Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 239: Dạ yến Công chúa (3)




YXiệc sinh nhật được tổ chức trong hậu hoa viên Bích Hàm Đình. Đây thực tế là một tòa đình giữa hồ, được xây dựng cải tạo ở trên mặt nước, làm bằng gỗ đàn hương, bốn phía được che bằng lụa mỏng để ngừa muỗi, bên trong đình rộng mấy trượng, người ngồi trong đình, mùi đàn hương trên thân gỗ có thể phòng muỗi. Dương Lệ Hoa cuộn rèm lụa lên, mọi người ngồi ở trong đình, cảm thấy gió thổi nhẹ vào mặt, mát mẻ dễ chịu.

Rượu và thức ăn đều đã được mang lên, lượng rất ít. Trước mặt mỗi người đặt hai ba đĩa to, bình vàng ly ngọc đĩa ngọc bích, thức ăn đều vô cùng tinh xảo khiến người ta không nỡ đụng đũa.

Cái đình hình tròn, mọi người ngồi vây thành một vòng tròn. Chỗ ngồi cũng được chủ nhân tốn công sắp xếp, trẻ nhỏ không thể ngồi cùng mâm chủ, vài đứa trẻ được ngồi ở một bàn nhỏ riêng, sát với bàn chủ.

Khách nam và khách nữ phân chia ngồi hai bên, chỗ người ngồi là hình tròn, khách nam và khách nữ cuối cùng liền sát nhau. Khách nam chỉ có ba người, Dương Chiêu ngồi giữa, ngồi sát bên cạnh khách nữ là Vũ Văn Sĩ Cập, mà khách nữ bên cạnh khách nam là Nam Dương Công chúa, cũng chính là ngồi cùng chỗ vợ chồng bọn họ.

Dương Nguyên Khánh ngồi sát bên cạnh một đứa nhỏ, là nữ cháu ngoại của Dương Lệ Hoa – Lý Tĩnh Huấn. Lý Tĩnh Huấn ngồi cùng với người lớn, theo thân phận, lẽ ra nàng phải ngồi cùng với bọn trẻ, nhưng Dương Lệ Hoa lại sắp xếp nàng ngồi ở bàn chủ, ngồi bên cạnh Dương Nguyên Khánh.

Lý Tĩnh Huấn giống phụ thân nàng, dáng người rất cao, nàng mặc một chiếc váy màu xanh lam có viền hoa, trên chiếc cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng cổ vàng khảm bảo thạch lộng lẫy tinh xảo, đây là vật mà nàng yêu thích nhất. Tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng đã rất duyên dáng yêu kiều, chỉ có điều hơi gầy yếu, giống như cây trúc non nhỏ bé.

Sở dĩ nàng được xếp ngồi cạnh Dương Nguyên Khánh đều là do Dương Lệ Hoa tính toán chu toàn. Dương Lệ Hoa hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể chờ đợi, đợi đứa cháu gái Lý Tĩnh Huấn của nàng khi được mười ba tuổi thì cưới nàng làm vợ.

- Dương tướng quân, ta kính ngươi một chén rượu, kính ngươi vì nước ngăn địch, phòng thủ biên cương.

Lý Tĩnh Huấn bưng lên một chén rượu kính Dương Nguyên Khánh. Trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, đầu cúi xuống, mặt hơi ỏ.

- Đa tạ cô nương!

Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên cười chạm vào chén nàng một cái. Hắn phát hiện Lý Tĩnh Huấn rất giống mẫu thân nàng, thể chất rất gầy yếu, dùng câu nói dân gian mà nói, không phải là đứa con khỏe mạnh. Dương Lệ Hoa chỉ sinh được một người con gái, còn thể hiểu vì chịu sự lạnh nhạt của Hoàng đế, nhưng Vũ Văn Nga Anh cũng chỉ sinh được một con gái, thì chắc là vấn đề về thể chất.

Vũ Văn Nga Anh thể chất rất yếu, mà con gái nàng - Lý Tĩnh Huẫn thể chất càng yếu nhược, không thể sống lâu. Trong lòng Dương Nguyên Khánh không khỏi có chút thương hại đối với nàng. Nhưng Lý Tĩnh Huấn uống vào một chén rượu, mặt càng đỏ hơn, giống như là uống chén rượu này có nghĩa lớn lao gì đó, khiến Dương Nguyên Khánh cũng có chút ngượng ngùng.

Lý Tĩnh Huấn năm nay tính tuổi mụ cũng mới tám tuổi, nhỏ hơn Dương Nguyên Khánh khoảng mười tuổi, thế cho nên khi nàng và Dương Nguyên Khánh ngồi gần nhau, Dương Nguyên Khánh vốn không có ý thức được sự ý nghĩa sâu xa trong việc sắp xếp chỗ ngồi này, chỉ có mấy nữ nhân với sự nhạy cảm đặc biệt là ý thức được điều này.

Thái tử phi Vi thị ngồi ngay bên cạnh nữ thiên kim Vũ Văn Nga Anh - người được chúc mừng sinh nhật. nàng thừa dịp Dương Lệ Hoa lúc rảnh rỗi đang sắp xếp thức ăn, liền thấp giọng hỏi Vũ Văn Nga Anh:

- Ý tứ của Hoàng cô là muốn đem Lý Tĩnh Huấn gả cho Dương Nguyên Khánh phải không?

Vũ Văn Nga Anh cũng không hiểu vì sao mẫu thân nghĩ thế nào mà lại sắp xếp con gái của mình ngồi bên cạnh Dương Nguyên Khánh. Nàng hiểu được ý tứ của mẫu thân, nhưng con gái mình vẫn còn quá nhỏ, ít nhất phải năm sáu năm nữa mới có thể suy xét đến việc kết hôn. Quan trọng hơn là, nàng cảm thấy mẫu thân hơi mơ tưởng một chút. Người ta chịu bằng lòng chờ đợi Tĩnh Huấn sao?

Nàng biết mẫu thân rất yêu mến Dương Nguyên Khánh này, thậm chí còn oán giận mình được gả đi quá sớm, khiến nàng thật dở khóc dở cười, chẳng lẽ chỉ vì yêu mến mà muốn đem con gái mình, hoặc là cháu ngoại của mình gả cho hắn sao?

Vũ Văn Nga Anh lắc đầu:

- Việc này không phải là thật, Tĩnh Huấn tuổi còn nhỏ, lớn hơn nhiều tuổi thật không tương xứng.

Thái tử phi Vi thị tâm tư tỉ mỉ, dựa vào trực giác đặc biệt của phụ nữ, nàng cảm thấy một trong ba cô gái họ Bùi dường như có duyên với Dương Nguyên Khánh, mà không phải là Lý Tĩnh Huấn. Nàng đã cẩn thận quan sát, rốt cuộc thì người nào mới có duyên phận đây?

Ba cô gái họ Bùi ngồi chếch gần đám trẻ. Phía sau Bùi U chính là Dương Hựu, con trai của Thái tử Dương Chiêu. Dương Hựu chỉ có năm tuổi, tính cách bướng bỉnh, cậu rất thích Bùi U, sự yêu thích của cậu biểu hiện ra ngoài bằng cách trêu cợt người ta, chốc lát thì lại len lén rót thêm rượu nho chua cho nàng. Một hồi không thấy nàng chú ý đến, liền rút trâm cài tóc của nàng, khiến cho Bùi U rất khổ não, trong lòng vô cùng phiền chán, nhưng lại không thể phát tác được, cũng không thể làm gì được.

Lúc này, Bùi Hỉ Nhi nhẹ nhàng huých cánh tay nàng một chút, ánh mắt nhìn sang phía bên Dương Nguyên Khánh. Bùi U cũng chú ý tới, Lý Tĩnh Huấn nâng chén rượu đang kính rượu Dương Nguyên Khánh.

Bùi U bị Dương Hựu trêu đùa khiến trong lòng phiền muộn, không để ý tới vị trí của Lý Tĩnh Huấn được sắp xếp rất tinh tế. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân thông minh, dưới sự nhắc nhở của Bùi Hỉ Nhi, nàng cũng đã nhìn ra, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái. Nàng thấy Lý Tĩnh Huấn vâng lời kính rượu Dương Nguyên Khánh, trong lòng thầm hừ một tiếng: “Một con nhóc miệng còn hôi sữa mà đã biết cách lấy lòng đàn ông rồi sao?”

Nàng lại âm thầm oán hận Dương Nguyên Khánh nịnh nọt, ngay cả một cô gái còn chưa trưởng thành, vì là nữ cháu ngoại của công chúa Nhạc Bình, hắn liền mắt đi mày lại, đàn ông thật đúng là khiến người ta ghê tởm.

Bùi Mẫn Thu ngồi bên cạnh Bùi Hỉ Nhi, nàng cũng thấy Lý Tĩnh Huấn kính rượu Dương Nguyên Khánh, nhưng lòng của nàng lại khác với hai vị tỷ tỷ Bùi gia. Nàng cười mỉm nhìn Dương Nguyên Khánh, trong khóe mắt đuôi mày hiện lên tia trêu chọc. Nàng cảm giác Dương Nguyên Khánh xấu hổ, điều này quả thật rất thú vị, Dương Nguyên Khánh có chịu làm cháu rể của công chúa Nhạc Bình không?

Vừa lúc Dương Nguyên Khánh lặng lẽ nhìn về phía nàng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, vẻ mặt vô tội của hắn khiến Bùi Mẫn Thu không kìm nổi che miệng, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của Bùi Mẫn Thu khiến cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng. Bùi U cảm thấy như vậy rất vô lễ, nàng trừng mắt với Bùi Mẫn Thu một cái, rồi áy náy nói với mọi người:

- Gia muội tính tình vẫn còn trẻ con, cử chỉ vô lễ, mong mọi người thứ lỗi!

Dương Lệ Hoa cũng rất thích Bùi Mẫn Thu, thích sự thuần phác tự nhiên của nàng, không hề có dáng vẻ kệch cỡm, nàng mời ba tỷ muội Bùi gia tới tham dự, cái lớn nhất chính là nàng yêu thích Bùi Mẫn Thu.

- Mẫn Thu, ngươi có thường ra ngoài không?

Một nguyên nhân khác khiến Dương Lệ Hoa yêu mến Bùi Mẫn Thu chính là nàng rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, sáng sủa hoạt bát, tinh thần cũng rất dồi dào, hoàn toàn khác biệt với nữ cháu ngoại ốm yếu của mình. Dương Lệ Hoa vẫn luôn lo lắng đối với sự ốm yếu của Lý Tĩnh Huấn, nàng hy vọng có thể từ Bùi Mẫn Thu để tìm được một chút bài thuốc gia truyền để được khỏe mạnh, như là ăn uống ra sao, vận động thế nào để cháu ngoại mình noi theo nàng, trở nên khỏe mạnh hơn.

Bùi Mẫn Thu thông minh sắc sảo, nàng lập tức hiểu ý tứ của công chúa là muốn biết làm thế nào mới khiến cho Lý Tĩnh Huấn khỏe mạnh hơn, nàng liền thản nhiên cười, nói:

- Kỳ thật ta cảm thấy hẳn là nên ra ngoài nhiều một chút, làm bạn với cảnh quan thiên nhiên, thể xác và tinh thần sẽ khỏe mạnh, tính cách cũng sẽ trở nên rộng mở. Trước kia ta ở tại nông thôn huyện Văn Hỉ, thường xuyên ra ngoài du ngoạn cùng với các tỷ muội cùng tộc, mọi người cũng không cấm. Nếu có thể, hai ngày này ta muốn ra ngoài thành dạo chơi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Ngày mai ta định cùng một số con cháu quý tộc đi săn bắn, nghe nói cũng có tiểu thư khuê các cùng đi theo. Nếu Bùi cô nương bằng lòng, ta mời cô nương đi du ngoạn cùng.

Bùi Hỉ Nhi khẽ nhéo Bùi Mẫn Thu một cái, ý là để nàng không thể dễ dàng đồng ý. Trong lòng Bùi U thì lại nảy sinh cảm giác ghen tị. Dương Nguyên Khánh mời trước mặt mọi người lại không hề nhắc tới mình, không đợi Bùi Mẫn Thu mở miệng, nàng liền giành nói:

- Ý tốt của Dương tướng quân xin nhận, chỉ có điều muội muội ta cưỡi ngựa không giỏi, đi theo săn bắn chỉ sợ sẽ trở thành liên lụy, muội ấy sẽ không đi.

- Cưỡi ngựa không giỏi cũng không sao cả, ngựa của ta vô cùng linh mẫn, khống chế tốt, ta có thể chuyển ngựa của ta cho Bùi cô nương cưỡi, mấu chốt là bản thân Bùi cô nương có muốn đi hay không.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhiệt tình mời Bùi Mẫn Thu, trong lòng Bùi U càng không thoải mái, nàng muốn từ chối tiếp, nhưng Bùi Mẫn Thu hé miệng cười, nói:

- Nếu Dương tướng quân không chê ta phiền toái, Mẫn Thu bằng lòng cùng đi săn với tướng quân.

- Thật là một cô nương thẳng thắn!

Dương Lệ Hoa bật cười vỗ tay khen ngợi. Nàng chỉ vào nữ cháu ngoại Lý Tĩnh Huấn:

- Bùi cô nương có bằng lòng đưa Lý Tĩnh Huấn cùng đi du ngoạn hay không?

Bùi Mẫn Thu cười hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Hai chúng ta đều là nữ tử không giỏi cưỡi ngựa đi cùng, Dương tướng quân có ghét bỏ hay không?

Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:

- Việc này hình như không phải do ta quyết định!

Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười. Trong lòng Bùi U lại thầm hối hận, kỳ thật nàng cũng muốn đi, chỉ có điều nàng vừa mới nói những câu quá kiêu ngạo, giờ xoay chuyển thế nào đây.

***

Yến tiệc xong, Dương Lệ Hoa lại an bài mấy chiếc thuyền hoa để mọi người chèo thuyền du ngoại. Hồ trong quý phủ của nàng rộng hơn ba mươi mẫu, sóng gợn lăn tăn, gió lạnh hiu hiu. Ba cô gái Bùi gia ngồi cùng thuyền với Dương Lệ Hoa, mà dưới sự thỉnh cầu của Dương Chiêu, Dương Lệ Hoa đặc biệt bố trí một chiếc thuyền nhỏ để Dương Chiêu và Dương Nguyên Khánh ngồi chung.

Trong thuyền nhỏ, Dương Chiêu chăm chú nhìn sóng nước ở mặt hồ, ông ta cúi đầu thở dài:

- Nguyên Khánh, ta có một dự cảm, thiên hạ có thể sẽ đại loạn.

- Sao Điện hạ lại nói vậy?

Dương Chiêu lắc đầu:

- Ta không biết, chỉ là một dự cảm. Ta cảm thấy phương pháp làm việc của phụ hoàng cẩu thả, nóng vội, bạo ngược. Hai ngày trước phụ hoàng nói với ta, phía Nam mới là người Hán chính thống, nếu muốn xoay chuyển cục diện Nam yếu Bắc mạnh, chỉ dựa vào một Đại Vận Hà vẫn chưa đủ. Tốt nhất là đem giết sạch toàn bộ tạp Hồ phương Bắc, tiếp theo khống chế giết sạch toàn bộ quân đội quý tộc Quan Lũng, sau đó đem một lượng lớn nhân khẩu phía Nam di chuyển về phía Bắc mới có thể hoàn toàn thay đổi được thế cục Hán yếu Hồ mạnh, Đại Tùy mới có thể trở thành vương triều của người Hán.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cả kinh, vội vàng hỏi:

- Thánh Thượng sẽ làm như thế nào?

- Phụ hoàng nói rất mơ hồ, nói là tốt nhất phát động một trận chiến tranh, ví dụ như kiểu Cao Cú Lệ, hơi nhỏ một chút, sau đó đem khống chế Phủ Binh của quý tộc Quan Lũng đuổi đi giết hết, cũng sẽ đuổi đi hết tạp Hồ Sơn Đông, để cho bọn họ hết thảy đều chết ở Cao Cú Lệ, sau đó mới di chuyển dân từ Giang Nam đến phương Bắc.

Nói tới đây, Dương Chiêu thở dài:

- Ta chỉ mong những lời của phụ hoàng đều là nói tùy tiện. Nếu phụ hoàng thực sự làm như vậy, thế cục phương Bắc tất nhiên sẽ không khống chế được. Sáu thôn trấn Tôn Yên nào có bằng lòng khoanh tay chịu trói, quý tộc Quan Lũng này sao chịu đồng ý mất đi vốn ban đầu, còn những người Hán phía Nam chưa chắc đã cảm kích, hậu duệ Trần Lương cũng sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, sĩ tộc phương Bắc cũng sẽ không ủng hộ phụ hoàng. Bốn bề bị vây kín, xã tắc Đại Tùy sẽ bị hủy trong tay phụ hoàng.

Dương Nguyên Khánh im lặng. Trên thực tế cục diện là phát triển đúng như thế. Dương Quảng làm việc luôn yêu cầu hống hách, không suy xét khả năng chịu đựng của dân chúng thiên hạ, hận không thể trong một đêm thay đổi hết thảy. Từ việc ông ta xây dựng thủ đô mới, đào kênh rạch là có thể nhìn ra, người khác mấy năm thậm chí hơn mười năm mới có thể hoàn thành công trình lớn, còn ông ta một năm đã hoàn thành rồi. Người dân sống chết sau lưng ông ta cũng không để tâm tới. Trong lòng ông ta chỉ một mực muốn ép chết người Hán Hồ phương Bắc.

Hồ Hán Lưỡng Tấn Nam Bắc triều đồng hóa vẫn kéo dài mấy trăm năm, tận đến thời Bắc Tống mới dần dần kết thúc, nhưng Dương Quảng lại muốn trong vòng mười năm hoàn thành nghiệp lớn. Ông ta thấy không thể làm được, liền không tiếc chọn dùng thủ đoạn cực đoan, phát động chiến tranh Cao Cú Lệ, mượn tay chiến tranh để hủy diệt Tiên Ti cùng với thế lực Bắc Hồ, thế cho nên thiên hạ đại loạn, triều Tùy bị diệt vong.

Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm thán, bánh xe lịch sử đang chậm rãi chạy tới phương hướng nguy hiểm nhất, hắn lại không thể kéo xe lại. Thái tử cũng nhìn ra xu thế này, ông ta cũng bất lực. Chỉ sợ ngoại trừ bản thân Dương Quảng thì không ai trong thiên hạ có thể ngăn cản lại được bánh xe vương triều Đại Tùy.

Dương Chiêu trầm tư thật lâu, chậm rãi nói:

- Nguyên Khánh, nếu ngươi bằng lòng phụ tá cho con trai ta, đảm bảo bọn họ một đời bình an, ta có thể di mệnh cho chúng nó, rằng ngươi là huynh đệ của ta, ngươi là hoàng thúc của chúng nó.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy khiếp sợ, vội vàng nói:

- Điện hạ, sao lại nói ra những lời ấy?

Dương Chiêu cười buồn bã:

- Ta giấu diếm phụ hoàng. Trên thực tế mấy ngày này ta đã ngất xỉu hai lần, ta cảm nhận được cơ thể mình đã biến đổi, mệnh ta không kéo dài được nữa, cho nên mới ở lại Lạc Dương không chịu trở về. Ta không muốn chết cô độc, ta muốn chết bên cạnh cha mẹ. Nguyên Khánh, nếu ta qua đời, ta phó thác các con ta cho ngươi, ngươi chính là thúc phụ của bọn chúng!

Nói xong, Dương Chiêu quỳ rạp xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, khóc không thành tiếng.