Đúng lúc này, một tên hoạn quan chạy vào bẩm báo:
- Bệ hạ, Vũ Văn tướng quốc tới bảo có việc gấp cần bẩm báo!
Dương Quảng thở dài, Vũ Văn Thuật đã kéo gã lại hiện thực.
- Cho lão vào!
Một lát sau, Vũ Văn Thuật vội vàng bước tới Ngự thư phòng, Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước song cửa sổ, giống như không biết Vũ Văn Thuật đã tới. Vũ Văn Thuật dù đang nóng vội nhưng cũng không dám cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Quảng.
Sau một hồi lâu. Dương Quảng chậm rãi hỏi:
- Vũ Văn ái khanh, khanh là lão thần đi theo trẫm đã bao nhiêu nm. Khanh nói trẫm có nên đi Giang Đô hay không?
- Bệ hạ, vi thần chỉ biết quân tử không tự dồn mình vào ngõ cụt.
Dương Quảng nhìn chăm chú vào lão:
- Ý ngươi là hiện tại Lạc Dương đã thành ngõ cụt rồi hay sao?
- Bệ hạ, Lạc Dương ngoài có đạo phỉ Bắc Tề hung hăng càn quấy, trong có dư nghiệt quý tộc Quan Lũng còn sót lại, lương thảo không đủ, tiền thuế đã không còn. Dương Huyền Cảm tạo phản, vừa kêu gọi đã có vạn dân ủng hộ, từ đó có thể thấy dân tâm không còn. Thần nghĩ không ra ở Lạc Dương còn điểm nào an toàn? Một khi loạn phỉ từ bốn phương đánh tới, e rằng thánh chỉ không truyền ra nổi trăm dặm. Đây là những lời từ tận đáy lòng của vi thần, xin bệ hạ minh xét!
Dương Quảng thở dài, sao ông ta lại không nghĩ tới những điều này. Tạm thời bỏ qua việc nam tuần, ông ta hỏi:
- Vũ Văn ái khanh tìm trẫm có chuyện gì hay không?
- Bệ hạ, thần vừa nhận được tin cấp báo của nhi tử Vũ Văn Hóa Cập, Bùi Nhân Cơ bụng dạ khó lường, không hề thần phục triều đình, lòng luôn muốn đi tới quận Thượng Lạc đầu quân cho Dương Nguyên Khánh, tình thế vô cùng khẩn cấp.
Dương Quảng nhíu mày nói:
- Tuy Bùi Nhân Cơ thuộc Văn Hỉ Bùi phiệt nhưng tâm tư của lão không giống với Bùi Uẩn, tại sao có thể làm như vậy?
- Bệ hạ, con trai Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm đã trở thành đại tướng dưới trướng Dương Nguyên Khánh, lão vì con mà tương trợ cho Dương Nguyên Khánh chứ không phải họ Bùi.
Dương Quảng không biết chuyện con trai Bùi Nhân Cơ là người của Dương Nguyên Khánh, gã ngạc nhiên hỏi:
- Lời của Vũ Văn ái khanh là sự thật?
- Từng câu từng chữ của thần đều là sự thực. Nếu như bệ hạ không tin Bùi Nhân Cơ có tâm mưu phản, thì có thể phái thị vệ bắt lão tới xét hỏi. Nếu như tố cáo là sai sự thực thì vi thần xin chịu bệ hạ xử phạt!
Vũ Văn Thuật đã nói như vậy, Dương Quảng tin tưởng vài phần, lập tức truyền lệnh nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho thị vệ lập tức đi bắt giữ Bùi Nhân Cơ giải về kinh!
Vũ Văn Thuật ngầm đắc ý. Có Tư Mã Đức Kham hỗ trợ, Bùi Nhân Cơ trốn không thoát nổi tay mình.
.....
Trong quận nha thành Thượng Lạc. Vũ Văn Hóa Cập ngồi trong phòng khách từ tốn uống trà, ánh mắt trong suốt chớp chớp. Gã tới thành Thượng Lạc đã được năm ngày, hôm nay là lần thứ hai tìm Thái Thú Trương Tế. Gã rất thích thành Thượng lạc, nơi đây dân cư đông đúc, có rất nhiều nhà buôn giàu có, đủ để gã kiếm một khoản tiền lớn.
Chỉ có điều Thái Thú Trương Tế làm ăn chậm chạp khiến gã cũng cảm thấy lo lắng. Cũng may mỗi ngày Trương Tế đều cho ca kỹ mua vui mới khiến gã không ấn tượng xấu về Trương Tế, cũng như mới có thể tiếp tục chờ đợi.
- Trương Thái Thú tới!
Có người đứng ở ngoài cửa bẩm báo. Trương Tế cười lớn đi tới, chắp tay nói:
- Đã khiến Vũ Văn tướng quân phải đợi lâu!
- Chỉ cần làm tốt mọi chuyện, ta chờ một chút cũng không sao!
Vũ Văn Hóa Cập híp mắt hỏi:
- Đã năm ngày qua đi, việc kia thế nào rồi?
Trương Tế ngồi xuống, lấy ra một tờ danh mục lễ vật đặt lên bàn:
- Đây là quân phí tiêu diệt phỉ ta thu được của một số phú hộ, tổng cộng có 300 ngàn xâu. Nếu Vũ Văn tướng quân tiếp tục đợi thêm vài ngày nữa thì sẽ có thêm khoảng 300 ngàn xâu nữa.
Vũ Văn Hóa Cập cười híp mắt, không tệ! Quận Thượng Lạc quả nhiên là nơi giàu có, ở các quận khác nhiều nhất cũng chỉ vơ vét được 100-200 ngàn xâu, không ngờ ở đây có thể thu được 300 ngàn xâu, hơn nữa sau vài ngày còn có 300 ngàn xâu nữa, điều này khiến gã như mở cờ trong bụng.
- Tâm ý của Trương Thái Thú ta hiểu được. Ta sẽ bẩm báo với phụ thân điều Thái Thú vào triều làm thị lang. Không biết ta còn phải đợi bao lâu nữa?
Trương Tế cười lớn nói:
- Đa tạ ý tốt của Vũ Văn tướng quân, nhiều nhất hai ngày nữa 600 ngàn xâu tiền, nhất định sẽ dâng lên tướng quân không thiếu một đồng.
Tạ Tư Lễ bước nhanh vào trước thư phòng của Dương Huyền Cảm, tiểu đồng thay hắn vào bẩm báo, một lát sau đi ra nói:
-Tạ tiên sinh, Lão gia mời ông vào.
Tạ Tư Lễ vào trong thư phòng thì không ngờ phát hiện ra Dương Tuấn cũng có ở đó. Dương Tuấn thấy ông ta vào thì quay đầu đi không để ý tới ông ta. Tạ Tư Lễ bước lên thi lễ:
-Tham kiến Dương công!
Dương Huyền Cảm khẽ cười nói:
-Ta vừa nhận được thông tin, một đội quân thị vệ đã vào tới Vũ Quan, nhanh thì tối nay mà muộn thì sang mai bọn họ sẽ tới huyện Thượng Lạc, có thể nói sách lược của ngươi đã thành công. Bọn họ là tới bắt Bùi Nhân Cơ, chỉ cần Bùi Nhân Cơ vừa đi thì mười ngàn quân đội sẽ do ta tùy ý sử dụng, kế sách này của tiên sinh quả là cao minh.
-Được Dương công quá khen, ty chức chỉ may mắn thành công thôi!
Dương Huyền Cảm rất hài lòng với Tạ Tư Lễ, một sách lược vừa khéo léo tài tình liền có thể trừ bỏ được Bùi Nhân Cơ. Ông ta cũng biết kế sách này có vẻ hơi đơn giản nhưng ở giữa cần phải sắp xếp rất nhiều. Ví dụ như làm thế nào để bắt chước nét chữ của Bùi Nhân Cơ, rồi làm thế nào để đưa tấu chương lên, v.v …, điều này chứng tỏ Đôn Hoàng Tạ gia ở Kinh Thành vẫn còn có bí quyết, ông ta muốn lợi dụng nhân tài của Tạ gia này.
-Vậy theo ý của tiên sinh, nếu ta lấy được mười ngàn quân này thì khi nào khởi sự là thích hợp nhất?
Tạ Tư Lễ ngẫm nghĩ một lát nói:
-Nghe nói có tin Thánh Thượng đi tuần tra Giang Đô, không biết tin này là thật hay giả. Nếu như Thánh Thượng có đi Giang Đô thực sự, tôi đề nghị đợi Thánh Thượng đi Giang Đô rồi mới khởi sự. Thời gian này có thể lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập áp chế Vũ Văn Thuật, thay chúng ta phong tỏa tin tức, thậm chí có thể truyền tin tình báo.
Dương Huyền Cảm gật gật đầu, ông ta cũng cho là như vậy:
-Nếu mọi người đều có cách nghĩ giống nhau, vậy thì làm theo cách này đi. Ngoài ra Triều Tùy ở Quan Trung có khoảng hơn bảy mươi ngàn, trong đó ở Trường An có năm mươi ngàn, Đồng Quan mười ngàn người, quận Phù Phong mười ngàn người. Ý của Tuấn nhi là chiếm đoạt Đồng Quan trước để cắt đứt sự viện trợ của quân Lạc Dương, sau đó quay lại tấn công Trường An, ý của tiên sinh thế nào?
Tạ Tư Lễ lắc lắc đầu,
-Chiếm đoạt Đồng Quan thực ra chẳng có ý nghĩa gì, trước mắt sau một tháng nữa, Hoàng Hà sẽ đóng băng, quân Tùy hoàn toàn có thể đi từ Hoàng Hà tới. Hơn nữa nếu như mà chiếm đoạt Đồng Quan trước ngược lại sẽ làm kinh động tới Trường An, Trường An sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt khiến chúng ta khó lòng công kích, sẽ phạm phải sai lầm mà Nguyên gia đã phạm phải. Binh quý thần tốc, chúng ta nên lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập chiếm lấy Trường An, sau đó chiếm lĩnh kho lương, rồi mở kho phát lương chiêu mộ quân binh Quan Trung, cuối cùng mới xét tới Đồng Quan.
Dương Tuấn vốn không định để ý tới Tạ Tư Lễ nhưng Tạ Tư Lễ không ngờ lại phủ nhận toàn bộ phương án của hắn, hắn không khỏi phẫn nộ nói:
-Thành Trường An có năm mươi ngàn tinh binh, chúng ta chỉ có mười lăm ngàn người, sao có thể là đối thủ của họ chứ? Theo phương án của ngươi, cuối cùng cho dù tập kích bất ngờ thì vẫn bị họ đánh bại, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Dương Tuấn đứng dậy thi lễ với Dương Huyền Cảm:
-Phụ thân, hay là chiêu binh Thượng Lạc trước, chiêu đủ một trăm ngàn người rồi đánh Đồng Quan trước. Lúc này Hoàng Hà vẫn chưa đóng băng, cắt đứt đường quân viện, tiếp đó cướp kho lương, mở kho chiêu binh. Lúc đó chúng ta có hai trăm ngàn quân rồi, cuối cùng đánh chiếm Trường An, một trận chiếm luôn Quan Trung.
Phương án của Tạ Tư Lễ kỳ thực là do Dương Nguyên Khánh định ra, lại đã thảo luận với mọi người ở phủ tổng quản rồi, đây là con đường duy nhất để Dương Huyền Cảm tạo phản thành công. Tạ Tư Lễ cười lạnh một tiếng nói:
-Chiêu mộ được hai trăm ngàn người thì sao, chỉ là một đám ô hợp, có thể chống lại năm mươi ngàn tinh binh quân Tùy chứ? Hơn nữa nếu không đánh được Đồng Quan mà lại bị quân Đồng Quan và Trường An tấn trước sau, vậy ngươi có nắm chắc được mấy phần thắng chứ?
Dương Huyền Cảm đã từng thất bại hai năm trước, hiểu biết sâu sắc đối với sức chiến đấu của quân chiêu mộ, ông ta cảm thấy Tạ Tư Lễ nói có lý liền phất tay chặn lại sự phản bác của Dương Tuấn và nói với Tạ Tư Lễ:
-Mời tiên sinh nói tiếp!
Tạ Tư Lễ nói:
-Việc khởi sự lần này không giống với lần trước, lần trước Dương công chiếm lĩnh kho Lê Dương, giơ tay hô một tiếng thiên hạ đều hưởng ứng. Còn lần này Dương công cho rằng còn có thể kêu gọi được bao nhiêu, dân chúng Quan Trung liệu có nghi ngờ về thất bại lần trước không? Nếu chỉ chiêu mộ được mấy chục ngàn thậm chí là mấy ngàn người, lúc đó thân phận của Dương công bị bại lộ thì sẽ bảo vệ mình thế nào chứ? Cho nên ta thấy rằng Dương công Đông Sơn tái khởi lần này, trên thực tế có rất nhiều rào cản. Muốn hóa giải được những rào cản này chỉ có thể xuất kỳ binh, lợi dụng Vũ Văn Hóa Cập chiếm đoạt Trường An. Đối với năm mươi ngàn quân tinh binh kia, chúng ta có thể tùy cơ ứng biến, bản thân diệu kế cũng không thể tính hết được mọi chuyện, chỉ có thể tùy cơ ứng biến vào lúc đó thôi.
-Theo cách nói của ngươi chẳng phải là đang đánh cuộc sao?
Dương Tuấn nói một cách tức giận.
Tạ Tư Lễ cười lạnh một tiếng nói:
-Dương công khởi sự chẳng phải là đang đánh cuộc sao?
Dương Huyền Cảm trầm tư một lát nói:
-Phương án của tiên sinh, ta đã hoàn toàn hiểu được, việc này ta cần suy nghĩ thêm đã.
Tạ Tư Lễ thi lễ rồi cáo lui. Nhìn theo bóng dáng của Tạ Tư Lễ, Dương Tuấn nói:
-Phụ thân, con cảm thấy thân phận của người này rất khả nghi.
-Con đừng có suy nghĩ lung tung!
Dương Huyền Cảm không vừa lòng khiển trách con trai.
-Phụ thân, con không có suy nghĩ lung tung, người này làm sao mà biết được Dương Quảng muốn đi Giang Đô chứ? Những kế phản gián như thế này không có thế lực lớn thì sao có thể thành công được? Một tên Đôn Hoàng Tạ gia mà có thực lực lớn như vậy sao? Hơn nữa người này nói thẳng ra thì lai lịch không rõ ràng, phụ thân tin tưởng hắn như vậy, sớm muộn cũng bị hắn hại. Phụ thân, bài học của Vi Phúc Tự cũng mới đây thôi!
Dương Huyền Cảm vốn là người không kiên định, lời nói của Dương Tuấn khiến cho ông ta có chút nghi ngờ nhưng phương án của Tạ Tư Lễ ông ta lại rất tán thành.
-Ra trận cần nhờ binh phụ tử, đạo lý này ta hiểu, tuy nhiên họ Tạ này quả thực là có bản lĩnh, tạm thời ta cứ lợi dụng họ trước đợi chiếm được Quan Trung rồi ta sẽ không cho hắn quyền lực nữa, lúc đó cố gằng chỉ dùng người trong gia tộc.
Dương Tuấn chỉ cần lời nói này của phụ thân, nói cho cùng hắn sợ Tạ Tư Lễ cướp đoạt mất quyền lực của hắn, hắn thi lễ:
-Phụ thân thật sáng suốt!
………….
Bùi Nhân Cơ từ sau khi đi tới huyện Thượng Lạc thì ở liền trong doanh trại, Vũ Văn Hóa Cập ngày nào cũng vào thành tìm kiếm hoan lạc, còn ông ta thì lại không rời doanh trại nửa bước. Ông ta không trơ trẽn như đám người Vũ Văn Hóa Cập này. Ông ta đang ngồi trong doanh trại đọc sách, bỗng nhiên bên ngoài có có tiếng chạy trốn dồn dập, một tên thân binh tiến vào doanh trại hoảng hốt nói:
-Tướng quân, không ổn rồi!
-Có việc gì mà hoảng hốt đến vậy?
Bùi Nhân Cơ có chút không vui hỏi.
-Trong doanh trại có một đám thị vệ tới, nghe nói là tới bắt giữ tướng quân, bọn họ đã cho người vào thành tìm Vũ Văn Hóa Cập rồi.
Bùi Nhân Cơ cả kinh lập tức đứng lên,
-Thật không?
-Thực sự là tới bắt giữ tướng quân, là binh sĩ trong trại chính chạy tới báo tin.
Bùi Nhân Cơ trong lòng rối loạn, tin tức này thực sự quá bất ngờ, tại sao lại tới bắt ông ta chứ, chẳng lẽ là Vũ Văn Hóa Cập, nhưng … cũng không tới mức đó chứ!
Ông ta suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không có câu trả lời, và cũng không biết nên làm thế nào? Thì đúng lúc này, một tên thân binh lại chạy vào bẩm báo:
-Tướng quân, quân doanh có người tới cầu kiến, hắn có mang tới cái này.
Tên thân binh từ trong tay giơ lên một thanh đoản kiếm, Bùi Nhân Cơ liếc mắt đã nhận ra ngay, đây là thanh đoản kiếm của con trai ông ta Bùi Hành Nghiễm, trong lòng ông ta hết sức kinh ngạc lập tức nói:
-Mau mời người vào!
Một lát, Tạ Tư Lễ đi đến khom người thi lễ nói:
-Phong Châu quân Tạ Tư Lễ tham kiến Bùi lão tướng quân!
Bùi Nhân Cơ liếc mắt nhìn ông ta một cái,
-Ngươi từ Phong Châu tới sao?
Tạ Tư Lễ khẽ mỉm cười nói,
-Tan là từ Kinh thành tới.
Bùi Nhân Cơ thở dài một tiếng,
-Ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa gặp phải chuyện phiền phức, Thánh Thượng cho người tới bắt ta.
Tạ Tư Lễ cười nói:
-Thực ra thì tôi cũng tới vì việc này, người của chúng tôi nhận được thông tin bất lợi về Bùi tướng quân. Tôi đặc biệt tới nghĩ cách cứu viện tướng quân.
-Tin tức gì?
Bùi Nhân Cơ nhìn chăm chú vào ông ta hỏi.
-Tướng quân có biết vì sao Thánh Thượng lại phái người tới bắt tướng quân không?
-Ta không biết, ngươi nói xem?
Tạ Tư Lễ thong thả nói:
-Điều này thực sự là do tướng quân biết nội tình của Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Thuật lại càng muốn tiêu diệt tướng quân. Vũ Văn Thuật nói với Thánh Thượng là tướng quân chuẩn bị cầm quân tạo phản ở Thượng Lạc. Thánh Thượng tin đó là thật liền phái người tới bắt tướng quân về thẩm vấn.
Bùi Nhân Cơ giận dữ,
-Tên tặc Vũ Văn kia dám vu oan hãm hại ta, ta phải trở về để đối chất!
Tạ Tư Lễ thở dài:
-Vũ Văn Thuật có để cho tướng quân có cơ hội gặp mặt Thánh Thượng không? Mười mấy tên thị vệ này đều bị hắn ta mua chuộc rồi, họ sẽ chuẩn bị giết chết tướng quân ở giữa đường, sau đó nói là tướng quân tạo phản. Vũ Văn Hóa Cập lại bịa ra một bản báo cáo tướng quân tạo phản, tướng quân lại càng hàm oan.
Bùi Nhân Cơ ngây người ra một lúc lâu rồi mới thở dài ngồi sụp xuống, Tạ Tư Lễ lại khuyên nhủ ông ta:
-Công tử nhà tướng quân làm tướng ở Phong Châu, tướng quân tại sao lại không tới Phong Châu chứ? Dương Nguyên Khánh cũng được triều đình thừa nhận, Bùi tướng quân đi đầu quân cho Phong Châu cũng không coi là tạo phản, không mất thanh danh lại vừa giữ được tính mạng, thì tại sao tướng quân lại không làm? Gia quyến nhà tướng quân chúng tôi đã phái người tới đón đi rồi, tuyệt đối an toàn, tướng quân hãy yên tâm.
Bùi Nhân Cơ trầm ngâm một lúc lâu, lúc này một tên thân binh lại chạy tới:
-Tướng quân, Vũ Văn Hóa Cập đã trở về, hắn mời tướng quân đi họp.
Bùi Nhân Cơ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nếu Vũ Văn Thuật muốn ông ta chết, thì sao ông ta phải chịu bó tay chứ, ông ta đứng dậy nói:
-Đi mời Triệu tướng quân, Hà tướng quân và Lưu tướng quân tới đây, lệnh cho thân binh chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức ra ngoài doanh trại.
Một lát sau, Bùi Nhân Cơ lĩnh suất mấy đại tướng tâm phúc và hai trăm thân binh cưỡi ngựa chạy ra ngoài doanh trại, phi nhanh về phía tây, ông ta tới đầu quân cho Dương Nguyên Khánh tại Phong Châu.
………….
Ngày hôm sau, Vũ Văn Hóa Cập bị kích động chạy tới nha quận, một gã tùy tùng dẫn hắn vào hậu viện:
-Vũ Văn tướng quân, một gã đại phú nguyện quyên góp năm ngàn lượng vàng cho tướng quân để làm quân phí, hắn muốn quen tướng quân, mong tướng quân dẫn dắt.
Vũ Văn Hóa vui mừng há hốc miệng ra, năm ngàn lượng vàng, thu hoạch lớn đây!
-Ha ha! Ta có thể nhận hắn làm con nuôi, hắn đang ở đâu?
-Vũ Văn tướng quân mời, phú thương đang ở trong phòng khách, Thái Thú đang ngồi tiếp chuyện với hắn.
Vũ Văn Hóa Cập đi vào phòng khách, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, trong phòng khách có mười mấy người đàn ông khỏe mạnh, hắn quay người đi ra thì cửa đã bị khóa ngoài.
Lúc này trong phòng hai người đi ra, một là Thái Thú Trương Tế, còn người kia nhìn rất quen nhưng Vũ Văn Hóa Cập nhất thời chưa nhớ ra.
-Vũ Văn Hóa Cập, chúng ta đã lâu không gặp.
Người phía sau cười lạnh nói.
Vũ Văn Hóa Cập dụi dụi mắt, miệng mở to ra ngạc nhiên, hắn hoảng sợ lùi về phía sau 2 bước, chỉ vào người đó nói:
-Ông là … Dương Huyền Cảm!
-Đúng vậy! Vũ Văn Hóa Cập, dường như lâu quá không gặp rồi?
Trong thư phòng, Vũ Văn Thuật đang bận thu dọn đồ đạc của ông ta, chỉ còn mười ngày nữa ông ta sẽ theo Dương Quảng đi tuần tra Giang Đô. Trong thời gian này, ông ta phải sắp xếp hết mọi chuyện, ở quận Đan Dương ông ta cũng đã tích lũy đủ tiền vàng và lương thực, chỉ chờ thời cơ cuối cùng tới.
Ông ta nhớ tới con trưởng Vũ Văn Hóa Cập, hắn còn đang ở Thượng Lạc, đám thị vệ đi bắt Bùi Nhân Cơ ngày hôm qua đã trở về, mang theo tin Bùi Nhân Cơ bỏ chạy. Điều này làm cho Vũ Văn Thuật thở phào nhẹ nhõm, điều này càng chứng tỏ Bùi Nhân Cơ thực sự có vấn đề, bên phía Thánh Thượng ông ta cũng dễ ăn nói.
Chỉ có điều Vũ Văn Hóa Cập thế nào vẫn chưa trở về? Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, không thể vì một chút tiền mà làm chậm trễ đại sự. Vũ Văn Thuật suy nghĩ một lát, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo, đơn giản là để con trưởng trực tiếp dẫn quân tới quận Đan Dương, mười ngàn quân này làm cơ sở để mình khởi sự.
Ý nghĩ này luôn kích động Vũ Văn Thuật không ngừng, ông ta lập tức quay lại bàn, chuẩn bị viết một bức thư, vừa cầm bút lên ngoài cửa đã truyền tới tiếng của quản gia:
-Lão gia, đại công tử người đưa thư tới, tình hình dường như rất khẩn cấp.
Vũ Văn Thuật sửng sốt, xảy ra chuyện gì sao?
-Dẫn vào đây!
Rất nhanh, một gã gia đinh tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập được dẫn vào thư phòng, vừa vào phòng đã quỳ xuống khóc lớn:
-Lão gia, Đại công tử xảy ra chuyện rồi!
-Xảy ra … chuyện gì?
Âm thanh của Vũ Văn Thuật run rẩy, trong lòng ông ta bao trùm một cảm giác chẳng lành.
-Đại công tử Vũ Văn bị người ta bắt rồi.
Tên gia đinh cuống quýt lấy ra một bức thư, tay run run trình lên. Vũ Văn Thuật cướp lấy không nhẫn nại được nữa vội xé ra, vội vàng xem hết một lượt. Ông ta như bị sét đánh ngang tai, không cầm nổi lá thư để nó bay xuống, Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế tạo phản, con trai ông ta rơi vào tay Trương Tế rồi.
Vũ Văn Thuật cảm thấy rất đau lòng, một lát sau không trụ nổi ngất ngã vào tên thị vệ bên cạnh, làm gã sợ hết hồn hết phía, chạy ra ngoài hô to:
-Người đâu, mau tới đâu, lão gia ngất xỉu rồi.
Hơn mười thân vệ chạy vào phòng cứu giúp Vũ Văn Thuật, ông ta tuổi tác đã cao, không thể tiếp tục dễ dàng ngất xỉu. Vũ Văn Trí Cập cũng chạy tới, hắn nhặt bức thư từ dưới đất lên, vội vàng xem qua một lượt, trong lòng cả kinh, Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế không ngờ lại tạo phản, khống chế đại ca làm con tin.