Nguyên Thọ chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, tâm loạn như ma. Tốc độ cùng thủ đoạn phản kích của Dương Nguyên Khánh khiến y không kịp chuẩn bị, trong phút chốc đã làm đảo lộn kế hoạch của y, hơn nữa con trai của y còn bị đánh trọng thương, khiến cho lòng y như bị mất máu.
- Nhị lão gia đến rồi!
Theo tiếng hô lớn của quản gia, đệ đệ Nguyên Tắc của Nguyên Thọ vội vàng đi vào sân. Nguyên Tắc là Thiếu khanh của Đại Lý Tự, có chút quan hệ với nha phủ Kinh Triệu, y nhận ủy thác của Nguyên Thọ đến phủ Kinh Triệu tìm hiểu tin tức. Tinh thần Nguyên Thọ chấn động, vội vàng đi nghênh đón.
- Phủ Kinh Triệu nói thế nào?
- Bọn họ không chịu thả người, nói giết người nên phải điều tra.
Nguyên Thọ nhất thời giận dữ:
- Chẳng phải người chết chỉ là một gã ăn mày? Lẽ nào còn muốn con trai của ta đền mạng?
Y nổi giận đùng đùng đi ra ngoài:
- Ta đi tìm Thôi Bá Túc!
Nguyên Tắc cuống quýt ngăn y lại:
- Đại ca, sự tình không hề đơn giản như vậy, không phải vì giết gã ăn mày, mà là Mẫn nhi đã giết chết nhân chứng.
Nguyên Thọ dừng bước, hơi lạnh bốc lên từ bàn chân của y, đây mới chính là chuyện chết người. Y dần dần tỉnh táo, bắt đầu lĩnh giáo phong cách của Dương Nguyên Khánh. Từ một chuyện có vẻ như không có liên can gì đến nhúng tay vào lời tiên tri, vừa hạ thủ đã cuốn y vào lốc xoáy.
Y nhớ lại lời Trương Cẩn đã nói, Dương Nguyên Khánh rất giỏi lợi dụng một chút sự kiện đột phát hoặc là nắm bắt nhược điểm của đối thủ, sau đó thông qua một vài âm mưu mà giành thắng lợi…
Tuy y hiểu lời của Trương Cẩn, nhưng không ngờ chuyện lại xảy ra nhanh chóng và dồn dập đến vậy. Hơn nữa là ai đã tạo ra lời tiên tri kia, y hiện tại bắt đầu hoài nghi tất cả đều do Dương Nguyên Khánh gây nên, đặt ra một cái bẫy để con trai của mình chui vào.
Nguyên Thọ nghĩ đến con trai, y lại chấn động mãnh liệt. Hai chân của Nguyên Mẫn đã bị đánh gãy, sao còn có thể ở trong ngục giam?
Nguyên Thọ sốt ruột trong lòng, gấp gáp bước ra ngoài, Nguyên Tắc ở sau lưng truy hỏi:
- Đại ca, vậy hội nghị tối nay tính sao đây?
Nguyên Thọ tâm loạn như ma, kế hoạch của y đã hoàn toàn bị đảo lộn, cuộc họp tối nay có thể nói gì được nữa?
Y lại thả chậm bước chân, hay là dời hội nghị vào ngày khác? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị chính y bác bỏ. Nếu dời lại sẽ đả kích sĩ khí nặng nề, hơn nữa còn là tiệc mừng thọ, thiệp mời đã phát ra hết. Y chỉ có thể thở dài nói:
- Hội nghị tối nay diễn ra bình thường. Nếu có người tới hỏi, cứ nói là kế của Dương Nguyên Khánh, bảo mọi người đừng tin.
Nói xong, y vội vã đi về phía nha phủ Kinh Triệu, bất luận thế nào y cũng muốn bảo lãnh con trai của mình ra để trị thương.
Y vừa ra đến cửa liền thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước bậc thềm, Trương Cẩn đang bước ra từ trong xe ngựa.
- Phổ Đài huynh!
Nguyên Thọ đến nghênh tiếp:
- Ta đang muốn đến nha phủ Kinh Triệu.
Trương Cẩn nhìn lướt qua y liền khẽ gật đầu:
- Vậy cùng đi thôi!
Trương Cẩn quay lại xe ngựa, Nguyên Thọ cũng theo vào trong. Xe ngựa khởi hành, nhanh chóng hướng về chợ Phong Đô.
Trong xe ngựa, vẫn là Trương Cẩn mở lời trước:
- Nguyên huynh, huynh nói thật cho ta biết, lời tiên tri của Dương Nguyên Khánh là do huynh gây ra phải không?
Nguyên Thọ lắc đầu:
- Chuyện đến nước này ta cũng không giấu huynh, quả thực không phải do ta làm. Ta không biết là do ai gây nên, ta hoài nghi không biết có phải Dương Nguyên Khánh tự bịa đặt để giăng bẫy hay không?
Trương Cẩn trầm tư một lát rồi phủ nhận suy đoán của Nguyên Thọ:
- Không thể là hắn, lời tiên tri này rất nguy hiểm, nếu Thánh thượng tin vào thì làm thế nào? Hắn không thể tự đào hố chôn mình, chỉ có thể nói là hắn lợi dụng lời tiên tri này để cắm ngược lên đầu chúng ta. Có thể xem đây là phong cách nhất quán của hắn, ra đòn bất ngờ, tấn công khi không phòng bị, đây là sơ suất của chính chúng ta.
Nguyên Thọ thở dài:
- Quả thật là ta đã sơ suất. Ta nên nói rõ với Nguyên Mẫn rằng lời tiên tri không liên quan gì đến ta, như thế thì nó sẽ không giết tên ăn mày đó. Nó có lòng muốn cứu cha nhưng lại trúng gian kế của Dương Nguyên Khánh.
Trương Cẩn lại nghĩ đến chuyện khác. Y đang nghĩ đến Thôi Bá Túc, rất rõ ràng, trưa nay Thôi Bá Túc phối hợp với Dương Nguyên Khánh với tốc độ cùng thủ đoạn nhanh nhất, hơn nữa còn khiến chuyện nhỏ xé ra to. Nghe nói quan hệ cá nhân giữa Thôi Bá Túc này với Dương Nguyên Khánh rất tốt, điều này khiến Trương Cẩn có chút nghi ngờ. Suy cho cùng, Thôi Bá Túc đang dựa vào quan hệ cá nhân để trợ giúp Dương Nguyên Khánh hay là sĩ tộc Sơn Đông đã nhúng tay vào.
Nghĩ đến đây, Trương Cẩn từ tốn nói:
- Chức quan doãn Kinh Triệu của Thôi Bá Túc là mấu chốt cực kỳ quan trọng. Y có thể nói trắng thành đen, chuyện bé xé ra to, biến chuyện lớn thành nhỏ. Dương Nguyên Khánh có y trợ giúp như hổ thêm cánh, trước tiên chúng ta phải diệt trừ Thôi Bá Túc.
- Phổ Đài huynh, trước tiên cứ tiến hành từng bước một! Việc cấp bách là phải xử lý thỏa đáng chuyện trước mắt.
Giọng nói của Nguyên Thọ có chút bất mãn.
Trương Cẩn bật cười, y có thể hiểu Nguyên Thọ đang lo lắng cho con trai của mình, liền an ủi Nguyên Thọ:
- Sự tình vẫn chưa đến hồi xấu nhất, chúng ta không thể để hắn dắt mũi. Thật không dám giấu, vừa nãy ta mới đến gặp Thánh thượng, ta muốn nói với Thánh thượng, lời tiên tri không hề liên quan đến huynh, Mẫn nhi chỉ vì hiểu lầm nên mới giết chết nhân chứng.
- Vậy Thánh thượng nói sao?
Nguyên Thọ hỏi có chút khẩn trương.
Trương Cẩn lắc đầu nói:
- Thánh thượng không chịu gặp ta. Ta bắt gặp Dương Nguyên Khánh, Thánh thượng cũng không chịu gặp hắn. Nguyên huynh, huynh thấy trong chuyện này có gì kỳ lạ không?
Nguyên Thọ nghĩ ngợi rồi nói:
- Ý của Phổ Đài huynh là Thánh thượng không muốn quan tâm đến việc này?
Trương Cẩn cười có chút cay đắng:
- Nói chính xác là ngài ấy không muốn biểu lộ thái độ, để hai bên tiếp tục chém giết!
Việc ẩu đả phát sinh ở tửu quán vào buổi trưa sau cùng đã bị Hoàng đế biết được, là do một bản tấu sớ của quan doãn Kinh Triệu Thôi Bá Túc. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, Thôi Bá Túc đã chỉnh lý lại chuyện này rõ ràng rành mạch. Khẩu cung của thị vệ cung đình, chứng cứ của ca cơ, tiểu nhị và các thực khách, tiền căn hậu quả, ước chừng đã viết khoảng mấy ngàn chữ.
Sự tình rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh tìm được gã ăn mày đầu têu lan truyền lời tiên tri, mọi việc đều do Nguyên gia làm, song lại bị Nguyên Mẫn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ. Vì vậy hai bên ra tay ẩu đả, Nguyên Mẫn bị Dương Nguyên Khánh đánh gãy hai chân.
Tuy Dương Quảng bận rộn việc triều chính nhưng y vẫn cẩn thận đọc qua một lượt bản tấu chương này, xem sơ qua khẩu cung và chứng cứ. Sau cùng không khỏi lắc đầu, binh quý thần tốc, Dương Nguyên Khánh hiển nhiên hiểu rõ tận cốt tủy. Ngày hôm sau đã ra tay nhanh như sấm chớp, lập tức nắm thế chủ động, mà vướng mắc của Nguyên gia liên quan đến việc quý tộc Quan Lũng có đoàn kết hay không, kết quả lại lâm quá sâu vào thế bị động.
Bất luận lời tiên tri có phải do Nguyên Thọ truyền hay không thì Dương Quảng cũng không thể nói rõ. Trừ khi Nguyên Thọ có thể tìm thấy người đứng sau màn này, bằng không y rất khó tự bào chữa cho mình, nếu không phải do Nguyên Thọ làm thì tại sao con trai của y lại diệt khẩu.
Biểu hiện của Nguyên Thọ khiến Dương Quảng có chút thất vọng. Trò vui mới vừa mở màn, Nguyên Thọ liền bị Dương Nguyên Khánh giáng một gậy xuống đầu. Cứ xem thử bọn họ đấu nhau như thế nào, trong mắt Dương Quảng tràn đầy hứng thú.
Vào lúc hoàng hôn, hơn mười tên tùy tùng hộ vệ xe ngựa của Thôi Bá Túc từ từ dừng lại trước cửa Bùi phủ. Năm nay Thôi Bá Túc chừng hơn bốn mươi tuổi, xuất thân từ Thôi thị ở Thanh Hà, Thôi lão phu nhân – thê tử của Bùi Củ chính là tộc cô của y.
Tương đối liên quan đến sự cường thịnh của quý tộc Quan Lũng thời vương triều Tùy, thế lực của sĩ tộc Sơn Đông trong triều đình trung ương khá yếu ớt. Nguyên nhân có một số phương diện, một phương diện chính là vương triều Tùy xem nhẹ nho học, phế bỏ chế độ cửu phẩm trung chính mà sĩ tộc Sơn Đông dựa vào để sinh tồn, khiến sĩ tộc Sơn Đông mang lòng bất mãn, giáo dục mà không nguyện theo chính trị.
Mặt khác, biến cố phát sinh ở Hà Âm vào mấy chục năm trước, Nhĩ Chu Vinh hầu như đuổi cùng giết tận sĩ tộc Sơn Đông trong triều đình Bắc Ngụy, khiến các thế gia danh vọng của sĩ tộc Sơn Đông bị thiệt hại nghiêm trọng, mấy chục năm rồi vẫn chưa thể khôi phục nguyên khí.
Nhưng nguyên nhân chủ chốt nhất lại là vương triều Tùy, là sự kéo dài của Bắc Chu, do việc kiến lập thế lực Quan Lũng của Vũ Văn Thái mà sĩ tộc Sơn Đông chủ yếu dốc sức vì Bắc Tề của Cao Hoan. Dương Kiên đoạt vị bất chính, y cần sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, vì thế hơn chín phần quan viên trong triều đình trung ương đều đến từ thế lực Quan Lũng, hơn nữa quân đội hầu như đều bị thế lực Quan Lũng khống chế.
Sự không tin tưởng của Hoàng đế Dương Kiên, sự xa lánh của quý tộc Quan Lũng gần như khiến sĩ tộc Sơn Đông không còn đất dụng võ trong triều đình, chỉ có thể thông qua sự kéo dài của chế độ cửu phẩm trung chính, phân bố rộng rãi trong quan phủ địa phương.
Tuy sau khi yên vị Dương Quảng ra sức nâng đỡ sĩ tộc Sơn Đông đối kháng với quý tộc Quan Lũng, không tiếc để cho hai người họ Bùi ở Văn Hỉ xuất hiện trong Tể tướng nội các. Nhưng suy cho cùng Dương Quảng chỉ mới đăng cơ được vài năm, thế lực của sĩ tộc Sơn Đông trong triều vẫn còn rất yếu, giống như Vương thị ở Thái Nguyên, Lư thị ở Phạm Dương, Thôi thị ở Bác Lăng không hề đảm nhiệm chức quan cao trong triều đình.
Sự nổi lên của Thôi Bá Túc cũng là ngẫu nhiên. Nếu không phải vì chuyện của Tề vương thì y chỉ là Thiếu doãn Kinh Triệu. Chính là Tề vương đã giáng cho Thôi Bá Túc một cái tát thì đã thay đổi cuộc đời của y.
Thôi Bá Túc còn có một người huynh đệ là Thôi Quân Túc cũng làm quan trong triều đình, đảm nhiệm chức Yết giả tư triều, đầu năm đã từng đi sứ đến Tây Đột Quyết.
Thôi Bá Túc bước xuống xe ngựa. Từ xa, y trong thấy có vài kẻ khả nghi ở chỗ rẽ, Bùi Củ đúng lúc lại ra nghênh đón. Bùi Củ chính là dượng của Thôi Bá Túc, vốn là hậu thuẫn trong triều của y, hiện tại còn là đồng minh của y.
- Cháu xin tham kiến dượng!
Thôi Bá Túc kính cẩn thi lễ, Bùi Củ cười nói ha hả:
- Ta biết cháu hôm nay sẽ đến đây, đang đợi cháu đó!
- Dượng, nhìn ở bên kia!
Thôi Bá Túc lại nhìn về phía mấy kẻ khả nghi kia. Bùi Củ liếc qua mấy kẻ đó một lượt, cười lạnh một tiếng nói:
- Đã năm, sáu ngày rồi vẫn luôn giám thị phủ đệ của ta. Xem ra là người của Nguyên gia, mặc kệ bọn chúng đi.
Bùi Củ mời Thôi Bá Túc đến thư phòng. Thị nữ dâng trà cho bọn họ, Bùi Củ có chút sốt ruột hỏi:
- Chuyện ban trưa là như thế nào, kể cho ta nghe.
Bùi Củ cũng được nghe nói về chuyện trưa nay. Trước đó Bùi Củ không biết, chuyện này khiến y khá kinh ngạc, cũng càng chú ý hơn.
Thôi Bá Túc áy náy nói:
- Vốn dĩ nên bẩm báo trước với dượng nhưng thời gian khá cấp bách. Nửa canh giờ trước khi xảy ra chuyện, Nguyên Khánh mới tìm đến cháu.
Thôi Bá Túc kể tường tận chuyện xảy ra vào buổi trưa, Bùi Củ nheo mắt lắng nghe, không ngừng suy xét sơ hở có thể xuất hiện trong đó. Y đương nhiên biết chuyện này chính là Dương Nguyên Khánh chủ động ra tay, lợi dụng trọn vẹn nhược điểm trong tính cách và chức quyền của Thôi Bá Túc, xuất binh thần kỳ khiến Nguyên Mẫn mắc bẫy. Có thể ngăn cũng có thể thêm vào, nhưng chung quy thời gian cấp bách, Bùi Củ lại càng quan tâm đến sơ hở có khả năng xuất hiện trong chuyện này, nếu có sơ hở thì y phải kịp thời lấp vào.
- Tên ăn mày đầu têu bị giết kia rốt cuộc là ai? Có thật là người lan truyền lời đồn chứ?
Sự cẩn thận của Bùi Củ khiến y phát hiện ra manh mối. Dương Nguyên Khánh mới đến từ trưa hôm qua, sao hắn có thể tìm thấy kẻ lan truyền nhanh đến thế?
Thôi Bá Túc cười khổ một tiếng:
- Đây cũng là chỗ khiến người ta khó lòng tưởng tượng. Sau khi xảy ra chuyện cháu có hỏi lại Dương Nguyên Khánh, cuối cùng hắn thừa nhận đã tốn mười xâu tiền tùy tiện tìm một gã ăn mày trên đường.
Bùi Củ trừng to mắt.