Lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy binh sĩ, dưới sự dẫn đường của một tòng sự tại kho thành đi tới nhà của Triệu Khai Nguyên.
-Dương tướng quân chính là ở ngõ này, một tòa viện cao nhất là nhà của Triệu Khai Nguyên.
Tên tòng sự chỉ tay vào trong một ngõ sâu nói.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, bước nhanh vào trong ngõ, một lát sau bọn họ đi tới cuối ngõ.
-Tới rồi, chính là nơi này!
Tên tòng sự chỉ vào cánh cổng màu đen rồi đi tới đập cửa.
-Lão Triệu! Lão Triệu!
Gọi vài tiếng không thấy ai trả lời, đúng lúc này Dương Nguyên Khánh mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng hắn thất kinh, lập tức nói:
-Phá cửa đi!
Vài tên binh lính xông lên lấy chân đạp mạnh cánh cửa văng ra, tất cả mọi người đều đi vào trong viện. Tình hình trong viện khiến người ta nhìn vào thấy thê lương, ba thi thể chết nằm trong viện, máu chảy đầy dưới đất. Dương Nguyên Khánh quét một vòng không nhìn thấy Triệu Khai Nguyên, hắn hạ lệnh cho thuộc hạ:
-Lục soát kĩ cho ta, không bỏ sót bất cứ chỗ khả nghi nào.
Mười mấy tên binh lính chạy ra bốn phía, trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút buồn bực. Từ vết máu có thể nhìn ra thời gian tử vong chưa quá một tiếng đồng hồ. Họ đã tới chậm một bước, đối phương ra tay rất nhanh chóng và độc ác, vừa phát hiện ra chút manh mối liền bị chặt đứt.
-Tướng quân!
Tiếng la của tên binh lính phòng bên phải truyền tới, Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới. Đi vào trong phòng chỉ thấy trong góc tường có một thi thể cuộn lại, đúng là Triệu Khai Nguyên. Dương Nguyên Khánh chậm rái bước tới thì thấy tay phải của Triệu Khai Nguyên bị chặt đứt. Dường như trước khi chết y đang cố giữ một vật gì đó không chịu bỏ ra, gương mặt méo mó vì đau đớn vẫn còn nhìn thấy rõ y rất tuyệt vọng.
-Tướng quân, nhìn bên này đi!
Một gã binh lính chỉ vào góc tường nói.
Dương Nguyên Khánh tiến lên chỉ nhìn mấy mấy viên gạch ở góc tường bị lật lên, bên dưới có hình dạng một cái hố, rõ ràng là vị trí cất giấu một vật gì đó, chắc là bí mật của Triệu Khai Nguyên, đã bị đối phương cướp đi mất.
Dương Nguyên Khánh biết là không cần thiết phải lục soát nữa, hắn đứng dậy nói với tên tòng sự đang kinh hãi:
-Ngươi lập đi báo quan đi!
Hắn thở dài một tiếng rồi hạ lệnh,
-Nói với các huynh đệ, lập tức rời khỏi nơi này!
Đèn trong phòng Trần Trí Vĩ sáng trưng, một tên thuộc hạ mặc đồ đen tay cầm một cái hộp sắt đặt xuống bàn, khom người bẩm báo:
-Thưa ngài, cả nhà họ đã bị diệt khẩu, cái này là đoạt được trong tay Triệu Khai Nguyên.
Ánh mắt Trần Trí Vĩ u ám mở chiếc hộp sắt ra, bên trong là một quyển sổ và một tờ giấy. Y mở tờ giấy ra chỉ thấy bên trên viết một câu, “Nếu ta xảy ra chuyện thì lập tức giao hộp sắt này cho Phần Dương Cung Giám Dương Nguyên Khánh!”
Trần Trí Vĩ cười lạnh một tiếng, không ngờ Triệu Khai Nguyên này cũng nghĩ tới việc mình sẽ giết y. Trần Trí Vĩ xé vụn tờ giấy ra rồi lại lấy quyển sổ lên lật ra xem, bên trong không ngờ là những ghi chép tỉ mỉ về số lượng, thời gian và người tới lĩnh binh khí và khôi giáp cho Tề vương. Điều này không khỏi làm cho Trần Trí Vĩ hít một hơi khí lạnh, nếu quyển sổ này mà rơi vào tay Dương Nguyên Khánh thì Tề vương nguy to.
-Vân tham quân tới!
Ngoài cửa truyền tới tiếng bẩm báo của thuộc hạ mặt của Trần Trí Vĩ trầm xuống. Đây là Vân Định Hưng, y vốn là quan nô nhưng giỏi a dua nịnh hót lại hiểu biết về vật dụng, y đã nịnh hót Tề vương nên được phong làm Tế tửu tây các. Chức quan gần tương đương với Trần Trí Vĩ, còn cao hơn một chút so với Kiều Lệnh Tắc - một tâm phúc khác của Tề vương. Y làm cho trong lòng Trần Trí Vĩ vô cùng không phục, trong tâm thâm cũng coi thường Vân Định Hưng này.
Trần Trí Vĩ giấu quyển sổ vào trong ngực, giả bộ vẻ tươi cười, cười ha hả ra khỏi phòng, bước nhanh tới chỗ Vân Định Hưng chắp tay nói:
-Vân huynh, sao lại nhớ tới Thái Nguyên chứ?
Vân Định Hưng này một hai năm nay lăn lộn cũng không tồi, rất được Tề vương tin cậy, không chỉ hoàn toàn thoát khỏi kiếp nô tịch mà còn được phong làm Tế tửu tây các, cũng được nở mày nở mặt. Y biết đám người Trần Trí Vĩ xem thường y nhưng y không để ý còn cười híp mắt hành lễ nói:
-Ta phụng lệnh của điện hạ tới Ngũ Đài sơn Thượng Thanh cung mời Phan Thượng Nhân, điện hạ nghe nói đạo thuật của y rất cao minh, người còn bảo ta tiện thể đi tới quận Lâu Phiên gửi cho Nguyên Thượng Ứng tướng quân một bức thư.
Sắc mặt Trần Trí Vĩ hơi có chút thay đổi, đưa tay ra nói:
-Vân tế tửu, mời vào trong ngồi!
Vân Định Hưng đi theo Trần Trí Vĩ vào trong ngồi, y thấy thần sắc của Trần Trí Vĩ không ổn liền hỏi:
-Xảy ra chuyện gì sao?
-Ngươi không cần đi tìm Nguyên Thượng Ứng nữa.
-Tại sao?
Trần Trí Vĩ thở dài nói:
-Nguyên Thượng Ứng đã bị Dương Nguyên Khánh giết rồi.
Vẻ mặt Vân Định Hưng ngỡ ngàng, trong lòng lại thầm giật mình. Y không giật mình vì việc Nguyên Thượng Ứng bị giết mà giật mình vì việc Dương Nguyên Khánh ra tay giết chết Nguyên Thượng Ứng. Lẽ nào Dương Nguyên Khánh đã bắt đầu ra tay với Tề vương sao?
Y biết hai năm này Tề vương trong lòng vẫn nhớ mối hận với Dương Nguyên Khánh và chờ đợi thời cơ. Lần này Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm Cung giám Phần Dương cung, Tề vương liền chuẩn bị ra tay sau lưng Dương Nguyên Khánh, làm trễ thời hạn công trình của hắn, mượn tay của Thánh Thượng để giết hắn. Dầm gỗ đối với tu sửa cung là rất quan trọng nên y đã cố ý trì hoãn không cho xuất từ Kinh ra, tiếp theo là muốn qua ưu thế Nguyên Thượng Ứng giám sát, khống chế Dương Nguyên Khánh. Nhưng không ngờ rằng Nguyên Thượng Ứng lại bị Dương Nguyên Khánh giết chết nhanh như vậy.
Trong lòng Vân Định Hưng vẫn không ngừng nghi ngờ lại hỏi:
-Vậy việc binh giáp ở Tấn Dương cung Dương Nguyên Khánh biết không?
-Chắc hắn không biết!
Trần Trí Vĩ không muốn Vân Định Hưng can thiệp vào chuyện của mình liền nói:
-Nguyên Thượng Ứng và Dương Nguyên Khánh chỉ vì những tranh chấp cá nhân, không có lý do gì khác, chuyện vũ khí gió yên sóng lặng, Vân tế tửu đừng hỏi nhiều nữa.
Trần Trí Vĩ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó lại vội vàng hỏi:
-Nghe nói Kinh thành đang rối loạn, có chuyện này không?
Vân Định Hưng cười khổ một chút lắc đầu nói:
-Giá lương thực ở Kinh thành đang tăng vọt, một đấu gạo đã lên tới hai trăm tiền rồi, không rối loạn mới lạ.
Sau khi Triệu Khai Nguyên chết, chuyện binh khí quả nhiên trở nên gió yên sóng lặng. Dương Nguyên Khánh cũng không tiếp tục truy cứu nữa, thậm chí hắn biết rõ cung giám Tấn Dương cung Vương Kiên là kẻ tình nghi lớn nhất nhưng hắn cũng không một lần đi tìm Vương Kiên, làm như hắn không hề biết tới chuyện vũ khí vậy.
Ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh tiếp thái thú quận Thái Nguyên Dương Hùng giục y xuất chi năm vạn dân phu và ba trăm ngàn thạch quan lương, Dương Nguyên Khánh lập tức quay trở về Phần Dương cung.
Nguy cơ vũ khí của Tề vương tạm thời được dịu đi nhưng một nguy cơ nghiêm trọng khác lại lặng lẽ tới đánh úp Dương Giản.
Ở Lạc Dương Phong đô thị, mấy ngày nay Khang Ba Tư có chút bận rộn, con gái A Mạt của y sinh hạ một cậu con trai, y chính thức thăng chức ngoại công (ông ngoại). Trong lòng y vô cùng sung sướng, A Mạt được gả cho Dương Nguy năm trước, Dương Nguy đóng quân ở Phong Châu, A Mạt thì ở cùng với cha mẹ chồng, mang thai mười tháng cuối cùng đầu tháng ba cũng sinh hạ một cậu con trai, đặt tên là Dương Đạo Hưng.
Khang Ba Tư vừa mới đi Dương phủ thăm con gái và cháu ngoại, vừa về tới chợ Phong Đô, tới cửa chính đã thấy chợ Phong Đô ngập tràn không khí khẩn trương làm cho y không khỏi cau mày. Thấy người trong chợ Phong Đô từng đám đông đến từ bốn phương tám hướng của Kinh thành đứng chật ních một con phố bán gạo. Những tiếng gào thét, tức giận, mắng chửi nhau liên tiếp, tình hình mua gạo này đã xuất hiện năm ngày liên tiếp rồi.
Giá gạo đang tăng lên, trên thực tế thì từ năm ngoái đã bắt đầu tăng rồi, lúc đầu từ 20 tiền tăng tới 30 tiền, tiếp tục đến 40 tiền, tốc độ rất chậm nên mọi người vẫn chưa cảm nhận được. Nhưng tới tháng hai giá gạo lại đột nhiên tăng lên từ 50 tăng đến 100 tiền, mấy hôm nay tốc độ còn tăng từng ngày, ngày hôm qua đã tăng tới 200 tiền một đấu gạo rồi.
Giá gạo tăng lên kéo theo mặt hàng khác cũng tăng, những tiếng oán than của dân chúng Kinh thành vang trời. Về nguyên nhân dẫn tới giá gạo tăng người trong Kinh thành cũng xì xào bàn tán. Có người nói hai năm trở lại đây ở Sơn Đông có xuất hiện thiên tai, có người nói là gạo miền nam không kịp cấp cho miền bắc, còn có người nói là thu thuế quá nặng, số lượng gạo lớn tập chung trong tay quan lại, đây đều là một trong những nguyên nhân.
Nhưng nhóm thương nhân lại nhất trí cho rằng, nguyên nhân giá gạo tăng lên là do việc quản lý tiền tệ có vấn đề, một phần là do tiền tệ trên thị thường tăng, một phần nữa là do tiền giả tràn lan.
Khang Ba Tư cũng có nhận thức sâu sắc, hai năm trở lại đây triều đình gia tăng sản lượng đúc tiền nhưng đồng lại không đủ, kết quả là giảm lượng đồng trong đồng tiền. Trước đây một đồng năm xu Khai Hoàng lượng đồng ở trong đồng tiền đạt tới chín phần, bây giờ chỉ đạt được 6 hoặc 5 phần, thậm chí dùng tay cũng có thể bẻ làm đôi. Số lượng tiền được gia tăng, tiền mất giá trị, giá gạo sao có thể không tăng chứ.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian này giá gạo tăng nhanh quả thật cũng có nguyên nhân đặc thù. Từ tháng 11 năm trước tới nay khu lân cận quận Lương, quận Dĩnh Xuyên, quận Huỳnh Dương, quận Tương Thành, quận Đông và Phủ Lạc Dương, suốt hơn năm tháng liền một giọt mưa cũng chưa có, một mảng tuyết mùa đông cũng không rơi xuống, tất cả các con sông lớn nhỏ đều khô cạn, lúa mì vụ đông không lên được, đa số diện tích đều chết héo. Cộng thêm nạn châu chấu ở quận Lương, vì vậy từ sau tháng hai, số người dân vào Kinh cầu thực càng lớn mà Thánh Thượng và các quan trong triều lại đi tới phương bắc tuần tra, Kinh thành hỗn loạn, giá lương thực bắt đầu tăng vọt.
Khang Ba Tư thở dài, nghe nói Kinh thành đã có tới hơn 300.000 lưu dân, lại còn có lưu dân ở những nơi gặp thiên tai không ngừng vào Kinh thành. Quan phủ cũng không ra mặt, cũng không mở kho xuất lương thực, như thế này ắt sẽ xảy ra đại loạn. Đến một thương nhân như y cũng không thể hiểu được, lẽ nào Tề vương lại không biết chút nào sao?
Đúng lúc này, phía sau y truyền tới một tiếng kêu sợ hãi,
-Lưu dân tới!
Khang Ba Tư vừa quay lại, thất kinh xuýt chút nữa bị rơi từ trên lưng lừa xuống, chỉ thấy đông nghìn nghịt mấy vạn dân đói từ bốn phương tám hướng chạy tới Kinh đô. Một thanh niên cường tráng chạy đầu tiên, một đám hỗn loạn, đã cách chợ Phong Đô chỉ có hơn hai trăm bước.
Trước cửa chợ Phong Đô đại loạn, mọi người xung quanh bỏ chạy toán loạn. Khang Ba Tư thúc con lừa chạy thẳng tới cửa hàng của mình, y chạy được hơn trăm bước liền nghe thấy tiếng la khóc thảm thiết phía sau, y không dám quay đầu lại nhìn, thúc lừa thật mạnh trốn vào cửa hàng của mình.
-Mau thu dọn hết rượu cất vào hầm.
Khang Ba Tư vừa vào nhà liền hô to,
-Dân đói tới rồi, mau cất hết tiền và tài sản đi!
Bọn tiểu nhị được một trận hoảng loạn, đóng cửa hàng rồi cất giấu đồ đạc, vội vàng luống cuống tay chân. Khang Ba Tư lại chạy sang rượu trang Hồng Tú của Dương Nguyên Khánh.
Sáng ngày 16 tháng 3, xảy ra sự kiện cướp lương thực quy mô lớn của lưu dân trên phố bán gạo ở chợ Phong Đô. Hơn mười cửa hàng đều không thoát khỏi, không chỉ là những cửa hàng gạo mà cả những cửa hàng gia súc cạnh cửa hàng gạo, ngựa để đi lại và thịt cũng lần lượt bị tấn công. Tiền và hàng hóa bị cướp, cửa hàng bị đốt, chủ cửa hàng và tiểu nhị đều bị giết, dân chúng Kinh thành và lưu dân bị chen lấn xô đẩy dẫm chết hơn năm trăm người, con số người bị thương lên tới hàng ngàn người gây nên nỗi khiếp sợ về sự kiện gạo Phong Đô.
Chịu ảnh hưởng này, giá gạo tại Kinh thành lại tăng vọt, lên tới 500 tiền một đấu gạo, nỗi oán hận của người dân được tăng lên, tất cả mâu thuẫn của người dân đều hướng tới người đóng giữ Kinh thành Tề vương Dương Giản. Đồng thời Dương Giản cũng đảm nhiệm Kinh Triệu doãn, xảy ra những chuyện như thế này y khó có thể thoát khỏi trách nhiệm.
Càng làm cho dân chúng trong thành bất mãn là chỉ sau khi chuyện cướp gạo Phong Đô xảy ra hai tiếng sau, Dương Giản mới chậm rãi ra lệnh cho quân đội chiếm giữ Phong Đô. Rất nhanh lại truyền tới một tin tức khi chợ Phong Đô xảy ra bạo loạn thì Tề vương cũng không có ở Kinh thành mà đang du xuân ở Mang Sơn.