Dương Nguyên Khánh nhìn theo Bùi Mẫn Thu thúc ngựa đi xa, lúc này mới quay đầu ngựa đi tới trước mặt Vân Định Hưng cười nói:
-Vân tiên sinh sao trở lại nhanh như vậy?
-Ai da! Trong lòng có chuyện nên thúc ngựa mau trở về.
-Ngươi không phải đi Ngũ Đài Sơn mời cao nhân ư, vậy mời được rồi sao?
Vân Định Hưng cười khổ nói:
-Tướng quân đừng nói đến chuyện Ngũ Đài Sơn nữa, nghe đến mà cảm thấy kỳ lạ.
Dương Nguyên Khánh cười hỏi:
-Kỳ lạ thế nào, nói ra ta xem!
-Ông Phan Thượng Tiên kia đề cử sư đệ của ông ta, nói là sư đệ của ông ta đạo thuật cao minh sắp thoát xác quy tiên. Tề vương bèn cảm động, lệnh cho ta đi mời, kết quả đi tới Ngũ Đại Sơn mới biết Phan Thượng Tiên ở Thượng Thanh cung mười ngày trước đã thoát xác quy tiên rồi. Nói là đến cùng cái đêm mà sấm sét đầy trời, tác động qua lại của thiên nhân, các đệ tử của Thượng Thanh cung đều nghe thấy một tiếng nổ lớn trong cung, mùi hương tỏa ra, một vầng sáng lóe lên. Sáng sớm hôm sau các đệ tử của Thượng Thanh cung đi tới chỗ cửa đóng rồi mở cửa đá ra thì chỉ nhìn thấy trong động đá có một bộ quần áo, không thấy bóng người đâu cả.
Dương Nguyên Khánh nghe cảm thấy vô lý lại hỏi:
-Thực sự có việc như thế sao?
-Lúc đó có mấy trăm đệ tử đều nhìn thấy, sơn dân cũng nói, bọn họ chính mắt nhìn thấy một vệt sáng bay từ Thượng Thanh cung thẳng lên trên, ta nghi ngờ là tia sét, nhưng sơn dân lại sống chết nói là không phải mà là một vệt sáng dị thường.
Vẻ mặt của Vân Định Hưng cũng trầm lại nói:
-Nếu chỉ một hai người nói thôi ta cũng không tin nhưng mấy trăm người đều nói vậy ta cũng hơi tin, có thể có việc thoát xác quy tiên chăng.
Dương Nguyên Khánh cười cười nói:
-Phan lão nhị thăng thiên, vậy Tề vương của các ngươi chẳng phải càng tin tưởng Phan lão đại sao?
-Quả thật là như vậy! Vốn dĩ Tề vương đã được Hoàng Phủ Hủ khuyên nhủ nên đối với Phan yêu đạo có chút mờ nhạt hơn. Nhưng chuyện này xảy ra Tề vương lại sung bái Phan yêu đạo giống như thần tiên, thậm chí còn hơn cả trước kia nhiều.
Dương Nguyên Khánh cũng đã rõ hơn một chút, tên Phan Đản này quả thật cũng có chút thủ đoạn, tự mình không thăng tiên lại khiến sư đệ cũng thăng tiên. Sư đệ đã thăng tiên rồi vậy tên sư huynh này cách ngày thăng tiên còn xa không? Việc lấy tà thuyết mê hoặc người khác này không thể làm nên chuyện lớn được, rõ ràng là thành sự không đủ, bại sự có thừa mà. Xem ra việc mình hôm qua không giết chết người này quả là quyết định sáng suốt.
Vân Định Hưng lại không có hứng thú với việc của Phan yêu đạo, y quan tâm hơn tới tiền đồ của mình, y tới tìm Dương Nguyên Khánh là có chính sự. Nghĩ tới bí mật của Tề vương bị mình nắm trong tay, Vân Định Hưng liền không kìm nổi kích động nói:
-Tướng quân, tình báo tư quân ta làm được rồi.
-Xuỵt!
Dương Nguyên Khánh xuỵt dài một tiếng rồi nhìn hai bên, bọn họ đang ở ngoài đường người đi lại rất đông, nói chuyện không tiện.
-Ngươi đi theo ta!
Dương Nguyên Khánh dẫn theo Vân Định Hưng tới một chỗ đất trống. Bốn phía vắng vẻ không một bóng người, mười mấy tay thuộc hạ đứng canh gác cho họ.
-Ngươi nói tình hình của tư quân đi.
-Tướng quân, Tề vương tổng cộng nuôi 5000 tư quân, chia làm 5 nhánh, đóng quân riêng biệt tại 5 trang viên của Tề vương, trong đó quận Thái Nguyên hai nhánh, Trường An một nhánh, Tương Thành một nhánh, Lạc Dương một nhánh.
Dương Nguyên Khánh nhíu mày,
-Một nhánh ở Lạc Dương là ở chỗ nào?
-Nhánh Lạc Dương là ở huyện Y Khuyết.
Lúc này Dương Nguyên Khánh mới hiểu rõ, chẳng trách Hoàng Phủ Hủ phải làm huyện lệnh huyện Y Khuyết, thì ra là huyện Y Khuyết có chứa chấp tư quân của Tề vương.
-Những việc này là ai nói với ngươi.
-Một tên nội thị của Tề vương, tên này cực tham lam ăn hối lộ, y biết không ít nội tình đâu. Ta phải bỏ ra ba trăm xâu tiền mới mua được tình báo này từ y, nếu tướng quân muốn gặp y, ta có thể giới thiệu.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, hắn đã sớm muốn mua được một gã biết rõ tình hình trong phủ Tề vương rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội hoặc là vẫn chưa có người thích hợp. Vân Định Hưng nói tới tên nội thị này quả đúng là một cơ hội, có thể gặp mặt người này trước xem thế nào.
-Được, ngươi sắp xếp cho ta đi, nếu được tối nay ta sẽ đi gặp người này.
Vân Định Hưng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý,
-Được, tối nay ta sẽ dẫn y tới gặp tướng quân.
Trong đạo quan hậu viện Tề vương phủ, Tề vương Dương Giản đang quỳ trong viện thỉnh tội:
-Đệ tử ngu muội, không biết tiên dung, mong thượng tiên thứ tội!
Dương Giản là vì chuyện Phan Đản bị Dương Nguyên Khánh đả thương nên sinh lòng nghi ngờ đạo thuật của ông, lại cộng thêm sự khuyên nhủ của Hoàng Phủ Thủ nên y càng lạnh nhạt với Phan Đản. Không ngờ Vân Định Hưng lại mang về một tin tức là sư đệ của Phan Đản thoát xác quy tiên, y mới ý thức được mình hơi nông cạn. Phan Đản lúc trước có nói với mình, đạo thuật mà ông ta học không phải là vật lộn đọ sức mà là huyền bí thiên địa khuy tiên hàng nghìn năm trong dân gian. Một khi y giác ngộ thì y có thể thoát xác quy tiên, bản thân mình không ngờ lại vì việc ông ta bị Dương Nguyên Khánh đả thương liền nghi ngờ sự tu hành của ông ta, lẽ nào thượng tiên cũng phải cung mã thành thạo mới gọi là thượng thiên sao?
Vừa cảm thấy tỉnh ngủ, Dương Giản đối với việc Bắc thị hôm qua đã mờ nhạt. Lúc này y nghĩ nhiều hơn tới việc làm thế nào để đạt được vị trí ở Đông cung thông qua đạo thuật. Y thờ phụng Phan Đản đã hơn một năm rồi, không nghi ngờ gì những lời ông ta nói.
Lúc này, đồ đệ của Phan Đản là Thanh Phong bước nhanh ra đỡ Tề vương Dương Giản đứng dậy, dịu dàng nói:
-Điện hạ không cần tự trách mình, sư phụ là người tu đạo, trời sinh thanh bạch, không nhớ oán thù, Điện hạ mời đi theo thần.
Dương Giản yên lặng gật đầu đi theo Thanh Phong vào trong đại pháp, lại mơ hồ nghe thấy Phan thượng tiên lẩm bẩm nói một mình:
-Vĩnh gia nhị niên, xảy ra nạn sơn tặc, Thượng Thanh cung bị hủy, đệ tử bị sơn tặc đánh trọng thương, một số gần chết, ta thấy xót xa, đệ tự lại cười nói, không trải qua bảy mươi hai kiếp nạn sao có thể thành chính quả được chứ. Sư đệ của ta đã đắc đạo mà ta lại vì chuyện hôm qua mà phẫn nộ, đáng tiếc! Nực cười!
Dương Giản nghe rất rõ ràng, y không khỏi càng kính nể. Vĩnh gia nhị niên đó ba trăm năm trước, Thượng tiên hôm qua bị Dương Nguyên Khánh đánh, ông không những không buồn bực mà lấy đó làm tu hành. Mức độ tu vi này bản thân mình vĩnh viễn không thể làm được.
Dương Giản đi vào trong cúi đầu bái,
-Đệ tử ngu muội, không biết sự tinh diệu của Thượng tiên, thờ ơ với Thượng tiên, mong Thượng tiên thứ tội!
Phan Đản mở hờ mắt khẽ cười,
-Điện hạ là một phàm trần, sao có thể biết được sự tinh diệu của đạo gia đây, ta không để ý đâu. Nhưng ấn đường của điện hạ mờ ám, tinh thần yếu ớt, gần đây mọi việc lại không thuận, ta khuyên điện hạ nên vào đạo điện nhiều hơn để cầu sự che chở.
Lời của Phan Đản nói trung tâm tư của Dương Giản, y không kìm nổi rơi lệ nói:
-Phụ hoàng cắt đứt con đường Đông cung của ta, tiểu nhân hung hăng ngang ngược đoạt quân quyền của ta, nhục vương miện của ta, đệ tử trong lòng lo lắng, cầu thượng tiên giải ưu.
Phan Đản đi từng bước tới dẫn Dương Giản vào trong, ông ta thấy Dương Giản đã rất tin tưởng mình và không nghi ngờ gì nữa lền biết thời cơ đã tới, thở dài một tiếng:
-Năm ngoái ta đã nói với điện hạ, ngũ hành của điện hạ thuộc “Mộc”, lại họ Dương, “Mộc” tính càng nặng phải lấy “Kim” phá, điện hạ còn nhớ không?
Dương Giản gật gật đầu:
-Đệ tử nhớ rõ, vì vậy còn thay năm ngàn tử sĩ gia tăng vũ khí để tăng kim khí, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?
-Điện hạ là long tử, “Mộc” tính nặng sao có thể so sánh với người khác được. Ngày xưa Tần hoàng lấy Thiên tử tôn sư, nghe thấy Kim Lăng có long khí liền phái một trăm ngàn binh giáp đi khai quật Kim Lăng làm đoạn long mạch. Điện hạ là con của Thiên tử lại sao có thể so sánh chứ?
-Đệ tử ngu muội, mong Thương tiên chỉ bảo, chỉ ra một đường sáng, đệ tử nhất định sẽ tu điện tự, giúp thượng tiên tu hành.
Phan Đản cũng không đơn giản là có một hai điện tự, nhưng bất luận là ông ta cần gì thì cái đầu tiên ông ta cần là phải khống chế được Dương Giản, nắm chặt y trong lòng bàn tay.
Phan Đản thở dài:
-Điệ hạ và ta tuy không có danh nghĩa thầy trò nhưng lại có tình cảm thầy trò, cho dù có có tiết lộ một chút thiên cơ cho điện hạ thì ta cũng nguyện chịu trời phạt.
Dương Giản khấu đầu hai cái, rơi lệ nói:
-Sư phụ xin nêu rõ!
-Điện hạ gần đây gặp trắc trở vì hai cây mộc đè lên người, một là Dương mộc, một là Ô mộc, điện hạ đã hiểu chưa?
Dương Giản nghe thấy Dương mộc bỗng nhiên nghĩ tới Dương Nguyên Khánh … Đây chẳng phải là dương mộc sao? Y bừng tỉnh ngộ nhưng ý của Ô mộc thì y lại không hiểu rõ liền vội vàng dập đầu nói:
-Đệ tử đã hiểu được ý của Dương mộc nhưng Ô mộc thì đệ tử không biết, đệ tử không quen ai họ Ô cả.
-Cũng không phải!
Phan Đản cười ha hả nói:
-Dương mộc là cây dương sống dưới ánh sáng mặt trời, điện hạ nhìn thấy, nhưng Ô mộc là cây âm, là cây của tiểu nhân, sống ngầm dưới mặt đất âm u, điện hạ đương nhiên không nhìn thấy. Điện hạ bị một cây âm và một cây dương, hai cây đè vào, cũng như đạo gia bị âm khí và dương khí khóa thân, điện hạ sao có thể bất bại chứ?
-Đệ tử cũng hiểu phần nào, cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tên khó phòng. Minh thương là Dương Nguyên Khánh là Dương mộc, ám tên là Ô mộc nhưng đệ tử không biết Ô mộc chỉ về cái gì, mong sư phụ có thể nói rõ hơn.
Phan Đản và Dương Giản đã có giao tình hơn một năm, đối với Dương Giản mà nói ông ta có thể hiểu thấu. Ông ta biết người này rất ngu xuẩn và đa nghi, ông ta vì từng bước từng bước thâm nhập vào Dương Giản, có thể nói là nhọc lòng. Một phần vì muốn Dương Giản tin tưởng mình, cho mình một cuộc sống giàu sang phú quý mà lại có thể trả thù giúp mình, mặt khác là diệt trừ những người nào có ảnh hưởng tới lòng tin của Dương Giản với mình.
Ông ta biết Dương Giản cực kỳ mê tín về thuyết ngũ hành, từ nhỏ đã có đạo sĩ nói y tính mộc quá nặng, mẫu hậu của y cũng thường nhắc tới việc này. Dương Giản đối với vận mệnh Kim – Mộc tương khắc của mình đã rất tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên năm ngoái ông ta đã dùng cái này làm văn chương giành lấy sự tin tưởng của Dương Giản. Hôm nay ông ta vẫn dùng cái này làm văn chương, nhất định phải mượn tay Dương Giản diệt trừ trở ngại của mình, thực hiện ước mơ phú quý của mình.
Phan Đản chậm rãi nói:
-Người ô mộc, ẩn thân Vạn Niên phương thành, phần lớn là dùng yếm thắng, bình thường phạm vi mười trượng mới có thể thấy, điện hạ có thể tìm trong mười trượng, chắc sẽ có thu hoạch.
Nói xong Phan Đản nhắm hai mắt lại, không nói thêm một lời nào nữa, Dương Giản vẫn có chút không hiểu, ví dụ như phạm vi mười trượng vậy thì tính từ đâu đây? Nhưng Phan Đản đã nhập định rồi không chịu nói thêm một câu nào nữa, bất đắc dĩ Dương Giản đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Thanh Phong đưa y ra khỏi quan đạo, Dương Giản nhíu mày hỏi:
-Thanh Phong đạo trưởng, phạm vi mười trượng mà sư phụ của ngươi nói ngươi cho rằng là tính từ đâu đâu?
Thanh Phong khẽ cười nói:
-Sư phụ của tôi có thể nhìn thấu ba trăm năm nhưng ông sẽ không dám dễ dàng tiết lộ thiên cơ, cho nên từ trước tới giờ đều không nói rõ, luôn mượn vật dụ nhân, nhưng những đáp án trong lời ông nói là hy vọng người nghe tự lĩnh ngộ, điện hạ hiểu rõ chưa?
Dương Giản thở dài nói:
-Ta tư chất ngu muội, ngộ không ra, Thanh Phong đạo trưởng có thể nói cho ta không?
-Điện hạ nghĩ kỹ lại đi, song mộc đè thân, tình huống nào mới gọi là đè?
Dương Giản ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh:
-Giường!
Từ trong phòng ngủ của Dương Giản, hơn mười thị vệ tâm phúc cẩn thận đo từng tấc đất tới vị trí cách phòng ngủ mười trượng bên ngoài lại có mười mấy tên thị vệ đào đất tìm kiếm, có khoảng ba thước.
Lúc này, ở sau một gốc cây dương truyền tới tiếng “leng keng” có một thị vệ hô to:
-Điện hạ, tìm được rồi!
Mọi người đều chạy tới nhà sau, Dương Giản cũng bước nhanh tới. Y nhìn cây dương thẳng tắp một lát trong lòng có chút giác ngộ, chỉ thấy dưới gốc cây dương đào lên được một cái hộp sắt, dài một thước, rộng ba tấc. Dương Giản tiến lên phía trước lấy cái hộp sắt rồi mở ra, chỉ thấy trong hộp có một con kỳ lân chặn giấy làm bằng gỗ ô, còn có một hình người nhỏ được cắt bằng giấy, trên giấy còn viết hai chữ “Dương Giản” làm cho y không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai cây ô, dương đè thân tức là có ý này.
-Điện hạ, con kỳ lân chặn giấy bằng gỗ ô (gỗ mun) này trông rất quen, chẳng phải là …
Một gã thị vệ nhắc nhở y.
Dương Giản cũng bỗng nhiên nhận ra con kỳ lân chặn giấy này, thì ra là gã, lúc này Dương Giản lập tức giận tím mặt:
-Ta tín nhiệm gã như vậy, không ngờ gã lại thầm hại ta.