Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1008: Cuộc chiến đêm trăng




Vi Vân Khởi nghe Dương Nguyên Khánh nói, tên Sầm Văn Bản này là vốn thuộc phái thân Tùy, chính y ra sức hối thúc Tiêu Tiển xuất binh lần này, Sầm Văn Bản ra nghênh đón khiến y thêm tự tin.

Sầm Văn Bản tiến lên hạ giọng nói:

-Vừa nãy Ký Thất Tham Quân Tổ Quân Ngạn của Lý Mật đã đến đây.

Vi Vân Khởi gật đầu,

-Ta đã nhìn thấy rồi, thái độ của Lương công thế nào?

-Bây giờ y đang không biết nên làm thế nào? dường như y đã bị thuyết phục rồi.

Sầm Văn Bản thở dài một tiếng,

-Y cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ không tha cho y, sớm muộn gì cũng giết y.

Vi Vân Khởi cũng biết điểm mấu chốt này, về vấn đề này Dương Nguyên Khánh vẫn lờ mờ nước đôi, không cam kết rõ ràng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù là cam kết rồi liệu Tiêu Tiển có tin không?

Hai người vào trong đại doanh, Bính Nguyên Chân cũng theo sau, không lâu sau, mọi người vào trong đại trướng, Tiêu Tiển đã đợi ở trước đại trướng.

Sứ giả của triều Tùy đến cũng khiến y có chút căng thẳng, giống như là đã làm chuyện gì trái với lương tâm bị người khác phát hiện vậy. Từ xa nhìn thấy Vi Vân Khởi đến, y cười khan một tiếng,

-Không kịp nghênh đón từ xa, làm nhỡ việc Vi tư mã, xin lượng thứ!

Vi Vân Khởi cũng tiến lên cười nói:

- Không dám! Không dám! Nghe danh tiếng Lương công đã lâu, cũng muốn sớm được gặp mặt, nay đã được toại nguyện, quả thực là vui sướng.

-Vi tư mã quá khen, mời vào trong đại trướng nói chuyện.

-Mời!

Mọi người cùng vào trong đại trướng, khách chủ lần lượt ngồi xuống. Dưới ánh đèn, Tiêu Tiển mới nhìn rõ Bính Nguyên Chân, trước đây Bính Nguyên Chân đã từng làm sứ giả đến Tiêu Lương hai lần, quan hệ rất thân thuộc, Tiêu Tiển bỗng sửng sốt:

-Ngươi không phải là Bính...

Bính Nhuyên Chân mỉm cười khẽ khom người nói:

-Nguyên Chân đã đầu hàng minh chủ, bây giờ phò tá Sở vương điện hạ.

Tiêu Tiển hít một hơi khí lạnh, ngay cả Bính Nguyên Chân cũng đầu hàng Dương Nguyên Khánh, Lý Mật nói có thể đánh bại Dương Nguyên Khánh, có đáng tin không? Nhất thời, Tiêu Tiển bỗng thấy hoảng loạn, y không biết nên làm thế nào nữa.

Vi Vân Khởi cười nói:

-Lần này ta đến là có hai việc, một là bàn bạc thời gian hai bên cùng tấn công quân Ngụy, việc thứ hai là chuyện Sở vương sẽ cưới lệnh ái, Sở vương đã có quyết định rõ ràng.

Tiêu Tiển dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng, sau sự bối rối thoáng qua, lại lập tức ổn định cảm xúc của mình, y không để lộ chút cảm xúc nào hỏi:

-Sở vương điện hạ nói thế nào?

-Sở vương đồng ý cưới Bảo Nguyệt làm Trắc phi, đồng thời cam kết, sau này lên ngôi sẽ lập làm Thục phi.

Nói đến đây, Vi Vân lấy ra một đôi vòng ngọc bội, đặt lên bàn, đưa cho Tiêu Tiển:

-Đây là tín vật Sở vương điện hạ cưới vợ.

Tiêu Tiển cầm lấy đôi ngọc bội quen thuộc một cách khác thường, y xem thật kỹ, bỗng giật mình.

Đúng vậy! Chính là vòng tay này. Tiêu Tiển nhận ra vòng tay trong suốt lấp lánh trước mặt này, chính là vòng tay ông bán cho Dương Nguyên Khánh năm đó ở Trường An. Đó là năm Nhân Thọ thứ tư, Tiêu Tiển còn nhớ rất rõ, lúc đó ông còn chưa có gia nhập Nam Hoa hội, còn đang rất túng quẫn.

Vòng tay này làm trong lòng ông dâng lên một nỗi niềm về chuyện cũ, nhớ tới ông và Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên giao kết. Người là động vật có tình cảm, cho dù là kiêu hùng cũng sẽ có giây khắc yếu mềm.

Đang lúc Tiêu Tiển tâm tư thổn thức, do dự không quyết, vòng tay này như một dòng nước suối trong, ôm ấp chuyện cũ bám lên mặt của nó, cuồn cuộn chảy vào trong lòng nóng nảy của Tiêu Tiển, làm trong lòng ông lại tĩnh lặng xuống.

Vi Vân Khởi cảm nhận được thay đổi trong lòng của Tiêu Tiển, y lại không để lỡ mất cơ hội nói:

- Có lẽ là Lương công không biết đâu! Đậu Kiến Đức đã đầu hàng. Sở vương Điện hạ ban thưởng năm ngàn lượng bạc, thả ông ta về quê.

Tin tức này làm Tiêu Tiển chấn động cả người, trong lòng chỉ có một ý niệm, Dương Nguyên Khánh có thể tha Đậu Kiến Đức, tại sao không thể tha mình?

Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Tiêu Tiển thở dài:

- Để ta suy nghĩ một lát.

Nói xong, ông đứng dậy đi ra lều lớn, dường như có chút vô lễ, nhưng Sầm Văn Bản hiểu tâm tình của ông, áy náy xin lỗi một tiếng, liền lập tức theo ra ngoài lều. Trong lều lớn chỉ còn lại hai người Vi Vân Khởi và Bính Nguyên Chân.

Vi Vân Khởi chăm chú nhìn vòng tay trên bàn. Dương Nguyên Khánh từng nói cho y biết, nếu Tiêu Tiểu nhìn thấy vòng tay, ông ta nhất định sẽ có suy nghĩ. Bây giờ xem ra quả nhiên không sai.

Vi Vân Khởi lòng đầy hiếu kỳ, trong vòng tay này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?

- Vi Tư Mã, Tiêu Tiển có thể sẽ rút quân về quận Dự Chương, để hai bên cánh mặc kệ hay không?

Bính Nguyên Chân có chút lo lắng thấp giọng nói.

Vi Vân Khởi lại không có lo lắng gì, là vì có Sầm Văn Bản ở đây, cho dù Tiêu Tiểu đi ra con cờ sai, Sầm Vân Bản cũng có thể chỉnh sửa cho ông ta. Vi Vân Khởi thản nhiên cười:

- Ta nghĩ ông ta chắc chắn hiểu, rất nhiều chuyện ông ta đã không tự làm chủ được.

Ngoài lều lớn, Tiêu Tiển khoanh tay chậm rãi đi, ông phải ra quyết định cuối cùng, Sầm Vân Bản im lặng không nói đi theo sau ông.

- Ngươi nói sau này Dương Nguyên Khánh sẽ xử trí ta thế nào, giống với Đậu Kiến Đức không?

Tiêu Tiển giống như thì thầm tự nói, lại giống như là đang hỏi Sầm Văn Bản.

Sầm Văn Bản trầm ngâm một lát nói:

- Ty chức cảm thấy hẳn là cho Lương công một hư chức, ví dụ như Lương quốc công. Đồng thời để Lương công rời xa vùng đất Lương xưa, chẳng hạn như ở Lạc Dương hay Trường An. Lương công chắc chắn sẽ lẳng lặng bình yên mà sống.

- Vậy Bảo Nguyệt thì sao? Dương Nguyên Khánh sẽ thực hiện lời hứa của hắn không?

- Chắc chắn là sẽ, dù sao với thân phận của ông ta, sẽ không nói không giữ lời. Vả lại ông ấy cũng cần một người nữ quý tộc Tiêu Lương làm phi, như vậy c lợi cho trấn an sĩ tộc phía nam. Ty chức cảm thấy đây là bản ý của Dương Nguyên Khánh.

Tiêu Tiển thở dài một hơi, kiêu hùng cố nhiên không nên sợ chết, nhưng lúc này ông lại anh hùng khí đoản. Ông luôn có hai chuyện không bỏ xuống được nhất, một là tính mạng của ông, ông không muốn chết, ông muốn tiếp tục sống.

Kế đó là con gái bảo bối của ông, Nguyệt Tiên có thể được kết cục tốt không? Nhưng ông cũng biết, không có ai muốn cưới con gái của Tiêu Tiểu ông, có lẽ để cô làm Thục phi, được sự che chở của Dương Nguyên Khánh, cũng là kết cục tốt của nàng.

Cho tới lúc này cuối cùng Tiêu Tiển không có do dự, trong lòng ông dần trở nên kiên định, lối suy nghĩ cũng rõ ràng. Cho dù ông tin Lý Mật, Lý Mật sau này cũng sẽ không tha cho ông. So với việc tin loại người không làm nổi đại sự như Lý Mật, hay là chi bằng thuận theo đại thế mà làm thì hơn.

Cho tới bây giờ, Tiêu Tiển ông đã không còn đường có thể đi, chỉ có đặt cược vận mệnh của mình lên người Dương Nguyên Khánh.

Nghĩ tới đây, ông ngửa đầu thở dài một tiếng:

- Nhà Tùy mất lộc, anh hùng thiên hạ đều mưu đồ tranh đoạt. Tiêu Tiển ta vô lực mưu đồ thiên hạ, tại sao không nhường đường cho người mưu đồ thiên hạ…

Thời gian đã dần tới canh năm, đây là thời khắc tối nhất trước bình minh, trong đại doanh quân Tùy vẫn một mảnh tối đen, nhưng trong doanh lều lại không có binh lính. Hai chục ngàn kỵ binh và mười ngàn bộ binh đều đã xếp thành hàng, ánh đao lóe sáng, trường mâu như rừng, áo giáp băng lãnh tản ra sát khí từng trận.

Một ngàn năm trăm tên binh lính mạch đao trọng giáp đang đứng ra trước nhất. Bọn họ tay cầm thuẫn và mạch đao, như những pho tượng thần tiên đồ sộ sừng sững. Từ trong mặt nạ bắn ra sát khí sắc bén làm người ta trong lòng kinh sợ.

Phía sau quân mạch đao là tám ngàn quân đao thuẫn, đây cũng là để tấn công doanh trại quân đội. Tấm thuẫn lớn kiên cố đủ để ngăn chặn tên như mưa bão. Quân đao thuẫn giết vào đại doanh, sẽ hoàn toàn phá hủy trận tuyến phòng ngự binh cung tên phía địch, mở đường cho sự tiến công của kỵ binh.

Sau quân đao thuẫn chính là hai chục ngàn kỵ binh, bọn họ mới là nhân vật chính của tối nay, mới là lực lượng trung kiên đánh tan quân Ngụy tối nay. Đây là hai chục ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất quân Tùy, từ lúc ở Phong Châu, bọn họ đã theo Dương Nguyên Khánh chống lại Đột Quyết xâm lược.

Hai chục ngàn kỵ binh chiến mã mạnh mẽ như rồng, kỵ binh khôi ngô cường tráng, tay cầm trường mâu và chiến đao sắc bén. Trong vỏ mâu phía sau chiến mã, còn có mười thanh đoản mâu thép tinh, dùng cho tập thể phóng ném, không có gì kiên cố mà không phá nổi.

Dương Nguyên Khánh ở giữa kỵ binh, hắn tay trái cầm thuẫn tròn hình rồng, tay phải cầm kiếm nhọn hoắt, đầu đội kim trụ ưng lăng, người mặc áo giáp, dưới người cưỡi còn ngựa Truy Phong Xích Ảnh của hắn. Hôm nay hắn đích thân chỉ huy kỵ binh xông phá đại doanh của Lý Mật.

Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn ngọn đồi dài tới mấy chục dặm đằng xa. Ngọn đồi tên là đồi Xích Long, hắn cảm thấy đây chính là ý trời, anh hùng thiên hạ, ngoại trừ Dương Nguyên Khánh hắn ai còn dắm xưng xích long.

- Điện hạ, thời gian tới rồi.

Vương Quân Khuếch thấp giọng nhắc nhở hắn.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đội quân xuất phát!

Không có trống trận, không có quân hiệu, đội quân vô thanh vô tức xuất phát. Binh mạch đao trọng giáp dưới trợ giúp của binh đao thuẫn cưỡi lên chiến mã. Chỗ này cách đại doanh quân Ngụy còn xa năm dặm, không có sự giúp đỡ của chiến mã, bọn họ không đi được lộ trình xa như vậy.

Từng đội quân Tùy xếp thành hàng đi nhanh trong đồng hoang, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên người bọn họ. Tuy đã là đầu xuân, trong gió đêm vẫn mang chút ý lạnh.

Đồi Xích Long xa xa giống như một con ngọa long khổng lồ, vắt ngang trên vùng quê mênh mông bát ngát. Ngoài mấy dặm, một con sông rộng mấy trượng uốn khúc chảy về hướng nam, sau khi chảy ra mấy chục dặm, liền đổ vào Trường Giang càng thêm sóng nước vô tận.

Chiến tranh đã trở thành bữa cơm thường ngày của nhánh quân đội này, không có ai vì cuộc chiến sắp tới mà cảm thấy phấn khởi, tất cả đều là bình thường như vậy, lạnh lùng khốc liệt như vậy.

Cái chết đối với những chiến sĩ mà nói chỉ là một phần của cuộc sống, và vinh quang lại là vĩnh hằng. Bọn họ chưa từng thất bại, hôm qua, hôm nay, kể cả sau này. Bọn họ sẽ dùng máu tươi và bất khuất để bảo vệ vinh quang của mình.

Sự đến của ba chục ngàn quân Tùy sớm đã bị thám báo và trinh sát của quân Ngụy phát hiện, quân tình khẩn cấp nhanh chóng truyền tới đại doanh quân Ngụy. Lý Mật triệu tập ba chục ngàn quân cung nỏ nghiêm chỉnh chờ đợi. Không chỉ là tiền phương, phía sau cũng truyền đến cảnh báo quân Đỗ Phục Uy và Tiêu Tiển cũng dần dần tiếp cận đại doanh quân Ngụy.

Lý Mật gần như tuyệt vọng, Tiêu Tiển cuối cùng không có bị thuyết phục, ông vẫn lựa chọn hợp tác với quân Tùy, điều này làm tia hy vọng cuối cùng của Lý Mật cũng tan vỡ.

Trong bóng đêm, ba nhánh quân sớm có ăn ý, Đỗ Phục Uy ở tây bắc ngoài ba dặm tấn công phía tây đại doanh của quân Ngụy. Quân Tiêu Tiển ở đông nam ngoài ba dặm tấn công phía đông đại doanh quân Ngụy.

Còn ba chục ngàn quân Tùy trực tiếp tấn công đại doanh quân trung của quân Ngụy. Áp lực của chiến tranh sắp bùng nổ làm một trăm tám chục ngàn quân Ngụy không thở nổi.

Nhưng uy hiếp lớn nhất đối với quân Ngụy lại không phải đến từ kẻ địch ba phía, mà là chính bọn họ. Sĩ khí đê mê, đấu chí bạc nhược, chán ghét chiến tranh, sợ cái chết, nhớ người thân của mình. Lòng quân tan rã kinh khủng nhất của chiến tranh, giống như thuốc độc chảy xuôi trong máu của mỗi binh lính quân Ngụy.

Quân Ngụy đã sắp tới bến bờ sụp đổ, chỉ thiếu một đòn cuối cùng đè sập sĩ khí bọn họ.

Thời gian cuối cùng tới canh năm, Dương Nguyên Khánh giống như sói ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn. Trong màu trăng lạnh lẽo dường như tăng thêm mấy phần tanh đỏ, hắn chậm rãi rút chiến đao giơ cao cao.

- Tùng tùng tùng!

Tiếng trống trận cực lớn chấn động lòng người cuối cùng gõ vang, mỗi hồi trống đều giống như rung trời chuyển đất. Một ngàn năm trăm quân mạch đao trọng giáp từ từ phát động, bọn họ từng bước từng bước đi về hướng đại doanh quân Ngụy ngoài bốn trăm bước.

Mỗi một bước đều nặng nề như núi, mạch đao sáng như tuyết, dưới sáng mát dịu của ánh trăng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo u mịch. Bọn họ tựa như thần chết bóng đêm đến từ địa ngục. Bóng đêm chảy xuôi trên người bọn họ, bọn họ tản ra sát khí hùng mạnh, cả ánh trăng cũng ảm đạm theo.

Kỵ binh quân Tùy dường như cảm nhận được loại sát cơ khó có thể chịu được này, chiến mã giơ vó về phía trước, hí vang thật dài, lui lại sau mấy bước, bị kỵ binh siết chặt dây cương ghìm lại.

Ba chục ngàn binh cung nỏ quân Ngụy ước chừng dài hai dặm, bọn họ xếp thành ba đội. Môi căng nứt, cổ họng khô, cánh tay khẽ run run, ngay cả Lý Mật cũng cảm thấy sĩ khí đê mê dị thường.

Ông mạnh mẽ rút chiến đao nghiêm nghị hét to:

- Chúng ta gấp sáu lần quân địch, còn sợ gì chứ. Giết một tên quân Tùy thưởng hai lượng hoàng kim, người lấy đầu Dương Nguyên Khánh thưởng một trăm ngàn lượng hoàng kim, năm trăm đấu châu báu, phong Giang Đô vương!

Tuy trọng thưởng khó có thể trả liền, nhưng ban thưởng mê người vẫn ít nhiều phấn chấn một chút sĩ khí. Các binh lính bắt đầu giương cung lắp tên, binh lính quân nỏ quét đất giơ nỏ quân lên, tên nỏ đen nhánh nhắm vào thần chết bóng đêm từng bước tiến gần.

- 150 bước... 120 bước!

Lý Mật hét to một tiếng:

- Bắn!

Ba chục ngàn cung nỏ đồng thời phóng ra, tên như mưa bão che phủ bầu trời bắn tới quân trọng giáp mạch đao ngoài trăm bước. Một ngàn tên quân mạch đao đồng thời giơ thuẫn nhẹ, đây là thuẫn nhẹ sau khi dùng nhánh cây phơi khô ngâm dầu tạo thành, nhẹ nhàng khéo léo kiên cố.

Đầy trời tên như châu chấu bay tới, che đậy ánh trăng. “Chát, chát, chát” bắn vào trong binh lính trọng giáp, thuẫn cây mây nhất thời giống như con nhím cắm đầy tên.

Nhưng trận tên hùng mạnh gặp phải khắc tinh rồi, không ngờ lại không có một binh lính quân Tùy ngã xuống, bọn họ tiếp tục tiến lên, một bước một bước, ép tới hàng rào đại doanh quân Tùy, đã chỉ còn năm mươi bước nữa....

Mưa tên dày đặc như mưa bắn ba lượt, gần một trăm ngàn mũi tên nhất thời bắn ra, nhưng ngoại trừ mấy chục binh lính mạch đao vì bị tên trúng hốc mắt mà ngã xuống ra không có một người bị bắn ngã nữa.

Binh cung nỏ quân Ngụy bắt đầu có chút hỗn loạn, ào ạt rút lui, mỗi người trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Trong mưa tên bọn họ có thể bắn giết tất cả, hơn một ngàn binh lính trọng giáp này lại vững vàng không ngã, giống như thần bất tử. Cảm giác chấn động đối với tâm lý này đủ để áp chế triệt tiêu trọng thưởng của Lý Mật đưa ra.

Lý Mật hít vào một hơi khí lạnh, cuối cùng ông biết đây là một nhánh đội quân gì rồi. Trọng giáp bộ binh trong truyền thuyết, vũ khí giết người lớn nhất của quân Tùy. Chính là đội quân này đứng vững trước tấn công của mấy chục ngàn kỵ binh Đột Quyết, Lý Mật bắt đầu sợ rồi.

Đúng lúc này, tiếng trống của quân Tùy bỗng nhiên gấp gáp, tiếng trống tùng tùng vang dội, đây chính là mệnh lệnh của phát động xung phong. Một ngàn năm trăm bộ binh mạch đao đồng thanh hét to, như trăm khe suối hợp thành, nhanh chóng tụ thành một con rồng lớn, xông qua đại doanh quân Ngụy ngoài ba mươi bước chém giết....

Đại doanh quân Ngụy bố trí trước sau có hàng rào quân doanh, hàng rào quân doanh thô sơ cao ước khoảng một trượng. Thời gian gấp gáp, đại doanh quân Ngụy không có xây dựng bản tường mà là đốn gỗ làm hàng rào quân doanh. Cả ngọn đồi Xích Long bị chặt trụi, hơn một trăm ngàn cây gỗ cắt nhọn đầu cắm vào trong bùn, hình thành một trận phòng ngự đơn giản.

Ở trước hàng rào quân doanh có chiến hào rộng ba thước, trong khe có chôn sừng hươu đâm ngược (chông). Chiến hào này đối với binh lính trọng giáp là một khe rãnh không thể vượt qua, bọn họ chỉ có thể tập trung tấn công cửa doanh.

Trước cửa doanh rộng chừng bốn năm trượng, các binh lính trọng giáp sáu chục người một hàng, mạch đao sáng tuyết bổ chém, giống như sóng to gió lớn dâng lên trong cuồng phong cuồng vũ, nặng nề đánh về phía cổng quân doanh.

Chỉ trong chốc lát, cột gỗ cổng quân doanh bị chém nát vụn, binh lính mạch đao trọng giáp xông vào trong đại doanh quân Ngụy....

Ở phía sau lưng binh lính mạch đao là tám ngàn quân đao thuẫn. Cùng lúc tiếng trống tấn công vang lên, bọn họ cũng phát động tấn công. Dưới lĩnh suất của đại tướng Vương Quân Khuếch, như con nước lớn dâng lên, reo hò nhắm về đại doanh quân Ngụy.

Tuy dưới tấn công của binh lính trọng giáp, trận cung tên của quân Ngụy đã bị uy yếu rất nhiều, nhưng vẫn có tên rải đầy trời bắn tới.

Quân đao thuẫn giơ cao tấm chắn, nghênh đón tên dày đặc xung phong. Không ngừng có binh lính trúng tên ngã xuống, nhưng binh lính trúng tên chỉ là bọt nước nhỏ nhoi trong sóng cả cuồn cuộn. Sóng biển cuộn trào dâng lên, chưa từng có trước nay xông tới gần đại doanh.

Từng sợi dây thừng bao lấy hàng rào gỗ, dưới sự gắng sức lôi kéo của các binh lính, từng dãy hàng rào gỗ ầm ầm ngã xuống nằm trên khe rãnh. Binh lính nhanh chóng trải tấm ván gỗ lên, trải con đường bằng phẳng cho kỵ binh phía sau xông tới tấn công.

Từng đợt lại từng đợt quân đao thuẫn xông vào đại doanh quân Ngụy. Lúc này đại doanh quân Ngụy đã bị kéo thủng ra một cái lỗ rộng tới hai dặm, đã có thể mơ hồ thấy lều doanh dày đặc của đại doanh.

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân đao thuẫn tấn công. Lúc quân đao thuẫn trải ra một con đường thông, thời cơ tấn công toàn diện cuối cùng tới rồi. Dương Nguyên Khánh giơ cao kiếm chiến, lớn tiếng hét:

- Thành bại ở một đòn này, các kỵ binh, quét ngang tất cả đi!

- Giết!

Hai chục ngàn kỵ binh bạo phát ra hò hét kinh thiên động địa, như gió bão giết tới đại doanh quân Ngụy. Tiếng vó ngựa như sấm sét, bọn họ không có gặp tập kích trận tên của quân Ngụy nữa, với xu thế bẻ gãy nghiền nát xông vào đại doanh quân Ngụy, phá hủy tất cả, tan tác tất cả. Lúc này trên đường chân trời phía đông đã xuất hiện một đường ánh sáng màu xanh.

Cuối cùng chiến tranh bùng nổ toàn diện, đội quân của Đỗ Phục Uy giết vào đại doanh phía tây quân Ngụy. Đội quân của Tiêu Tiển giết vào đại doanh phía đông quân Ngụy, hơn ba trăm ngàn đại quân trong cánh đồng bao la trước hừng sáng ác chiến kịch liệt.

Cuộc chiến trên vùng quê phía đông đồi Xích Long đã đi vào gay cấn, kim qua thiết mã, tiếng giết rung trời, tiếng trống rền vang, kèn lệnh thảm thiết. Từng đội kỵ binh quân Tùy lấy một loại thế không thể kháng cự tung hoành chém giết trong đại doanh, giết tới quân Ngụy người ngã ngựa đổ, tiếng khóc la rung trời.

Ở phía đông đại doanh, Vương Bá Đương suất lĩnh bốn chục ngàn tinh nhuệ quân Ngụy ra sức ngăn cản tấn công của quân Tiêu Tiển. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất quân Ngụy, là quân Kiêu quả lúc đầu của quân Tùy. Lý Mật cũng không phải rất tin tưởng sự trung thành của bọn họ, liền giao đội quân mấy chục ngàn người này cho Vương Bá Đương.

Dưới suất lĩnh của Vương Bá Đương, đội kiêu quả này không chỉ giữ vững tiến công của quân Tiêu Tiển, ngược lại giết quân Tiêu Lương liên tiếp lui lại. Tiêu Tiển nguy cấp, ông một mặt chỉ huy đội quân liều mạng chống cự quân Ngụy, mặt khác nhanh chóng cầu viện Dương Nguyên Khánh.