Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 392: Nhân tài nghèo túng




Tháng 11, kinh thành đã bước vào những ngày đông giá rét, nhưng vẫn chưa đến thời khắc lạnh nhất của năm. Nhưng vào thời gian này của năm xưa, kinh thành đã đắp lên mình chiếc chăn tuyết rất dày, tuyết lớn làm bầu trời ngợp trong màu tro xám. Những bông tuyết thưa thớt rơi xuống mặt đất liền tan chảy. Chỉ có điện Càn Dương ở hoàng cung Lạc Dương, trên đỉnh cung điện rất lớn và cao tới mức đủ để có thể nhìn xuống khắp thiên hạ, mới khoác lên mình lớp tuyết trắng mờ mờ, tựa như đội lên chiếc mũ màu trắng.

Năm nay, ba đứa con của Dương Nguyên Khánh chắc chắn thất vọng rồi. Hai cô con gái mong một mùa thu, hy vọng mùa đông sẽ có một trận tuyết lớn, để chúng có thể tha hồ chơi đùa với tuyết. Nhưng sau khi một trận tuyết nhỏ rơi xuống, hy vọng của chúng cũng đã tan cùng với tuyết.

- Cha ơi, vì sao năm nay không có tuyết ạ?

Con gái đầu Dương Băng năm tuổi, bĩu môi, vẻ mặt không vui. Con thứ Dương Tư Hoa giống như tiếng vọng của chị mình, chị nói cái gì, nó liền nói cái đó:

- Cha ơi, vì sao năm nay không có tuyết ạ?

Vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng, làm cho người ta đau lòng

tới mức liền muốn bắc thang đi nắm chặt râu ông trời hỏi:

- Vì sao không rơi tuyết xuống cho bọn trẻ?

Dương Nguyên Khánh tay cầm cái xẻng xúc tuyết nhỏ, hắn bị gọi ra bởi tiếng la hét ngạc nhiên vui mừng của hai cô con gái. Những cánh tuyết lác đác rơi trước mắt cũng khiến hắn thất vọng, hắn chỉ đành cười khổ một tiếng:

- Vậy cha đưa các con đi trượt băng nhé!

Sau phủ của họ là một dòng sông nhỏ, cho dù mực nước chảy rất mạnh, nhưng băng đóng vào mùa đông vẫn có thể cho bọn trẻ đi trượt băng.

Hai đứa trẻ vui vẻ hoan hô một tiếng, chúng quên đi mọi phiền não về việc không có tuyết, tranh nhau chạy về phía hậu viện. Hậu viện có cánh cửa nhỏ, có thể nối thẳng ra sông, vài nha hoàn cũng chạy theo bọn trẻ.

Lúc này, Xuất Trần từ trong phòng đi ra, giúp Dương Nguyên Khánh chỉnh sửa quần áo cười nói:

- Hôm qua và mấy ngày trước đều mang bọn trẻ đi trượt băng, hôm nay vẫn còn hưng phấn như thế, giống như chơi chưa đủ vậy.

- Trẻ con mà! Đứa nào chả thích đi chơi, giống nàng ngày nhỏ ở sông Vụ Bản, chơi liên tục ba ngày vẫn chưa đủ, ngày thứ tư vẫn bắt ta đưa đi chơi, nàng quên rồi sao?

Xuất Trần “Khì khì!” cười một tiếng, nhẹ nhàng gõ lên trán Dương Nguyên Khánh rồi nói:

- Chàng đấy! Thật kỳ lạ, những việc lúc nhỏ thiếp đều quên rồi, sao chàng lại nhớ rõ vậy, làm thiếp nhớ lại chuyện lúc nhỏ. Nhưng chàng đừng quên hôm nay có việc quan trọng đó.

Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Yên tâm đi! Ta không quên đâu.

Lúc này, bà quản gia ở cửa sân nói với Dương Nguyên Khánh:

- Lão gia có khách đến thăm, lão gia có gặp không?

- Ai vậy?

- Họ Lý, hình như tên là Lý Tĩnh.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Đưa ông ta vào phòng khách quí. Ta đến luôn.

Bà quản gia vội đi sắp xếp, Dương Nguyên Khánh nói với Xuất Trần:

- Nàng đi xem bọn nhỏ đi! Ta đi tiếp khách.

Xuất Trần gật đầu, xoay người rời đi. Dương Nguyên Khánh nhìn theo dáng thướt tha của nàng, nhẹ nhàng thở dài, đến khi nào cô ấy lại có thể sinh thêm cho mình một đứa nhỏ?



Trong phòng khách, Lý Tĩnh đang chậm rãi thưởng thức trà hảo hạng trong phủ của Dương Nguyên Khánh. Lý Tĩnh mặc quan phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ sa, chân đi đôi giầy da cũ màu đen đã sờn bạc và bị tuột dây. Mùa đông lạnh giá, vậy mà ông ta mặc áo mỏng manh, xem ra cuộc sống không được như ý lắm.

Lý Tĩnh đương nhiệm Giá bộ Viên Ngoại Lang, quan cư thất phẩm, thuộc loại quan nhỏ bậc thấp. Tuy rằng ở kinh thành Lý

Tĩnh là người có công lao lớn, nhưng ông ta không được thăng quan. Nguyên nhân trong đó, vẫn là vì ông ta và Dương Tố có quan hệ quá mật thiết, ông ta từng là phụ tá của Dương Tố, đã bị đưa vào sổ đen của Lại bộ.

Năm nay Lý Tĩnh đã 41 tuổi, con người đến tuổi trung niên, lại thiếu bổng

lộc, tiền đồ xa vời, nghèo thì suy nghĩ thay đổi. Hôm qua ông ta đến phủ Dương Huyền Cảm, muốn tìm cơ hội ở Dương Huyền Cảm. Không ngờ Dương Huyền Cảm đối với ông ta lạnh nhạt, ngay cả trà cũng không mời làm ông ta thất vọng. Ông ta mới biết hôm qua Dương Huyền Cảm bị giáng chức xuống làm Thái Thú quận Đông Bình.

Cũng cùng ngày hôm qua, ông ta nghe nói Dương Nguyên Khánh được phong làm tổng quản U Châu, Lý Tĩnh cả đêm mất ngủ. Cuối cùng hôm nay lấy can đảm đi đến gặp Dương Nguyên Khánh.

Trong lòng Lý Tĩnh có chút không yên, không biết việc ông ta mặt dày tới cửa tìm liệu có bị Dương Nguyên Khánh coi thường hay không, nhưng trong lòng vẫn ấp ủ một tia hi vọng. Vừa rồi nha hoàn dâng trà nói cho ông ta biết, đây là phòng khách quí, từ đầu năm tới nay chỉ tiếp đãi qua ba người. Dương Nguyên Khánh không ngờ lại coi ông ta là khách quí, chứng tỏ Dương Nguyên Khánh vẫn rất nhớ ân tình cũ.

Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng cười sảng khoái của Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh vô lễ, để thế thúc phải chờ lâu rồi.

Lý Tĩnh cuống quít đứng lên, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi vào phòng, chắp tay cười nói:

- Không ngờ Lý thế thúc có thể đến căn nhà nhỏ bé này chơi, thật sự là khách ít lui tới.

Cách xưng hô của Dương Nguyên Khánh khiến Lý Tĩnh có chút xấu hổ. Nhưng suy nghĩ thì cũng đúng, Dương Tố gọi ông ta là thế chất, Dương Huyền Cảm gọi ông ta là hiền đệ, Dương Nguyên Khánh xưng ông ta một tiếng thế thúc cũng là bình thường. Chỉ là hiện tại Dương Nguyên Khánh quyền cao chức trọng, tiếng “thế thúc” này, quả thực có chút khó tiếp nhận được.

Lý Tĩnh cười khổ một chút, đáp lễ nói:

- Nguyên Khánh, chúng ta cũng sắp sáu, bảy năm không gặp nhau rồi nhỉ!

- Cũng tầm đó đấy ạ. Lần trước chúng ta gặp nhau là năm Nhân Thọ thứ tư. Nhoáng cái năm Đại Nghiệp thứ bảy này cũng sắp kết thúc rồi, thời gian trôi đi thật nhanh, thế thúc mời ngồi!

Hai người đều ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh ánh mắt lợi hại, liếc mắt một cái thì thấy đôi giày cũ của Lý Tĩnh đã bị tuột dây. Lý Tĩnh lúng túng rụt chân lại, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói:

- Đôi kia giặt chưa khô, chỉ đành đi đôi giày cũ này, khiến Nguyên Khánh chê cười rồi.

Dương Nguyên Khánh thở dài trong lòng, Lý Tĩnh tốt xấu là quan lại thế gia, lại là cháu trai ngoại của Hàn Hổ Cầm. Mỗi năm cũng có tám mươi thạch bổng lộc, không ngờ nghèo túng như vậy sao?

Lý Tĩnh cũng biết không thể nào nói nổi, đành phải thở dài một tiếng:

- Trong nhà tuy có mấy mẫu đất cằn, nhưng hai năm nay thu hoạch không ổn, lại không đành lòng ép bức tá điền. Hơn nữa mẹ già hai năm trước qua đời, tình cảnh trong nhà không còn như trước. Cộng thêm con người ta ham rượu, bổng lộc một nửa đã nướng vào rượu, ài! Nói ra quả thật rất ái ngại.

- Thế thúc không cần ái ngại như vậy, cháu lúc nhỏ suýt nữa ngay cả cơm cũng không ăn nổi, chỉ đành săn thú nuôi gia đình. Mỗi một người đều có lúc nghèo túng của mình, cũng chính là một khoảng thời gian, với tài hoa võ nghệ của thế thúc, muốn kiếm tiền nuôi gia đình còn không dễ dàng sao? Giống như Ngu Thế Nam, ông ta một chữ ngàn vàng, lại tình nguyện cảnh khốn cùng buồn chán. Không phải không thể làm, mà là không muốn làm!

Những lời này của Dương Nguyên Khánh, nói đến mức làm cho sự tự tin của Lý Tĩnh đã quay trở lại. Quả thực là như vậy, với danh khí của ông ta, nếu mở võ quán thu nhận đồ đệ, chỉ sợ người muốn bái sư sẽ chen nhau mà đến. Chỉ là có một số chuyện không muốn đi làm, thà rằng cam chịu nghèo khó. Dương Nguyên Khánh lấy Ngu Thế Nam làm ví dụ, khiến trong lòng ông ta vô cùng thoải mái.

Tuy nhiên ông ta có thể chịu được nghèo khó, nhưng lại không có thể chịu được con đường làm quan vô vọng. Hôm nay ông ta đến tìm Dương Nguyên Khánh, là muốn tìm sự hi vọng đó từ Dương Nguyên Khánh.

Lý Tĩnh trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Nguyên Khánh, không biết Tô Liệt hiện tại thế nào?

Tô Liệt là đồ đệ của Lý Tĩnh, ông ta cũng đã bảy, tám một năm không gặp anh ta rồi, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Cậu ta hiện tại đảm nhiệm tham quân ở tổng quản phủ Phong Châu. Cháu chuẩn bị chuyển cậu ta về U Châu, giao cho trọng trách.

Dương Nguyên Khánh lại cười cười:

- Thế thúc, phụ thân cậu ta lấy tên tự cho cậu ta là “Định Phương”, thế thúc về sau có thể gọi cậu ta là Tô Định Phương.

- Tô Định Phương!

Lý Tĩnh đọc hai lần, bèn gật đầu cười nói:

- Cái tên này nghe không tồi, rất phù hợp với tính cách của nó.

Hai người hàn huyên vài câu, Dương Nguyên Khánh dần nhận ra ý đồ đến tìm hắn của Lý Tĩnh. Nếu ông ta có việc, nhất định sẽ nói rõ ra. Nếu là đến thăm hắn, ông ta lại không nói là đến thăm. Từ cái cách ông ta muốn nói lại thôi, lại ngại mở miệng, Dương Nguyên Khánh liền suy đoán ra, Lý Tĩnh là muốn mưu chức.

Loại sự việc này không thể để Lý Tĩnh mở miệng, ông ta dù sao cũng là trưởng bối, để ông ta mở miệng thì rất mất thể diện. Về điểm đạo lý này Dương Nguyên Khánh hiểu, đương nhiên, nếu Lý Tĩnh muốn đến U Châu nhậm chức, hắn cầu còn không được.

- Thấy thế thúc, cháu đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ trán, tỏ vẻ như mình có chút chóng quên, hắn cười nói:

- Hôm qua Thánh Thượng đã chính thức phong cháu làm tổng quản U Châu, không lâu nữa sẽ đi nhậm chức. Cháu muốn đưa mấy người ở Phong Châu qua đó, nhưng nhất thời lại không tìm được ứng cử viên tốt. Hiện tại cháu đang phát sầu vì bên cạnh không có người đây, không biết thế thúc có nguyện đi U Châu giúp cháu không ạ?