Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 337: Mũi tên trên thuyền




Không khí trong Kỳ huyện có chút căng thẳng nhưng không hề có lệnh giới nghiêm. Trên đường phố người vẫn đi đi lại lại, các quán rượu chật ních khách lui tới, mọi người đều rôm rả bàn luận việc Huyện lệnh bị giết. Trên phố chốc chốc lại thấy nha dịch cầm theo binh khí tuần tra trên đường. Chúng đặc biệt chú ý đến những nữ nhi mặc y phục mầu đỏ.

Huyên nha và phía sau tòa nhà đều bị binh lính của Dương Nguyên Khánh khống chế. Quảng trường phía trước của huyện nha chật ních những bà con phụ lão, ai ai cũng ngẩng đầu hướng lên đỉnh cột cờ, chỉ nhìn thấy Thẩm Quang leo thoăn thoắt lên cột cờ. Cách đỉnh cột cờ chừng năm trượng thì thấy có một điểm đen đen nho nhỏ, quả nhiên là đầu của Huyện lệnh Lệnh Hồ Thọ.

Thẩm Quang cầm lấy đầu người, tay túm lấy dây thừng giống như chú chim bay nhẹ nhàng xuống đất, tiến đến gần khiến dân chúng được một phen kinh ngạc lẫn thán phục. Thẩm Quang nhào lộn vững vàng tiếp đất, hàng loạt những tràng vỗ tay tán thưởng, y đắc ý khom lưng hướng về mọi người thi lễ, rồi nhanh tiến về phía trước mặt Dương Nguyên Khánh đưa đầu người dâng lên:

-Quả nhiên là đầu của Huyện lệnh, còn có một mảnh giấy để lại.

Dương Nguyên Khánh cầm lấy tờ giấy, trong lòng thầm thở dài trĩu nặng, từ khi còn nhỏ hắn đã quen thuộc với nét chữ đang hiển hiện trước mắt hắn. Quả nhiên là nàng ấy.

Trên tờ giấy viết mười sáu chữ: ‘ dồn dân vào chỗ chết, vơ vét của dân, vi phạm thiên thề, thay trời hành đạo’

-Tướng quân!

Tô Liệt bước nhanh lên cúi người thi lễ:

-Bẩm báo tướng quân, người của chúng ta lục soát và tìm thấy trong vách tường phòng ngủ có ba nghìn lượng vàng và tám nghìn mẫu đất khế ước.

Kết quả này làm Dương Nguyên Khánh nhẹ cả người, hắn thở phào nhẹ nhõm. Giết quan viên của triều đình bất luận là nguyên do gì cũng là tội tày trời, nhưng nay hắn đã nắm được điểm yếu của Lệnh Hồ Thọ ít nhất cũng có thể báo cáo với triều đình rồi.

Hắn quay đầu lại nói với Tư Mã Giáng:

- Tư Mã Thái thú, việc này để ông viết báo cáo lên triều đình vậy, còn ta sẽ bẩm báo với Thánh thượng

Tư Mã Giáng trong lòng ấm ức, thực tế thì hắn biết rất rõ số tiền của Lênh Hồ Thọ từ đâu mà có, là do hắn cướp được từ việc hiến thực. Trong lần Thánh thượng Nam tuần đã cấp lương thực cho các huyện trên đường đi, phần lớn chính là phân chia cho dân chúng, và loại hiến thực này rất khó mà có thể điều tra ra vì đều không hề có giấy tờ gì. Thánh thượng cũng chả bao giờ tra cứu, nhân cơ hội ấy các quan viên địa phương đều tranh thủ đút túi riêng, bao gồm cả hắn. Cũng là cá mè một lứa, thử hỏi làm sao hắn có thể điều tra chứ.

Tư Mã Giáng được một phen đau đầu, tuy nhiên vợ bé của Lệnh Hồ Thọ cũng không tồi, rất có nhan sắc, khiến cho Tư Mã Giáng liền thay đổi, nghĩ đến ả làm hắn hớn hở, hắn gật gật đầu nghiêm nghị nói:

- Thưa Dương Ngự Sử, hạ quan sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này và báo cáo rõ cho triều đình.

Dương Nguyên Khánh chỉ lưu lại Kỳ Huyện một canh giờ liền tức tốc trở lại bến tàu, tiếp tục xuống phía Nam.

……………

Bóng đêm bao phủ trên mặt sông, những con sóng đen trong đêm hơi phập phồng, bắn lên như phát ra những tia sáng nhẹ, đoàn thuyền nhẹ nhàng lướt trên dòng sông, hai bên dòng sông là những cánh đồng cỏ mênh mông, ruộng đồng vốn phì nhiêu bỗng trở nên tiêu điều hoang vắng, chừng hai mươi dặm mà không có bóng dáng của người ở.

Trong khoang thuyền, Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chăm vào mũi tên nhỏ, trong lòng một cảm giác thật khó tả. Nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, không biết là bây giờ nàng ấy trông ra sao. Nếu như nàng biết lần này hắn xuống phía nam, liệu nàng có tìm đến gặp hắn không? Hoặc nếu như nàng không có chút mệt mỏi, nàng sẽ không đến gặp hắn.

Dương Nguyên Khánh cầm mũi tên nắm chặt trong tay, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt chứa đựng bao hoài niệm. Hắn mở toang cửa sổ, cơn gió lạnh trên sông ùa vào trước mặt, nhìn vào bóng đêm đen kịt, sự cô đơn trong lòng hắn dâng lên.

- Nữu Nữu!

Cuối cùng hắn ngửa cổ hét lên trong màn đêm đen tối.

Ngay trên đỉnh cột cờ chiếc thuyền lớn thứ ba, hình một bóng đen thon thả đang ngồi đó. Nàng ẩn thân cực kì bí ẩn, cánh buồm lớn che khuất bóng nàng, đứng ở vị trí của nàng có thể thấy rất rõ quan thuyền thứ nhất, thậm chí là có thể thấy bóng dáng của Dương Nguyên Khánh trong khoang thuyền.

Nàng yên lặng chăm chú nhìn vào bóng hình của Dương Nguyên Khánh, ánh mắt chứa đựng đầy sự dịu dàng. Đó chính là tình yêu mà nàng khắc cốt ghi tâm, cho dù hắn đã lấy người phụ nữ khác làm vợ nhưng trong lòng nàng không hề có chút nào hận hắn mà chỉ thấy áy náy với hắn thôi.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng hét lên trong màn đêm của Dương Nguyên Khánh, thân thể mềm mại của nàng run lên, dòng lệ trong suốt trong mắt nàng chảy xuống làn da trắng nõn trên khuân mặt. Nàng có thể nghe thấy được sự cô độc ẩn sâu trong âm thanh ấy, vậy là những kỉ niệm lại tràn về.

Rốt cuộc nàng không thể làm chủ được cảm xúc của bản thân, đang định thả mình nhảy xuống khỏi cột cờ thì bỗng có tên thân vệ bước vào phòng của Dương Nguyên Khánh, lập tức kéo nàng về với hiện tại. Nàng nghĩ tới việc mình phải làm, cắn chặt răng vào môi để khống chế xúc cảm của chính mình, nàng chậm rãi rút mũi cung từ sau lưng cắm vào đầu mũi tên một bức thư dày.

………..

Trong khoang thuyền, Dương Nguyên Khánh đã lấy lại được lí trí, hắn nhanh tay giấu mũi tên vào trong ngực áo, xoay người ngồi xuống. Dương Tứ Lang vừa mới lên thuyền, bước lên thi lễ nói:

-Công tử, ty chức đã điều tra xong!

-Ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-Hồi bẩm tướng quân, nguyên nhân chính là do hãng tàu Vạn Ký đã khống chế những tàu chở hàng xa…

-Chờ một chút, hãy bắt đầu từ hãng tàu Vạn Ký.

Dương Nguyên Khánh cắt ngang lời của Dương Tử Lang, hắn có linh cảm hãng tàu Vạn Ký này chắc chắn có nội tình.

-Vâng! Hãng tàu Vạn Ký này cửa hàng chính đặt ở thành Giang Đô, nó cùng với một hãng tàu Thiên Tế đã khống chế việc vận chuyển của cả kênh Thông Tế. Hãng Thiên Tế bối cảnh ra sao ta vẫn chưa điều tra được, nhưng hãng tàu Vạn Ký dường như có Trương gia đứng sau giật dây.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:

-Xem chừng đằng sau không đơn giản như vậy, dứt khoát là sản nghiệp của Trương gia giống như hàng gạo Diêu Ký. Nếu không thì Thái Thú quận Bành Thành sao lại ra mặt thay nó như thế.

-Tiếp tục nói đi.

Dương Tứ Lang lại tiếp tục nói:

-Hãng thuyền Vạn Ký đã khống chế thủy vận, chúng nuôi dưỡng rất nhiều những tay chân hung ác luôn đi tuần bên ven sông, có ai có gan lớn mà cướp đoạt việc làm ăn của chúng bọn chúng liền cướp hàng đốt thuyền, ra tay cực kì tàn ác. Lần này là do một thương nhân huyện Trương Khâu bị giết mà dẫn đến sự rắc rối này.

Dương Tứ Lang kể lại tỉ mỉ những điều hắn đã biết, Dương Nguyên Khánh đứng trước cửa sổ tay chắp lại sau lưng nghe không sót một từ. Hắn nhớ lại trước khi đi hắn đã cùng với Bùi Củ có lần bàn chuyện rất sâu sắc. Giờ hắn mới biết là thâm ý của Dương Quảng khi lệnh cho hắn đến Giang Đô, đúng là phải đối phó với Trương Cẩn.

Trương Cẩn là là một nhân vật cực kì quan trọng trong giới quý tộc, có thể nói là bậc quân sư trong giới quý tộc Quan Lũng, là chất kết dính giữa hai đại phái của quý tộc Quan Lũng, cũng là nhân vật mấu chốt mà có thể gắn kết những quý tộc khác. Trừ diệt được người này, quý tộc Quan Lũng sẽ bị chia rẽ, biến thành năm bè bảy mảng. Đây chính là thâm ý của Dương Quảng đồng thời cũng phù hợp với lợi ích của Dương Nguyên Khánh

Ở kinh thành, Trương Cẩn không có bất kì một sơ hở nào. Hắn rất thông minh, không hề có sản nghiệp của Trương gia ở kinh thành. Đất đai của gia tộc đều đặt bên ngoài thành, một số thì ở Ba Thục, một số thì lại ở Giang Nam, mà đứa con cả Trương Vân Dịch lại đảm nhiệm chức Thái thú Giang Đô.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài, tên Trương Vân Mịch chính là kẻ mà hắn cần đối phó lần này. Từ y mà tìm ra điểm yếu của Trương Cẩn, đây chính là ý của Dương Quảng. Nhưng nếu như chỉ vẹn vẹn đối phó với tên Trương Cẩn với một Hoàng Đế mà nói thì rất dễ dàng, ví như điều Trương Cẩn đến tận Lĩnh Nam, Giao Chỉ hoặc phía tây làm quan. Như vậy có thể cắt mối liên lạc giữa hắn với tập đoàn Quan Lũng.

Cho nên Dương Nguyên Khánh có cảm giác Dương Quảng vẫn còn thấm ý khác nữa, đó chính là diệt trừ hoàn toàn thế lực của Quan Lũng từ Giang Nam và Giang Hoài. Bao gồm cả quan trường và thương trường. Giang Hoài và Giang Nam là nơi trọng yếu của Dương Quảng tuyệt nhiên là y không thể để thế lực của Quan Lũng tiến sâu vào.

Vậy phải bắt tay từ đâu? Không lẽ lại là thủy vận ư? Một sự lũng đoạn nhỏ vận tải thủy nhỏ bé không thể lật đổ được Trương gia. Có lẽ có thể tìm ra manh mối trong vận tải thủy, chỉ có điều trong tay hắn lúc này không có lấy chút manh mối nào.

Đúng lúc ấy ‘cạch’ một tiếng vang nhỏ. Một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào, cắm phập trên bàn. Dương Tứ Lang thất kinh, rút đao chạy ra ngoài, Dương Nguyên Khánh gọi hắn lại:

- Đừng sợ.

Mắt hắn nhìn chăm chăm vào thân mũi tên, trên thân mũi tên cột một phong thư. Dương Nguyên Khánh bước lên rút phong thư ra thấy trên bức thư viết năm chữ: ‘Dương Nguyên Khánh thân khải’ Dương Nguyên Khánh quay phắt đầu lại bước đến cửa sổ sau mở toang ra, mũi tên vừa phóng đến từ cột buồm xuống. Nhưng trên cột buồn kia tối đen trống rỗng không hề có bóng người.

- Nữu Nữu.

Hắn cúi đầu thở dài một tiếng.

……………..

Trong thành Giang Đô mấy tên kỹ sĩ phi ngựa dừng lại trước tòa nhà lớn. Một gã thanh niên trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, chạy lên bậc cửa gõ vào cửa chính. Nơi này chính là đại môn của Thái Thú Giang Đô Trương Vân Dịch. Cửa vừa mới mở người gác cổng nhận ra ngay kẻ tới.

- A là Công tử đã tới.

- Cha ta có ở đó không?

- Có, mời Công tử vào.

Tên thanh niên trẻ tuổi đúng là Trương Vân Mịch – đứa con cả của Trương Khải. Y phụng lệnh ông nội đến Giang Đô đưa tin, y nhanh chân bước vào phủ, hướng về phía thư phòng của phụ thân.

Trong thư phòng, Trương Vân Mịch mới nhận được điệp văn của triều đình. Mới nhậm chức Ngự Sử Đại Phu Dương Nguyên Khánh đến thị sát thủy vận. Tin ấy làm cho y sửng sốt hồi lâu. Dương Nguyên Khánh sắp tới, người này chả phải là võ tướng sao? vậy hắn đến Giang Nam làm cái quái gì?

Ấn tượng của Dương Mịch với Dương Nguyên Khánh chính là thiên hạ đệ nhất tiễn, thành Đại Lợ, khai thác Tây Vực. Những cái khác hắn không biết, hắn còn biết là vụ án Hạ Nhược Bật là do Dương Nguyên Khánh dẫn ra khiến cho quý tộc Quan Lũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Trương Vân Mịch nghĩ mãi cũng không rõ Dương Nguyên Khánh đến Giang Đô làm cái quái gì. Tuy nhiên là hắn đến thị sát thủy vận, y cũng phải cẩn thận một chút, phải khống chế hai hãng thuyền không cho chúng làm gì quá đáng được.

Lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Có người liền bẩm báo:

-Trương công tử tới

-A!

Trương Vân Dịch vui mừng ra mặt, con gã đến đây sao? Gã vội đứng lên vẫy lại:

-Mau vào đi.

Trương Khải đi đến, hắn quỳ hai đầu gối xuống, gập đầu trước phụ thân.

-Mau đứng lên

Trương Vân Dịch vội nâng đứa con dậy, cười nói:

-Làm sao con lại có thời gian đến Giang Đô thế?

-Hồi bẩm phụ thân, là ông nội lệnh con đến Giang Đô, có việc quan trọng ạ.

Trương Khải lấy ra bức thư của ông nội y đưa cho phụ thân:

-Phụ thân xin xem thư trước.

Trương Vân Dịch cầm bức thư chậm rãi ngồi xuống. Y cũng đã đoán ra một phần manh mối, hẳn là chuyện này có liên quan đến lần thị sát này của Trương Nguyên Khánh.

Y mở bức thư ra xem cẩn thận một lượt, sắc mặt dần dần ngưng lại. Bức thư mà phụ thân y viết rất dài. Đem chuyện đấu tranh ở triều đình đã xảy ra trước đây không lâu kể lại tỉ mỉ một lượt. Trương Vân Mịch ám ảnh thất kinh, lẽ nào Dương Nguyên Khánh lại lợi hại đến như vậy?

-Ông nội con còn nhắn nhủ gì không?

Trương Vân Mịch gấp thư vào liền hỏi.

Trương Khải gật gật đầu:

-Ông nội nói Dương Nguyên Khánh rất giỏi trong việc nắm bắt điểm yếu của đối phương để giành thế chủ động. Ông nội nhắc phụ thân tạm thời dừng việc làm ăn ở Giang Nam lại.

-Còn nữa..

-Còn gì nữa?

Dương Vân Mịch nhìn chăm chú vào đứa con trai.

-Ông nội nói phụ thân nên tiện hạ thủ vi cường! (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)