Trương Lượng cúi đầu, y do dự thật lâu, cơ hội cả đời mới có một lần này y nhất định phải nắm cho chắc. Cuối cùng y hạ quyết tâm nói:
-Tiểu nhân học hành mười năm nhưng gia cảnh bần hàn, hai năm trước vì quan sai muốn bắt dân phu đi Triều Tiên nên tiểu nhân đã vào trại Ngõa Cương làm một tên lính gác.
Dương Nguyên Khánh gật đầu. Như vậy còn được, người này không hề nói dối trước mặt hắn. Hắn lại hỏi tiếp;
-Nếu ngươi đã học hành được mười năm vậy tại sao còn đi làm lính gác mà không làm việc công văn. Theo như ta biết, Địch Nhượng cũng là một người biết trọng dụng người tài mà.
Lời nói của Dương Nguyên Khánh động trúng nỗi đau của Trương Lượng. Y căm hận nói:
-Địch Nhượng lúc mới khởi sự quả thật cầu hiền như khát nước, nhưng sau khi hắn đã có trong tay mấy chục vạn quân rồi thì liền trở nên kiêu ngạo. Hắn chỉ cần sĩ tộc hoặc những học giả của những hộ gia đình lớn, hạng học giả gia cảnh bần hàn như tiểu nhân đây hắn chỉ thấy chướng mắt mà thôi. Mấy lần tiểu nhân đã tự mình tiến cử nhưng hắn không hề để mắt tới. Lúc Lý Mật lên núi, hắn đích thân đi mười dặm xuống núi để đón tiếp. Tiểu nhân nhờ người nói với hắn rằng loại quý tộc mà lên núi như Lý Mật chắn chắn có dã tâm, không thể giữ lại. Địch Nhượng nghe thấy liền giận dữ, sai người giết tiểu nhân,vì thế mà tiểu nhân mới vội vàng trốn xuống núi. Trương Lượng không có nơi nào để đi, nghe nói Phong Châu tìm kiếm người tài bất kẻ giàu sang hay nghèo hèn, thế nên tiểu nhân không ngại đường xa ngàn dặm mà tới đây tham gia thi cử.
Dương Nguyên Khánh lại cười cười:
-Nếu ngươi đã có tài, vậy tại sao còn gian lận?
Trương Lượng xiết chặt tay, cúi đầu nói:
-Nếu chỉ dựa vào tứ thư ngũ kinh thì liệu có thể giành được thiên hạ không chứ?
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng;
-Ngươi có thể không thi mà trực tiếp tới tìm ta nói ngươi có tài. Giờ ngươi cũng thi rồi thì phải tuân theo quy định. Nghe khẩu khí của ngươidường như ngươi không hề thấy xấu hổ với việc mình gian lận.
Trương Lượng tim đập dữ dội, một lúc lâu sau y mới thốt lên:
-Tại hạ chẳng qua cũng chỉ là trộm sách, còn Tổng quản lại trộm Tùy, có gì khác nhau chứ?
-To gan!
Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, hắn thét lớn ra lệnh:
-Đánh hắn năm mươi gậy cho ta.
Hương mười thân binh xông lên bắt lấy Trương Lượng, loạn côn đánh xuống, đánh cho Trương Lượng trầy da tróc thịt. Trương Lượng kêu gào thảm thiết. Lát sau hành hình xong, Dương Nguyên Khánh mới lạnh lùng hạ lệnh:
-Nếu ngươi còn dám vô lễ với ta, lần sau ta sẽ lấy đầu của ngươi.
Trương Lượng bị đánh đến nỗi thấp thỏm lo sợ, y cúi đầu rớt nước mắt nói:
-Trương Lượng vọng ngôn, tội đáng phạt nặng, nhưng tiểu nhân cũng chỉ là muốn cống hiến cho minh công mà thôi, không hề có ý định xúc phạm người, xin minh công cho tiểu nhân một cơ hội
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn y một lát rồi chậm rãi nói:
-Ngươi muốn ta thu nhận ngươi cũng được, nhưng ta nhất định phải trả công đạo cho các sĩ tử khác. Gian dối trong thi cử là hành vi ti tiện, ta không thể để những hành vi ti tiện trở thành nổi tiếng được. Ngươi hãy tự mình chặt đứt một ngón tay rồi đi đầu quân đi!
Ba ngày sau, Cao Quýnh cầm danh sách trúng tuyển tới gặp Dương Nguyên Khánh. Mặc dù Cao Quýnh trên danh nghĩa là chủ khảo nhưng ông lại không tham gia chấm thi. Tuy nhiên việc chọn ra mười cái tên từ một trăm hai mươi cái tên cuối cùng lại do ông đảm nhiệm.
-Nguyên Khánh, danh sách trúng tuyển đã có rồi, cậu xem đi!
Dương Nguyên Khánh đặt bút xuống rõ ràng là tâm tình hắn đang rất skhoái:
-Các lão, mời ngồi!
Cao Quýnh ngồi xuống, đưa danh sách cho Dương Nguyên Khánh rồi cười nói:
-Cậu là Tổng quản, mười cái tên cuối cùng nên do cậu tự quyết định.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy bản danh sách cười hỏi:
-Cái tên thứ năm Kinh Triệu Đỗ Hành này có quan hệ gì với Đỗ Như Hối không?
-Nghe nói là tộc đệ, nhưng mà tên này thi rất tốt, gần như được điểm tối đa, chỉ có điều thư pháp của hắn có hơi kém một chút. Vốn dĩ hắn được xếp thứ ba nhưng Đỗ Như Hối không đồng ý cho nên hắn mới xếp thứ năm. Với sự nghiêm khắc chính đại của Đỗ Như Hối thì chắc không có vấn đề.
Dương Nguyên Khánh không nói gì thêm, hắn lại tiếp tục xem danh sách. Đột nhiên hắn nhướng mày hỏi:
-Cái tên thứ ba Vi Luân và tên thứ tám Vi Sư Minh có quan hệ gì với Kinh Triệu Vi thị không?
-Ta đã xem qua lí lịch của bọn họ, đều là con cháu của Kinh Triệu Vi thị, tuy nhiên chỉ là họ hàng xa của vợ lẽ mà thôi.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại vài bước. Hắn trầm tư thật lâu rồi quay đầu lại hỏi:
-Cái tên Vi Luân này có thể đặt lên vị trí thứ nhất, Vi Sư Minh vẫn giữ ở vị trí thứ tám, Đỗ Hành xếp thứ ba, những người khác thì vẫn theo thứ tự như vậy.
Cao Quýnh gật gật đầu, ông hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh. Cao Quýnh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi:
-Nguyên Khánh, nghe nói cậu đã cho cái tên Trương Lượng kia đầu quân rồi?
-Người này có thể dùng được, ta đã lệnh hắn tự chặt đứt một ngón tay, coi như trừng phạt chuyện hắn gian lận trong kì thi.
-Quan lấy đức làm trọng, người này tuy có điểm tài giỏi nhưng nhân phẩm lại nhơ bẩn. Nguyên Khánh, cậu nhất định không được để hắn một mình trị một nơi, nếu không sẽ hủy hoại thanh danh của cậu đó. Hãy nhớ lấy!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Lời dạy của Các lão Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ không quên!
Phía trước trường học ngoài thành nam người đông nghìn nghịt, mấy ngàn sĩ tử mang theo tâm trạng lo lắng, phấn khích, kì vọng, mong đợi. Đúng lúc này, chợt bên trong thành truyền tới từng đợt chiêng trống.
-Đến rồi! Đến đây!
Đám đông sĩ tử xôn xao muôn phần, lao ra cửa chính nhưng bị vài tên lính chặn lại. Vài tên quan viên tuyên bảng giữa vòng vây của đám nhạc công bước xuống đi tới trước cửa chính, trước cửa chính có đặt sẵn một tòa đài cao.
Ba tên quan viên nhanh chóng bước lên đài cao, một tên to lớn yu vũ ở giữa hô lớn:
-Xin mọi người yênlặng.
Hàng ngàn sĩ tử ngay lập tức yên tĩnh trở lại, mấy nghìn con mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào tập danh sách trên tay ytên quan viên nọ cao giọng nói:
-Cuộc thi Hương quậnNgũ Nguyên đã chính thức kết thúc, ngay đây sẽ tuyên bố danh sách, tổng cộng có 5142 thí sinh, trong đó có 5115 thí sinh thực tế dự thi, tổng cộng chọn ra 120 thí sinh. Danh sách thí sinh như sau!
-Hàn Túng huyện Đại Lợi!
-Mã Quảng Tài huyện Cửu Nguyên!
…
Tên quan viên đọc từ sau tới trước, mỗi lần đọc đến tên một thí sinh, thì liền nhận được sự hoan hô của mọi người, giọng nói của y rất nặng, thanh âm cao, y chậm rãi đọc hết danh sách 110 thí sinh, tiếng hoan hô liên tiếp sau đó, nhưng vẻ mặt thất vọng cũng càng ngày càng nhiều, tuy nhiên ai cũng nhẫn nại nghe cho hết, không đọc hết toàn bộ danh sách thì ai nấy cũng không cam lòng.
-Đây là danh sách 10 người đứng đầu, những người thi đậu được nhận sắc phong danh hiệu tiến sĩ. Vị trí thứ 10 là Giải Hiếu Nguyên, huyện Kim Minh, quận Diên An; thứ 9 là Uất Trì Tung, huyện Hà Khẩu, quận Ngũ Nguyên; thứ 8 là Vi Sư Minh, huyện Đại Hưng, phủ Kinh Triệu...
Vi Sư Minh xúc động tới nỗi hô lên một tiếng, quay qua ôm chầm lấy Vi Luân. Vi Luân trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười nói:
-Chúc mừng tam ca!
Vi Sư Minh thấu hiểu tâm tình lúc bày của Vi Luân nên cũng kiềm chế nỗi phấn khích của mình, vỗ vai y, nói:
-Không sao hết, vẫn
còn tới 7 người nữa chưa đọc mà, trong đó nhất định sẽ có tên của đệ.
Vi Luân căng thẳng cúi đầu, trong lòng vẫn ôm lấy tia hi vọng, kiên trì nghe công bố bên trên. Từng cái tên một được đọc qua mà không hề thấy có tên y, y bắt đầu thấy thất vọng.
-Vị thứ 3 là Đỗ Hành huyện Vạn Niên, phủ Kinh Triệu!
Vi Luân nghe đến ba chữ phủ Kinh Triệu, nhưng phía sau lại là Đỗ Hành, huyện Vạn Niên, y lập tức thấy thất vọng cực điểm, trong lòng vẫn cố gượng cười đau khổ, xem ra mình thực chỉ còn nước làm thầy giáo trường thôi.
-Vị trí thứ nhất!
Vị quan công bố danh sách dừng lại cười một cách hài hước, nhìn một lượt những cặp mắt đang nôn nóng, y cười, cao giọng nói:
-Vi Luân, huyện Đại Hưng, phủ Kinh Triệu!
Vi Luân vẫn còn đang tự thấy ăn năn, đột nhiên nghe thấy tên của mình, kinh ngạc hết mức, ngẩng đầu lên mở to hai con mắt, có phải mình nghe nhầm không?
Vi Sư Minh và vài sĩ tử khác ôm lấy y tung lên, đồng thanh hoan hô, rồi giữ lại sau đó tiếp tục tung y lên cao. Trong giờ khắc này, Vi Luân ngây ngất, y nhìn lên những đám mây trắng trên bầu trời, nước mắt theo khóe mắt tràn ra.
…
Cuộc thi Hương của quận Ngũ Nguyên mặc dù chỉ là cuộc thi của một quận, nhưng nó lại thu hút hàng ngàn sĩ tử hàn vi Quan Lũng tới tham gia, thanh thế cực kì lớn, hơn nữa chế độ khoa cử nghiêm ngặt, các sĩ tử bình đẳng hành động, kéo theo sự quan tâm của rất nhiều người, quan trọng hơn đó là lão tướng quốc Cao Quýnh đích thân đảm nhiệm chức quan chủ khảo. Sau khi tin tức được truyền tới Lạc Dương, đã làm chấn động cả lòng dân lẫn triều đình.
Mặc dù Lễ bộ và Lại bộ đã tuyên bố ngay sau đó, lần thi này khi chưa được sự cho phép của triều đình thì không được thừa nhận, nhưng việc phủ nhận của Lễ bộ và Lại bộ ngược lại ngăn không nổi sự chú ý của mọi người tới kỳ thi lần này ở quận Ngũ Nguyên.
Phường Đại Đồng, góc Tây Bắc có một căn nhà xây trên mảnh đất chiếm rộng 20 mẫu. Nơi đây cũng chính là phủ đệ của Kinh Triệu Vi thị ở kinh thành, cũng là một trong số gia tộc đại biểu của sĩ tộc Quan Lũng. Từ thời Tần, Hán tới nay, sinh sôi phát triển suốt mấy trăm năm, các chi rất phức tạp, gia tộc rộng lớn. Trong vòng mấy chục năm nay, gia tộc Vi thị nhờ sự ra đời của chi Vi Hiếu Khoan mà đạt được sự phát triển, Vi Hiếu Khoan, Vi Thế Khang, Vi Quang đều là những nhân vật quan trọng của gia tộc Vi thị.
Tuy nhiên, cùng với việc Vi Hiếu Khoan, Vi Thế Khang, Vi Quang, lần lượt qua đời, mấy năm nay Kinh Triệu Vi thị có phần sa sút. Năm nay, Vi gia lại gặp phải một biến cố rất lớn. Con trai của Vi Thế Khang là Vi Phúc Tự tham gia cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm mà bị xử ngũ mã phanh thây, còn làm liên lụy tới Vi Tế. Dương Quảng vốn đang suy tính lấy Vi gia làm đại biểu cho sĩ tộc Quan Lũng nhập tương (vào triều làm tể tướng). Nhưng vì Vi Phúc Tự tham gia tạo phản nên phải từ bỏ.
Hiện nay, chủ nhân của Vi thị là con trai thứ 3 của Vi Thế Khoan - Vi Tế. Y tuổi chừng ngoài năm mươi, được phong chức Hồng Lư Tự Khanh. *Hôm nay ông ta từ trong triều trở về, liền một mình chốn trong thư phòng, không một ai biết đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng, Vi Tế ngồi trước bàn lật giở cuốn gia phả, ông muốn tìm người *đứng đầu Vi Luân và người xếp thứ 8 Vi Sư Minh trong cuộc thi Hương quận Ngũ Nguyên. Hai người này rốt cuộc là người như thế nào trong gia tộc mà lại chạy tới quận Ngũ Nguyên làm loạn, đến cả Thánh Thượng cũng triệu kiến ông ta hỏi thăm tình hình của hai người này.
Lệnh này khiến Vi Tế vừa sợ vừa giận. Ông ta trước tiên không hề biết có việc thi cử ở quận Ngũ Nguyên, nếu không ông sẽ tuyệt đối không cho người trong gia tộc tham gia. Dương Huyền Cảm đã hại gia tộc Vi thị một lần rồi, chẳng lẽ đến con cháu của ông ta cũng muốn hại gia tộc mình một lần nữa sao?
Vi Sư Minh đã tìm thấy rồi, là con thứ năm của đệ tộc Vi Huân, y là con vợ lẽ, nhưng cũng có thể coi là người của Vi thị. Nhưng còn Vi Luân ông có làm thế nào cũng tìm không ra y, lật đi lật lại cuốn gia phả mấy lần đều không thấy. Ông ta nghi ngờ con người này không phải là người trong gia tộc Vi thị.*
Lúc này, ngoài cửa lời bẩm báo của con thứ Vi Quần truyền đến:
-Phụ thân, Phúc Tử đại ca đến.
Vi Tế gật đầu:
-Cho nó vào.
Lát sau, Vi Phúc Tử bước vào thư phòng, Vi phúc Tử là con trưởng của Vi Thế Khang, cháu trong tộc của gia chủ Vi Tế, từng đảm nhận chức Ti Đãi Biệt Giá, nhưng vì việc huynh đệ Vi Phúc Tự giúp Dương Huyền Cảm tạo phản nên bị cách chức.
Vi Phúc Tử năm nay chưa tới 40 tuối, làm việc chắc chắn chứ không hề lỗ mãng như người huynh đệ Vi Phúc Tự. Mặc dù đã bị cách chức nhưng y không hề có một câu oán hận. Dương Quảng muốn trị tội y cũng không tìm ra bất kì sơ hở hay điểm yếu nào.
Y vừa bước vào cửa liền cười nói:
- Cháu đoán tam thúc đang tìm kiếm gia phả.
Vi Tế cười gượng một tiếng, gập ngay cuốn gia phả lại:
-Cháu cũng vì chuyện thi cử ở quận Ngũ Nguyên mà tới tìm ta sao?
-Đúng vậy.
Hai người ngồi xuống, Vi Phúc Tử lại cười nói:
-Tam thúc đang tìm haingười kia?
* * *Vi Tế thở dài:
- Tìm ra Vi Sư Minh
rồi, là con thứ năm của Vi Huân, lại con vợ lẽ. Nhưng cái tên đứng đầu Vi Luân sao không thể tìm ra, nó rốt cuộc có phái con cháu Vi thị?
Vi Phúc Tử gật đầu:
- Người này cháu tìmđược rồi, đích thị là con cháu Vi thị ta, chỉ có điều y thuộc chi Quy Bắc.
Gia tộc Vi thị trong thời kỳ Ngũ Hồ loạn Hoa bị phân thành hai chi, một chi ở lại Kinh Triệu gọi là chi Lưu Bắc, một chi chạy về phía nam, nhưng sau đó cũng trở về lại phương Bắc nên gọi là Quy Bắc. Mà chi Lưu Bắc cùng với việc Bắc Ngụy Hán hóa mà dần dần tiến đến tầng bậc quyền lực cao, Vi Hiếu Khoan chính là đại biểu của chi Lưu Bắc. Còn chi Quy Bắc do mất đi căn cơ nên bị sa sút dần, phần lớn đều rơi xuống tầng lớp thứ dân. Vừa rồi, Vi Tế tìm là cuốn gia phả chi Lưu Bắc, nghe Vi Phúc Tử nói, ông ta chợt tỉnh ngộ, thì ra là con cháu chi Quy Bắc, chẳng trách ông ta mình tìm không thấy.
Vi Phúc Tử nói:
-Thực ta thì phụ thân
của y tam thúc có thể cũng biết, đó là thầy dạy học trong tộc ta Vi Ái Võ, chính là cái ông thầy được xưng là “huyết giới xích”.
Vi Tế yên lặng gật đầu. Ông thật sự có biết, trong tộc học có một gã thầy giáo cực kì nghiêm khắc. Một khi có con em trong tộc học phạm lỗi ông liền dùng thước đánh vào bàn tay của chúng tới khi bật máu mới thôi, nên được gọi là “huyết giới xích”, rất nổi tiếng, ông cũng có gặp qua một vài lần.
-Hình như người này*
đã qua đời năm trước.
-Đúng vậy. Vi Ái Võ
bị bệnh chết năm trước. Ông ta chỉ có một con trai và một con gái. Con trai chính là Vi Luân, cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, sống bằng nghề nông. Tam thúc người nói xem y có phải con cháu gia tộc Vi thị ta.
Vi Tế trầm tư một lát:
-Ta có thể bẩm báo lênThánh Thượng, tên Vi Luân này không hề có quan hệ tới Vi thị chúng ta, suy cho cùng thì nó là chi Quy Bắc, cách chúng ta rất xa.
Vi Phúc Tử ngược lại lắc đầu:
-Cháu thì lại khuyên tam
thúc nên thừa nhận hai người bọn họ đều là con cháu Vi thị.
Vi Tế kỳ thật cũng là người lăn lộn quan trường đã lâu, ông ta chỉ là muốn bẩm báo rõ ràng với Thánh Thượng nên không muốn thừa nhận hai người này. Nghe Vi Phúc Tử cảnh tỉnh, ông liền phản ứng lại ngay, nhướn mày nói:
-Cậu chính là nói,
muốn cho Vi gia một con đường lui?
Vi Phúc Tử hí mắt mỉm cười:
-Tam thúc không cảm
thấy Dương Nguyên Khánh và phụ thân của y Dương Huyền Cảm hoàn toàn khác nhau sao?
-Kẻ mà trong mười
năm nay luôn là nhân vật làm mưa làm gió trong triều đình. Khi còn trẻ thủ đoạn tàn ác, bây giờ đã thận trọng hơn rất nhiều, cũng có thêm chút mánh khóe. Không ngờ có thể sớm độc lập cầm quân ở Phong Châu. Chỉ dựa vào điềm này ta ngược lại rất thích hắn, hắn không ngu xuẩn giống như phụ thân Dương Huyền Cảm, nhưng thời gian gần đây hắn nổi rất mạnh, có thể mở rộng thế lực ở phía nam, lại lôi kéo được Cao Quýnh. Thật là cũng hơi trẻ tuổi một chút, nên không đủ kiềm chế dã tâm.
-Tam thúc, không cần
biết hắn có phải là kẻ lộ rõ dã tâm ra bên ngoài hay không, nhưng triều nhà Tùy đã giống như mặt trời lặn sau núi Tây rồi, rất khó có thể vực dậy nổi. Chúng ta nhất định cũng nên vì gia tộc ta mà suy nghĩ tới một con đường lui. Cháu cảm thấy Dương Nguyên Khánh hắn về sau sẽ ngày càng lớn mạnh, rất có khả năng mưu đồ ngôi báu, ở chỗ hắn giữ lấy một đường lui là hành động sáng suốt. Dù thế nào thì Vi Luân và Vi Sư Minh cũng là anh em xa, không phải là con trưởng chính thất, không can hệ gì thái độ của tam thúc, sau cùng nếu Thánh Thượng không hài lòng thì chúng ta đơn giản chỉ cần thừa nhận y làm con cháu Vi thị, điều này đối với chúng ta là lợi chứ không hại. Hơn nữa, Vi Luân đứng đầu bảng, cháu cảm thấy đây là Dương Nguyên Khánh đang chuyển cho họ Vi chúng ta một tín hiệu nào đó.
Vi Tế trầm tư một lát, ông không thể không thừa nhận, Vi Phúc Tử nhìn xa trông rộng hơn mình.
-Cậu nói rất đúng, quả
đúng là như vậy!
…
Màn đêm bắt đầu buông xuống, trước phủ đệ Độc Cô Chấn ở phường Khoan Chính ngược lại muôn phần náo nhiệt. Hôm nay là ngày đầy tháng con út của Độc Cô Chấn, Độc Cô Chấn đặc biệt mở tiệc thiết đãi ăn mừng. Thân bằng hảo hữu, đồng liêu trong triều ai ai cũng lần lượt tới chúc mừng y, ngay đến cả Tiêu Hoàng hậu cũng đặc biệt phái người đem quà đến chúc mừng.
Trên bậc thềm, Độc Cô Chấn cười mãn nguyện chắp tay cảm tạ tới mỗi người đến chúc mừng, đại bộ phận là người trong tộc và bằng hữu.
-Độc Cô gia chủ càng
ngày càng dẻo dai, khí phách vẫn không thua kém năm nào, chúc mừng ngài nay lại hạ sinh quý tử.
Một vài tên đồng liêu trong triều tới thăm hỏi, họ thân mật lay bả vai vui đùa.
-Đâu có! Đâu có! Sang năm chuẩn bị sinh thêm hai cậu con trai nữa, chư vị cứ chuẩn bị quà mừng trước đi thôi.
Mọi người cười lớn, Độc Cô Chấn liền dặn người nhà dẫn các quan viên vào trong phủ. Đúng lúc lại một xe ngựa nữa dừng lại trước cửa nhà Độc Cô Chấn, chỉ thấy Lí Uyên từ trên xe ngựa đi xuống, chắp tay cười nói:
-Chúc mừng cữu phụ lại hạ sinh quý tử.
Ánh mắt hai người gặp nhau, cả hai đều ngầm hiểu, chẳng phải tiệc rượu đầy tháng của Độc Cô Chấn là vì Lý Uyên mà bày ra sao?
-Thúc Đức, mời vào!
Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, phải uống với nhau một chén chứ.
Từ sau khi nhà họ Nguyên tạo phản thất bại, Độc Cô Chấn tỏ ra thận trọng khác thường. Cho dù vẫn bí mật ủng hộ Lý Uyên nhưng việc gặp mặt giữa hai người được giấu kín. Độc Cô Chấn biết rõ, rất có khả năng Dương Quảng đã ngầm nghe ngóng Độc Cô gia, một khi Độc Cô Chấn và Lý Uyên qua lại với nhau mà để Dương Quảng hắn biết được thì gia tộc Độc Cô sẽ rước họa diệt thân, Lý Uyên cũng bị giáng chức, khiến cho kế hoạch của họ thất bại.
Nhưng việc chạm trán nhau ngược lại cũng không ít, Độc Cô Chấn chỉ có thể vin vào một số cớ để gặp mặt Lý Uyên. Hôm nay, nhân dịp bày tiệc thiết đãi mừng đầy tháng cậu con út chính là một trong số cớ của y.
Trong căn phòng bí mật, hai người ngồi xuống, Lý Kiến Thành đứng ngay sau phụ thân. Lý Uyên mấy ngày trước vẫn còn trên Thái Nguyên, hôm qua mới vào kinh chuẩn bị tham gia báo cáo công tác. Độc Cô Chấn nhìn thoáng qua thấy vành mắt của Lý Nguyên hơi phù thũng biến thành màu đen, đây là biểu hiện của tửu sắc quá độ.
-Ngươi phải chú ý
lưu tâm, đừng để mình thật sự biến thành kẻ đam mê tửu sắc.
Độc Cô Chấn chân thành khuyên y:
-Thực ra ngươi chỉ
cần giữ được cẩn thận, nhát gan, hắn sẽ không thể nghi ngờ ngươi, còn ngươi cứ tỏ thái độ khác thường chìm đắm trong tửu sắc như vậy, ngược lại chỉ khiến hắn thêm hoài nghi mục đích của ngươi. Ngươi hiểu ý của ta chứ?
Lý Uyên gượng cười, đã không riêng gì Độc Cô Chấn khuyên hắn, mà việc hắn đam mê tửu sắc đến mẫu thân và thê tử của hắn cũng không hài lòng, y thở dài nói:
-Điều này kì thực
không phải là điều ta mong muốn, cậu có ý khuyên bảo thì ta xin ghi nhớ.
Độc Cô Chấn cười, đưa mắt ra hiệu cho Lý Kiến Thành, ý bảo y phải lo cho phụ thân, Lý Kiến Thành gật đầu. Độc Cô Chấn không nhắc đến việc này nữa, ông chuyển sang chuyện chính sự, nói:
-Ngươi mấy ngày
trước có nói Thế Dân tiện thể chuyển lời, nói có việc tìm ta, chuyện gì vậy?
Lý Uyên tinh thần chấn động, lập tức nói:*
-Là liên quan tới
Phong Châu Dương Nguyên Khánh
Độc Cô Chấn gật gật đầu:
-Ngươi nói tiếp!
Lý Uyên trầm ngâm một chút, nói:
-Ta cho rằng Dương Nguyên Khánh sau này sẽ trở thành kẻ thù lớn của chúng ta, lẽ nào cậu người không nhận ra sao?