Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 368: Một phong thư




Dương Nguy xuống dưới thuyền chim hồng tước đợi một chút, một gã thị về từ thuyền trên xuống chắp tay hỏi:

- Dương tướng quân phải không?

- Là ta!

- Vương gia mời ngài lên!

Dương Nguy gật gật đầu đi theo tên thị vệ lên thuyền lớn, Quan Vương Dương Hùng cũng ở trên một cái thuyền năm khoang. Lên đến tầng cao nhất của

thuyền chim hồng tước, Dương Nguy được một gã thị vệ dẫn thẳng vào trong khoang thuyền, chỉ thấy một lão già hơn sáu mươi tuổi đang ngồi dưới đèn đọc sách. Người này tướng mạo uy mãnh, mắt hổ mũi sư tử, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là lão tướng chinh chiến tứ phương.

Dương Nguy dâng lên lòng kính nể, mặc kệ là không mặc quân phục, vẫn dựa theo tiêu chuẩn quân nhân quỳ một gối chào theo nghi thức quân đội:

- Phong Châu phủ hạ Ưng Dương lang tướng Dương Nguy tham kiến Vương Gia!

Dương Hùng gật gật đầu, lão cảm nhận được thành ý của y. Đến tuổi này rồi, điều dễ chịu nhất chính là nhìn thấy hậu bối tôn trọng mình, đối với thái độ của Dương Nguy, lão rất vừa lòng.

- Ngươi là Dương Nguyên Khánh phái tới?

Dương Hùng nheo mắt mỉm cười, trong ánh mắt lấp lánh sự đa mưu túc trí.

Lúc này, Dương Nguy lại nhận ra ánh mắt đó không có sự lợi hại nên có của mãnh tướng, mà mang theo một tia giảo hoạt của thương nhân, ngây người một lát, y nói:

- Tổng quản mệnh ty chức đưa cho Vương gia một lá thư.

Dương Nguy lấy ra lá thư của Dương Nguyên Khánh, một gã thị vệ nhận lá thư chuyển lên cho Dương Hùng. Lão nhận lấy, cảm giác giấy viết bên trong đó mỏng khác thường, lòng lão hơi ngẩn ra. Đây là cái gì?

Dương Hùng lấy lá thư bên trong ra, đó là một tờ văn từ ruộng đất, văn tự ruộng đất của một ngàn khoảnh vườn nho. Nội tâm lão kinh ngạc dị thường, nhưng sắc mặt lão không chút thay đổi, trầm tư thật lâu mới gật gật đầu, cười với Dương Nguy:

- Đa tạ Dương tướng quân ngàn dặm đến truyền tin, chuyển lời tới tổng quản các ngươi hộ ta, tâm ý của tổng quản ta nhận.

- Ty chức cáo từ!

Dương Hùng lại không có ý để y đi, không chút hoang mang cười hỏi:

- Ta nghe nói Dương tổng quản ở quận Ngũ Nguyên khá được người đọc sách coi trọng, là như thế nào vậy?

Dương Nguy hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, lúc này bỗng nhiên y nhớ tới lời dặn của Dương Nguyên Khánh, nhếch môi cười ha hả khá ngây ngô, lại gãi đầu:

- Ty chức không hiểu Vương gia nói gì.

Vẻ khờ ngốc đó khiến cho Dương Hùng lập tức không thấy hứng thú với y nữa, liền phất tay:

- Ngươi đi đi!

Dương Nguy ngây ngô cười ha hả hai tiếng, liền lui xuống. Chờ y đi xuống, ánh mắt Dương Hùng dừng lại trên tờ văn tự ruộng đất, lúc này ánh mắt lão sáng lên sự tham lam khó có thể che dấu. Một ngàn khoảnh vườn nho, một ngàn mẫu đất đó! Dương Nguyên Khánh khẳng khái như vậy, Dương Hùng tuy là vương gia, nhưng cũng không kìm nổi sự hưng phấn trong lòng.

Dương Hùng tuy là mãnh tướng của Hoàng tộc Đại Tùy, nhưng từ trong xương cũng là một kẻ tham lam, lại thêm tham tiền tài. Năm đó huynh đệ Dương Đạt và Dương Tố của lão phụng mệnh cùng tu Đông Đô, Dương Hùng liền lợi dụng chức quyền của huynh đệ đại mưu tư lợi, không ngờ bị Dương Tố buộc tội. Tuy không bị xử phạt nhưng lại đánh mất cơ hội phát tài, điều này khiến cho Dương Hùng vẫn canh cánh trong lòng khúc mắc với Dương Tố.

Dương Nguyên Khánh là cháu nội Dương Tố, đương nhiên lão cũng chẳng có ấn tượng gì tốt. Tuy nhiên một trăm ngàn mẫu vườn nho này lại cải thiện được ấn tượng của lão đối với Dương Nguyên Khánh, hảo cảm gia tăng mãnh liệt.

Hơn nữa đây không phải là ruộng tốt bình thường, mà là vườn nho, dựa vào một ngàn khoảnh vườn nho này, lão đã có thể lũng đoạn thị trường rượu nho Trường An, hàng năm đều thu lợi lớn kếch sù, đây là một món mua bán lớn. Dương Hùng biết rượu nho kiếm tiền thế nào, lão đã sớm tính toán bảo đứa con Dương Sư Đạo để cho mình một vườn nho ở quận Ngũ Nguyên, không nghĩ tới Dương Nguyên Khánh lại hiểu ý người như vậy. Đã như vậy sao lão có thể không biết xấu hổ mà ôm thành kiến với Dương Nguyên Khánh?

Dương Hùng lập tức bắt đầu suy xét, lão phải phái quản gia tâm phúc nhất của mình qua bên đó kinh doanh, còn phải phái thêm một đám thủ hạ tới đó cùng quản lý, còn muốn gây dựng quan hệ tốt với Dương Nguyên Khánh, từ Thành Đại Lợi phóng nhãn khắp các sơn động. Năm ấy lão cũng theo Dương Quảng tới thăm hầm rượu độc đáo ở sơn động thành Đại Lợi, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho lão.

Ngay khi Dương Hùng đang tính toán xem nên lợi dụng vườn nho này như thế nào, thị vệ ở cửa nói:

- Vương gia, bệ hạ phái người tới.

Dương Hùng cuống quít thu văn tự ruộng đất lại, chỉnh lại y quan đi ra ngoài. Một gã công công ở bên ngoài khoang thuyền khom lưng cười nói:

- Lão Vương gia, Bệ hạ triệu vương gia yết kiến, mời vương gia lập tức tiến.

- Có biết chuyện gì không?

- Hình như.. có liên quan tới công tử.

Dương Hùng hơi sửng sốt, lão có ba con trai, đứa con cả Dương Cung Nhân phong làm Lại Bộ Thị Lang, con thứ Dương Cung Đạo nhậm chức ở trong cung, con út Dương Sư Đạo hiện làm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, mấy đứa con trai này có liên quan gì tới mình?

Gã công công dường như biết tâm tư của lão, cười cười:

- Lão Vương gia đi sẽ biết!

Dương Hùng gật gật đầu, đi theo công công tới thuyền rồng.



Ngự thư phòng của Dương Quảng được đặt tại tầng ba thuyền rồng, trong đó, ngoài ba gian, hai bên thông thẳng ra ngoài, có thể thưởng thức giang sơn như thơ như họa. Đây là ước nguyện ban đầu của người thiết kế thuyền rồng, nhưng người đó nằm mơ cũng không thể tưởng được, lúc này hai bên bờ sông chỉ còn cảnh hoang vắng tiêu điều. Trong vòng hơn mười dặm không có bóng người, dân chúng hai bên bờ vận hà gặp tan nạn trầm trọng, cảm giác của Dương Quảng chỉ là một bụng ủ rũ và căm tức.

Tuy nhiên lúc này tâm tư Dương Quảng không còn đặt trên cảnh sắc hai bên bờ sông, mà là quận Trác cách đó ngoài ngàn dặm, hoặc là xa hơn – quận Ngũ Nguyên.

Ông ta và Vũ Văn Thuật đang thương lượng cách đối phó với loạn dân tạo phản ở ba quận: quận Tề, quận Thanh Hà và quận Bột Hải – quận Tề có Trường Bạch sơn, quận Thanh hà có Cao Kê Bạc và Đậu Tử cương của quận Bột Hải đều có dân chúng tạo phản. Tuy còn chưa gây nguy hiểm lớn nhưng Dương Quảng vẫn mẫn cảm khác thường với ba nơi đó, ba quận này chính là nơi khó trị nhất ở Bắc Tề, ông ta rất lo lắng một ngày thế lực Bắc Tề tái khởi, ảnh hưởng tới chiến dịch Triều Tiên của mình.

Vũ Văn Thuật đề cử Dương Nguyên Khánh làm Thái Thú Tề quận, để cho Dương Nguyên Khánh đến trấn áp loạn dân tạo phản hai bên bờ sông Hoàng Hà, lại đề cử Dương Sư Đạo làm tổng quản Phong Châu kiêm Thái Thú quận Ngũ Nguyên. Phương án của Vũ Văn Thuật cũng khiến cho ông ta hơi động tâm, nhất thời còn chưa có được chủ ý.

Vũ Văn Thuật lại khuyên nhủ:

- Bệ hạ, vừa rồi thần nghe nói Dương Nguyên Khánh có được một đứa con trai, sau chuyện này thần đã tỉnh ngộ, Dương Nguyên Khánh không còn là một thiếu niên mười tuổi nhập ngũ năm đó nữa, nó đã hai mươi tuổi. Khi thần hai mươi tuổi đã theo tiên đế chinh chiến thiên hạ, vì Đại Tùy kiến quốc lập nghiệp. Nguyên Khánh là thanh kiếm sắc bén trong tay bệ hạ. Để nó ở biên cương lâu không dùng cũng như kiếm sắc phủ đầy bụi, đây chính là tổn thất của bệ hạ.

Giết người có hai cách, một là giết người bằng gậy gộc, hai là giết người bằng việc quá sủng ái mà hại đối phương. Vũ Văn Thuật không ngờ dùng cách thứ hai. Y biết rõ thù hận của mình và Nguyên Khánh đã quá sâu, nếu y nói với Dương Quảng rằng Dương Nguyên Khánh nói bậy sẽ khiến cho Dương Quảng nghi ngờ y có dụng tâm, bèn đổi cách khác, tán dương lòng trung thành và tài năng của Nguyên Khánh, nhưng đồng thời cũng tranh thủ nhắc khéo Dương Quảng rằng thời gian Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu cũng quá dài rồi.

Trong lòng y rất rõ ràng, điều Nguyên Khánh ra khỏi Phong Châu còn khiến hắn khó chịu hơn cả giết hắn, hơn nữa địa hình địa thế đất Tề phức tạp, mặc dù nguyên nhân dân loạn là do chuyện chiến sự Triều Tiên, nhưng thù hận thì đã có từ lâu, phản loạn cũng không phải dễ bình ổn như vậy. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh bình loạn bất lợi hắn sẽ bị bãi miễn, thậm chí bị Thánh Thượng giận mà chặt đầu, đây đúng là điều thú vị mà y mong đợi đã lâu.

Dương Quảng chắp tay say lưng đi qua đi lại trong ngự thư phòng, tuy ông ta có lòng nghi kỵ với Dương Nguyên Khánh, nhưng về phương diện khác, ông ta cũng rất tín nhiệm năng lực quân sự của hắn. Ông ta biết hắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của mình, tuy nhiên, cũng như lời của Vũ Văn Thuật, Dương Nguyên Khánh là một cây kiếm sắc của ông ta, kiếm sắc luôn phải được giữ lại dùng vào đúng thời điểm mấu chốt nhất, hiện tại khu vực Tề tạo phản cũng không quá nguy hiểm, nếu điều Dương Nguyên Khánh đến đó sớm quá có phải hơi bị đại tài tiểu dụng? Ông ta vẫn chưa quyết được chủ ý.

Lúc này, có thái giám ở cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Quan Vương và Đoàn Thượng Thư đã đến đây!

Cả hai tới vừa đúng lúc, Dương Quảng gật gật đầu:

- Tuyên bọn họ vào!

Một lát sau, Quan Vương Dương Hùng và Binh bộ Thượng thư Đoàn Văn Chấn bước nhanh đến, khom người thi lễ:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng triệu kiến Đoàn Văn Chấn là vì muốn hỏi tình hình phản tặc tạo phản ở Sơn Đông, nhưng phái người đi triệu từ sớm mà lão chậm chạp không đến, khiến cho ông ta có chút không hài lòng.

- Vì sao Đoàn Thượng thư giờ mới đến?

- Bẩm Bệ hạ, thần vừa gặp Dương Thượng thư nói vài câu với ông ấy, chậm trễ chút thời gian, xin bệ hạ thứ lỗi!

Dương Thượng thư đương nhiên chính là Dương Huyền Cảm. Dương Quảng lạnh lùng nói:

- Ông ta nói gì?

Đoàn Văn Chấn cũng là cấp dưới của Dương Tố, lão cũng cố ý dẫn dụ sự nghi ngờ của Dương Quảng, vội vàng thưa:

- Bẩm bệ hạ, trước đó vài ngày trong bữa tiệc bên bến sông Dương Tử bệ hạ có nói, chư tướng trong quân coi việc đi Triều Tiên là gian khổ không muốn xuất chinh, hôm nay Dương Thượng thư nói cho thần biết, đánh Triều Tiên là chuyện đại sự quốc gia, bình thường ăn lộc vua hưởng danh lợi, hiện tại có ai muốn đi? Ông ấy nguyện ý đề cử chư đệ tới Liêu Đông phó chiến, nhờ vi thần an bài!

Dương Quảng nao nao, câu trả lời này ông ta hơi bất ngờ. Dương Huyền Cảm không ngờ muốn để người nhà tham chiến, vừa nghĩ ông ta đã hiểu, đây là Dương Huyền Cảm cố ý lấy lòng mình! Trong lòng thầm cười lạnh, ngoài giả vờ thở dài:

- Nhà tướng tất có tướng, nhà tướng tất có tướng. Không hổ là hậu duệ của Thái phó, tấm lòng trung của ông ta trẫm sao có thể không thành toàn.

Dương Quảng nói với Đoàn Văn Chấn:

- Tuy ông ta muốn để chư đệ đi Liêu Đông, nhưng trẫm cũng không thể quá đáng. Ngươi an bài hai người, có thể trao Ưng Dương lang tướng dẫn quân xuất chinh.

- Thần tuân chỉ!

Dương Quảng không biết được suy nghĩ sâu xa của Dương Huyền Cảm, càng không để chuyện này trong lòng, tâm tư quay lại với chính sự, lại hỏi Đoàn Văn Chấn:

- Trẫm muốn biết dân loạn ở Thanh Hà, Bột Hải, quận Tề như thế nào?

- Bẩm bệ hạ, ở Trường Bạch sơn của quận Tề có Vương Bạc tập trung hơn mười ngàn người, còn có hồ Cao Kê quận Thanh Hà có thủ lĩnh phản tặc Cao Sĩ Đạt, Trương Kim tập trung mấy nghìn người tạo phản.

Dương Quảng bỗng nhiên ngắt lời bẩm báo của lão:

- Cao Sĩ Đạt này và Cao Quýnh có quan hệ gì sao?

- Bẩm bệ hạ, hai người họ không có vấn đề gì. Cao Sĩ Đạt tự xưng là hậu duệ hoàng tộc Bắc Tề, không biết là thật hay giả.

Dương Quảng hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Tiếp tục nói đi!

- Còn có phú hào Lưu Bá Đạo của Đậu Từ Cương, cũng có mấy nghìn người, người này cũng là di thần Bắc Tề, khác với các nhóm đạo tặc nhỏ khác phần lớn chỉ có mấy chục mấy trăm người, đều là dân đói kết bè kết đảng cướp bóc tác loạn.

Dương Quảng gật gật đầu, cũng may, tình tế không phải quá sức nghiêm trọng, lập tức hạ chỉ:

- Có thể mệnh Đô Úy các quận và Ưng Dương lang tướng phối hợp với nhau bắt đạo tặc, bắt được xử trảm ngay tại chỗ, không lưu lại dư nghiệt.

- Thần tuân chỉ!

Lúc này, Vũ Văn Thuật cười nói:

- Bệ hạ, thần còn có một chiêu rút củi dưới đáy nồi, có thể khiến ngọn lửa tạo phản ở khu vực Tề không thể bùng cháy.

- Vũ Văn ái khanh cứ nói!

Dương Quảng rất có hứng thú với đề nghị của lão.

- Bệ hạ, dân đói tạo phản thực ra cũng không đáng sợ, đều là một đám ô hợp, một đòn sẽ tan. Mấu chốt là vẫn không thể lôi kéo dư nghiệt lục trấn tham gia tạo phản. Năng lực tác chiến của bọn chúng rất mạnh, một khi tạo phản sẽ khó có thể đối phó, những người này phần lớn cao to khỏe mạnh, dũng mãnh thiện chiến, bệ hạ chỉ cần hạ chỉ trưng hết dân phu Hà Bắc, Tề Lỗ dũng mãnh cao lớn đó đi Liêu Đông chiến đấu, như vậy vừa có thể gia tăng binh lực Liêu Đông, lại có thể cắt nguồn mộ binh tạo phản. Một công đôi việc.

Đoàn Văn Chấn bên cạnh cực kỳ phản cảm với bốn tiếng “Dư nghiệt lục trấn”, phụ thân của lão chính là thủ tốt lục trấn, được sắp xếp ở quận Bắc Hải. Nói vậy chẳng phải đang mắng lão sao? Hơn nữa bản thân Vũ Văn Thuật cũng là dư nghiệt lục trấn, không ngờ lại đưa ra cái chủ ý thối thiu này. Đoàn Văn Chấn vừa muốn phản đối, Dương Quảng đã gật gật đầu:

- Vũ Văn ái khanh nói rất đúng, trẫm chuẩn tấu.

Đoàn Văn Chấn đành thở dài trong lòng, Thánh Thượng không hiểu lòng dân, như vậy chỉ bức dân phản nhiều hơn, nhưng lão cũng không dám khuyên can Dương Quảng. Dương Quảng vốn không dễ khuyên can, hơn nữa chuyện Triều Tiên đại sự triều đình ông ta lại càng không nghe bất kỳ khuyên can này, ai dám khuyên ông ta, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, ánh mắt của Dương Quảng chuyển tới Dương Hùng, cười cười:

- Trẫm muốn bàn với ngươi một chuyện về lệnh lang.