Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 386: Muốn được rút ra




Ngừng một lát, y lại ra lệnh:

-Truyền luôn Dương Nguyên Khánh tới gặp trẫm.

Trong Ngự thư phòng vô cùng im ắng, Dương Quảng dần dần trấn tĩnh lại, y thấy Bùi Uẩn từ từ nhặt bản tấu chương lên thì lại chợt nhớ tới quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Bùi gia. Trong lòng y không khỏi cười lạnh một tiếng, đám đại thần này người nào người nấy đều vì lợi ích của riêng mình, có mấy người thực sự vì xã tắc Đại Tùy mà lo lắng chứ, bao gồm cả Bùi Uẩn ở trước mặt y cũng không phải.

Phong Đức Di nói ‘làm gì có Ngự sử đài đi điều tra Ngự sử đài’ kỳ thật cũng có ý khác. Ý là Bùi Uẩn chắc chắn sẽ bao che cho Dương Nguyên Khánh, Dương Quảng phải tỉnh táo. Chuyện này chẳng phải là Ngu Thế Cơ và Bùi Uẩn đang ngầm đấu với nhau sao?

Giờ khắc này sự căm giận ngút trời do bị Ngu Thế Cơ lừa gạt trong lòng Dương Quảng đã biến mất, lý trí y nhanh chóng khôi phục lại trí tuệ của một đế vương. Trong chốc lát y cũng nhìn thấu được Bùi Uẩn, với kinh nghiệm quan trường mấy chục năm nay của Bùi Uẩn, chẳng lẽ lúc đó ông ta không nghĩ ra việc Ngu Thế Cơ không ký tên sao? Cho dù là lúc đó không nghĩ tới thì chuyện này cũng đã trôi qua mười mấy ngày rồi, tại sao ông ta lại không nói ra, tại sao lại đợi đến khi Vũ Văn Tiêu xảy ra chuyện, bản thân y đang nổi trận lôi đình thì mới chạy tới nói.

Ông ta muốn nhân cơ hội để lật đổ Ngu Thế Cơ. Bùi Củ không còn, Vũ Văn Thuật lại phải xuất chinh, Tô Uy là người hiền lành, Độc Cô Chấn lại không màng sự đời, như vậy thì đại quyền trong nội các tự nhiên sẽ rơi vào tay Bùi Uẩn. Đúng là một mưu đồ hay!

Dương Quảng cũng không thể không bái phục sự đa mưu túc trí của Bùi Uẩn, y thản nhiên nói:

-Vũ Văn Tiêu không làm được việc, trẫm sẽ không dùng hắn nữa. Còn về chuyện phái ai đi trẫm phải suy xét kĩ càng lại, Bùi ái khanh cứ về trước đi!

-Thần cáo lui!

Bùi Uẩn thấy Dương Quảng đã tỉnh táo lại, trong lòng ông không khỏi thầm than một tiếng. Hôm nay vốn muốn nhân cơ hội này lật đổ Ngu Thế Cơ nhưng giờ e rằng không được rồi, ông bất đắc dĩ đành phải lui xuống.

Dương Quảng lại ra lệnh tiếp:

-Truyền cho Ngu Thế Cơ yết kiến trước, gặp Dương Nguyên Khánh sau!

Bùi Uẩn đi lên trên boong tàu, thấy Ngu Thế Cơ vội vàng đi tới, ông cười cười thấp giọng nói:

-Hiện tại Thánh thượng đang nổi trận lôi đình, Ngu thị lang cẩn thận một chút!

-Ta biết rồi, đa tạ!

Ngu Thế Cơ chắp tay thi lễ rồi vội vàng đi vào. Bùi Uẩn xuống tàu, đúng lúc gặp Dương Nguyên Khánh được gọi tới đang chờ ở khu chờ. Ông bèn đi tới cười nói:

-Ba tháng này cháu vất vả rồi!

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

-Thực ra cháu chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, người vất vả thực sự phải là các vị Ngự sử này, không kể ngày đêm đi vơ vét!

Bùi Uẩn gật gật đầu, ông lại thấp giọng nói:

-Chuyện lần trước cháu nhờ ta đã điều tra ra ngọn ngành rồi!

Dương Nguyên Khánh như phấn chấn hẳn lên, hắn vội vàng hỏi:

-Là nguyên cớ gì vậy?

Dương Nguyên Khánh nhờ Bùi Uẩn điều tra quân công của Trương Tu Đà. Ba tháng trước y đại bại Vương Bạc, tiêu diệt hoàn toàn đám giặc phỉ nổi loạn ở quận Tề nhưng sau khi Thái Thú Dương Trí Tích báo công của Dương Tu Đà lên thì như đá chìm đáy biển, ba tháng sau vẫn không có chút tin tức nào. Cho dù Trương Tu Đà không để ý nhưng Dương Nguyên Khánh lại luôn thấy bất bình cho y.

Bùi Uẩn nói:

-Bản tấu chương kia hiện vẫn đang nằm ngủ ở Binh bộ, đưa tới Nội sử gián thì bị đẩy về, họ còn lệnh cho Binh bộ không được dâng lên nữa.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, quả nhiên lại là Ngu Thế Cơ. Hắn vội vàng thi lễ:

-Đa tạ tổ phụ giúp đỡ, trong lòng cháu đã có tính toán rồi!

Bùi Uẩn vỗ vỗ bả vai hắn, thành khẩn nói:

-Quan trường nước sâu, sớm lên bờ thì hơn!

Ông xoay người đi, Dương Nguyên Khánh yên lặng đứng nhìn bóng dáng Bùi Uẩn đi xa, thấm nhuần thâm ý của Bùi Uẩn.

…..

Trong Ngự thư phòng, Dương Quảng đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ nhìn bản báo cáo thẩm tra về quận tề ở trước mắt mà mồ hôi đầm đìa, y không biết phải giải thích thế nào, sơ xót này y cũng không biết. Lúc đó y đã định trách phạt Phong Đức Di nhưng không ngờ lúc đó Dương Quảng không để ý tới, chuyện này cứ như vậy mà qua đi.

Y không ngờ rằng, vào thời điểm này nó lại bộc phát. Thời gian cũng đã trôi qua ba tháng rồi, bảo y sao giải thích đây? Đùn đẩy cho Phong Đức Di sao? Dương Quảng cũng không phải là đứa trẻ lên ba, như vậy chỉ làm cho sự tình càng trở nên nghiêm trọng mà thôi. Nhưng bây giờ y phải giải thích thế nào đây?

-Chuyện này…. Vi thần cũng không nhớ rõ nữa rồi, để …. vi thần điều tra xem sao. Nếu như là trách nhiệm của vi thần thì vi thần nhất định sẽ gánh vác!

Bây giờ y chỉ còn cách làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, đẩy chuyện này là sơ sẩy của chính mình chứ tuyệt đối không thể thừa nhận đây là âm mưu của y để đối phó với Dương Nguyên Khánh.

Dương Quảng khẽ thở dài một tiếng, y hy vọng Ngu Thế Cơ sẽ đùn đẩy trách nhiệm sang cho Phong Đức Di để lại cho mình một con đường, nhưng Ngu Thế Cơ lại không hiểu ý của Dương Quảng, y vẫn luôn rất thấu hiểu thánh ý nhưng hôm nay sao lại không có chút suy nghĩ như vậy.

Tuy nhiên cũng không có gì là sai, ít nhất y cũng biết không thể thừa nhận chuyện này.

Dương Quảng ngồi lại chỗ của mình, y nhấc bút lên vẽ một nét lên bản tấu chương, coi như là chính thức thừa nhận bản báo cáo này của Dương Nguyên Khánh. Cho dù Trương Tu Đà tham nhũng cũng được, thanh liêm cũng được, Dương Nguyên Khánh có bao che cho hắn hay không cũng được, y không muốn làm cho mọi chuyện rắc rối thêm nữa.

Dương Quảng liếc mắt nhìn Ngu Thế Cơ một cái rồi thản nhiên nói:

-Trẫm phải nhắc nhở ngươi, quá tam ba bận, đây là lần thứ hai của ngươi rồi!

Ngu Thế Cơ lau mồ hôi trên trán, một câu cũng không dám nói.

-Về sau những chuyện trong triều chính nên bàn bạc với Bùi thượng thư một chút, lui ra đi!

-Hạ thần hiểu rồi! Tạ ơn bệ hạ!

Ngu Thế Cơ chậm rãi lui xuống, trong lòng y hiểu rõ đây là do Bùi Uẩn ở sau lưng đâm mình một đao. Thánh thượng không truy cứu mình, hiển nhiên là muốn giữ lại để mình đối kháng với Bùi Uẩn. Đó chính là ý của câu nói cuối cùng của Hoàng thượng. Lần này Ngu Thế Cơ đã đoán trúng được thánh ý rồi.

Dương Quảng chờ Ngu Thế Cơ đi xa rồi, lại truyền bảo:

-Triệu Dương Nguyên Khánh yết kiến!

-Bệ hạ có chỉ, truyền Dương Nguyên Khánh vào yết kiến!

……

-Bệ hạ có chỉ, truyền Dương Nguyên Khánh vào yết kiến!

……

Lát sau, Dương Nguyên Khánh vội vàng đi vào. Hắn quỳ xuống hành lễ:

-Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!

-Dương ái khanh miễn lễ!

Ánh mắt Dương Quảng dò xét nhìn vị tướng lãnh trẻ tuổi đã từng được mình tín nhiệm này. Ngay cả bản thân y cũng không thể giải thích rõ được tại sao đột nhiên y lại không tin tưởng Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nộp phù tiết lên:

-Thần đã tuần sát xong, xin gửi lại bệ hạ phù tiết!

Viên hoạn quan nhận lấy phù tiết đặt trên ngự án. Dương Quảng cầm phù tiết lên cười nói:

-Trẫm đã xử phạt đám quan viên theo như ý của tấu chương ngươi gửi lên, cũng đã đề bạt một đám quan viên khác. Lần này Dương ái khanh vất vả rồi!

-Chia sẻ lo lắng với bệ hạ là bổn phận của vi thần, đâu dám nói là vất vả!

-Trẫm sẽ phong thưởng cho ngươi và mười hai viên Ngự sử nhưng có một chuyện trẫm muốn nói.

Dương Quảng trầm tư một lát nói:

-Có không ít đại thần nói rằng hai viên Ngự sử đại phu của Ngự Sử Đài có quan hệ thông gia, trái với quy định của triều đình. Rõ ràng là ám chỉ ngươi và Bùi gia, lúc đó trẫm quả thật không suy xét tới chuyện này!

Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của Dương Quảng, y muốn điều hắn ra khỏi Ngự Sử Đài, sau đó điều mình tới một nơi nào đó vài tháng hoặc nửa năm rồi lại tìm một lý do nào đó điều mình đi. Mọi thứ của hắn đều tùy ý y sắp đặt.

Không đợi Dương Quảng nói tiếp, Dương Nguyên Khánh khom người thi lễ nói:

-Bệ hạ, thần có hai chuyện muốn bẩm báo, người có thể cho thần bẩm báo trước được không?

Dương Quảng gật gật đầu:

-Ngươi nói đi!

-Có một chuyện thần không biết Thánh thượng có biết hay không. Trương Tu Đà ở Quận Tề ba tháng trước đã đánh đại bại phản tặc, bốn vạn quân phản tặc toàn bộ đều bị tiêu diệt. Hiện tại quận Tề không còn một tên phản tặc nào nữa.

Dương Quảng ngạc nhiên:

-Chuyện này sao trẫm lại không biết nhỉ?

-Thái thú Dương Trí Tích ba tháng trước đã báo cáo lên Binh bộ, giúp Trương Tu Đà thỉnh công nhưng đến nay vẫn chưa có chút tin tức nào. Thần không biết vấn đề xảy ra ở đâu, hiện giờ bốn nghìn quân sĩ đều đang oán giận.

Dương Quảng biết vấn đề xảy ra ở đâu, lại là tên Ngu Thế Cơ đáng chết. Không biết còn bao nhiêu chuyện hắn qua mặt y nữa, nhất định phải truy xet việc này. Tuyệt đối không thể để y một tay che trời như vậy được.

Dương Quảng mặc dù giận tới mức nghiến răng vào nhau nhưng y lại không tỏ thái độ ngay lập tức. Y lại hỏi:

-Dương ái khanh, còn chuyện thứ hai là gì?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại liếc mắt nhìn viên hoạn quan, viên hoạn quan đứng cửa lập tức mang một chiếc khay đồng lên, trong khay là một quyển tấu chương đã viết xong.

Dương Nguyên Khánh nói:

-Thần từ nhỏ đã mất mẫu thân, mẫu thân được an táng ở Dĩnh Châu, mồ mả đơn sơ. Mỗi khi nhớ tới chuyện này thần lại không khỏi chua xót, cũng không khỏi áy náy. Thần muốn vì mẫu thân giữ đạo hiếu ba năm, tận hiếu với người. Thần thình cầu bệ hạ cho thần từ chức, mong bệ hạ ân chuẩn.

Dương Quảng trong phút chốc ngây ngẩn cả người.