Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 378: Dụ rắn ra khỏi hang




Mười hai Ngự Sử đều tới, Dương Nguyên Khánh đặt bản ghi chép không bình thường đó lên bàn, nói với mọi người:

- Khi viết báo cáo phải tận lực kể lại cẩn thận và tỉ mỉ tới từng quan viên, ví dụ như quận nha, thủ tục cứu trợ đầy đủ nghiêm mật thì chuyện này được tiến hành một cách tốt nhất, mà huyện Chương Khâu thì bản ghi chép cũng không đầy đủ, huyện nha chỉ có thể ở mức trung bình, nhưng cuối cùng khi tập hợp chúng lại dồn chung vào quận Tề, mà không phải từng quận nha một. Cho nên nếu ở huyện không thể làm tốt thì quận Tề không thể có được kết quả tốt nhất, cuối cùng chỉ có thể xét là trên trung bình. Viết ra như ta bảo đi.

Mười hai Ngự Sử cùng đáp ứng, đều phân công nhau sửa chữa. Lúc này, một gã lính ở ngoài cửa thi lễ với Dương Nguyên Khánh, hắn bước nhanh ra, nói:

- Chuyện gì thế?

- Đại tướng quân, Tần Đô úy mời tướng quân qua đó một chút, ở trên đầu thành đông có tình hình khẩn cấp.

- Ta biết rồi!

Dương Nguyên Khánh dặn vài câu rồi xoay người rời khỏi quận nha.

Đường cái ồn ào, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Huyện Lịch Thành có khoảng hơn hai trăm ngàn nhân khẩu, bất cứ chỗ nào trên đường cũng có thể thấy được lều trại tạm bợ, tuy nhìn có vẻ vô cùng chật chội nhưng không hỗn loạn, thi thoảng có binh lính tuần tra đi qua, an ninh trật tự đều tốt.

Từ điểm đó cũng có thể nhìn ra Trương Tu Đà biết cách quản lý, hơn nữa, bên trong thành đã không còn nhìn thấy đất trống nữa, gần như tất cả đất trống đều trồng đủ loại rau quả, dưa, đậu và lương thực, ngay cả trong ngõ hẹp cũng có ít dưa, vài cây bí đỏ. Sự sợ hãi đối với lương thực đã xâm nhập sâu trong lòng mỗi người.

Dương Nguyên Khánh lên thành, Tần Quỳnh đã đứng ở đầu thành đợi hắn từ lâu.

- Lúa ngoài thành đã thu hoạch xong rồi sao?

Dương Nguyên Khánh đi tới trước tường thành, nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả khoảng ruộng lớn đã thu hoạch xong, còn có mấy khoảnh lúa sát tường còn chưa thu hết, mấy trăm người đang ra sức gặt.

- Nguyên Khánh, vừa mới nhận được tin tức của thám mã, có hơn ba mươi lăm ngàn phản tặc núi Trường Bạch đã thừa dịp đêm xuống chậm rãi đánh về phía huyện Lịch Thành, chỉ cách huyện Lịch Thành năm mươi dặm.

Sắc mặt Tần Quỳnh đanh lại, chăm chú nhìn xa xa, trong mắt có một sự khẩn trương không thể che dấu.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, quay đầu lại hỏi:

- Sư phụ ta đâu? Binh mã của ông ấy ở đâu?

- Nói thật, ta cũng không biết.

Tần Quỳnh thở dài:

- Hiện trong thành chỉ có năm trăm quân đội, ta rất lo lắng sự an toàn của thành trì.

- Nhưng trong thành còn có hai trăm ngàn người, hoàn toàn không cần lo lắng, không phải còn ba mươi ngàn thanh niên cường tráng ở bên ngoài gặt lúa sao? Dẫn bọn họ lên thủ thành, nói cho bọn họ, nếu thành trì bị công phá thê tử bọn họ sẽ bị bọn phản tặc bắt đi, ta tin chắc bọn họ sẽ liều chết thủ thành.

Tần Quỳnh có chút hổ thẹn cười khổ một tiếng:

- Rất đúng, ta chỉ là hơi khẩn trương quá mức, để ta đi an bài.

Tần Quỳnh xoay người đi xuống dưới thành, từ xa xa vang lên tiếng của anh ta:

- Tìm Mã Huyện lệnh tới, còn có Lý Tư Mã cũng tìm tới, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với họ.

Dương Nguyên Khánh nhìn ra ngoài, trong lòng cũng tràn đầy mong chờ, nếu một trận chiến này Trương Tu Đà có thể đánh đại bại Vương Bạc, hắn còn có chút vốn đối phó với Ngu Thế Cơ.

……

Trên quan đạo phía đông huyện Lịch Thành, sơn tặc của núi Trường Bạch mênh mông đang chạy nhanh về hướng này, trong đội ngũ thi thoảng có sơn tặc cưỡi ngựa lớn tiếng hô quát, thúc giục hành quân. Đội quân này ước chừng có hơn ba mươi lăm ngàn người, do Vương Bạc và Mạnh Nhượng tự mình suất lĩnh, trong sơn trại chỉ để lại năm ngàn nhân mã ra vẻ hư binh, hấp dẫn sự chú ý của quân đội Trương Tu Đà. Hơn ba mươi lăm ngàn quân giặc quần áo hỗn độn, binh khí cũng cực kỳ thô sơ, đao, mâu tự chế, còn có cuốc, mộc côn, cung tiễn đơn sơ.

Lúc này, phần lớn sơn tặc đều mang theo ánh mắt hưng phấn, như thể bọn họ vừa mới đánh hạ huyện Lịch Thành, cướp giết khắp nơi, con gái nhà giàu, nương tử quan lão gia, những nữ nhân ngày thường chỉ có thể mơ chứ không thể có, cũng trở thành vật trong tay của mình.

Nhưng có một bộ phận sơn tặc lòng mang kỳ vọng đánh hạ được huyện Lịch Thành không chừng có thể tìm được vợ con đã thất lạc của mình.

- Còn mười lăm dặm!

Vương Bạc cao giọng hô:

- Mọi người cố lên, tới huyện Lịch Thành ăn cơm tối!

Trong lòng Vương Bạc cũng rất không nguyện ý, huyện Lịch Thành tuy chỉ có năm trăm quân coi giữ, nhưng bên trong thành còn có hơn trăm ngàn người. Một khi động viên tất cả, y chưa chắc đã có thể đánh hạ được thành trì, y hy vọng vào ruộng lúa ngoài thành hơn, nhưng lại lo ruộng lúa đã bị thu hoạch.

Vấn đề thiếu lương thực nghiêm trọng đã khiến cho y nổi điên, năm ngoái khi y khởi sự, mong muốn chiêu mộ hơn trăm ngàn người. Chờ tới khi chiêu mộ được mấy chục ngàn người mới nhận ra, chuyện căn bản không đơn giản như y nghĩ. Nông dân là vì chuyện ăn cơm no nên mới đầu nhập vào y, nhưng lương thực đều nằm trong tay quan phủ, để nuôi sống mấy chục ngàn thủ hạ, mỗi ngày y đều phải suy nghĩ tận kiệt, còn xa mới bằng khi chỉ có trên dưới một trăm thủ hạ.

Vương Bạc đã ý thức được sau đó mình đã phạm phải sai lầm cực lớn. Y không nên tạo phản ở quận Tề. Quận Tề có Trương Tu Đà gắt gao ngăn chặn y, hẳn là y nên tới quận Lỗ hoặc quận Bành Thành mà phát triển thì hơn.

Đang nghĩ vẩn vơ, một gã thám tử tiền phương đã vội vàng chạy tới:

- Bẩm Đại tướng quân!

Thám tử lo lắng hô to.

Vương Bạc ghìm cương ngựa, vẻ lo lắng của thám tử khiến cho y có một dự cảm xấu.

- Có chuyện gì thế?

- Bẩm Đại tướng quân, lương thực ngoài thành đã được thu hoạch không còn gì, chúng ta đã tới chậm rồi ạ!

Vương Bạc há hốc miệng, cái tin này giống như một cây gậy lớn đánh cho y ngây ra. Đột nhiên y ý thức được lời của Mạnh Nhượng là đúng, không phải y tới chậm, mà là Trương Tu Đà căn bản dụ y xuống núi.

Đột nhiên y quay đầu nhìn lại, như vậy thì đội quân chủ lực của Trương Tu Đà nên đi ngay sau lưng mình, đợi ngay khi mình tiến công thành trì sẽ đột kích từ phía sau.

Cả thân thể Vương Bạc đều căng ra, tuy binh lực của Trương Tu Đà chỉ có bốn ngàn người, nhưng trong lòng y rất rõ, bốn ngàn người của Trương Tu Đà đủ để đánh tan ba mươi lăm ngàn người của mình.

Toát mồ hôi trán, y khẩn trương tính đường lui, Trương Tu Đà ở đằng sau, núi Trường Bạch hẳn không có đường về, chẳng lẽ thực sự đi tấn công thành trì sao?

- Đại tướng quân!

Mạnh Nhượng từ đằng sau đuổi lên, thấy sắc mặt y không tốt liền hỏi:

- Có chuyện gì?

- Hiền đệ!

Vương Bạc thở dài, hổ thẹn nói:

- Quả nhiên, lương thực ngoài thành đã bị thu hoạch không còn chút gì, đúng là Trương Tu Đà muốn dụ chúng ta ra. Ta hối tiếc không nghe theo lời đệ.

- Đại ca đừng như vậy chứ, chúng ta cũng là vì đã cạn kiệt lương thảo, nếu không cũng sẽ không xuống núi làm gì.

- Haizzz.

Vương Bạc chua xót cười:

- Hiền đệ, chúng ta nên làm sao bây giờ? Đệ tinh mắt hơn ngu huynh này, đưa ra chủ ý gì đi!

Mạnh Nhượng trầm tư một lát:

- Đệ có ba kế thượng trung hạ, đại ca có thể chọn một. Thượng sách là lập tức rời khỏi quận Tề, chuyển xuống phía Nam, phát triển về phía Nam; Trung sách là tử chiến với Trương Tu Đà đến cùng, nếu bị đánh bại lại đi về phía nam. Hạ sách là quay về núi Trường Bạch.

Vương Bạc đau khổ suy nghĩ thật lâu, từ sâu trong tâm y rất sợ Trương Tu Đà, thà rằng chạy trốn cũng không dám đánh một trận với ông ta. Nhưng y hiểu rõ, lương thực sắp hết, có thể trốn đi đâu?

Thở dài một tiếng:

- Núi Trường Bạch đã hết lương thực, quay về cũng chết, hạ sách không thể chọn. Mà thượng sách tuy là còn có một đường sống, nhưng ta gấp bội lần quân số quan binh, mà không chiến đã chạy, truyền tới tai thiên hạ, Vương Bạc ta sống sao yên đây. Không bằng đánh một trận, thắng, ta đoạt lấy huyện Lịch Thành. Bại, ta đánh xuống quận Lỗ.

Vương Bạc và Mạnh Nhượng thảo luận một lát, lương khô chỉ có thể đủ cho một hai ngày, cả hai nhất trí đồng ý cùng với quân của Trương Tu Đà tử chiến đến cùng. Ba mươi lăm ngàn quân cũng sẽ không đánh tới huyện Lịch Thành, mà trú doanh ngay tại chỗ, đợi quân chủ lực của Trương Tu Đà đến sẽ đánh một trận.

Quân chủ lực của Trương Tu Đà quả thực ở ngay đằng sau chúng cách ba mươi dặm, lúc này, ông đã nhận được tin tức, đối phương dừng lại nửa đường, cũng lập tức hạ lệnh:

- Toàn quân dừng bước, trú doanh ngay tại chỗ!

Cả đội dừng lại, La Sĩ Tín chạy vội lên hỏi:

- Sư phụ, thời cơ chiến đấu đã đến, vì sao chúng ta lại dừng bước?

Ông lắc đầu cười mắng:

- Cái tên hữu dũng vô mưu này, đây là thời cơ chiến đấu đã đến sao chứ? Hiện giờ hai tên Vương Bạc, Mạnh Nhượng đang nóng lòng muốn quyết đấu cùng chúng ta, vì sao ta phải đánh cùng chúng?

La Sĩ Tín gãi đầu cười:

- Là các huynh đệ đều nóng lòng muốn đánh một trận đến cùng, nên giục con tới hỏi sư phụ ạ.

- Có nóng lòng muốn đánh thì cũng phải nhịn. Hiện giờ khó khăn lớn nhất của quân địch không phải chúng ta mà là chính bản thân bọn chúng, chúng không có đồ quân nhu, mỗi người chỉ mang theo một chút lương khô, mắt thấy lương thực đã sắp hết, nhiều nhất là hai ngày, bọn chúng không cần chiến mà tự loạn, khi đó ta đánh một trận chắc chắn hoàn toàn đánh tan chúng.