Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 125: Giúp tiền cứu người gặp cảnh khó xử




Ba thiếu nữ này chính là tỷ muội Bùi gia, tuổi lớn hơn một chút là Bùi U, người kia là Bùi Hỉ Nhi - ái nữ của Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn, mà thiếu nữ mắt to lỡ tay đánh vỡ bình men chính là Bùi Mẫn Thu vừa mới vào kinh được vài ngày.

Ngày kia là ngày sinh của Nhạc Bình công chúa, lần sinh nhật này mời rộng khắp, vợ con Đại thần cũng có thể tham gia, ba người các nàng cũng sẽ tham gia bữa tiệc, ba người liền trao đổi đến chợ Lợi Nhân mua vài món đồ trang sức. Ba người vừa lựa chọn đồ trang sức, thanh toán tiền xong, lúc đứng dậy thì Bùi Mẫn Thu đứng không vững, không cẩn thận đụng phải tủ quầy, kết quả là một chiếc bình men đặt trên tủ liền rơi xuống đất, vỡ nát.

Bùi Mẫn Thu nghe nói chỉ một chiếc bình hoa có giá trị năm nghìn xâu tiền, nàng cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt vô cùng mịn màng xinh đẹp đỏ bừng, nàng tổng cộng chỉ có sáu mươi xâu tiền tích cóp được, nàng đền thế nào đây?

Nàng tựa như thiên nga nhỏ bị hoảng sợ mà run rẩy sợ hãi đứng vào trong góc, vô cùng khổ sở đáng thương.

Bùi gia quy củ nghiêm khắc, thông thường những chuyện liên quan đến tiền tài, quản lý nhà cửa, gia tộc sẽ không nhúng tay vào. Mà phụ thân nàng đang ở huyện Văn Hỉ tại quê nhà, không thể đến đây để bồi thường tiền thay nàng, chẳng lẽ nàng phải đi tìm ông nội sao?

Lúc này, Bùi U bỗng nhiên căm giận nói:

- Vậy cũng không được, không thể để ngươi nói bao nhiêu là bấy nhiêu, nếu như ngươi lừa bịp tống tiền chúng ta thì sao?

Khang Nại Nhĩ thấy nàng không tin, liền đem bình hoa cất vào trong hộp, đưa cho nàng:

- Cô nương, ngươi tùy ý đi nhà nào hỏi một chút, hỏi họ xem chiếc bình hoa này giá trị bao nhiêu tiền?

- Ta đương nhiên là phải hỏi, không thể để ngươi nói giá trên trời được.

Bùi U nhận lấy chiếc hộp nói với hai muội muội:

- Các muội chờ ta một tý, ta đi chỗ khác hỏi một chút.

Nàng xoay người đi, nhưng suýt nữa lại va phải Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh vội nhanh tránh ra. Lúc này, Bùi Mẫn Thu cũng xoay người liếc nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, hơi sửng sốt, nàng bật thốt:

- Là ngươi!

Một tiếng "là ngươi! của nàng... giọng nói vô cùng quen tai. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới... thiếu nữ này chẳng phải là nữ tử ngồi trong xe ngựa tại Bá Thượng đó sao? Tuy rằng không thấy mặt nàng, nhưng đôi mắt và giọng nói của nàng, Dương Nguyên Khánh đã nghe đã thấy qua.

- Ngươi chính là cô nương tại Bá Thượng... đúng không!

Dương Nguyên Khánh gãi gãi đầu hỏi. Bùi Mẫn Thu cường gượng, nàng lập tức khổ sở cúi đầu, nói nhỏ:

- Ngày hôm nay ta gây ra họa lớn rồi.

Trong lòng Khang Nại Nhĩ bắt đầu thấy khó xử, thì ra Dương Nguyên Khánh và nữ tử gây họa này có quen biết nhau, sự quen biết này có thể gặp rắc rối rồi.

- Không sao đâu.

Dương Nguyên Khánh cười thoải mái với nàng:

- Khang Nại Nhĩ đại thúc là người tốt, ông ấy sẽ không làm khó dễ ngươi.

Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ vai Khang Nại Nhĩ, cười nói:

- Đại thúc... Đúng không?

Trên mặt Khang Nại Nhĩ lộ ra vẻ vô cùng khó xử... điều này làm cho ông ta sẽ phải ăn nói thế nào đây... Đúng lúc này, Bùi U đã trở lại, nàng đứng ngay sát bức tường trong cửa hàng, khuôn mặt nàng vô cùng khó coi, nhận ra được kết quả đi hỏi khiến nàng thất vọng. Giá trị nàng hỏi so với giá trị mà Khang Nại Nhĩ đưa ra còn cao hơn, vậy phải làm sao bây giờ?

- Đại tỷ, đã hỏi được chưa?

Bùi Hỉ Nhi lặng lẽ bước đến hỏi.

- Mẫn muội, muội qua đây một chút.

Bùi U vẫy vẫy tay với Bùi Mẫn Thu, ba nữ tử chụm lại với nhau một chỗ, giọng Bùi U thì thầm với các nàng:

- Trong cửa hàng sát vách nói... ít nhất là mười hai ngàn xâu tiền, chúng ta thương lượng một chút xem nên làm gì bây giờ?

- Đại tỷ, hay là đi nói cho ông nội đi! Lúc này còn có thể làm gì đây?

Bùi Mẫn Thu gần như sắp khóc.

- Không đến mức bắt buộc phải làm vậy, chúng ta không thể nói cho ông nội biết.

Bùi U suy nghĩ một chút nói:

- Thực sự không được, ta sẽ dùng đến của hồi môn.

- Đại tỷ, không thể, không cho tỷ dùng đến của hồi môn, điều này tuyệt đối không được!

Bùi Mẫn Thu kiên quyết lắc đầu:

- Chuyện này để ta đi nói với ông nội, là ta phạm lỗi, ta nguyện ý gánh chịu.

- Nghĩ xem còn cách nào khác không! Không thì, chúng ta đi tìm các tỷ muội khác gom góp.

Bùi Hỉ Nhi cũng không tán thành nói cho ông nội biết.

Thính lực của Dương Nguyên Khánh vô cùng nhạy bén, mặc dù ba người các nàng nói rất nhỏ nhưng vẫn nghe được rõ ràng. Hắn thầm thở dài trong lòng, ba cô nương này quá thuần khiết, không hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế, nào có đạo lý bồi thường tiền bằng giá thật?

Dương Nguyên Khánh biết nước Phất Cức cũng chính là đế quốc Byzantine Đông La Mã. Hắn đã nghe Khang Ba Tư nói qua, từ bên kia vận chuyển hàng hóa tới bình thường đều là lợi nhuận gấp mười. Khang Nại Nhĩ đưa ra giá đối với bình men mười ngàn xâu tiền, vậy giá thành cũng chính là một ngàn xâu tiền, bồi thường một nửa chính là năm trăm xâu tiền, nào có đạo lý bồi thường năm nghìn xâu tiền. Khang Nại Nhĩ này rõ ràng là đòi giá cao với người ta, ông ta để thiếu nữ kia cầm bình hoa đi hỏi giá cả, người ta vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên phối hợp với ông ta hét giá rồi.

Ba thiếu nữ này đoán chừng thật sự là thiên kim của Bùi gia, ngây thơ đơn thuần; sao đấu lại được với thương nhân Túc Đặc gian xảo này được.

Dương Nguyên Khánh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ thiếu nữ gặp rắc rối kia dù sao mình cũng biết, nếu đã chào hỏi, mặc kệ thế nào, thể diện này không thể bỏ qua được. Huống hồ thiếu nữ kia khổ sở đáng thương, khiến hắn cũng không đành lòng.

- Khang Nại Nhĩ đại thúc, bình men này ta mua đi!

Dương Nguyên Khánh cười cười nói.

Ba thiếu nữ cùng nhau quay đầu lại kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh. Bùi Mẫn Thu biết là chuyện gì xảy ra, cuống quýt xua tay:

- Dương tướng quân...

Bùi U đã sớm chú ý đến Dương Nguyên Khánh rồi, nghe giọng điệu của muội muội giống như quen biết người này, liền hỏi nhỏ nàng:

- Người này là ai vậy?

Khuôn mặt xinh xắn của Bùi Mẫn Thu đỏ lên, lắp bắp nói:

- Hắn ta chính là Dương Nguyên Khánh.

- Ồ!

Hai mắt Bùi U sáng ngời:

- Thì ra hắn là Dương Nguyên Khánh. Thật là một vị tướng quân trẻ tuổi oai hùng, khó trách hắn có thể một chiêu đem Hạ Nhược Bật quét xuống ngựa.

Luận võ ngày đó, bởi vì khoảng cách quá xa các nàng không thấy rõ tướng mạo của Dương Nguyên Khánh, nhưng tư thế oai hùng dũng mãnh của Dương Nguyên Khánh lúc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với các nàng. Đặc biệt là Bùi U, nàng từ nhỏ đã sùng bái võ tướng, nàng đã quyết định đem Dương Nguyên Khánh trở thành thần tượng của nàng, ngày hôm nay gặp người thật, trái tim nàng không kìm được đập liên hồi.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Không có gì đâu, ta có một bằng hữu cũng là thương nhân Túc Đặc, ta bảo hắn từ nước Nam Cức mang về một cặp bình hoa, các ngươi đi về đi! Chuyện này để ta giải quyết.

- Dương tướng quân, vậy không được, bình hoa quý như thế không thể làm phiền ngươi.

Bùi Mẫn Thu vẫn như cũ không chịu.

Bùi U tuy rằng không có kinh nghiệm thương trường, nhưng nàng vô cùng thông minh, nàng thoáng hiểu ra nội dung này. Đúng vậy! Đi nước Nam Cức mua về chẳng phải sẽ rẻ hơn, nàng sao không nghĩ đến chứ.

Nàng kéo muội muội một cái, nói nhỏ:

- Trước tiên hãy để Dương tướng quân ứng trước thay chúng ta, chúng ta sẽ trả lại cho hắn.

- Thế nhưng khoản tiền lớn như vậy, chúng ta làm sao mà trả được cho người ta?

Bùi Mẫn Thu vô cùng sốt ruột. Mấu chốt là nàng và Dương Nguyên Khánh cũng không có giao tình gì, cũng chỉ là hỏi đường thôi, gặp mặt một lần mà thôi, sao có thể thay nàng trả tiền cho cửa hàng người ta. Nàng hiểu Dương Nguyên Khánh vừa lúc gặp phải chuyện này... không thể không nể mặt mũi được. Người ta đã có ý quan tâm, nàng sao mặt dày mà nhận.

Nàng thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

- Đa tạ Dương tướng quân trượng nghĩa.. tấm lòng ta xin nhận, nhưng chuyện này có lẽ cứ để ta tự đi giải quyết, ta sẽ đi tìm ông nội.

Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, nếu Dương Nguyên Khánh đã biết đối phương, lại mở lời, nhân tình này Khang Nại Nhĩ phải cho, bằng không ông ta không thể ăn nói với Khang Ba Tư. Huống hồ bọn họ dù sao cũng là người Túc Đặc... Làm ăn buôn bán tại nước khác... cố gắng không nên đắc tội với nhà quyền quý, để Dương Nguyên Khánh còn có mặt mũi, nói không chừng sau này còn có việc cầu hắn ta giúp.

- Bỏ đi, ba vị cô nương, bình men này ta và Dương công tử sẽ thảo luận, giữa chúng ta dễ nói, cũng đâu nhất định phải bồi thường tiền, các ngươi trở về đi! Sau này làm gì chú ý hơn một chút.

Bùi Mẫn Thu còn muốn khéo léo từ chối nhưng Bùi U đã lôi nàng đi, không cho nàng nói lời dư thừa. Mọi người nói đến mức này rồi mà mình còn ngốc nghếch kiên trì. Nàng hành lễ với Dương Nguyên Khánh, cười nói:

- Cám ơn Dương tướng quân giúp đỡ, tiền ứng trước này, chúng ta nhất định sẽ hoàn lại.

Nàng kéo tay Bùi Mẫn Thu, nói nhỏ:

- Mẫn muội, Hỉ Nhi, chúng ta đi thôi!

Bùi Mẫn Thu đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh, trong đôi mắt dịu dàng như làn nước tràn ngập sự cảm động.

Dương Nguyên Khánh hướng nàng cười gật đầu, chờ các nàng đi xa rồi, lúc này mới cười nói với Khang Nại Nhĩ:

- Tính toán một chút, ta phải bồi thường bao nhiêu?

- Dương tướng quân, thôi đi, tiền vốn của bình men này chỉ có chín trăm xâu tiền, ta lần sau lại đi Quân Sĩ Thản Đinh mua một đôi là được.

Dương Nguyên Khánh lại lấy trong túi ra sau mươi miếng tiền vàng Ðông La Mã, giá trị sáu trăm xâu tiền, đặt lên bàn cười nói:

- Ta chỉ có bấy nhiêu, có hơn nữa ta cũng không bồi thường nổi đâu.

Rời khỏi Ba Tư Ðể thời gian cũng đã là buổi trưa, Dương Nguyên Khánh liền đi tới một tửu quán khá rộng ở cổng chợ phía Tây, tửu quán tên là 'Rượu Thơm Say Mèm” chừng bốn tầng lầu cao, chiếm đất ước chừng hai mẫu. Ngày hôm trước hắn và đám người Ðơn Hùng Tín ở chỗ này uống rượu một lần, đối với nơi này cảm giác không tệ.

Hắn vừa tới cửa, một gã tiểu nhị liền nhiệt tình chào đón:

- Khách nhân, lên lầu uống một chén đi! Ngày hôm nay tiểu điếm vừa mới nhập Thổ quật Xuân của Huỳnh Dương, rượu ngon thượng đẳng, cơ hội không thể bỏ qua.

- Thiên đường lầu hai có chỗ không?

- Có! Có chỗ, mời khách nhân lên lầu.

Dương Nguyên Khánh ném dây cương cho gã, rồi đi lên lầu hai. Lúc này đang là thời gian giữa trưa, trong tửu quán vô cùng náo nhiệt, lầu hai bày ra hai mươi mấy sạp ngồi, hơn phân nửa khách đã ngồi chật, đều đang khe khẽ đàm luận chuyện lớn xảy ra đêm qua.

- Nghe nói Hạ Nhược Bật ám sát Tấn vương đã bị xử tội chết rồi!

- Rốt cuộc vì sao hắn ta lại muốn ám sát Tấn vương?

- Ai biết được? Hắn ta luôn luôn lỗ mãng, vài lần thiếu chút nữa bị Tiên đế giết chết, nhưng Tiên đế đều tha cho hắn, lần này hắn gặp Hoàng đế lợi hại, tân Hoàng đế sẽ không tha cho hắn nữa.

Dương Nguyên Khánh đi qua đám người tìm được vị trí trống bên cửa sổ ngồi xuống, một gã tiểu nhị lập tức tiến lên hỏi, Dương Nguyên Khánh đối với việc ăn uống cũng không chú trọng, tùy ý nói:

- Một bình Thổ quật xuân, một đĩa bánh hấp nhân thịt, ba cân thịt dê.

- Khách nhân gọi cá đi! Thịt kho tàu cá chép Vị Hà của tiểu điếm là tuyệt nhất kinh thành, cũng không đắt.

Tiểu nhị cười khuyên.

Cá nướng ở đây cũng không tệ, vị rất ngon, lần trước Dương Nguyên Khánh có ăn. Hắn liền gật đầu:

- Cũng được, mang tới một con.'

- Vâng! Khách nhân ngồi chờ chút, ta đi dâng rượu cho ngươi.

Tiểu nhị bước nhanh xuống lầu, chốc lát sau bưng bình rượu nóng lên. Dương Nguyên Khánh rót cho mình một cốc rượu, vừa chậm rãi uống, vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra.

Vừa rồi Khang Nại Nhĩ lại nói cho hắn, hai ngày trước một gã thương nhân Túc Đặc vừa tới thành Đại Lợi, thương nhân nói, thành Đại Lợi đang một lần nữa xây dựng thêm thành tường, do Ngư Câu La đích thân chủ trì, toàn bộ trong ngoài thành trì đều vô cùng bận rộn. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh có chút muốn quay về, trong lòng hắn, thành Đại Lợi mới là nhà của hắn.

Kỳ thực Nhạc Bình công chúa và hắn không có giao tình gì, mừng sinh thần của nàng và mình chẳng liên quan gì? Không đi cũng không sao, chỉ là không đi thì không nể mặt mũi Tấn Vương, điều này làm cho Dương Nguyên Khánh có chút băn khoăn.

Dương Nguyên Khánh lại uống một chén rượu, rượu này không tệ, mùi vị rất tinh khiết, hắn có thể mua một chút quay về.

Đang suy nghĩ thì cửa thang lầu phằm phằm bước vào một gã thương nhân, lo lắng la lớn:

- Mọi người có biết không, Thánh Thượng sắp dời đô rồi!

Những lời này ngay lập tức khiến cho trong quán nhốn nháo, người trong quán rượu đều nhảy dựng lên đi tới vây quanh lấy.

- Ngươi nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Dương Nguyên Khánh cũng khựng chén rượu lại, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, quyết định dời đô nhanh như vậy sao? Thào nào tối hôm qua Dương Quảng phải cả đêm xử trí đám người Độc Cô La. Dương Quảng sáng suốt rất biết “rèn sắt khi còn nóng”, giết đám người Hạ Nhược Bật và Nguyên Trụ, cũng sẽ không có ai dám phản đối việc dời đô.

Trong lòng Dương nguyên Khánh bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ, dời đô có thể mua đất kiếm một khoản tiền lớn. Hắn chậm rãi uống rượu, âm thầm suy nghĩ, một cơ hội tốt kiếm tiền không tệ.

Thương nhân báo tin tiếp tục lớn tiếng nói:

- Buổi triều sớm đã tan, nghe nói Hoàng Môn Thị Lang Bùi Củ đưa ra kiến nghị dời đô đạt được sự nhất trí ủng hộ của các đại thần Tô Uy, Ngưu Hoằng Phi, Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ. Triều đình sau khi đọc ba lần không có ý kiến nào phản đối, Thánh Thượng được thể kích động quyết định dời đô Lạc Dương.

Tin tức này khiến cho tửu quán ồ lên, những khách rượu này đa số là thương nhân chợ Lợi Nhân, nếu như dời đô, đối với bọn họ ảnh hưởng khá lớn. Những âm thanh la hét mắng chửi vang lên ầm ĩ.

Có người rống to:

- Đám quý tộc Quan Lũng này sao vậy? Bọn họ sao không phản đối, bọn họ đều đã chết hết rồi sao?

Dương Nguyên Khánh bưng chén rượu lên bật cười, hắn đương nhiên biết mục đích thật sự của Dương Quảng tạo ra vụ ám sát Tấn vương là gì, giết gà dọa khỉ, Hạ Nhược Bật bị giết, hai thủ lĩnh quý tộc lớn của Quan Lũng là Độc cô thị, Nguyên thị bị thương nặng, ai còn dám phản đối Dương Quảng dời đô. Hắn cũng không kìm được có chút đắc ý, kế hoạch này thực ra là Dương Nguyên Khánh hắn đưa ra, và ý tưởng của Dương Quảng không bàn mà trùng ý.

Lại nghe có người cao giọng nói:

- Quý tộc Quan Lũng không ai đứng ra phản đối, nghe nói hơn một lần bọn họ đã phản đối rất mạnh, mà lúc này đây không ngờ trong đại điện lại lặng ngắt như tờ. Sự việc liên quan đến lợi ích bản thân bọn họ mà! Nhưng rõ ràng là không ai phản đối.

- Giết Độc Cô Chỉnh và Nguyên Trụ, Độc Cô La và Nguyên Thọ cũng xong rồi, ai dám phản đối!

- Các vị, kinh thành đã xong rồi, mọi người nhanh đi Lạc Dương mua đất mua nhà đi!

Trong quán rượu nhốn nháo. Đúng lúc này, cửa thang lầu xuất hiện một người lo lắng thăm dò nhìn xung quanh, y bỗng nhiên thấy Dương Nguyên Khánh, lập tức vừa vội vừa mừng:

- Dương Nguyên Khánh, quả nhiên ngươi ở đây!

Ngươi kia vóc người khôi ngô, đầu nhẵn nhụi, chính là Đơn Hùng Tín. Đơn Hùng Tín bước nhanh lên phía trước vội la lên:

- Ta tìm ngươi khắp nơi.

Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt y lo lắng, liền cười hỏi:

- Đan nhị ca tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?

- Xảy ra chuyện lớn rồi!

Đơn Hùng Tín liên tục thở dài:

- Huynh đệ à! Ngươi nhất định phải giúp nhị ca, coi như nhị ca cầu xin ngươi.

- Chuyện gì, có nghiêm trọng thế không?

Dáng vẻ tươi cười của Dương Nguyên Khánh biến mất, hắn cảm nhận được sự sợ hãi lo lắng của Đơn Hùng Tín.

- Nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng! Chậm một bước, thì bằng hữu của ta sẽ mất mạng, ngươi nhất định phải cứu hắn.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải