Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 461: Bắc Đột Quyết cầu viện




Lương thực, vải vóc và lều trại mấy thứ này thì Phong Châu cũng không hiếm, nhưng những nguyên vật liệu chế tạo cung tiễn và hơn hai trăm nghìn thanh bạch lạp, điều này đối với Phong Châu mà nói thật sự như tặng than ấm ngày tuyết rơi. Phong Châu đã tinh luyện ra thép tinh, chỉ đợi những nguyên vật liệu này về là sẽ bắt đầu chế tạo binh giáp vũ khí.

Đỗ Như Hối mừng rỡ vô cùng, lập tức phái người đến thành Đại Lợi bẩm báo với Dương Nguyên Khánh.

....

Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang cùng Quận thừa quận Ngũ Nguyên là Thôi Quân Tố đang thị sát vườn nho. Quân phủ mấy ngày trước, hội nghị quận nha đã thông qua thảo luận và đi đến ý kiến chung là sẽ thu lại mười nghìn khoảnh (1 khoảnh tầm bằng 100 mẫu, chừng 6, 6667 hec-ta) ở phía nam thành Đại Lợi để chuyển sang trồng lương thực. Như vậy có thể có được năm nghìn khoảnh đất tốt để canh tác.

- Đất đai giảm lần này đều là đất chung, cơ bản không động đến vườn nho của cá nhân người nông dân. Nếu như bọn họ đồng ý thay đổi trồng lương thực thì cũng chỉ có thể tuỳ theo bọn họ mà thôi.

Trước những giàn nho tuyết phủ trắng xoá vô cùng vô tận, hơn mười người cưỡi ngựa thị sát vườn nho. Thôi Quân Tố đang nói về phương án cụ thể chuyển đổi vườn thành ruộng với Dương Nguyên Khánh.

- Lần thay đổi ruộng này có liên quan đến cuộc sống của hơn hai nghìn người trồng nho. Ty chức đã liên hệ với một số chủ vườn nho tư nhân rồi. Hơn hai nghìn người này về cơ bản có thể sắp xếp được. Những nông dân làm ruộng thì ty chức định chọn ra năm nghìn hộ chạy nạn từ mỗi quận của Quan Bắc, cứ cấp cho mỗi hộ trăm mẫu. Đất đai của chúng ta ở đây màu mỡ, nguồn nước dồi dào, về cơ bản sẽ không có tai nạn gì. Sau một năm thì năm nghìn khoảnh đất này ít nhất cũng có thể cung cấp bốn trăm nghìn thạch quan lương, dùng để dự trữ chiến lược.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Hắn biết một mẫu đất có thể cho sản lượng lúa mì tầm khoảng hai thạch năm đấu rưỡi, nhà nước sẽ lấy tám đấu làm tiền thuê đất, so sánh với với việc thuê đất chung lấy năm phần thì tiền thuê này quả thực không phải là cao.

- Việc này có thể giao cho nhóm sĩ tử năm nay đi thi làm để rèn luyện năng lực của bọn họ.

- Tổng quản yên tâm, ty chức sẽ sắp xếp ổn thoả việc này.

Thôi Quân Tố không kìm nổi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Đáng tiếc cho vườn nho năm nghìn khoảnh này, rượu nho của thành Đại Lợi sẽ phải giảm một nửa rồi.

- Rượu nho chỉ là sản vật khi thời thế tốt. Trong thời loạn thì trồng lương thực là quan trọng nhất, đợi mai sau thời thế tốt hơn chúng ta sẽ tái khôi phục trồng nho, khôi phục sản lượng rượu nho. Hơn nữa vật gì hiếm thì thường quý, sản lượng giảm, giá cả sẽ tăng, tiền cũng không kiếm ít đâu.

Dương Nguyên Khánh an ủi Thôi Quân Tố, Thôi Quân Tố cười khổ một tiếng.

- Ta cũng biết chỉ có điều trong lòng cứ thấy đáng tiếc, cứ thấy có gì đó mất mát.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai ông ta, quay đầu ngựa lại đi về phía thành Đại Lợi thì một gã kỵ binh chạy đến bẩm báo:

- Bẩm Tổng quản, có một đội kỵ binh Đột Quyết đến, chừng khoảng năm trăm người, đang ở thành Đại Lợi chờ Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Tuyết lớn bao trùm trên thảo nguyên, người Đột Quyết làm sao có thể đến đây? Chẳng lẽ là học theo mình năm đó cưỡi lạc đà qua cánh đồng tuyết?

Hắn lập tức giục ngựa chạy về phía thành Đại Lợi. Phía ngoài thành Đại Lợi quả nhiên có năm trăm binh lính Đột Quyết cưỡi lạc đà, không có sự cho phép của Dương Nguyên Khánh, quân coi cổng không cho phép bọn họ vào thành.

Năm trăm kỵ binh Đột Quyết bảo hộ một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, trên đầu đội mũ thoát hồn, trên người đeo túi da chồn đen đắt tiền, đeo đao bên hông, tinh thần rất phấn chấn. Anh ta nhìn thấy Dương Nguyên Khánh liền cười hô lớn:

- Lão đệ Nguyên Khánh. Không ngờ ta đến phải không?

Người đó là Diệp Hộ Ô Đồ đến từ bắc Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh mừng rỡ cười chào đón. Hai người xoay người xuống ngựa, ôm nhau thân thiết.

Ô Đồ đánh mắt nhìn hắn một cái rồi đập vào hắn một quyền, cười nói:

- Nghe nói đệ cũng tạo phản rồi!

- Làm sao thế được chứ?

Dương Nguyên Khánh chỉ vào cờ lớn của triều Tuỳ trên đầu thành cười nói:

- Vẫn là cờ đỏ của triều Tuỳ, đệ tạo phản bao giờ chứ?

- Ta cũng nghĩ thế. Nếu như ngay cả đệ cũng tạo phản thì triều Tuỳ coi như xong đời rồi.

Ô Đồ vừa cẩn thận nhìn thoáng qua thành Đại Lợi, không khỏi gật đầu khen:

- Không hổ là kiên thành cố bảo, Tiết Diên Đà cũng không công phá được cũng là điều dễ hiểu.

Dương Nguyên Khánh ôm bả vai anh ta cười nói:

- Đừng nói mấy cái này nữa, đi vào thành sưởi ấm uống canh nóng đã.

- Vậy thì xin nhận sự chiêu đãi của đệ rồi.

Dương Nguyên Khánh vung tay lên:

- Mở thành!

Cửa thành ầm vang mở ra. Năm trăm lạc đà kỵ binh Đột Quyết xếp thành hàng đi vào thành Đại Lợi. Dương Nguyên Khánh ra lệnh cho quan viên sắp xếp cho kỵ binh Đột Quyết ăn cơm nghỉ ngơi, còn hắn thì dẫn Ô Đồ đi vào huyện nha, vào phòng nghị sự huyện nha ngồi.

Uống một chén trà nóng xong, Ô Đồ nói với hắn:

- Sở dĩ chọn thời điểm này để gặp đệ, là vì chỉ có mùa đông thì Thủy Tất Khả Hãn mới không tấn công chúng ta. Mấy năm nay chúng ta đã đánh bại ba lần đại chiến, có thắng có bại, nhưng trận chiến mùa thu năm nay chúng ta thua rồi, chết trận hơn ba mươi ngàn người.

Nói tới đây, Ô Đồ vẻ mặt trở nên nghiêm trọng lạ thường. Anh ta gỡ cái cung sau lưng ra đặt trước mặt Dương Nguyên Khánh:

- Đệ nhìn cây cung này đi.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy cây cung, nhìn thoángó một cái. Hắn đã sử dụng cung bao nhiêu năm nay, vừa mới nhìn đã biết đó là kỵ cung bát đấu, làm rất khéo léo. Mới nhìn thì không thấy khác gì so với kỵ cung của quân Tuỳ nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy có điểm không giống. Cung quân Tuỳ chủ yếu dùng tơ làm dây cung còn cây cung này là dùng gân bò. Dương Nguyên Khánh nhíu mày:

- Đây không phải là cung của quân Tuỳ.

- Qủa thật là không phải. Đây là cung do chính người của Thủy Tất Khả Hãn chế tạo.

Dương Nguyên Khánh chấn động. Cung của người Đột Quyết hắn biết, trình độ chế tác còn kém, tầm bắn chỉ có ba bốn mươi thước. Bọn họ làm sao có thể làm ra được cung mạnh như vậy?

- Thẳng thắn mà nói, đây là người triều Tuỳ dạy cho bọn họ. Người triều Tuỳ loạn trong, một lượng lớn dân chạy nạn về phía Đột Quyết, trong bọn họ có rất nhiều thợ thủ công. Chính những người thợ thủ công đó đã dạy cho Thủy Tất Khả Hãn làm cung như thế nào. Bọn họ đã mất hai năm để chế tạo ra một lượng cung lớn. Kết quả là trận chiến mùa thu năm nay chúng ta đã đại bại.

Ô Đồ thở dài:

- Bởi vì cung tiễn của chúng ta kém nên hiện tại chúng ta đang ở trong nguy cơ. Ta không thể không cầu viện đệ, hy vọng đệ có thể cấp cho ta năm nghìn cây cung, ta sẽ mua với giá cao.

Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rất rõ, Thủy Tất Khả Hãn sở dĩ vẫn không nam hạ tiến tấn công mình, nguyên nhân căn bản chính là vì Ô Đồ ở phương bắc chặn chân ông ta. Nếu như Ô Đồ bị đánh tan thì Thủy Tất Khả Hãn sẽ chẳng còn mối lo gì, tất sẽ đánh quân về phía nam.

Quan trọng hơn là kỹ thuật chế tạo cung đã truyền vào Đột Quyết. Đột Quyết cũng không thiếu nguyên liệu, chỉ thiếu kỹ thuật. Có thể đoán được cung tiễn Đột Quyết sẽ tăng mạnh. Cấm thì không cấm nổi rồi, bán cung cho Ô Đồ, cũng không nói gì đến việc trợ giúp dân tộc khác, đây chỉ là một sự lựa chọn chiến lược. Hắn muốn Ô Đồ thay mình kiềm chế được Thủy Tất Khả Hãn.

Ô Đồ thấy Dương Nguyên Khánh trầm tư thì tưởng rằng hắn không muốn bèn nói:

- Thực ra ta cũng không muốn làm khó đệ. Bởi vì ta cũng đã có được hơn một trăm thợ thủ công giỏi của triều Tuỳ. Ta tưởng rằng có thể lập tức chế tạo ra cung như thế, nhưng bọn họ nói với ta rằng làm một cây cung ít nhất mất hai năm, hay nói cách khác ta phải có hai năm mới có được cây cung như của Đốt Cát. Nhưng đợi đến lúc đó thì bộ tộc của ta có khi đã bị ông ta giết sạch rồi. Thời gian không chờ ai cả, ta chỉ có thể cầu cứu đệ, nhưng ta quyết cũng không để đệ chịu thiệt đâu.

Ô Đồ gỡ xuống từ bên hông một cây đao và đặt lên bàn:

- Đây là đao quý được người Hiệt Dát Tư dùng sắt Già Sa để chế tạo ra, rất sắc bén. Lần này ta mang đến năm nghìn cây. Dùng một cây đao Già Sa để đổi lấy một cây cung Tuỳ, thế nào?

Dương Nguyên Khánh nhặt cây đao lên, chậm rãi rút ra, chỉ thấy ánh sáng lạnh, mũi dao sắc bén, quả không hổ là dùng thép Già Sa tạo ra. Thực ra, cung tiễn Phong Châu cũng không thiếu, dân đoàn cũng có ba mươi nghìn cây, bán năm nghìn cho Ô Đồ thì cũng không sao.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:

- Ta có thể đáp ứng, tuy nhiên ta còn có một điều kiện thêm nữa.

Ô Đồ mừng rỡ:

- Đệ nói đi, điều kiện gì?

- Ta hy vọng Phong Châu và người Bắc Đột Quyết của huynh kết đồng minh, một khi Thủy Tất Khả Hãn tiến công Phong Châu, quân đội của huynh nhất định phải đến trợ giúp ta.

Ô Đồ lấy ra một mũi tên, bẻ làm đôi và quỳ một gối xuống nhìn lên trời nói:

- Ô Đồ này xin thế với Tengger, một khi Phong Châu gặp nạn thì quân đội của ta nhất định sẽ đến viện trợ, bất cứ lúc nào, tuyệt đối không hối hận!

- Được, chúng ta một lời đã định.

Hai người nói xong chính sự, Ô Đồ lại lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là thư của A Tư Đoá gửi cho A Nỗ Lệ. A Tư Đoá đã quyết định đi theo đệ thì chúng ta cũng đồng ý. Chỉ mong đệ đừng có phụ lòng nó, nó cũng coi như là thê tử của đệ.