư phòng của phụ thân. Bọn họ đã không còn nhớ rõ, đây là lần thứ mấy đến tìm phụ thân rồi. Phụ thân trở về từ Hoắc Ấp, liền tự nhốt mình trong thư phòng suốt ba ngày. Y không màng đến trà cơm, cũng không gặp bất kỳ ai, mọi người đều lo lắng cho Lý Uyên tới cực điểm.
Hai huynh đệ đương nhiên biết vì sao phụ thân lại thống khổ. Trường An bị Dương Huyền Cảm đến chiếm lĩnh trước, khiến kế hoạch trong nhiều năm của phụ thân biến thành trăng trong nước, sự thất vọng nặng nề đến cực độ đả kích phụ thân. Song hai huynh đệ cho rằng, sự tình vẫn chưa đến mức hỏng bét.
Hai người đứng do dự bên ngoài thư phòng, không biết nên giúp phụ thân như thế nào. Lúc này, Lưu Văn Tĩnh vội vàng bước tới, cũng biết được chuyện Dương Huyền Cảm đã công chiếm Trường An.
Y tiến đến cười nói:
- Thế nào, phụ thân các cháu vẫn nghĩ không thông sao?
Lý Kiến Thành lắc đầu thở dài:
- Không biết, chẳng có chút tin tức nào.
Lưu Văn Tĩnh giật giật cuống họng la lên:
- Thúc Đức huynh, ta đến báo tin mừng cho huynh, huynh có muốn nghe không?
Sau một hồi lâu, giọng nói nặng nề của Lý Uyên truyền ra từ trong phòng:
- Vào đi!
Lát sau, Lý Uyên lại nói:
- Kiến Thành và Thế Dân cũng vào đi!
Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân nhìn nhau. Vẫn là Lưu thúc phụ lợi hại, một lời nói ra liền đả động phụ thân rồi. Lý Thế Dân hỏi:
- Thế thúc có chuyện vui gì vậy?
Lưu Văn Tĩnh cười bí mật:
- Sẽ lập tức biết ngay thôi.
Ba người bước vào thư phòng của Lý Uyên, hai huynh đệ Lý Kiến Thành có phần ngây ra. Bọn họ vốn tưởng rằng ba ngày không có người dọn dẹp, thư phòng nhất định vừa bẩn vừa loạn, tinh thần phụ thân nhất định cũng uể oải, dung nhan tiều tụy. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khác xa so với tưởng tượng của họ, trong phòng vẫn sạch sẽ, chỉ là bản đồ trải đầy ra bàn. Dù nét mặt phụ thân có hơi tiều tụy, song thần thái tỉnh táo, tinh thần cực kỳ tốt.
Hai huynh đệ đồng thời hiểu ra. Không phải vì bị đả kích mà phụ thân tự nhốt mình trong phòng, mà là vì tích cực suy nghĩ đối sách, những tờ giấy trên bàn viết chi chít đầy chữ.
Lý Uyên khẽ mỉm cười, nói với Lưu Văn Tĩnh:
- Nói rõ trước, không phải bởi vì đệ có chuyện vui, mà là ta đã nghĩ xong rồi, cho nên đệ không cần kể công.
Lưu Văn Tĩnh cười ha hả nói:
- Vậy không còn gì tốt hơn. Ba ngày không đến nha môn, xem chừng chính vụ của huynh đã chồng chất như núi.
Lý Uyên mời Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống. Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân không dám ngồi, đều đứng ở một bên. Lý Uyên liếc qua bọn họ:
- Các con cũng ngồi xuống đi!
Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân chỉ có thể cung kính ngồi xuống một bên. Lý Uyên hỏi Lý Kiến Thành trước:
- Đậu Tín đi rồi sao?
Đậu Tín là trưởng tôn của Đậu Uy, ba ngày trước đã gửi cho Lý Uyên một phong thư khẩn cấp. Phong thư này đang để trên bàn, Lý Kiến Thành gấp gáp nói:
- Hồi bẩm phụ thân, Đậu Tín vẫn chưa đi, đang đợi hồi âm của phụ thân.
Lý Uyên gật đầu, lúc này mới cười nói với Lưu Văn Tĩnh:
- Nói chuyện vui của đệ trước đi! Ta muốn nghe qua.
Lưu Văn Tĩnh nói không chút hoang mang:
- Ta nghe nói Dương Huyền Cảm đã tập kích Trường An thành công, cho nên đặc biệt đến đây chúc mừng minh công (xưng hô tôn kính đối với người có danh vị thời xưa). Dương Huyền Cảm thay minh công san bằng đường thông đến Trường An, minh công đoạt Trường An chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Ánh mắt của Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân đồng thời sáng lên. Mắt nhìn của Lưu Văn Tĩnh quả nhiên độc đáo, người khác nhìn qua đều là tai họa, y lại nhìn ra đó là cơ hội.
Lý Uyên nheo mắt cười. Y cũng nghĩ thông vấn đề này, Lưu Văn Tĩnh và y không tính mưu mà trùng hợp.
Lưu Văn Tĩnh lại cười nói:
- Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, các nhà quyền thế lớn ở Quan Trung đối với sự xuất hiện của minh công, tất nhiên như thể trẻ mong cha mẹ, minh công đoạt lấy Quan Trung cũng sẽ càng dễ dàng thuận lợi.