Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 313: Dùng trí đoạt Y Ngô




Người Ô Tôn là một dân tộc cực kỳ cổ xưa, vẫn luôn sinh sống ở phía nam và phía bắc Thiên Sơn, thời Bắc Ngụy từng có quan hệ mật thiết với người Tiên Ti nhưng nhiều lần bị người Nhu Nhiên bức ép, sau cùng bị ép thối lui đến phía tây Thông Lĩnh. Tiếp đó vẫn có một bộ phận nhỏ người Ô Tôn lưu lại, nước Y Ngô chính là do một bộ phận người Ô Tôn kiến lập nên.

Giống như các nước Tây Vực khác, trong nước Y Ngô cũng có sự phức tạp về dân tộc. Ngoại trừ người Ô Tôn còn có người bộ lạc Thiết Lặc Xử Nguyệt, cũng chính là người Sa Đà sau này. Bên cạnh đó còn có một ít bộ phận người Khế Bật cùng một ít người Tây Đột Quyết, thậm chí còn có mấy trăm hộ người Hán đã Hồ hóa. Bọn họ chính là thế hệ sau của người Hán ở huyện Y Ngô, cư trú trong thành Y Ngô, cả trăm năm nay thông hôn với người Hồ, ngôn ngữ cùng tập quán đã bị Hồ hóa. Ngoại trừ tướng mạo vẫn còn một chút đặc điểm của người Hán, còn lại đều hoàn toàn bất đồng, trên người họ không còn vẻ gì là giống người Hán nữa.

Trong mớ dân tộc rắc rối phức tạp này, thế lực của bộ lạc Thiếc Lặc Xử Nguyệt là lớn nhất. Bọn họ chiếm lấy vùng đồng cỏ giàu đẹp nhất, đồng cỏ ở bốn phía Bồ Loại Hải đều bị bọn họ chiếm cứ. Mà người Ô Tôn thì chủ yếu tập trung ở những vùng rất gần quanh thành Y Ngô.

Quốc vương nước Y Ngô là Mặc Xuyết, năm nay chừng bốn mươi tuổi, bộ dạng có hơi mập mạp, có mười mấy người thê thiếp, sinh cho y mấy chục người con. Hơn nữa ba người con trai lớn tuổi đang tranh quyền đoạt lợi. Trong những năm gần đây, mỗi người đều cướp đoạt địa bàn, khiến mọi người trên dưới nước Y Ngô ai ai cũng hoảng sợ.

Nhưng phiền não thật sự của quốc vương Mặc Xuyết không phải là sự tranh quyền của mấy người con trai mà chính là họa ngoại xâm, là sự uy hiếp và khống chế nước Y Ngô của Tây Đột Quyết. Trước khi Đạt Đầu Khả Hãn chết, cả Tây Vực đều nằm trong sự khống chế của Tây Đột Quyết. Sau khi Đạt Đầu mất rồi, trong n Tây Đột Quyết bắt đầu xuất hiện tranh quyền đoạt lợi. Các nước Tây Vực cùng các bộ lạc Thiết Lặc thừa cơ thoát ly sự khống chế của Tây Đột Quyết, chỉ có nước Y Ngô vẫn không thể thoát khỏi nắm tay của Tây Đột Quyết. Đây không phải là vì người Ô Tôn nguyện ý làm nô tài của Tây Đột Quyết, mà là do bộ lạc Xử Nguyệt vẫn luôn uy hiếp sự tồn tại của nước Y Ngô.

Chính là vì có sự điều đình trung gian của Tây Đột Quyết mới khiến bộ lạc Xử Nguyệt không dám tiến công nước Y Ngô, mà Tây Đột Quyết lại lợi dụng áp lực to lớn của bộ lạc Xử Nguyệt khiến nước Y Ngô không dám phản bội.

Đây là một sự cân bằng khiến con người ta đau khổ, cái giá phải trả chính là thuế má nặng nề vào mỗi năm. Một nửa thu nhập mỗi năm trong quốc khố của của nước Y Ngô đều phải nộp cho Tây Đột Quyết, vì thế Tây Đột Quyết còn đặc biệt thiết lập Thổ Truân, một chức quan giám sát tài chính cư trú lâu dài ở nước Y Ngô, giám sát thuế má mà nước Y Ngô nộp lên.

Cục diện này đã kéo dài nhiều năm, từ sự phản cảm ban đầu đến khi dần dần thuận theo, mãi đến hôm nay đã trở thành thói quen.

Sự bóc lột tàn khốc của Tây Đột Quyết khiến người dân nước Y Ngô túng khổ khôn cùng. Tường thành vẫn là do người Hán đã xây dựng vào mấy trăm năm trước, bị ăn mòn qua mấy trăm năm, tường thành đã trở nên thấp bé, sạt lở vài chỗ không thể tu sửa được nữa.

Trong thành một phân làm hai, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Phía tây là khu bình dân, nhà cửa thấp bé rách nát, phòng ốc chật chội, nước bẩn khắp nơi, bọn trẻ con trần truồng chạy rông đầy đường, không có quần áo để mặc, phần lớn người nước Y Ngô đều là bình dân.

Trong khi đó phía đông là nơi ở của một số ít quý tộc và các thương nhân. Nhà cửa chỉnh tề, cửa hàng đông đúc, buôn bán tơ lụa, đồ sứ, đồ gốm của Đôn Hoàng cùng với các vật dụng hàng ngày. Trên đường, các quý tộc diện những bộ trang phục cầu kỳ, vẻ mặt hồng hào. Phần lớn bọn họ đều có thê thiếp thành đàn, cuộc sống xa xỉ. Bọn họ được hưởng đặc quyền miễn thuế, Tây Đột Quyết không thể bóc lột trên đầu bọn họ.

Phía cuối đường lớn ở giữa chính là hoàng cung của nước Y Ngô, cũng là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy. Quốc vương Mặc Xuyết cùng mấy chục thê thiếp và con cái đều ở đây.

Buổi chiều hôm nay, trong thành Y Ngô vẫn náo nhiệt như thường lệ, tin tức quân Tùy tập kích trấn Nhu Viễn không truyền đến đây. Mặc cho tiết trời vô cùng nóng nực, bình dân Y Ngô vẫn phải tất bật mưu sinh, rộn ràng nhốn nháo trên đường lớn, huyên náo vang trời.

- Thương đội vào thành rồi!

Không biết là ai đã hô một tiếng, mọi người ở bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cửa thành. Chỉ thấy có một đoàn thương đội đông đúc tiến vào cửa thành, được hợp thành từ hơn hai trăm con lạc đà và hơn một ngàn con ngựa cùng các loại vải vóc và hàng hóa. Một người ngồi trên con ngựa dẫn đầu giơ cao lá cờ lớn, trên cờ có viết một chữ “Tiêu”, đây chính là thương đội Tiêu thị đến từ Đôn Hoàng.

Mà ở phía sau cũng có vài người cầm cờ cưỡi ngựa tiến vào thành, trên cờ lớn viết hai chữ riêng biệt là chữ “Tạ” và chữ “Thẩm”, đây chính là hai gia tộc lớn của Đôn Hoàng. Thương đội của ba gia tộc lớn cùng tiến vào nước Y Ngô khiến thành Y Ngô trở nên sôi nổi. Hai bên thương đội người người vây thành ba tầng tiếp nối ba tầng, trong mắt mỗi người đều tràn đầy nhiệt liệt, đó chính là khát vọng đối với tiền tài. Bọn trẻ con để chân trần chạy theo sau thương đội, la hét vui vẻ.

Vô số thương nhân nghe thấy tin liền chạy đến, chuẩn bị tranh đoạt hàng hóa. Lúc này, Đại vương tử A Mạn dẫn theo một đội kỵ binh tiến đến. A Mạn là chủ quản giao dịch của nước Y Ngô, thương đội của Đôn Hoàng đến cũng khiến y vui vẻ ra mặt. Thương đội có thể giúp cho quốc khố có thêm một khoản thu nhập, cũng có thể khiến y tán dương chiến tích trước mặt phụ thân.

-Đại vương tử, có đến ba nhánh thương đội đến đây!

Một tên quan viên mừng rỡ hét lên.

Bên cạnh Đại vương tử A Mạn là một lão già trọc đầu, tuổi chừng năm mươi, lão chính là Thổ Truân mà Tây Đột Quyết phái đến cư trú ở nước Y Ngô, cũng là quan giám sát thu thuế, tên là Thuận, mọi người đều gọi lão là Thuận trọc. Thuận trọc nhíu mày:

- Lạ thật, năm rồi đến mùa thu mới tới đây, bây giờ vừa vào giữa hè đã đến, sao bọn họ có thể vượt qua sa mạc Qua Bích?

- Các hạ Thổ Truân, đến vào lúc nào không quan trọng. Quan trọng là bọn họ mang của cải đến, như thế thì chúng ta có thể giao xong thuế vào mùa thu, có thể thoải mái qua mùa đông rồi, đây không phải là chuyện tốt hay sao?

Đại vương tử A Mạn vô cùng hào hứng, y không để ý tới Thổ Truân nữa, thúc ngựa đến nghênh tiếp.

- Tiêu tiên sinh!

Y trông thấy Tiêu Viễn Tụng dẫn đầu liền gọi một tiếng đến tiếp đón.

Hầu như mỗi một người trong thành Y Ngô đều nhận ra Tiêu Viễn Tụng. Mọi người đều gọi y là thần tài Tiêu, vì y luôn mang theo nhiều hàng hóa phong phú đến thành Y Ngô, đem lại rất nhiều lợi nhuận.

Tiêu Viễn Tụng đang bị mười mấy thương nhân vây quanh. Các thương nhân không những muốn bán hàng hóa của Tiêu Viễn Tụng mà còn muốn bán thổ sản địa phương cho y. Tuy Tiêu gia không phải là thương đội lớn nhất, mấy nhánh thương đội Túc Đặc còn lớn hơn, song thương nhân ở thành Y Ngô lại không thích người Túc Đặc gian xảo, bọn họ thích buôn bán với người Hán hơn.

Tiêu Viễn Tụng nghe thấy tiếng gọi, vừa quay lại thì thấy Đại vương tử A Mạn. Y liền cười tiến đến, ngồi trên ngựa ôm chặt Đại vương tử, nói đùa:

- Điện hạ tôn kính, ngài gầy hơn năm trước rồi. Ta lo lắng trong thành không có đủ thức ăn để thỏa mãn những người bạn đồng hành tham ăn dưới trướng của ta.

Lúc này A Mạn mới phát hiện số người trong thương đội vượt hơn trước kia rất nhiều. Trước đó chỉ có hai, ba trăm người mà hiện tại đã gần một ngàn người, y không khỏi giật mình:

- Ngươi dẫn theo nhiều thủ hạ đến đây làm gì?

Tiêu Viễn Tụng cười giới thiệu với y:

- Cũng không hẳn đều là thủ hạ của ta, còn có hai thương đội khác nữa. Ngài không phát hiện hàng hóa mà chúng ta vận chuyển cũng gấp đôi trước kia sao?

A Mạn gật đầu, bao nhiêu thủ hạ không hề can hệ đến y. Y không cần phải lo nơi ăn chốn ở, hơn nữa càng có nhiều người thì càng kiếm được nhiều tiền. Đây là chuyện tốt đối với thành Y Ngô, y cũng cười nói:

- Chỉ cần ngươi chi nổi tiền cơm, bao nhiêu thức ăn cũng có.

Hai người bật cười ha hả. Tiêu Viễn Tụng trông thấy Thổ Truân, y không thích lão già trọc đầu vừa đen vừa mập này. Lần nào cũng đến kiểm kê hàng hóa của y, cứ như lão mới chính là chủ nhân của hàng hóa. Mà lần này, hàng hóa của y không thể bị kiểm kê.

Tiêu Viễn Tụng có một biện pháp. Trong đó có một quy củ bất thành văn, có thể không kiểm kê hàng hóa của thương nhân, nhưng phải giao cho Thổ Truân một khoản tiền, đây là thu nhập cá nhân của Thổ Truân.

Y thúc ngựa tiến đến thi lễ:

- Thổ Truân đại nhân tôn quý, ta cũng đang định tìm ngài.

-Ngươi tìm ta để làm gì?

Thổ Truân híp mắt cười nói. Đôi mắt hí lấp lóe tia sáng khao khát, thực ra lão cũng hy vọng thương đội của Đôn Hoàng tốt nhất có thể đến đây một năm mười lần.

Tiêu Viễn Tụng gãi đầu, nhìn qua thương đội, bất đắc dĩ nói:

- Lần này ta định giao hàng để lấy lại tiền. Ta sẽ buôn bán ngay, sáng mai phải trở về rồi.

- Tại sao lại về gấp như vậy, không ở thêm vài ngày nữa sao?

- Không còn cách nào khác. Đầu tháng tám trong kinh thành có thương hội long trọng mỗi năm một lần, mọi người đều muốn chúng tôi tham gia cho nên năm nay chỉ có thể đến trước thời hạn.

- Thảo nào!

Ánh mắt sáng ngời của Thổ Truân chăm chú nhìn thương đội. Lão nói thầm vài câu vào bên tai Tiêu Viễn Tụng, Tiêu Viễn Tụng cau mày:

- Nhiều quá rồi, giảm xuống một chút đi.

- Tiêu tiên sinh cần gì phải keo kiệt như vậy?

Thổ Truân cũng không chịu nhượng bộ:

- Nếu ngươi không làm thì ta không còn cách nào khác.

Thổ Truân biết rõ thương đội nóng lòng muốn trở về, một chút cũng không nhượng bộ, cười híp mắt nhìn Tiêu Viễn Tụng. Năm sau nhiệm kỳ của lão sẽ kết thúc, làm sao có thể không nắm bắt thời cơ mà kiếm nhiều một chút?

- Được thôi!

Tiêu Viễn Tụng không còn cách nào khác đành đáp ứng:

- Ta phải bố trí ổn thỏa trước. Chiếu theo quy tắc cũ, buổi tối sẽ tìm đến nhà ngài.

- Hoan nghênh!

Thổ Truân cười ha hả một tiếng, xoay người đi mất.

Tiêu Viễn Tụng thấy Vương tử và Thổ Truân đi rồi liền hô lớn với các thương nhân ở xung quanh:

- Thương nhân quán trọ đến đây trước, chúng tôi phải sắp xếp chỗ ở trước tiên, ít ra cũng phải cần đến hai mươi quán trọ.

Mấy chục chủ nhân quán trọ vây lại, sôi nổi hét to gọi nhỏ. Quán này có thức ăn tinh tế, quán kia có thể cung cấp thiếu nữ xinh đẹp. Nhiều loại cạnh tranh đặc sắc, giành lấy cơ hội mua bán lớn khó có được trong năm nay.

Lẫn trong thương đội là Thẩm Quang đang đánh giá thành trì và cửa thành. Y bĩu môi khinh thường, nói với Tô Liệt:

- Thành trì rách nát như vậy, tướng quân không cần phải dùng kế “lừa dối” này, đại quân vừa đến đã có thể đánh sụp rồi.

Tô Liệt lạnh lùng nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Tướng quân thương tiếc huynh đệ, không chiến đấu mà khuất phục sĩ binh, hiểu chứ?

Thẩm Quang không dám hé răng nữa. Lúc này, Tiêu Viễn Tụng đã chọn xong quán trọ, các chủ quán nhốn nháo dẫn bọn họ đến nơi có các quán trọ.



Màn đêm dần buông xuống, hơn bốn ngàn kỵ binh quân Tùy chậm rãi dừng bước, nhìn về phía thành Y Ngô cách xa mười dặm. Dưới ánh trăng trong vắt, thành Y Ngô càng trở nên rõ ràng.

Vương Uy ở một bên có chút lo lắng thấp giọng nói:

- Tướng quân, Tô Giáo úy không đủ kinh nghiệm, ta có hơi lo lắng.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Không cần lo lắng, dù y không đủ kinh nghiệm nhưng rất thông minh. Hơn nữa y cũng không lỗ mãng, sẽ hành sự theo phương án của ta. Chỉ cần cho y cơ hội rèn luyện, tương lai y sẽ là danh tướng của Đại Tùy.

- Cứ mong vậy đi! Ta cũng hy vọng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không sợ, tòa thành trì thấp bé cũ nát này không ngăn được vó sắt của kỵ binh Đại Tùy, ta chỉ là không muốn tiêu hao quá nhiều đội quân Ô Tôn.

Dương Nguyên Khánh quay lại ra lệnh:

- Lệnh cho ba quân không được lơ là, chuẩn bị xung phong bất cứ lúc nào!

Đêm dần khuya, cảnh ồn ào náo nhiệt ở thành Y Ngô đã biến mất, vạn vật yên tĩnh, hầu hết mọi người đã đi vào mộng đẹp, đường lớn hẻm nhỏ trở nên cực kỳ im ắng. Một tòa cung điện đen tuyền đơn độc tọa lạc ở cuối đường lớn, không còn thấy được sắc xanh vàng rực rỡ vào ban ngày nữa. Dưới ánh trăng, tòa cung điện cuối cùng cũng để lộ ra một mặt đổ nát xưa cũ khác, trên tường đâu đâu cũng hằn lên những vết nứt rợn người.

Một đội vệ binh uể oải bước ra từ bên cạnh hoàng cung, chầm chậm biến mất ở mặt bên khuất bóng của hoàng cung, đi về hướng quân doanh ở phía xa.

- Được rồi, lần tuần tra tiếp theo của bọn họ chí ít cũng phải sau nửa canh giờ nữa.

Tiêu Viễn Tụng cười tự giễu nói:

- Với bọn họ mà nói, đây chẳng qua chỉ là nghi thức kiên trì kéo dài gần trăm năm nay, đã rất tốt rồi.

Lúc này, cửa lớn chậm rãi hé lộ một khe hở, Thẩm Quang ló đầu ra từ bên trong, cười nháy mắt hướng về phía Tô Liệt, ánh mắt vô cùng đắc ý.

Dưới ánh trăng, Tô Liệt thấy rất rõ vẻ mặt của Thẩm Quang. Y hận đến ngứa răng nhưng không làm gì được Thẩm Quang, chỉ có thể nhẹ nhàng khoát tay về phía sau. Một đội sĩ binh ở sau lưng y hối hả phóng về phía hoàng cung, tiếp đến là bóng đen ở bốn phương tám hướng đều chạy ra, ước chừng mấy trăm người. Đây là những sĩ binh trinh sát, là những tinh nhuệ chọn ra từ trong năm ngàn quân, tổng cộng ba trăm người.

Thương đội lần này vào thành có tám trăm sĩ binh, mà số người trinh sát tham gia vào hành động ở hoàng cung là ba trăm, năm trăm sĩ binh còn lại thì chờ đợi mệnh lệnh.

Thân hình của ba trăm người cực nhanh, mau chóng tiến vào hoàng cung. Cửa lớn lập tức được đóng chặt, nhìn từ bên ngoài có vẻ như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng trong hoàng cung đất trời đảo lộn, từng đội sĩ binh xông vào mỗi một gian phòng, bắt giữ con cái cùng thê thiếp của quốc vương. Mấy chục tên thị vệ ở trong cung mạnh mẽ chống cự đều bị giết chết tại chỗ, khắp nơi trong cung đều vang lên tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai.