Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 406: Hai thiếu niên mạnh mẽ




Sáng sớm ngày hôm sau, ba trăm ngàn cấm quân hộ vệ Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng cùng với hơn một ngàn văn võ bá quan rời khỏi cung Lâm Sóc, chậm rãi đi về hướng Liêu Đông.

Tổng quản U Châu Dương Nguyên Khánh thay mặt Thái Thú Lý Uyên tiễn Dương Quảng thẳng qua Bảo Thủy, lúc này mới trở về thành U Châu.

- Lý Sứ quân, đại quân đi khỏi đây rồi, quận Trác rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, sứ quân nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm việc gì?

Ở trên đường trở về thành, Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi cùng Lý Uyên, thảo luận bố cục bước tiếp theo.

Lý Uyên nhìn những mảnh đất vườn mênh mông vô bờ bị bỏ hoang, cười khổ lắc đầu nói:

- Hiện tại vốn dĩ là đang vào ngày mùa, nhưng tướng quân xem đất đai như thế đó, vài trăm dặm đều là đất hoang vu, đến mùa hè biết làm sao bây giờ? Theo ty chức thấy, hay là nghĩ biện pháp phát động nông dân trồng cấy gì đó đi! Nếu không quận Trác mất mùa vào vụ hè, thì dân tâm không yên, ảnh hưởng đến đại cục của chiến dịch Liêu Đông à!

- Kỳ thật từ năm ngoái đã bắt đầu bị bỏ hoang, rất nhiều quân đội và dân phu đóng quân đã hơn một năm, phần lớn nông dân địa phương của quận Trác tập trung về phía tây của sông Vĩnh Tế. Vài trăm dặm đất đai này đã bị triều đình trưng dụng, hiện tại lại về tay quan phủ, ta đề nghị Lý sứ quân hãy tập trung dân tị nạn trồng trọt trên đất đai. Quan phủ sẽ miễn địa tô cho bọn họ, vừa có thể khiến đất đai hồi phục, lại có thể tập trung dân tị nạn, để tránh bọn họ phát sinh tệ nạn, Lý sứ quân nghĩ như thế nào?

Lý Uyên gật đầu,

- Biện pháp như thế là khả thi, chỉ có điều trong tay ty chức thiếu người.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả,

- Chuyện cần người còn không đơn giản sao? Ngày mai ta điều năm trăm binh lính cho Lý sứ quân, sẽ nghe Lý sứ quân chỉ bảo.

Lý Uyên mừng rỡ,

- Vậy đa tạ Dương tổng quản.

- Sứ quân không cần khách khí, ổn định thế cục quận Trác, không chỉ là việc của một mình Lý sứ quân, ta cũng có trách nhiệm.

Hai người nói chuyện khá ăn ý, chuyện quá khứ, hai người không hề đề cập tới. Lúc này, Lý Uyên lại quan tâm hỏi:

- Dương tổng quản, vụ ám sát lần trước đã nhận được ý kiến gì chưa?

- Không giải quyết được gì, lúc ấy Thôi Thái Thú đặc biệt viết một tấu chương bẩm báo với Thánh Thượng về chuyện này, sau đó liền như đá chìm xuống đáy biển, tựa như không có chuyện gì phát sinh vậy.

- Chuyện này ty chức cũng biết một chút.

Lý Uyên trầm tư một chút nói:

- Lúc ấy Thánh Thượng bảo nội các cùng thảo luận chuyện này. Nghe nói kết quả cuối cùng là các Tể tướng trong nội các bãi bỏ tấu chương của Thôi Thái Thú. Bọn họ cho rằng không đủ chứng cứ để tố cáo Nguyên gia.

- Kỳ thật vụ án ám sát lần đó, ta cũng biết không liên quan tới Nguyên gia. Nếu Nguyên gia muốn ám sát ta, trên người thích khách chắc chắn sẽ không có mấy thứ như lệnh bàiNguyên gia. Hơn nữa Nguyên Mẫn cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, khẳng định không phải Nguyên gia gây nên.

- Vậy có thể nào là bọn loạn phỉ Vương Bạt Tu và Lư Minh Nguyệt gây ra hay không?

Lý Uyên lại hỏi.

Dương Nguyên Khánh cười cười,

- Cũng có khả năng, nói đến loạn phỉ, ta thật ra đang cân nhắc việc nhân cơ hội Thánh Thượng bắc phạt Liêu Đông, san bằng hai nhánh loạn phỉ này, quyết không thể để cho bọn chúng phát triển an toàn ở U Châu.

Khi hai người đang nói chuyện thì có hai gã kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy cực nhanh đến. Dương Nguyên Khánh thấy rõ, là hai gã tiểu tướng còn thiếu niên, phía sau còn có một vị tướng lĩnh trẻ tuổi, thật xa liền nghe bọn họ hô to:

- Phụ thân!

Lý Uyên vuốt râu mỉm cười,

- Đây là hai con trai của ty chức Nguyên Cát và Huyền Bá đã đến.

Đầu óc Dương Nguyên Khánh rung lên, Lý Nguyên Cát và Lý Huyền Bá đến đây sao? Hắn biết trong lịch sử, Lý Uyên có một người con trai bị bệnh tên là Huyền Bá, mười sáu mười bảy tuổi đã bị chết, chính là người thiếu niên trước mắt này sao?

Hai gã tướng quân thiếu niên chạy như bay tới, hai người một cao một thấp, tuổi mới mười hai mười ba. Đi trước là một người cao gần sáu thước, có đôi mắt báo, làn da ngăm đen, đầu đội kim quan, trên người mặc một bộ giáp bạc nhỏ, tay cầm thanh Phương Thiên Họa Kích. Người này chính là con trai thứ ba của Lý Uyên - Lý Nguyên Cát, năm nay mười ba tuổi, theo học Trưởng Tôn Thịnh, cung mã thành thạo, võ nghệ cao cường.

Dương Nguyên Khánh đã từng nghe nói về cậu ta, ở kinh thành rất nổi tiếng, có biệt hiệu là 'Tiểu Lã Bố'. Tuy rằng 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' sau này mới được viết thành sách, nhưng truyền thuyết dân gian về Lã Bố đã lưu truyền từ thời Tùy Đường.

Phía sau là một người thấp hơn nửa cái đầu so với Lý Nguyên Cát, bộ dạng xấu xí, sắc mặt vàng vọt, vẻ mặt thần sắc giống như có bệnh. Bộ dạng của cậu ta hơi dị dạng, đầu rất nhỏ, bả vai lại cực rộng, hai tay cường tráng, có vẻ khỏe mạnh vô cùng. Cậu ta là con trai thứ tư của Lý Uyên - Lý Huyền Bá, năm nay mới chỉ có mười hai tuổi, trời sinh đã khỏe mạnh, cũng có một biệt hiệu, gọi là 'Bệnh Lôi công'. Đôi binh khí của cậu ta là Lôi công chùy, bởi vì cậu ta còn trẻ nên hai Lôi công chùy của cậu ta chỉ nặng 50 cân.

Lý Huyền Bá bị bệnh từ khi còn trong bào thai, bị sinh non, được danh y Tôn Tư Mạc trị liệu, bệnh đã trị khỏi, nhưng những di chứng để lại vì bị sinh non lại chữa không hết được, khiến cho dáng người cậu ta dị dạng. Đầu óc có hơi ngu dốt, tuy nhiên cậu ta lại có thiên phú về luyện võ, được Vu Trọng Văn để ý, khi năm tuổi đã nhận cậu ta làm đệ tử, học được võ nghệ cao cường.

Năm người con trai của Lý Uyên đều đặc biệt. Con trai cả là Kiến Thành học văn, con trai thứ Thế Dân văn võ song toàn, con trai thứ ba và thứ tư Nguyên Cát và Huyền Bá luyện võ, con trai thứ năm Trí Vân cũng học văn. Năm người con trai này luôn là niềm kiêu hãnh của Lý Uyên.

- Tham kiến phụ thân đại nhân!

Lý Nguyên Cát tư thế oai hùng, bừng bừng khí phách. Lý Huyền Bá lại có chút chất phác, ngốc nghếch, cũng học lễ theo huynh trưởng, giọng nói ú ớ:

- Tham kiến phụ thân đại nhân!

Lý Uyên coi trọng Kiến Thành nhất, thích Thế Dân nhất, đau lòng nhất là Huyền Bá, đối với Nguyên Cát thì bình thường. Ông ta cảm thấy Nguyên Cát hơi giả dối, cả ngày dẫn theo Huyền Bá ra ngoài gây sự, cuối cùng lại đổ trách nhiệm cho Huyền Bá, khiến Lý Uyên rất giận, liền không cho Huyền Bá đi cùng cậu ta, mà giao Huyền Bá cho con rể là Sài Thiệu. Vị tướng lĩnh trẻ tuổi phía sau chính là con rể của ông ta - Sài Thiệu, đảm nhiệm Ưng Kích Lang tướng, cũng bị điều đến quận Trác. Lý Uyên đến Binh bộ xin nể tình, Sài Thiệu liền được giữ lại thủ vệ kho lúa quận Trác.

- Các con đã chào Dương tổng quản chưa?

Lý Uyên mặt trầm xuống nói.

Lý Nguyên Cát vội vàng thi lễ với Dương Nguyên Khánh,

- Tham kiến Dương tổng quản!

Lý Huyền Bá cũng ngờ nghệch làm theo sau, giọng nói ú ớ có vẻ giận dỗi:

- Tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười ha hả,

- Hai vị hiền đệ miễn lễ!

Hắn giơ tay sờ soạng trong túi ngựa một chút, lấy ra một cây hoành đao, cười nói:

- Đây là đao dùng sắt tinh luyện ở phía bắc thảo nguyên, cũng khá sắc bén, cây đao này sẽ tặng cho người nhỏ tuổi nhất đi!

Hắn đưa đao cho Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá mừng rỡ, tiếp nhận đao rút ra một nửa, liền thấy lưỡi đao rất dày, sắc bén dị thường. Cậu ta ngay lập tức thích đến mức không buông nổi tay, rút đao ra liền chạy đi hô hào bổ chém, mà quên nói tiếng cảm ơn với Dương Nguyên Khánh.

Lý Uyên áy náy nói:

- Thằng bé này khá ngờ nghệch, Dương tổng quản chớ trách.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười,

- Huyền Bá chất phác tự nhiên, ta lại khá thích cậu ta.

Dương Nguyên Khánh thấy trong mắt Nguyên Cát hiện lên một chút ghen tị, liền chắp tay cười nói:

- Hôm nay thật có lỗi, bên người chỉ có một cây đao, lần sau sẽ cho hiền đệ.

Lý Nguyên Cát xoay người, ngạo nghễ nói:

- Ta có đao của mình, không cần Dương tổng quản nhọc tâm cho nữa!

Lý Uyên giận dữ, quay đầu rút roi ngựa ra quất tới, chỉ vào Nguyên Cát mắng to:

- Nghịch tử không hiểu lễ nghĩa, còn không mau xin lỗi Dương tổng quản!

Lý Nguyên Cát cắn chặt môi, cũng không đồng ý xin lỗi. Lý Uyên không nhịn được, càng thêm phẫn nộ tức giận, lại quất thêm một roi nữa, Dương Nguyên Khánh lại ngăn cánh tay Lý Uyên lại cười nói:

- Lý sứ quân, một chút việc nhỏ, làm gì mà tức giận.

Sài Thiệu liền bước lên phía trước, nhỏ giọng nói với Lý Nguyên Cát vài câu, Lý Nguyên Cát lúc này mới tiến lên thi lễ,

- Nguyên Cát có chỗ vô lễ, xin Dương tổng quản tha thứ cho.

Lý Uyên thấy con trai xin lỗi, lúc này mới đỡ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta. Không ngờ Lý Nguyên Cát lại nói:

- Đã từ lâu nghe nói tài bắn cung của Dương tổng quản cao minh, Nguyên Cát muốn xin thỉnh giáo một phen.

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười, Lý Nguyên Cát này khá thú vị, hơi giống với mình khi còn trẻ, nhưng bồng bột hơn nhiều. Lý Uyên đang định mắng chửi, Dương Nguyên Khánh lại ngăn cản ông ta, cười tủm tỉm nói:

- Có rất nhiều người trong quân đội của ta có tài bắn cung cao minh, nếu như Nguyên Cát có hứng thú, đừng ngại ngày mai đến quân doanh của ta, đọ sức một trận với các tướng của ta.

Lý Nguyên Cát nghe không hiểu ngụ ý của Dương Nguyên Khánh, cậu ta tâm tính tuổi trẻ lập tức đồng ý,

- Được! Ngày mai nhất định sẽ đến, nếu thuộc hạ của Dương tổng quản đều không thắng được ta, ta nguyện xin thỉnh giáo Dương tổng quản!

- Không thành vấn đề.

Dương Nguyên Khánh lại quay đầu lại cười nói với Lý Uyên:

- Lệnh lang thật là thú vị, ta khá thích.

Lý Uyên cười khổ một chút, không nói gì để chống đỡ. Dương Nguyên Khánh cười ha hả, thúc ngựa về phía thành U Châu.

Núi Ngũ Hồi ở quận Thượng Cốc. Đây là một ngọn núi lớn kéo dài đến cả trăm dặm, theo hướng nam bắc. Núi cao rừng rậm, khí thế hùng hồn. Phía bắc của núi Ngũ Hồi có khu đá Phi Hồ, có vài sơn trại nằm rải rác, nơi này là hang ổ của đầu lĩnh loạn phỉ Man Thiên Vương - Vương Bạt Tu. Vương Bạt Tu là cường hào ở huyện Thượng Cốc, võ nghệ cao cường, rất có dã tâm. Sau khi Dương Quảng phát động chiến tranh Triều Tiên, thiên hạ đại loạn, vô số dân phu đưa gạo từ Hà Nam, Sơn Đông tới không hề báo cáo kết quả công tác mà trốn chết ở quận Trác.

Vương Bạt Tu cảm thấy thời cơ đã đến, liền chiêu mộ mấy trăm đệ tử ở xã, chiếm núi làm vua. Dân phu trốn chết đều tìm đến y để nương tựa, chỉ trong gần mấy tháng liền chiêu mộ gần mười ngàn người. Y tự xưng là Man Thiên Vương, bắt đầu tự lập làm vương một phen.

Vương Bạt Tu dù sao cũng là người địa phương, còn không dám quấy rầy quá mức ở xã, liền chuyển mục tiêu tới đường Phi Hồ, chặn khách thương qua lại, thu tiền phí qua đường, đồng thời khai khẩn đất đai ở chân núi, tự cung tự cấp.

Từ đầu năm Đại Nghiệp thứ bảy y đã tự lập làm vương, đến hiện tại đã được một năm. Vì của cải nhà y hùng hậu, lúc mới bắt đầu không cảm thấy áp lực, từ khi có được hơn mười ngàn thuộc hạ, y dần dần đã ăn không tiêu. Nhưng bởi vì đại quân cả triệu người đóng quân ở quận Trác, nên y không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên, từ khi đại quân xuất phát đi Liêu Đông, tâm tình Vương Bạt Tu cũng dần dần lay động, bắt đầu suy xét con đường mưu sinh. Cũng giống như tất cả các thổ phỉ khác, thứ y thèm nhỏ dãi nhất, đó chính là kho binh và kho lúa quy mô rất lớn của quận Trác.

Mấy ngày nay y vẫn luôn suy xét việc động thủ. Buổi sáng, Vương Bạt Tu và Nhị đương gia, cũng là quân sư của y tên Tống Kim Cương đang thảo luận kế sách.

Vương Bạt Tu và Tống Kim Cương là người cùng xã, Vương Bạt Tu hơn ba mươi tuổi, Tống Kim Cương nhỏ hơn một, hai tuổi, gã không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa rất mưu lược. Khi hai người đang thương lượng, một tên lính chạy vào nghị sự đường bẩm báo:

- Bẩm báo Thiên vương, bên ngoài sơn trại có Lư Minh Nguyệt cầu kiến.

Vương Bạt Tu sửng sốt, Lư Minh Nguyệt làm sao lại đến đây? Tống Kim Cương liền nảy ra suy nghĩ cười nói:

- Lư Minh Nguyệt đích thân đến, tất có đại sự. Nếu ta đoán không lầm, y cũng là vì nhà kho của quan quận Trác mà đến.

Vương Bạt Tu cười to ha hả,

- Tới đúng lúc lắm!

Y vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Lư Minh Nguyệt. Trước cửa trại, Lư Minh Nguyệt mặc một bộ quần áo đen dẫn theo hơn mười huynh đệ đang đợi. Lư Minh Nguyệt cũng là cường hào nổi tiếng ở quận Trác, đao pháp tinh thông, được xưng là bách thắng đao ở U Châu. Năm Nhân Thọ thứ tư, gã được người ta dẫn đến đề cử với Tề vương Dương Giản, vì gã là người của Phạm Dương Lư thị, Dương Giản liền bổ nhiệm gã làm một trong bốn đại thị vệ của mình.

Sau khi Tề vương bị phế, Lư Minh Nguyệt quay trở về quê cũ, người trong gia tộc Lư thị có ác cảm sâu sắc với gã vì gã cống hiến sức lực cho Tề vương. Lư Minh Nguyệt dứt khoát cắt đứt với gia tộc, chờ thời cơ tạo phản. Năm ngoái, gần như là cùng lúc với Vương Bạt Tu, gã đã giương cờ tạo phản ở Yến Sơn, cũng giống như vậy thu nhận gần mười ngàn thuộc hạ, tự xưng là 'Thì Thiên Vương'.

Năm nay Lư Minh Nguyệt ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, cao lớn vạm vỡ, mặt dài hình chữ điền, ánh mắt linh hoạt, sắc bén. Hơn nữa gã có một đôi tai vểnh, làm người ta đã gặp qua là không quên được.

Hôm nay gã tìm đến Vương Bạt Tu, cũng là bởi vì gã gặp cũng phải nguy cơ sống còn, mà quân Tùy để lại rất nhiều vật tư khiến cho gã rốt cuộc ngồi cũng không yên.