Trương Cẩn cả kinh:
- Không thể nào! Ông ta làm như vậy có lợi gì?
- Nói không chừng ông ta muốn đục nước béo cờ?
Nguyên Thọ:
- Ngài không phải nói Lý Uyên người này miệng nam mô bụng bồ dao găm sao? Thấy ông tay giả bệnh, ta thấy người này có vấn đề, chúng ta cần đi hỏi thử không?
Trương Cẩn sau một lúc trầm ngâm, lại lắc đầu:
- Dù sao chúng ta không có chứng cớ, đến hỏi, sợ mọi người xấu hổ, ngược lại tạo thành ngăn cách không cần thiết.
Lúc này Nguyên Thọ đã không nghĩ tới đối phó với sĩ tộc Sơn Đông gì đó nữa. Gã một lòng nghĩ tới báo thù Dương Nguyên Khánh. Gã muốn biết, rốt cuộc là lời tiên tri của ai bịa đặt, cuối cùng giá họa cho Nguyên gia. Cái này liên quan lợi ích bản thân gã. Bây giờ gã mơ hồ đoán được là Lý Uyên, làm sao gã có thể nhịn được.
- Không sao, ta thử nó một chút.
Gã liền lệnh một thị vệ đứng ở cửa:
- Mời Kiến Thành công tử vào!
Một lát, Lý Kiến Thành lo lắng đi vào. Sau lưng y, Đậu Diễn cũng vào theo. Y rất nặng nghĩa khí, e sợ Lý Kiến Thành chịu chỉ trích bất công gì.
Lý Kiến Thành tiến lên thi lễ:
- Kiến Thành tham kiến hai vị thế bá!
Nguyên Thọ liếc mắt nhìn Đậu Diễn một cái, cười ha hả nói:
- Có một chút chuyện nhỏ muốn hỏi hiền chất.
- Thế bá cứ hỏi, Kiến Thành biết đều trả lời.
- Tốt lắm!
Nguyên Thọ vốn rất bất mãn với Lý Uyên. Gã luôn cho rằng Lý Uyên có trách nhiệm rất lớn đối với cái chết của Nguyên Thượng Ứng cháu trai gã. Là Lý Uyên và Dương Nguyên Khánh hợp mưu giết hại cháu trai. Mặc dù Lý Uyên nhiều lần giải thích, gã vẫn không tin. Nếu không phải nể mặt tộc đệ Nguyên Hoằng Tự, gã vốn sẽ không hòa giải với Lý Uyên. Bây giờ gã cho rằng Lý Uyên có thể ở sau lưng hại mình. Lửa giận trong lòng gã lại cháy lên.
Nguyên Thọ cũng không quanh co, liền hỏi thẳng:
- Lúc Dương Nguyên Khánh đi, nói cảm tạ phụ thân ngươi. Hiền chất có thể nói cho ta biết, cảm tạ của hắn nói, là chỉ cái gì?
Lý Kiến Thành lắc đầu:
- Tiểu chất cũng rất hoang mang, nãy giờ luôn nghĩ chuyện này, có lẽ là chuyện trên quan trường, tiểu chất không hiểu lắm, định trở về hỏi phụ thân.
Lý Kiến Thành lấy cớ không biết, muốn cho qua chuyện này. Nhưng với sự khôn khéo của Nguyên Thọ, y làm sao có thể cho qua.
- Phải không? Hắn nói là trong lòng các người hiểu, mà không phải trong lòng phụ thân ngươi và ngươi hiểu, ta cảm thấy ngươi hẳn là biết.
Nguyên Thọ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Kiến Thành, không hề chớp mắt.
Lý Kiến Thành cười khổ nói:
- Cháu chỉ là dân thường, chuyện của quan trường làm sao cháu biết? Bằng không chính chuyện cung Phần Dương, phụ thân cháu xây dựng, khiến cho hắn cũng có thể miễn trách. Ngoại trừ đó ra, chuyện khác cháu hoàn toàn không biết.
- Không phải chứ, hiền chất.
Nguyên Thọ nhìn chằm chằm Lý Kiến Thành, nham hiểm thâm độc cười nói:
- Sao ta cảm thấy giọng điệu của Dương Nguyên Khánh là đang nói một chuyện khuất tất, chẳng lẽ là lời tiên tri.
Nguyên Thọ đánh ra một quyền thăm dò Lý Kiến Thành. Trên mặt Lý Kiến Thành không chút biểu tình, lắc đầu:
- Cháu không hiểu thế bá nói gì?
Bên cạnh lại chọc giận Đậu Diễn, y là người luyện võ, tính tình nóng nảy, không khỏi giận quát một tiếng:
- Nguyên nội sử, ngài nói xấu người như vậy, ngài có gì chứng minh?
Tiếng y rất lớn, kinh động khách bên ngoài đại đường. Các khách nhân đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều đứng dậy đi tới.
Trương Cẩn vội vàng kéo Nguyên Thọ một cái, bảo gã không được nói nữa. Nhưng làm sao Nguyên Thọ có thể bị một tên tiểu bối quát một tiếng thì sợ đến mức câm như hến. Mặt mũi của gã để ở đâu? Gã đường đường là nội sử lệnh, nội các tể tướng, gia chủ Nguyên thị.
Nguyên Thọ mặt trầm xuống:
- Đậu công tử, việc này không quan hệ với ngươi, mời ngươi đi ra ngoài.
- Nguyên gia chủ, ta tốt xấu gì là khách ngài mời đến. Nếu ngài vô lễ như vậy, ta cáo từ!
Đậu Diễn kéo tay của Lý Kiến Thành:
- Kiến Thành huynh, chúng ta đi!
Y khỏi giải bài, cứng rắn kéo Lý Kiến Thành ra khỏi phòng, bước nhanh ra ngoài. Y lớn tiếng nói với mọi người:
- Nguyên nội sử không hề có chứng cớ, khăng khăng nới lời tiên tri đó là Lý gia bịa đặt. Thực sự là cực kỳ vô lễ. Rượu thọ này không uống cũng được, chúng tôi đi trước.
Y kéo Lý Kiến Thành ra đại sảnh. Lúc này Lý Kiến Thành mới giãy ra khỏi tay của y, thấp giọng nói:
- Đi như vậy thất lễ rồi, sẽ đắc tội người ta.
Đậu Diễn hừ một tiếng, nói:
- Đừng ngu ngốc, bọn họ muốn đi nhảy hố lửa, chúng ta không nhân cơ hội này nhảy ra khỏi thuyền cướp biển, chẳng lẽ còn muốn chôn cùng bọn họ sao? Đi nhanh lên!
Lý Kiến Thành nghĩ tới hoài nghi của Nguyên Thọ, trong lòng y không còn cách nào khác, đành theo Đậu Diễn rời khỏi Nguyên phủ.
Chỉ thấy trong đại đường truyền ra giọng của Độc Cô Khí:
- Giờ đã không còn sớm nữa, ta cũng cáo từ!
...
Trong thư phòng của Dương Nguyên Khánh, Dương Bát Lang đem một sắp tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Công tử, đây là toàn bộ sản nghiệp của Nguyên gia ở kinh thành, tôi điều tra rõ rồi.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận danh sách xem kỹ qua một lượt, rất nhanh tìm được nội dung hắn muốn tìm. Hắn chỉ vào danh sách nói:
- Nội dung trong này, Thôi sứ quân xác nhận qua chưa?
- Buổi chiều thăm Thôi sứ quân, ông nói toàn bộ xác thực.
Dương Nguyên Khánh lại lật hai trang, nhướn mày nói:
- Giá gạo sao biến thành đấu gạo ba trăm tiền, trước khi ta ta đi Y Ngô không phải đã ép giá một đấu gạo xuống một trăm hai mươi tiền sao?
Dương Bát Lang khom người nói:
- Nghe nói có liên quan với Lũng Hữu đánh Thổ Dục Hồn. Lũng Hữu và bên phía Quan Trung giá gạo tăng vọt, giá gạo kinh thành tự nhiên cũng tăng theo. Thôi sứ quân nói, dân chúng kinh thành có chút oán giận.
Dương Nguyên Khánh chỉ là thuận miệng hỏi, hắn gật đầu:
- Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi!
Dương Bát Lang thi lễ, lui xuống. Dương Nguyên Khánh mở tờ tấu chương ra, nhấc bút, tập trung suy nghĩ một chút, liền bắt đầu múa bút thành văn. Viết một bài tấu chương, ngày mai lâm triều, hắn phải đương triều đối chất với Nguyên Thọ. Đây là phong cách của hắn, nếu hắn ở thế chủ động, hắn sẽ liên tục xuất kích, tuyệt không cho Nguyên Thọ có chút cơ hội nghỉ ngơi.
Lúc này, Lục Trà ở cửa nói:
- Công tử, xe ngựa đã chuẩn vị xong.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút, đành buông bút, khi về viết tiếp. Hắn khoác thêm quần áo bước nhanh đi ra ngoài, lại hỏi:
- Phu nhân tình hình thế nào?
Tối hôm qua Bùi Mẫn Thu bị cảm lạnh, nằm cả ngày vẫn không thể rời khỏi giường, làm Dương Nguyên Khánh có chút áy náy.
- Tốt hơn buổi sáng một chút, phu nhân biết ngài bận, bảo ngài đừng lo lắng, phu nhân ngày mai là có thể rời giường rồi ạ.
Thời gian đã khuya, Dương Nguyên Khánh không kịp trở về thăm thê tử, đi thẳng đến ngoại viện, xe ngựa đã chờ lâu, hắn trèo lên xe ngựa, dặn dò:
- Đi phủ đệ của Kinh Triệu Doãn thôi sứ quân.
...
Trong ngự thư phòng, Dương Hùng cùng con trai Dương Sư Đạo đang kể lại tỉ mỉ sự việc xảy ra ở Nguyên phủ tối hôm qua với Dương Quảng. Khi Dương Sư Đạo nói đến Dương Nguyên Khánh yêu cầu quyết đấu với Nguyên gia. Y khẩn trương dừng lại. Nhưng Dương Quảng sắc mặt không chút thay đổi, bất động.
- Quý tộc Quan Lũng phản ứng sao?
Giọng ông lạnh lùng thản nhiên hỏi.
Dương Sư Đạo vội vàng khom lưng nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, quý tộc Quan Lũng cũng không có ai bàn chuyện đối phó Dương Nguyên Khánh và sĩ tộc Sơn Đông, bọn họ chỉ bàn luận phong nguyệt.
Dương Quảng nhìn thoáng qua Dương Hùng:
- Ngươi cho rằng đây là kế sách của ai? Dương Nguyên Khánh hay là huynh đệ Bùi thị?
Dương Hùng nhìn không ra thái độ của Dương Quảng. Từ đầu đến cuối, trên mặt Dương Quảng không có chút tươi cười, cũng không có chút căm tức. Dương Hùng trong lòng một chút hiểu biết cũng không có, chỉ có thể dựa theo cảm giác của chính mình để trả lời, y cẩn thận nói:
- Thần cũng nói không rõ, chỉ là một trực giác. Hai vị Bùi tướng quốc dường như không có ý nghĩ sắc bén như vậy.
Trên mặt Dương Quảng vẫn không có biểu tình gì, ông liếc nhìn Dương Sư Đạo một cái:
- Tiếp tục nói tiếp.
Dương Đạo Sư trong lòng ghen tị. Mặc dù Thánh Thượng đối với Dương Nguyên Khánh là lòng mang bất mãn vẫn là tán thưởng. Loại chú ý này đối với một đại thần này là cực kỳ hiếm thấy. Dương Sư Đạo cùng tuổi với Dương Nguyên Khánh, lại là hoàng tộc, y lại không chiếm được loại chú ý này của Thánh Thượng.
Tuy nhiên Dương Sư Đạo rất thông minh. Trong lòng tuy rằng ghen tị, trên mặt lại không hiển hiện ra, lại không dám biểu hiện ra trong lời nói, lại đem chuyện xảy ra sau này nói một lượt. Dương Quảng cau mày:
- Không thể là lời tiên tri của Lý Uyên bịa đặt. Lý Uyên người này gan nhỏ sợ phiền phức. Ông ta không có can đảm làm chuyện này.
Dương Quảng chắp tay sau lưng đi vài bước rồi nói, hí mắt nhìn trần nhà, sau một lúc chậm rãi nói:
- Không chừng là Nguyên Thọ muốn để Lý Uyên buộc tội chuyện Dương Nguyên Khánh giết Nguyên Thọ Ứng. Lý Uyên liền ngã bệnh. Dương Nguyên Khánh chắc là vì chuyện này tạ ơn Lý Uyên.
Dương Hùng vội vàng tiếp lời:
- Hẳn là giống với suy đoán của bệ hạ, chỉ là Dương Nguyên Khánh nói mập mờ, rất dễ làm người ta hiểu lầm.
- Hừ!
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng:
- Đó là hắn cố ý, đó chính là khơi mào lòng nghi ngờ của Nguyên Thọ.
Dương Hùng vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt cười nịnh nói:
- Bệ hạ anh minh! Vi thần tự hổ thẹn không bằng. Bệ hạ, nếu quý tộc Quan Lũng không thể liên hợp. Chuyện này chắc là có thể kết thúc chứ!
- Không!
Dương Quảng nhẹ lắc đầu:
- Nếu Dương Nguyên Khánh đánh xong Y Ngô còn muốn đánh Xử Nguyệt. Cho nên dựa theo tính cách của hắn, chuyện này chưa kết thúc.
Nói tới đây, trên mặt Dương Quảng lộ ra vẻ mặt duy nhất, đó chính là cười lạnh đầy thâm sâu:
- Cho nên đấu tranh thật sự hẳn là vào buổi lên triều sáng sớm ngày mai, trẫm rất mong chờ!
Canh năm chưa đến, bóng tối vẫn nặng nề. Dương Nguyên Khánh lặng lẽ rời khỏi giường. Hắn rất cẩn thận, cố gắng không kinh động đến thê tử, nhưng tiếng mặc quần áo vẫn làm Bùi Mẫn Thu tỉnh giấc.
- Phu quân, chàng làm gì sớm thế này.
Bệnh cúm của Bùi Mẫn Thu còn chưa hết, giọng có chút khò khè.
- Sáng hôm nay ta muốn tham gia lâm triều.
- Không phải chàng có thể nghỉ ngơi ba ngày sao?
- Sáng nay lâm triều phải bàn bạc bố trí quận ở Tây Vực, ta phải tham gia. Hôm qua giám nội điện đã đưa tới triều điệp.
Dương Nguyên Khánh thấy thê tử đứng dậy, vội vàng giữ cô lại:
- Nàng tiếp tục nghỉ ngơi, ta sửa soạn chút thì được rồi, bảo Lục Trà giúp ta chải đầu.
- Thế sao được, nữ quan trong cung nói cho thiếp biết, triều yết là đại lễ, mất dáng vẻ trong điện Ngự sử cũng bị buộc tội, hay là để thiếp giúp chàng nhé.
Bùi Mẫn Thu giãy nẩy rồi ngồi dậy, mặc y phục. Dương Nguyên Khánh sờ lên trán cô một cái, đã không còn nóng như ngày hôm qua.
Mẫn Thu hé miệng cười nói:
- Đã khỏi rồi, hôm qua nằm cả ngày, xương cốt nằm đến phát đau, dậy đi lại một chút cũng tốt.
Trời đen như mực, đang là lúc bóng đêm đen nhất. Nhưng các phường ở kinh thành đã có các ngọn đèn điểm sáng. Đây cũng là lúc các quan viên chuẩn bị tham gia lâm triều. Lâm triều là một chuyện vô cùng khổ sở của quan triều kinh thành. Giờ mẹo một khắc (khoảng năm giờ) bắt đầu triều hội. Nhưng đối với các quan viên, ít nhất canh năm đã phải dậy. Nếu triều hội có chuyện, còn phải dậy sớm hơn. Sở dĩ lâm triều vào buổi sớm, cũng vì để không ảnh hưởng công việc thường ngày của ban ngày.
Dương Nguyên Khánh chải chuốt một chút, liền đi ra cửa. Tối hôm qua hắn đã nhận được một văn điệp trong điện, hôm nay phải triệu nghị bố trí quận Đình Châu. Yêu cầu hắn lấy thân phận tổng quản Ngọc Môn Đạo tham gia dự thính, lúc chuẩn bị hội triều bàn bạc riêng.
Dương Nguyên Khánh không có ngồi xe ngựa, mà hắn dẫn bảy tên thiết vệ của hắn cưỡi ngựa đi. Vừa ra khỏi cửa, nghe thấy phía sau có người gọi hắn:
- Nguyên Khánh!
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau hơn mười người hộ tống một chiếc xe ngựa hối hả chạy tới. Trên thùng xe treo một cái lồng đèn, phát ra ánh sánh màu hồng. Phía trên dùng mực đen viết ba chữ “Thái Phó Dương”. Đây cũng có chút giống với cách gọi Dương Tố tổ phụ của hắn “Dương Thái Phó”. Nhưng Thái phó đó là thượng thư Tả Phó Xạ, còn thái phó này lại là chỉ Thái Phó Tự.
Đây là chiếc xe ngựa của Dương Nghĩa Thần. Dương Nghĩa Thần đảm nhiệm Thái Phó Tự Khanh, cũng được các triều thần gọi là Dương thái phó. Cho thấy sức ảnh hưởng của Dương Tố đã giảm sút.
Xe ngựa đi chậm bên cạnh Dương Nguyên Khánh và cùng đi với hắn.
- Nguyên Khánh, ngươi trở về hôm trước à!
Dương Nghĩa Thần cười nói.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, áy náy nói:
- Sau khi trở về luôn bận rộn, cũng không có thời gian đi tham hỏi thế thúc.
Dương Nghĩa Thần trêu ghẹo cười nói:
- Ta biết, trưa hôm qua không phải ngươi bận đánh gãy chân Dương Mẫn sao?
Y không kìm nổi mà hơi mỉm cười. Dương Nghĩa Thần là cấp dưới cũ của Dương Tố. Lại cùng Dương Nguyên Khánh chiến đấu với Đột Quyết. Kề vai chiến đấu trong trận đấu dẹp Dương Lượng. Giao tình thâm sâu. Y đối với Dương Nguyên Khánh cũng đặc biệt quan tâm.
- Nguyên Khánh, lời tiên tri quả thật là Nguyên Thọ gây ra sao? Ta là nói, ngươi có chứng cứ gì không?
Ánh mắt thân thiết của Dương Nghĩa Thần đang nhìn Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh lắc đầu, cười khổ nói:
- Chuyện này không thể có chứng cớ. Nhân chứng khó khăn tìm được cũng bị Dương Mẫn giết chết. Cháu biết là Nguyên Thọ gây ra, cũng không có cách nào.
Dương Nghĩa Thần khẽ cau mày:
- Cái này có chút phiền phức. Hôm nay triều hội phải nghị luận chuyện này. Nếu không có chứng cứ, chuyện này không chừng không giải quyết được gì.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, vội vàng nói:
- Nhưng văn điệp cháu nhận được không có đề tài nghị luận này.
Nội dung hội triều mỗi ngày chia làm hai loại. Một loại là đề tài thảo luận cố định, do hoàng đế trước một ngày hội triều quyết định. Thông thường đều là chọn một hai chuyện quan trong từ trong tấu chương, để mọi người bàn bạc. Điện trung giám hội sự sẽ phát thiệp cho đại thần, để mọi người có chuẩn bị. Một chuyện khác là vấn đề thảo luận lúc lâm triều, bình thường là chuyện xảy ra đột xuất, nhưng phải do chủ quản bộ tự đề ra, không được vượt cấp thượng tấu.
Dương Nghĩa Thần cười:
- Không chừng đây là vấn đề nghị luận vừa mới thêm vào. Ta cũng chỉ là nghe nói, không chắc chắn.
Dương Nguyên Khánh biết Dương Nghĩa Thần là lớn lên trong cung, là nghĩa tôn của Dương Kiên. Y có quan hệ ở trong cung, biết được tin này cũng không có gì là lạ.
Dương Nghĩa Thần lại hạ giọng nói:
- Ta cảm thấy chuyện này là Thánh Thượng mượn đề tài để nói chuyện của mình, không chừng là muốn nghiêm cấm lời tiên tri.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, hắn cảm nhận được dụng ý của Dương Quảng cũng không chỉ như vậy.
Lúc này, bọn họ đã nhanh tới Đoan môn, cũng chính là cổng hoàng thành. Các quan viên thượng triều xung quanh bắt đầu lục tục đến nhiều dần. Ánh mắt Dương Nghĩa Thần sắc bén. Y thấy phía sau một chiếc xe ngựa hối hả đuổi theo, liền nói với Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Nguyên Khánh, không chừng chiếc xe ngựa phía sau đó là phụ thân của ngươi, ta đi trước.
Dương Nghĩa Thần tuy là cấp dưới cũ của Dương Tố. Nhưng quan vệ của y với Dương Huyền Cảm không sâu lắm. Hơn nữa Dương Quảng chèn ép gia tộc Dương thị. Đây là bí mật công khai trong triều. Rất nhiều cấp dưới cũ của Dương Tố cũng không dám tiếp cận Dương gia. Dương Nghĩa Thần là trọng thần triều đình. Phương diện này y càng thêm cẩn trọng.
Xe ngựa của Dương Nghĩa Thần chạy nhanh bỏ đi. Dương Nguyên Khánh lại thả ngựa chạy chậm. Hắn không thể giống Dương Nghĩa Thần làm bộ không nhìn thấy. Đây dẫu sao cũng là phụ thân của hắn.
Xe ngựa của Dương Huyền Cảm chạy nhanh tới, dừng lại trước mặt Dương Nguyên Khánh. Trong cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt dài gầy của Dương Huyên Cảm cười nói:
- Nguyên Khánh, hôm nay không nghỉ ngơi sao?
Dương Nguyên Khánh thi lễ trên ngựa:
- Nhận được điệp văn Điện Trung Giám. Hôm nay trong triều phải hội nghị chuyện bố trí quân ở Tây Vực, cho nên cũng phải tham gia triều hội.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh rơi vào một quan viên cưỡi ngựa phía sau, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Ánh sáng của đèn lồng chiếu vào mặt y. Mặt mày bộ dạng giống như Trịnh phu nhân. Đây là Dương Tuấn con cả của Dương Huyền Cảm. Dương Nguyên Khánh đã gần mười năm không có nhìn thấy y. Dương Tuấn cuối cùng vì biện hộ cho Tiêu hoàng hậu, được bổ nhiệm làm Lễ bộ lang trung.
Trong ấn tượng của Dương Nguyên Khánh, Dương Tuấn trước giờ đều rất lạnh lùng nghiêm túc, trịnh trọng. Không giống như đệ đệ Dương Vanh. Hơn nữa y cũng làm huyện lệnh Thượng Đảng năm sáu năm, có chút kinh nghiệm, y thăng làm Lễ bộ lang trung, cũng là danh chính ngôn thuận.
Dương Nguyên Khánh thi lễ với y:
- Đại ca, lâu ngày không gặp!
Dương Tuấn khẽ gật đầu, y chịu ảnh hưởng sâu của mẫu thân, cũng không thích đệ đệ Dương Nguyên Khánh này. Chẳng qua là y không biểu hiện phản cảm rõ ràng như Dương Vanh. Dù sao cũng là trưởng tôn, lại theo thầy đại nho Vương Thông, có tính kiềm chế nhất định.
- Nguyên Khánh, sau khi ngươi trở về nên tới thăm phụ thân trước.
Mặc dù kiềm chế, nhưng trong khẩu khí của y có một loại lãnh đạm không thể che dấu.
Dương Nguyên Khánh lúc này đã tôi luyện rất nhiều, tăng lên theo tuổi. Không còn giống như lúc còn trẻ vui giận chỉ hiện ra một vẻ mặt. Ý chí của hắn càng thêm kiên định, mâu thuẫn càng thêm sắc bén. Chỉ là ẩn chứa rất sâu trong lòng, không nhìn thấy trên mặt.
Hắn hơi thấp người cười nói:
- Đệ vừa trở về, bận nhiều chuyện, rảnh rỗi nói sau nhé!
- Vậy lúc này rảnh? Giọng điệu của Dương Tuấn có chút nghiêm khắc, truy hỏi hắn.
Dương Nguyên Khánh vẫn ôn hòa nói:
- Không phải đệ có chuyện không rảnh, mà là đệ không muốn phá hỏng tình cảm mẹ con các người. Đại ca, huynh không hiểu sao?
Mặc dù giọng điệu rất bình thản, nhưng lời nói của hắn lại như kim châm vào máu, làm Dương Tuấn không trả lời được. Dương Huyền Cảm thở dài trong lòng, hết sức dịu dàng nói:
- Nguyên Khánh, phía mẫu thân con, ta sẽ thuyết phục bà. Hôm nay con đến ăn cơm, tiện thể dẫn theo thê tử, không thành vấn đề chứ!
Dương Nguyên Khánh trầm lặng một hồi lâu, thản nhiên hỏi:
- Phụ thân, từ sau năm Khai Hoàng thứ mười một, phụ thân trở về qua Dĩnh Châu chưa?
Sau một hồi lâu Dương Huyền Cảm không nói ra lời. Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại, không để ý đến Dương Huyền Cảm, đi thẳng về hướng hoàng thành. Dương Huyền Cảm kinh ngạc nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Mặc dù Dương Nguyên Khánh còn gọi ông là phụ thân, nhưng trong lòng ông rõ, ông đã mất đứa con trai này rồi.
....
Giờ mẹo một khắc, một tiếng chuông trong tuyên chính đại điện vang lên. Dương Quảng thiên tử Đại Tùy ngồi lên long tháp. Hội triều chính thức bắt đầu, tất cả quan viên cuối chào bái kiến:
- Tham kiến Hoàng thượng vạn tế vạn vạn tuế!
Dương Quảng khoát tay chặn lại:
- Các vị ái khanh miễn lễ bình thân, hội triều bắt đầu đi!
Hội triều do Độc Cô Lăng Vân thiếu giám nội cung chủ trì. Độc Cô Lăng Văn mặc dù là họ Độc Cô, nhưng cũng không phải là người của gia tộc Độc Cô. Phụ thân y Độc Cô Giai từng là thân binh gia tướng Độc Cô Tín, ban thưởng cho họ Độc Cô. Nhưng gia tộc của y và Độc Cô thị quan hệ rất gần, thuộc nửa Độc Cô thị.