Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 297: Hóa thù thành bạn




Ngoài mười lăm dặm tây nam Lạc Dương có một nơi gọi là thôn Trần Quan Lý, nơi này kề non cận nước, phong cảnh xinh đẹp. Ở đầu thôn có một tòa nhà cực rộng chiếm hơn mười mẫu đất, bức tường vây cao một trượng sáu thước, trong tòa nhà có nuôi mười mấy con chó dữ, có mười mấy tên gia đinh bảo vệ viện. Cho dù trong tòa nhà lớn trước giờ không thấy chủ nhân ra vào, nhưng dường như toàn bộ người trong thôn đều biết rằng, nơi này là một kho hàng lớn, bên trong ít nhất có hơn mười vạn thạch lương thực.

Gần thời gian giữa trưa, quan trên đường bỗng nhiên xuất hiện hơn một nghìn kỵ binh, nhanh như điện chớp mà đến, nhanh chóng vây quanh kho hàng lớn này, mười mấy con chó dữ rít gào lao ra, trong nháy mắt liền bị một trận mưa tiễn bắn chết, bọn binh sĩ đập cửa mở ra, mãnh liệt xông vào…

Một tên hộ vệ ở ngoại vi thấy tình huống nguy cấp, xoay người lên ngựa, hướng về trong thành hăng hái chạy đi…

Sau nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa tòa nhà Độc Cô, thân hình mập lùn đông chủ Diêu Hoán của hàng gạo Diêu Ký gần như lăn từ trên xe ngựa xuống, tiến vào cửa chính, mang theo tiếng khóc nức nở hô to:

- Ta muốn cầu kiến gia chủ!

Trong thư phòng, Độc Cô Chấn đang ngồi ở trước bàn đọc sách, lúc này tiếng bước chân ngoài cửa dồn dập, quản gia ở ngoài cửa nói:

- Lão gia, Diêu Hoán cầu kiến, dường như đã xảy ra chuyện gì?

Độc Cô Chấn sửng sờ chút, cho dù đã xảy ra chuyện lớn, cũng phải đi tìm Khí nhi, tìm mình làm gì?

Gã ngẫm nghĩ, phỏng đoán là Khí nhi giải quyết không xong chuyện lớn, bèn nói:

- Cho y vào!

Một lát sau, Diêu Hoán ngã nhào bò vào trong, kinh hoàng hô:

- Lão gia, xảy ra chuyện lớn rồi!

- Không cần lo lắng như vậy, trời vẫn chưa sụp xuống mà.

Độc Cô Cấn có chút bất mãn nói.

Diêu Hoán vội ổn định tinh thần, lúc này mới vội nói:

- Ta vừa mới nhận được tin, kho lương ở Trần Quan Lý của chúng ta bị quân đội chiếm lĩnh rồi, trong đó có mười lăm vạn thạch lương thực.

- Dựa vào cái gì?

Độc Cô Chấn vẻ mặt nặng nề, nói;

- Độc Cô gia ta một không trộm, hai không cướp đoạt, Dương Nguyên Khánh hắn dựa vào cái gì mà chiếm lĩnh kho lương của ta?

- Nhưng mà lão gia, đó không phải là kho lương của Độc Cô gia, đó là kho lương của hàng gạo Diêu Ký.

Diêu Hoán sợ hãi cúi đầu:

- Hôm qua ta cam đoan với hắn, gạo Diêu Ký chỉ tồn lương năm vạn thạch, nếu như lừa gạt quan phủ, nguyện chịu trọng tội.

Độc Cô Chấn mày nhíu một chút, điều này trái lại có chút không dễ làm, nếu như tự mình nhúng tay vào, vậy thì chẳng khác nào, thừa nhận hàng gạo Diêu Ký là sản nghiệp của Độc Cô gia. Có chút việc tuy trong lòng mọi người đều rõ, nhưng chính là không thể nói toạc ra, một khi nói toạc ra, thì sẽ không thể tiếp tục giả vờ hồ đồ không biết được nữa.

Mà nếu như Độc Cô gia bỏ mặc, Dương Nguyên Khánh có thể không kiêng nể gì mà thu dọn hàng gạo Diêu Ký, lại gặp việc kinh thành hỗn loạn, hàng gạo Diêu Ký chỉ sợ thật sự sẽ không chịu nổi, bị luận tội gian thương.

Ngay lúc Độc Cô Chấn trầm tư không nói, ngoài cửa lại truyền đến tiếng khẩn trương của quản gia:

- Lão gia, Dương Nguyên Khánh đến đây rồi, muốn cầu kiến lão gia!

- Hả?

Độc Cô Chấn kinh ngạc, không ngờ Dương Nguyên Khánh đã tới cửa rồi, hắn tới làm gì? Nhưng sự kinh ngạc của gã chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Gã cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của Dương Nguyên Khánh, cuối cùng cũng đá ra được hàng gạo Diêu Ký, và trực diện đàm phán với mình.

- Mời hắn đi vào phòng khách quý!

Gã liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Diêu Hoán, chậm rãi nói:

- Ngươi về đi! Chờ ở kho gạo của chợ Phong Đô, có việc gì, ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.

- Vâng! Vậy thôi ta trở về đây.

Diêu Hoán không dám gặp Dương Nguyên Khánh, xoay người vội đi. Độc Cô Chấn lúc này mới đứng dậy, thay một áo dài khoác ngoài rộng, không chút hoang mang, hướng về phía phòng khách quý mà đi.

Phòng khách quý rất gần, vừa mới đi tới cửa, Độc Cô Chấn thấy một người trẻ tuổi vóc dáng cao to, đang chắp tay sau lưng, vui vẻ ngắm bức tranh ngựa chạy nghìn dặm.

Tuy rằng nghe đại danh đã lâu, Độc Cô Chấn vẫn là lần đầu tiên đối mặt với Dương Nguyên Khánh. Lần trước thấy hắn, vẫn là ở yến thọ của Lạ Binh công chúa, hắn và người Đột Quyết so tiễn, xa xa có nhìn thấy hắn một lần, thoáng một cái đã hơn ba năm rồi.

- Dương tướng quân sao lại có thời gian đến căn nhà nhỏ bé của lão phu vậy?

Độc Cô Chấn cười ha hả, tiến vào giữa phòng khách. Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Chấn, Độc Cô Chấn dáng người không cao, nhưng dung mạo thanh tú, tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng sức khỏe khá tốt, thoạt nhìn còn tưởng bốn mươi tuổi ngoài.

- Có phải Độc Cô gia chủ?

- Lão phu Độc Cô Chấn, Dương tướng quân, chúng ta lần đầu gặp mặt chứ!

Dương Nguyên Khánh khom người thi lễ, nói:

- Hóa ra là Độc Cô tiền bối, Nguyên Khánh thất lễ.

- Dương tướng quân khách khí quá, mời ngồi!

Độc Cô Chấn mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, một nữ tỳ dâng tới hai chén trà ngon. Độc Cô Chấn bưng chén trà lên, nhẹ nhàng hút một ngụm, cười nói:

- Nói ra thì phải đa tạ Dương tướng quân, trước kia ta vẫn phải uống chè tương, chỉ là năm trước lá trà bắt đầu truyền ra thảo nguyên, sau đó ta mới bắt đầu uống thử trà, uống một ngụm là không thể từ bỏ được.

Dương Nguyên Khánh cười cười, cũng bưng chén trà lên uống một ngụm, khen ngợi:

- Loại nước này không tệ!

- Nước này đương nhiên không tệ, đây là nước suối Thanh Vũ của Mang Sơn, mỗi buổi sáng sẽ có người nhà chuyên đi Mang Sơn lấy nước.

- Không tệ, nước này mát lạnh, ngọt dịu, khi còn trẻ ta ở phường Vụ Bản Trường An, nước trong nhà chúng ta đều là nước đầu nguồn sông Vụ Bản, và có chút tương tự với nước này, uống nước trà này, lại khiến cho ta quay trở về thời thiếu niên.

- Nghe nói, Dương tướng quân khi còn trẻ gia cảnh nghèo khó, còn đi săn nuôi cả nhà, thật sự là nghịch cảnh mới có thể thành tài. Qua vài ngày, ta phải lấy Dương tướng quân làm ví dụ, nói cho con cháu thiếu niên của Độc Cô gia, đừng ham phú quý giàu sang, mà phải học theo Dương tướng quân tuổi trẻ báo quốc, quyết không thể mê muội mà mất hết ý chí.

Trong lòng hai người cho dù đều ôm ấp địch ý, nhưng hai bên cũng đều có thân phận, che đậy địch ý rất khá, giống như hai người bạn vong niên quen biết nhiều năm, trong những câu nói bình thản, đầy ắp tình cảm thân nhau giữa hai bên.

Ngay cả Độc Cô Chấn cũng có một cảm giác không thực, Dương Nguyên Khánh là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, hắn sao lại có thể vừa thấy mặt đã giết Nguyên Thượng Ứng. Hắn không có sự hung ác cay độc như trong truyền thuyết của đó, ít nhất Độc Cô Chấn gã không nhận thức được.

Nhưng loại hiểu ý ngầm của hai bên vẫn không duy trì được bao lâu, cuối cùng bọn họ vẫn nói đến vấn đề chính.

- Dương tướng quân vì việc hàng gạo Diêu Ký mà đến phủ Độc Cô chứ!

Độc Cô Chấn trực tiếp đi vào vấn đề chính, phá vỡ sự hiểu ý ngầm vừa mới hình thành giữa bọn họ. Gã cũng rất thẳng thắn, gã nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận gạo Diêu Ký và Độc Cô gia có liên quan đến nhau.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, cũng thẳng thắn nói:

- Ta cũng không giấu gia chủ, lần này ta vào kinh đảm nhận trọng trách Thánh thượng giao cho. Sự việc trọng đại, ta khuyên Độc Cô gia tộc đừng tái phạm vào ngộ phán bốn năm trước, lần nữa sẽ gặp phải sự đả kích nghiêm khắc của Thánh thượng.

- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Dương tướng quân?

Độc Cô Chấn lạnh lùng.

- Gia chủ hẳn là biết, ta không phải uy hiếp, ngay cả Nguyên gia vốn thù hận ta sâu sắc cũng đều im lặng, ta không tin Độc Cô gia chủ sẽ không nghĩ đến.

Độc Cô Chấn trầm mặc một lát, gã cuối cùng thở dài, xem như thừa nhận Dương Nguyên Khánh không phải bắn tiếng đe dọa.

Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Độc Cô tiền bối là người thông minh, đáng lẽ hiểu rõ ta có thành ý mới đến thăm, bây giờ nếu như ta muốn Độc Cô gia chịu tội, có thể nói là dễ như trở bàn tay, Độc Cô gia chủ tin lời ta chứ?

Độc Cô Chấn ngẩn ra, lần này gã không hiểu ý của Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân, có thể thẳng thắn thành khẩn một chút không, nói rõ một chút?

Dương Nguyên Khánh để một tấm bản đồ Lạc Dương trước mặt gã, nói:

- Ở trên bản đồ, ta đánh dấu năm kho lương, là kho dự trữ của hàng gạo Diêu Ký và hàng gạo Trương Sinh Ký ở Lạc Dương, tổng cộng có năm mươi vạn thạch lương thực. Bây giờ kinh thành đấu gạo bảy trăm đồng, lại không có gạo để bán, trong kinh thành dân phẫn nộ kêu than, hơn nữa dân tị nạn bên đó cũng không có gạo để cung ứng, sắp đến bờ bạo loạn, nhưng kho dự trữ gạo Diêu Ký và Trương Sinh Ký lại khống chế toàn bộ mạch máu của kinh thành. Nếu như ta toàn diện bắt lấy hàng gạo Diêu Ký và Trương Sinh Ký, đồng thời tấu với Thánh thượng, lên án hai hàng gạo này thừa dịp Thánh thượng đi tuần bắc, mưu đồ gây rối, muốn kích động bạo loạn kinh thành, xin hỏi Độc Cô gia chủ, hậu quả sau cùng sẽ như thế nào?

Độc Cô Chấn trán đổ mồ hôi, gã hiểu rõ ý của Dương Nguyên Khánh, hắn nếu như muốn thừa cơ đả đảo gia tộc Độc Cô có thể nói là như trở bàn tay. Nếu như hắn độc một chút, hắn thậm chí có thể dẫn đến bạo động kinh thành và đại loạn lưu dân, cuối cùng sẽ đẩy trách nhiệm trên hai hàng gạo, ‘mưu đồ gây rối, kích động kinh thành bạo loạn”, tội danh này rất nghiêm trọng, Độc Cô gia tộc chịu đựng không nổi.

Độc Cô Chấn bỗng nhiên ý thức được, Độc Cô gia tộc khống chế lương thực kinh thành, kỳ thực là một việc không sáng suốt, rất dễ bị người khác lợi dụng.

- Dương tướng quân sẽ không làm vậy thật chứ!

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Cho nên nói là ta mang thành ý đến, ta hy vọng cùng với Độc Cô gia tộc biến thù thành bạn. Sự việc năm Nhân Thọ thứ tư, ta cũng là vâng mệnh mà làm, cũng không phải là lòng ta vậy. kẻ thù của Dương Nguyên Khánh ta chỉ là Hạ Nhược Bật, không liên quan tới những kẻ khác.

Dương Nguyên Khánh biết mình và Nguyên gia đã kết hạ mối thù không thể giải nổi, hắn cũng không hi vọng xuất hiện cục diện Độc Cô gia và Nguyên gia liên thủ đối phó với mình. Đối với hắn, hòa giải với Độc Cô gia trăm lợi không hại.

Hắn lại thành khẩn nói:

- Ta còn muốn khuyên Độc Cô Cô gia chủ, Thánh thượng muốn động tới Độc Cô gia tộc từ lâu rồi, ông ấy chỉ thiếu một cái cớ, cho nên ông ấy mới ngầm đồng ý việc khống chế lương thực kinh thành của Độc Cô gia tộc, chờ Độc Cô gia tộc tự mình lấy dây thừng chụp vào cổ mình. Nói không khách khí một chút, Độc Cô gia tộc kỳ thực là tự chui đầu vào rọ, gia chủ, lưu tâm nhé!

Mồ hôi của Độc Cô Chấn đã ướt đẫm sau lưng, gã đột nhiên xoay người hướng về phía Dương Nguyên Khánh, quỳ gối, liên tục dập đầu mà lạy ba cái, vạn phần cảm kích nói:

- Nhờ lời nói vàng ngọc của Dương tướng quân, Độc Cô gia thoát khỏi đại nạn. Bắt đầu từ hôm nay, mối hận cũ của Độc Cô gia tộc và Dương tướng quân được xóa bỏ, ta nguyện cùng với Dương tướng quân biến thù thành bạn.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh đột nhiên sinh ra một cảm xúc, trường kỳ với người tiến hành đấu tranh sống chết, nhưng ngẫu nhiên có thể hòa giải kè thù, loại mùi vị biến thù thành bạn này thực sự cũng rất ngọt ngào.

Đương nhiên, hắn và gia tộc Độc Cô hòa giải, cũng không phải vì hắn muốn nếm thử mùi vị này.

…………..

Dương Nguyên KHánh đi rồi, Độc Cô Chấn lập tức hạ lệnh nói:

- Lệnh Độc Cô Khí, Diêu Hoán và Trương Sinh cấp tốc tới gặp ta!

Không lâu, chưởng quản kinh doanh lương thực của Độc Cô gia là Độc Cô Khí, chủ hàng gạo Diêu Ký là Diêu Hoán, chủ hàng gạo Trương Sinh Ký là Trương Sinh Hậu đều có mặt ở giữa phòng của Độc Cô Chấn.

Độc Cô Chấn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi nói:

- Từ giờ trở đi hàng gạo Diêu Ký và gạo Trương Sinh Ký mở rộng cung ứng lương thực, toàn bộ lương thực dự trữ phải lấy ra, đấu gạo hai trăm tiền, mỗi người giới hạn mua năm đấu gạo. Ngoài ra, chờ nguy cơ lương thực kinh thành bình ổn, hàng gạo Diêu Ký bán cho Nguyên gia, Diêu Hoán đi Giang Nam, đổi kinh doanh lá trà.

Quyết định này của Độc Cô Chấn làm cho ba người trong phòng sợ ngây người, Độc Cô Khí lắp bắp hỏi:

-Gia chủ, đã… xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có việc gì hết, đây là mệnh lệnh của gia chủ ta!

Gã nhìn lại Độc Cô Khí:

- Còn nữa, cháu phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được đụng chạm với Dương Nguyên Khánh, nếu không, ta sẽ dùng tộc quy để xử trí cháu!