Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 347: Lời mời của Dương gia




Trên tay Dương Nguyên Khánh là một quả cầu tuyết trong suốt óng ánh lạnh lẽo, nhè nhẹ tỏa ra hàn khí. Đôi mắt Băng nhi sáng lên, nhanh chóng bò đến đưa tay ra nắm, dùng âm thanh non nớt nũng nịu nói:

- Cho Băng nhi!

Nhưng tay của Xuất Trần lại nhanh hơn, vừa đưa tay ra liền đoạt lấy quả cầu tuyết trong tay Dương Nguyên Khánh ném qua một bên, nổi giận nói với Dương Nguyên Khánh:

- Thứ lạnh lẽo thế này không thể để cho con chơi!

Băng nhi trông thấy mẫu thân ném quả cầu tuyết đi, lập tức khóc gào lên. Dương Nguyên Khánh vội vàng ôm con gái vào lòng, liên tục dỗ cô bé:

- Cha sẽ nặn cho con một quả khác.

Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ thở dài, nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, dù sao con bé chỉ mới một tuổi, còn nữa, đừng cho con chơi tuyết, một khi bệnh rồi thì nguy mất.

- Chuyện này có can hệ gì, khi ta một, hai tuổi chẳng phải cũng chơi thế này?

Dương Nguyên Khánh có chút bất mãn, lại nói với Xuất Trần:

- Khi hai tuổi để chân trần chạy trên tuyết còn không sinh bệnh. Ta không hề đưa con ra ngoài chơi, ở trong phòng chơi một quả cầu tuyết cũng không được, ta không muốn con gái của mình lại yếu đuối như thế.

Dương Nguyên Khánh có chút tức giận đặt Băng nhi nằm lên giường, lại ra ngoài nặn một quả cầu tuyết mang vào đưa cho con gái:

- Cha đưa con chơi nè!

Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần nhìn nhau, cùng cười khổ lắc đầu. Hai người đều hiểu rõ tính tình của Dương Nguyên Khánh, một khi trâu đã lên sức thì không ai có thể ngăn được.

Băng nhi đón lấy quả cầu tuyết, lập tức ngừng khóc rồi cười. Cô bé cười hì hì vung tay ném, quả cầu tuyết trúng ngay mũi của Dương Nguyên Khánh liền vỡ ra. Cô bé thích thú vỗ tay, không ngừng cười khanh khách. Mọi người trong phòng nhìn thấy chóp mũi dính tuyết của Dương Nguyên Khánh, dáng vẻ chật vật như trẻ con, đều nhịn không được che miệng bật cười.

Dương Nguyên Khánh dở khóc dở cười, lau đi tuyết dính trên chóp mũi, ôm lấy con gái, chọc râu vào cổ của cô bé:

- Nhóc con nghịch ngợm này, dám trêu chọc cha, cho con biết sự lợi hại của cha!

Băng nhi sợ ngứa liền rụt cổ lại, vui vẻ hét ầm lên.

Lúc này, bà quản gia xuất hiện ở cửa, thấy lão gia đang chơi đùa với con gái, bà muốn nói rồi lại thôi. Bùi Mẫn Thu nhìn thoáng qua, bước ra hỏi:

- Có chuyện gì?

- Phu nhân, có người của Dương phủ đến, còn có thiệp mời.

Bùi Mẫn Thu cầm lấy thiệp mời không khỏi giật mình, trên đó viết “Thái thú Nghĩa Dương Dương Huyền Tưởng”, nhị thúc của Dương Nguyên Khánh đến rồi, cô nhìn qua Dương Nguyên Khánh, thấp giọng gọi hắn:

- Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh buông con gái ra, bước đến hỏi:

- Chuyện gì vậy?

-Nhị thúc đến rồi, đang đợi ở khách đường.

Bùi Mẫn Thu đưa thiệp mời cho hắn.

Dương Nguyên Khánh đón lấy thiệp mời, người của Dương gia đến nằm trong dự kiến của hắn, hắn gật đầu:

- Ta đi gặp ông ấy!

- Phu quân, muốn thiếp theo cùng chứ?

- Không cần!

Dương Nguyên Khánh chỉ vào trong phòng, ý chỉ cô nên ở bên cạnh mẹ con Xuất Trần. Hắn vừa định rời đi, hình như chợt nhớ ra chuyện gì đó liền kéo Mẫn Thu vào trong sân.

Mẫn Thu thấy trượng phu muốn kề sát vào tai cô làm gì đó, liền cười nói:

- Phu quân, chuyện gì thế?

Dương Nguyên Khánh dựa gần vào tai cô, song lại cười rồi nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô, xoay người nhanh chân đi mất.

- Thật là… Càn quấy!

Mẫn Thu hờn dỗi trách hắn một câu, song lại không thể giấu đi niềm vui trong ánh mắt, trượng phu không hề vì sự xuất hiện của Xuất Trần mà lãnh đạm với cô. Một chút hụt hẫng vừa nãy khi Dương Nguyên Khánh lơ là với cô, lại theo nụ hôn này của Dương Nguyên Khánh mà biến đi mất.

Bùi Mẫn Thu trở về phòng. Xuất Trần ôm Băng nhi vào lòng, hỏi:

- Nguyên Khánh có khách sao?

- Là nhị thúc của chàng, người của Dương gia.

Bùi Mẫn Thu thở dài:

- Chưa từng gặp qua thân tình gia tộc lãnh đạm như vậy. Phụ thân, chính mẫu, huynh trưởng, thúc phụ đều còn sống, nhưng lại giống như người dưng nước lã. Đến giờ muội vẫn chưa từng bước vào Dương phủ một bước, càng chưa từng gặp qua người của Dương gia.

Xuất Trần lại cười lạnh một tiếng nói:

- Điều này không hề kỳ quái. Người của Dương gia trọng chính khinh thứ, còn người gọi là chính mẫu của chàng thì tâmác độc, luôn hận không thể bỏ đói Dương Nguyên Khánh đến chết mới thôi. Vì sao Dương Nguyên Khánh mới mười tuổi đã phải tòng quân, hay là rốt cuộc bị Dương phủ ép. Ta đã nhìn thấu gia tộc này, một đám tầm thường, ghen ghét người tài, không biết tiến thủ, cả ngày sống trong hào quang mà tổ tiên để lại. Hiện tại Nguyên Khánh đã là đại quan, bọn họ lại chạy tới muốn kéo chàng trở về, nhưng vì sao lúc đầu bọn họ lại đuổi người như chém đinh chặt sắt đến vậy? Gia tộc như thế chỉ có thể khiến người khác khinh thường!

Bùi Mẫn Thu kinh ngạc. Từ giọng điệu của Xuất Trần, cô có thể nghe thấy từng tia oán hận của Xuất Trần đối với Dương gia. Trầm mặc hồi lâu, cô cẩn thận hỏi:

- Còn hận Dương gia sao?

Xuất Trần lắc đầu:

- Khi còn oán hận, hận bọn chúng giết chết phụ thân của ta, bán mẫu thân của ta làm nô lệ, thậm chí còn muốn gả mẫu thân cho một gã đàn ông nhơ nhớp bẩn thỉu. Hiện giờ ta không hận nổi bọn chúng nữa, không đáng chút nào. Suy cho cùng thì mất cái này được cái kia, ta quen biết Dương Nguyên Khánh ở đó, còn có thể học được võ nghệ.

-Xuất Trần, võ nghệ của Nguyên Khánh rất cao phải không?

Mẫn Thu hiếu kỳ hỏi.

- Đều là võ nghệ khéo léo, so với chàng, không đáng để cùng lên sàn đấu.

Đến đây, trong lòng Xuất Trần nảy ý tinh nghịch. Cô rút trâm cài trên tóc xuống, nhẹ búng một phát, trâm cài phóng nhanh như chớp cắm ngay vào dây trên màn cửa. Phịch! một tiếng, cả tấm màn cửa rơi xuống đất, khiến Mẫn Thu cùng hai nha hoàn cực kỳ hoảng hốt.

Xuất Trần chợt ý thức được mình không nên khoe khoang võ nghệ trước mặt Mẫn Thu, vội vàng áy náy nói:

- Mẫn Thu, thật xin lỗi!

Bùi Mẫn Thu lại thản nhiên cười:

- Đợi Nguyên Khánh ra kinh thành, muội muốn ở cùng với tỷ, chí ít trong lòng muội cũng không sợ hãi nữa.



Trong khách đường, trà trên bàn đã lạnh, chén trà chưa hề được đụng đến. Dương Huyền Tưởng đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng y có chút thấp thỏm bất an, không biết chuyến đi này có thể hoàn thành nhiệm vụ đại ca giao cho hay không.

Đầu năm nay Dương Huyền Tưởng đã được điều đến nhậm chức Thái thú Nghĩa Dương, lần này hồi kinh mừng năm mới, đồng thời cũng chuẩn bị báo cáo công tác đầu năm mới. Đây là chỉ ý của Dương Quảng tuyên bố từ năm trước, quan chủ ở các quận khắp thiên hạ qua năm mới đều phải hồi kinh báo cáo công tác.

Dương Huyền Tưởng là một trong hai người duy nhất của Dương gia có quan hệ tốt với Dương Nguyên Khánh, người còn lại là Dương Nguy. Hôm qua Dương gia đặc biệt mở hội nghị gia tộc, nhất trí đồng ý gạt bỏ sự trách phạt đối với Dương Nguyên Khánh vào bốn năm trước, thừa nhận hắn là người của Dương gia, cũng thừa nhận năm đó đã trách phạt bất công với hắn. Trong cuộc họp hôm qua, người của Dương gia nhất trí giao nhiệm vụ này cho Dương Huyền Tưởng, bởi vì năm ấy y là người duy nhất phản đối.

Dương Huyền Tưởng ngầm thở dài trong lòng. Y còn nhớ rõ lời mình nói trong cuộc họp năm đó:

-Rồi sẽ có ngày mọi người sẽ hối hận vì quyết định này!

Bốn năm trôi qua, ngày đó rốt cuộc đã đến, nhưng sau cùng vì cớ gì mà người đến thu thập tàn cục lại là y?

Trong lòng Dương Huyền Tưởng vừa hận vừa đành chịu. Đây là quyết định của gia tộc, y chỉ có thể phục tùng.

- Nhị thúc, đã lâu không gặp!

Giọng nói của Dương Nguyên Khánh truyền đến từ sau lưng. Dương Huyền Tưởng vừa quay đầu lại, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở ngưỡng cửa, vẫn cao lớn uy mãnh như trước. Song Dương Huyền Tưởng vẫn cảm thấy hắn không giống trước kia nữa, rõ ràng nhất chính là phần râu rắn rỏi trên miệng, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng cương quyết. Hơn nữa trong ánh mắt của hắn không còn ánh nhìn sắc sảo như trước mà đã trở nên thâm sâu khó lường. Khi Dương Huyền Tưởng và hắn nhìn nhau, lại cảm thấy hồi hộp từng đợt.

Sự đáng sợ thực sự không phải là kêu to hét lớn mà chính là im lặng không nói.

Dương Huyền Tưởng cười khổ rồi nói:

- Lần gặp trước là năm Đại Nghiệp thứ hai, thoáng cái đã hơn hai năm rồi.

Dương Nguyên Khánh cười cười, phất tay:

- Nhị thúc, mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười và xưng với Dương Huyền Tưởng là nhị thúc khiến y yên lòng được một chút. Y ngồi xuống, một a hoàn bưng hai chén trà nóng đến rồi đặt xuống bàn.

Dương Huyền Tưởng lấy ra một phong thư màu đỏ đặt lên bàn, đẩy về phía Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Lúc thành hôn ta không ở kinh thành, cũng không kịp thời chúc mừng, thật xin lỗi, đây là tiền mừng.

Dương Nguyên Khánh liếc qua phong thư, thản nhiên cười nói:

- Đây có phải là tiền mừng của nhị thúc?

Dương Huyền Tưởng lộ vẻ xấu hổ. Y vốn muốn làm đại khái cho qua, ngờ đâu vẫn không qua khỏi sự khôn khéo của Dương Nguyên Khánh, y chỉ có thể nói bất đắc dĩ:

- Đây là tiền mừng của Dương phủ, mỗi một con cháu của Dương gia đều có, Dương Nguy cũng có, đều giống nhau cả, không hề có thiên vị.

- Nếu đây là tiền mừng của nhị thúc thì cháu sẽ nhận. Nếu đây là tiền mừng của phụ thân, có lẽ cháu cũng sẽ nhận, nhưng nếu là tiền mừng của Dương phủ…

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, đẩy phong thư trả về:

- Thật xin lỗi, cháu không nhận!

Dương Huyền Tưởng biến sắc, y vừa muốn nói thì Dương Nguyên Khánh đã cướp lời, cười nói:

- Lần này trở về từ Giang Đô, cháu đặc biệt đi đường vòng đến quận Cánh Lăng tảo mộ của mẫu thân, cách quận Nghĩa Dương của nhị thúc không xa, nếu sớm biết thì cháu đã thuận đường đến thăm nhị thúc. Cháu cảm thấy vùng Kinh Sở không tồi, không hổ là đất lành, so với Trung Nguyên còn màu mỡ hơn, có điều nhân khẩu không đông đúc như ở Trung Nguyên.

Dương Huyền Tưởng biết hắn không muốn đàm luận chuyện của gia tộc, nhưng có vài chuyện y nhất định phải nói. Y không hề tiếp lời của Dương Nguyên Khánh, mà trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Nguyên Khánh, qua vài ngày nữa là nhược quán rồi!

- Nếu nhị thúc muốn lưu lại kinh thành, cháu có thể nghĩ cách để điều nhị thúc trở về, như thế nào?

Hai người, một người nói đông, một người nói tây, lắm lời nhiều chữ. Dương Huyền Tưởng cười cười nói:

- Nhược quán cần phụ thân lấy “Tự”, còn phải tế tổ. Thế nào, về Dương phủ một chuyến đi! Từ đường Dương phủ luôn mở rộng.

Dương Huyền Tưởng thấy Dương Nguyên Khánh im lặng, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, thành khẩn nói:

- Năm đó đem trừ tịch quả thực Dương gia đã sai rồi. Mọi người đều ý thức được sai lầm này, nguyện ý giáp mặt nhận lỗi. Nguyên Khánh, suy cho cùng đều là người một nhà, nếu có sự ủng hộ của gia tộc, bất kể chuyện gì cũng có lực lượng giúp đỡ, tài lực của Dương phủ sẽ khiến cháu kinh ngạc.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

- Cháu lại không thấy Dương phủ có tài lực gì. Một gia tộc mà đến một ngàn mẫu đất cũng phải tính toán từng li từng tí, cháu quả thực không thể tưởng tượng gia tộc giàu có đến mức nào?

Dương Huyền Tưởng đỏ mặt, gấp gáp nói:

- Đó không phải là vấn đề tài lực mà là quy củ của gia tộc. Chính trước thứ sau, vì thế mọi người nhất thời nghĩ không thông. Hiện tại Dương gia nguyện ý thêm một điều đặc biệt vào quy củ, nếu con vợ kế đặc biệt ưu tú thì có thể xem như ngang hàng với con vợ cả.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Xem ra Dương gia vẫn chưa ý thức được căn nguyên của nguy cơ. Tương lai Dương Nguy sắp trở thành Đại tướng quân, nhưng hiện tại đến một tòa nhà Dương gia lại không nỡ cho y. Phải chăng đợi đến sau khi y trở thành Đại tướng quân thì Dương gia mới biết hối hận?

Dương Huyền Tưởng trầm mặc. Y biết rõ Dương Nguyên Khánh đã nói trúng căn bệnh suy nhược của Dương gia, nhưng đây không phải là chuyện y có thể thay đổi, y nhất thời không thể đáp lại.

Dương Nguyên Khánh liếc qua y, lại cười nói:

- Cháu kể cho nhị thúc nghe một chuyện, phát sinh khi cháu diện kiến Thánh thượng vào sáng nay. Thánh thượng đã ban Tự cho cháu, là “Hổ Khanh”, từ nay về sau, nhị thúc cũng có thể gọi cháu là Dương Hổ Khanh. Ngoài ra, mùng một tháng giêng, cháu sẽ tự tế thờ linh vị tổ phụ, không cần về Dương phủ nữa.

Lòng Dương Huyền Tưởng trầm xuống. Y đã hiểu rồi, không khỏi cắn răng nói:

- Thì ra là hoàng đế!

- Không! Không chỉ là vấn đề Hoàng đế, mà Dương gia không hề suy xét rõ ràng. Dựa vào chức quan tước vị hiện tại của cháu, Dương gia định sắp xếp để cháu ở đâu?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười:

- Là làm người thừa kế tộc trưởng ư? Hay chỉ là một tấm bảng hiệu vẻ vang gắn trước cửa lớn của Dương phủ?