Nói đến đây, Lý Uyên hướng nhìn trái phải, khẽ nói:
- Dương tướng quân biết gần đây có một lời tiên tri bất lợi cho ngươi không?
- Có nghe thấy, không biết là ai đã phát tán ra?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Nếu như bị ta điều tra ra được, ta quyết không tha cho người này.
Trong mắt Lý Kiến Thành nhanh chóng hiện lên vẻ khẩn trương, y quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục nhìn sửa xe. Lý Uyên lại hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng nghe được lời tiên tri này, trong lòng thực sự rất phẫn nộ, triều đình đáng lẽ phải nghiêm trị người bị đặt.
Lý Uyên lại khẽ nói:
- Trong triều có một lời đồn, không biết là thật hay giả, lời đồn tiên tri này là do Nguyên Thọ gây nên.
-----------------------
Trên dưới Bùi phủ bắt đầu bận rộn, hôm nay Mẫn Thu và Nguyên Khánh phải đến ăn cơm chiều, cho dù là cháu gái và cháu rể, nhưng thân phận bọn họ không giống nhau, Bùi phủ vẫn cam đoan đủ trọng đãi với bọn họ, nhất là hôm nay ngày đầu tiên Dương Nguyên Khánh hồi kinh, Bùi gia lại càng không thể chậm trễ.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng trước cửa Bùi phủ, Dương Nguyên Khánh xuống xe ngựa trước, và giúp đỡ Mẫn Thu đi ra. Bùi U cũng ở trong xe, nàng ấy ngượng ngùng để cho Dương Nguyên Khánh đỡ xuống, nên đã tự mình xuống xe.
Sớm đã có môn phòng chạy vào trong phủ bẩm báo, cũng may là, trưởng tôn Bùi gia, Bùi Tấn và thứ tôn Bùi Trứ vừa lúc cũng cưỡi ngựa về phủ. Bùi Tấn là trưởng tôn Bùi Củ con cả của Bùi Văn Tĩnh, đảm nhiệm chức Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, cũng là huynh trưởng của Bùi U. mà Bùi Trứ là thân huynh của Bùi Mẫn Thu, tháng trước vừa mới được lên chức Huyện lệnh huyện Phần Thủy, lần này là vào kinh làm thủ tục thăng chức.
Bùi Tấn và Bùi Trứ tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là tài năng của Bùi gia, ôn tồn lễ độ, trong lòng mang hoài bão.
- Ca ca!
Bùi Mẫn Thu mắt nhìn thấy huynh trưởng Bùi Trứ, kinh ngạc vui mừng hô lên một tiếng. Bùi Trứ có hai muội muội và một đệ đệ, Mẫn Thu chính là út, cũng là muội muội mà y yêu thương nhất, hai người từ nhỏ tình cảm vô cùng thắm thiết. Lần trước khi Mẫn Thu thành hôn, Bùi Trứ vì bận rộn việc trong huyện, mà không thể tới tham gia được.
Huynh muội từ biệt đã hai năm, lúc này gặp lại cực kỳ vui mừng, nhưng Bùi Trứ càng chú ý đến em rể của y, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên trước, cười với Mẫn Thu và Dương Nguyên Khánh và nói:
- Thật là có lỗi, lần trước không thể tới tham dự hôn sự của hai em.
Mẫn Thu vội vàng giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:
- Phu quân, đây là huynh trưởng của thiếp, thiếp đã nói qua với chàng.
Nguyên Khánh vội vàng khom người thi lễ:
- Nguyên Khánh đã gặp qua đại ca!
Bùi Trứ vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói:
- Gọi ta là Trí Văn được rồi, mọi người đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.
Lúc này, Bùi Tấn và muội muội Bùi U nói xong, anh ta tiến lên phía trước, cười nói:
- Nguyên Khánh, đã lâu không gặp!
Bọn họ ở quận Ngũ Nguyên đã gặp mặt qua một lần, khi hôn lễ của Nguyên Khánh, Bùi Tấn cũng có mặt, do đó quan hệ có chút tùy tiện, Nguyên Khánh cũng hướng về phía anh ta hành lễ:
- Mau vào phủ đi! Có gì muốn nói, vào trong phủ hẳn nói tiếp.
Lúc này, Bùi Văn Ý và Vương thị cũng nghe thấy liền đi ra đón, tiếp đón con gái và con rể vào trong phủ.
Trên dưới Bùi phủ được một phen vui mừng, vô cùng náo nhiệt, nhưng trong thư phòng Bùi Củ lại là một tình hình khác, không khí nghiêm túc. Bùi Củ và tộc đệ Bùi Uẩn ý kiến trái ngược nhau, hai người dường như muốn tranh cãi.
Hai người đang thảo luận việc của Dương Nguyên Khánh, thế lực Quan Lũng sắp làm khó dễ Dương Nguyên Khánh. Bọn họ đều nhận thức rất tỉnh táo, nếu như nói tư thù, thì đó cũng chỉ là giữa hai người Dương Nguyên Khánh và Dương Thọ, không đến mức kéo thế lực Quan Lũng liên lụy vào. Điều này rất rõ ràng là Hạng Trang múa kiếm, ý chỉ Bái Công, thế lực Quan Lũng thật sự muốn đối phó chính là Bùi gia, thậm chí toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông, Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ là kíp nổ.
Điểm này hai người bọn họ nhất trí ý kiến, nhưng nên làm như thế nào để ứng chiến với thế lực Quan Lũng, trên chiến thuật cụ thể, ý tưởng của hai người lại một trời một vực. Bùi Củ chủ trương tích cực ứng chiến, Bùi gia trực tiếp châm ngòi chiến tranh, Bùi gia làm chủ, Nguyên Khánh chỉ là phụ, để tránh Nguyên Khánh bị thương. Bùi Uẩn lại chủ trương cho Dương Nguyên Khánh ở phía trước ứng chiến, Bùi gia thậm chí còn cho toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đứng ở phía sau ra sức.
Điều này cũng là hai người Bùi Củ và Bùi Uẩn căn bản đang bất đồng ở chỗ, Bùi Củ hy vọng Dương Nguyên Khánh sẽ trở thành một thành viên của Bùi gia, hy vọng hòa hợp Dương Nguyên Khánh hoàn toàn vào sĩ tộc Sơn Đông, mà Bùi Uẩn thì hi vọng, cùng Dương Nguyên Khánh duy trì khoảng cách nhất định, Bùi gia là Bùi gia, Dương Nguyên Khánh là Dương Nguyên Khánh. Ông ta cho rằng dã tâm của Dương Nguyên Khánh cực lớn, lấy thế lực của Bùi gia chưa chắc đã giữ được hắn, làm không tốt, Bùi gia ngược lại sẽ bị cắn trả lại.
Hai người đều có suy nghĩ của mình, không ai phục ai, bọn họ liền giằng co ở trong thư phòng, lúc này, quản gia ở ngoài cửa bẩm bào:
- Hai vị lão gia, tôn cô gia đã đến rồi.
Bùi Củ thở dài:
- Vậy đi! Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện với hắn, xem thái độ của hắn, sau đó chúng ta mới thương lượng tiếp, tìm một phương án điều hòa.
Bùi Uẩn gật gật đầu, cuối cùng hai bên tất nhiên đều cùng thỏa hiệp một bước, đi nói chuyện với Dương Nguyên Khánh trước, điều này rất tất yếu.
- Đi mời tôn cô gia vào!
Bùi Củ căn dặn một tiếng.
- Chờ một chút!
Bùi Uẩn gọi quản gia lại, y có một ý tưởng, bèn cười nói:
- Không bằng, gọi trưởng tôn và thứ tôn (cháu trưởng và cháu thứ) cùng đến, để đêm nay các vãn bối cùng tham dự đại sự của gia tộc, điều này đối với bọn họ có ích.
Bùi Củ có ba đứa con trai, con cả Văn Tĩnh đảm nhiệm Thái thú quận Bình Nguyên, đứa con thứ ba được cử nhiệm chứa Quận thừa Bành thành, chỉ có đứa con thứ Văn Ý không có nhập sĩ, ở bên cạnh gã, Bùi Củ coi trọng trưởng tôn Bùi Tấn nhất, hết lòng bồi dưỡng. Cho dù gã biết cuộc đấu tranh quyền lực lần này nguy hiểm rất lớn, nhưng quả thực rất có thể rèn luyện người, hơn nữa hai đứa trưởng tôn cũng xấp xỉ tuổi của Nguyên Khánh, để cho tuổi trẻ bọn chúng nhiều giao tình, đối với Bùi gia về lâu dài thì có lợi.
Nghĩ đến đây, gã lập tức căn dặn quản gia ngoài cửa:
- Gọi trưởng tôn và thứ tôn cùng đến đây.
Dương Nguyên Khánh lúc này đang ở bên trong bái kiến lão phu nhân, Bùi Tấn và Bùi Trứ tới thư phòng trước:
- Tham kiến tổ phụ, tham kiến nhị tổ phụ!
- Ngồi xuống đi!
Bùi Củ cười híp mắt cho hai tôn tử ngồi xuống. Bùi Uẩn ra mặt, đơn giản nói cho hai cháu biết việc thế lực Quan Lũng sẽ gây khó dễ với Dương Nguyên Khánh, khiến hai người ngơ ngác nhìn nhau. Đối với chuyện này bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Bùi Tấn ngược lại nghe lời tiên tri gần đây, có liên quan tới Dương Nguyên Khánh, nhưng gã ta cũng không ngờ tới sau lưng lại ẩn chứa một ám đấu.
- Tổ phụ, chúng ta nên ứng đối với Bùi gia như thế nào?
Bùi Tấn có chút lo âu hỏi, gã ta hiển nhiên đã ý thức được, Bùi gia ở trong cuộc đấu tranh này không thể không đếm xỉa tới.
Bùi Củ nhìn bọn chúng, nói:
- Ta cho hai cháu đến, cũng không phải muốn hai cháu tham dự vào việc này, chỉ là cho các cháu nghe và hiểu rõ. Các cháu quan nhỏ chức nhỏ, nhất là không có tác dụng gì, tiếp theo cũng khó mà ngăn cản được thế lực Quan Lũng muốn hạ thủ với các cháu, cho nên các cháu phải cố gắng giữ im lặng. Nếu như cần các cháu nói chuyện, ta tự sẽ biết hỏi các cháu.
Hai người đều không dám nói thêm nữa, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh quấy rầy rồi!
- Vào đi!
Dương Nguyên Khánh đẩy cửa vào, lại phát hiện huynh đệ Bùi Tấn, Bùi Trứ cũng có mặt, không khỏi hơi ngơ ngác. Hắn biết Bùi Uẩn để mình đến vào buổi tối là có việc gì, lại không ngờ được tôn bối (hàng cháu) cũng ở đây, không lẽ Bùi gia muốn cho hai đứa cháu và mình kề vai chiến đấu sao.
Dương Nguyên Khánh không nghĩ nhiều, hắn khom người thi lễ:
- Tham kiến hai vị tổ phụ!
Ừ!
Bùi Củ cười, khoát khoát tay:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi.
Dương Nguyên Khánh cũng ngồi xuống, Bùi Củ cười rồi hỏi:
- Hôm nay gặp Thánh thượng, có được phong thưởng không?
Đi Tây Vực lần này, Bùi Củ thuyết phục được Khế Bật tiến công Thổ Dục Hồn từ phía tây, cũng lập công tích. Thông thường làm quan đến kinh nghiệm lý lịch này rồi, thăng lên một chức cũng rất khó, nhưng lần này, Bùi Củ bị thăng tới Thượng thư hữu bộc, chức quan cũng tăng lên một bậc, nhậm chức chính tam phẩm Kim tử Quang Lộc Đại phu, mà Dương Nguyên Khánh cũng phải được phong thưởng lớn hơn khi mở mang bờ cõi. Mẫn Thu bị phong đến nhất phẩm cáo mệnh, chính là một điềm báo trước, Bùi Củ cảm thấy rất hứng thú.
Dương Nguyên Khánh lại lắc đầu:
- Lần này chỉ là việc thảo luận Tây Vực với Thánh thượng, không có đề cập đến việc phong thưởng.
Bùi Củ ngẩn người ra, sao lại có thể vậy? Bùi Uẩn bên cạnh cười, nói:
- Việc này ta ngược lại có biết một chút, phong thưởng Nguyên Khánh là có, nhưng phải chờ Vũ Văn Thuật hồi kinh mới cùng phong thưởng. Lần này Vũ Văn Thuật và Dương Nguyên Khánh xuất binh đánh tan Thổ Dục Hồn, công tích rất cao, phong thưởng cũng sẽ không ít.
Bùi Củ gật gật đầu, hóa ra là như vậy, gã lại hỏi:
- Vậy thì Thánh thượng còn có gì muốn nói với cháu không?
- Còn nói hai việc, một là chuyện có liên quan đến giết bộ Xử Nguyệt, Thánh thượng muốn cháu giải thích.
Bùi Củ và Bùi Uẩn nhìn nhau, bọn họ biết được việc này chính là Trương Cẩn muốn buộc tội Dương Nguyên Khánh, hai người lập tức để ý, Bùi Củ hỏi:
- Vậy cháu giải thích thế nào?
- Nội chiến khiến Tây Đột Quyết vô lực xuất binh, liền mượn bộ Xử Nguyệt tiến công Y Ngô. Bộ Xử Nguyệt công kích quân Tùy trước, ta theo sau phản kích, điều này ta có chứng cứ xác thực, Thánh thượng đã tiếp nhận rồi, hơn nữa đả phủ quyết tấu chương buộc tội.
- Như vậy là tốt nhất, giảm bớt sự huênh hoang của bọn chúng!
Bùi Củ lại cười, hỏi:
- Vậy chuyện thứ hai là gì?
- Chuyện thứ hai liên quan đến việc lưu truyền ở kinh thành, có liên quan tới việc lời tiên đoán của cháu, Thánh thượng cũng biết rồi, tuy ông ta nói việc này là vô căn cứ, nhưng cháu cảm thấy được, vẫn nhiều ít có chút ảnh hưởng, ông ta đã tỏ thái độ rõ ràng, sẽ không cho cháu đi Tây Vực nữa.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Ta hôm nay trên đường đến Bùi phủ, có gặp phụ tử Lý Uyên.
- Thiếu giám Điện nội Lý Uyên?
Bùi Uẩn hỏi tới.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Chính là người này, Lý Uyên nói cho cháu biết, trong triều có nói, lời tiên tri là do Nguyên Thọ gây nên, Nguyên Khánh muốn hỏi hai vị tổ phụ, trong triều thật sự là có nói vậy chứ?
Bùi Củ nhìn Bùi Uẩn liếc mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, gã ta lắc lắc đầu:
- Đàm luận về lời tiên tri này là việc rất kiêng kị, ít nhất ở trong triều đình không có người dám tùy ý đàm luận, ta chưa nghe qua câu nói vậy, Nhị đệ có nghe qua chưa?
Bùi Uẩn cũng lắc lắc đầu:
- Ta cũng chưa nghe qua, có lẽ là bọn họ lén bàn luận, tuy nhiên nếu như nói là do Nguyên Thọ gây nên, cũng rất có thể.
- Không! Chuyện này không liên quan đến Nguyên Thọ.
Dương Nguyên Khánh quả quyết nói.
- Tại sao?
Bùi Uẩn và Bùi Củ đều có chút khó hiểu, không rõ Dương Nguyên Khánh sao lại khẳng định vậy.
Dương Nguyên Khánh hơi cười lạnh:
- Nếu như thật sự là Nguyên Thọ làm, sự việc sẽ không đơn giản như vậy, ông ta tất nhiên sẽ trù hoạch cẩn thận tỉ mỉ, không chỉ muốn lưu truyền lời tiên tri, hơn nữa còn muốn cho Thánh thượng tin lời tiên tri này, cho nên sẽ mua chuộcChương Cừu Thái Dực, ắt cũng là điều tất nhiên thôi. Với thực lực họ Nguyên, mua chuộc Chương Cừu Thái Dực chưa chắc không làm được, nhưng Thánh thượng cũng không tin tưởng lời tiên tri này, giải thích lời tiên tri bị Chương Cừu hoặc là thuật sĩ khác phủ quyết, ngay cả lời mơ hồ cũng không có, cũng không có người mua chuộc Chương Cừu Thái Dực. Cho nên cháu nắm chắc được bảy phần, điều này không phải là do Nguyên Thọ làm, mà là có người cố ý làm mưa làm gió.
Bùi Củ tán thành, mỉm cười, Dương Nguyên Khánh suy nghĩ cẩn trọng, quả nhiên không sai, Bùi Uẩn nhíu mày:
- Ý của Nguyên Khánh là chỉ Lý Uyên làm, sao lại không nói là do Nguyên Thọ? Nhưng mà y không có lý do nào để làm cả!
Bùi Củ cũng không tán thành là Lý Uyên, gã cười với Nguyên Khánh:
- Có lẽ không phải là Lý Uyên, người này là quan thanh liêm, rất có tiếng tăm, hơn nữa là người trung hậu, gần đây luôn cẩn thận dè dặt. Quan trọng hơn là, trong thế lực Quan Lũng, người này chỉ là một vai phụ, cho dù là thế lực Quan Lũng muốn liên hợp lại đối phó với cháu, y cũng chỉ sẽ nhượng bộ lui binh, ở xa phía sau, tuyệt không thể có việc tiên tri này được. Điều này đối với y trăm hại không lợi gì, hẳn là do người khác gây nên.
Ông ta lại cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh có lẽ không biết, kỳ thực nội bộ quý tộc Quan Lũng, cũng không phải là bền chắc như thép.