Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1004: Lòng quân bất an




Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai Bùi Uẩn:

-Bùi công cơ thể cường tráng là điều khiến người ta rất vui mừng.

Câu nói xuất phát từ tận đáy lòng của Dương Nguyên Khánh khiến Bùi Uẩn vô cùng xúc động, y vội nói:

-Mấy năm nay không thể dốc sức vì điện hạ, lão thần thấy thật là hổ thẹn.

-Sau này sẽ phiền tới Bùi công nhiều.

Dương Nguyên Khánh nói rồi, ánh mắt lại quay sang Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ trong lòng càng bất an, vội tiến lên phía trước hành lễ thật sâu,:

-Thế Cơ trong thời gian trước đã vô lễ với điện hạ, hiện giờ trong lòng vô cùng ân hận, xin nhận lỗi với điện hạ, mong điện hạ rộng lượng không trách Thế Cơ đã vô lễ.

Thế Cơ đối với Dương Nguyên Khánh vẫn còn giá trị lớn, đương nhiên hắn sẽ không trách móc ân oán đã qua, bèn mỉm cười:

-Những đấu tranh trên quan trường, không có hận thù người chết ta sống, bây giờ nghĩ lại chuyện đã qua vẫn đáng để nhớ, hơn nữa giữa chúng ta hình như đều là Ngu thị lang chịu thiệt, Dương Nguyên Khánh ta chiếm ưu thế.

Nói xong Dương Nguyên Khánh cười lớn, tiếng cười đó đã khiến sự bất an trong lòng Ngu Thế Cơ bỗng tan biến hết. Y thầm khen, không hổ danh là một quân vương có tấm lòng mang thiên hạ, khoan dung độ lượng, đi theo hắn mới có tiền đồ rộng mở, y vội hành lễ miệng nói thật hổ thẹn.

Dương Nguyên Khánh và Tiêu Cự hành lễ, rồi mời ba người bọn họ ngồi xuống, lúc đó mới dùng lời nói thấm thía nói với ba người:

-Lần này ta đích thân đến Giang Đô, không phải là để tiêu diệt Lý Mật, mà là trấn an Giang Nam. Giành lấy Giang Nam là trọng trách lớn của triều đình, nó có liên quan tới việc khôi phục quốc lực của quốc gia sau này, liên quan đến việc ổn định và hòa bình lâu dài, vì thế ta rất kỳ vọng vào ba người các ngươi. Bây giờ đã giành được Giang Đô và kho Giang Dương, binh lực của Lý Mật tuy nhiều, nhưng thực tế không đáng lo, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là trấn an Giang Đô. Vì thế ta định đề bạt ba ngươi làm Đại Tùy An Phủ Sứ (sứ trấn an của đại Tùy), thay ta trấn an mười bốn quận Giang Nam, khiến kẻ sĩ Giang Nam quy thuận.

Ba người nhìn nhau, đây chính là điều mà ba người bọn họ mong đợi, ba người cùng nhau đứng dậy hành lễ,

-Nguyện dốc sức vì điện hạ...

Quận Lịch Dương, quân đội của Lý Mật đã dần dần rút lui. Lý Mật cũng đã nhận được tin tức chính xác, quân Tùy đã chiếm lĩnh kho Giang Dương và thành Giang Đô.

Tin này khiến Lý Mật rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, lúc đó y mới biết mình đã trúng kế, Tiêu Đỗ liên minh chẳng qua chỉ là miếng mồi nhử, y đã không chống lại được sự cám dỗ của miếng mồi, nên trúng kế điệu hổ ly sơn của Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù trong lòng Lý Mật rất hoảng loạn, nhưng y không dám để lộ ra sự hoảng loạn. Quân liên minh Tiêu Đỗ giống như một con sói đang theo sát hắn, một khi đã để lộ ra tâm lý hoảng loạn sẽ dẫn đến sự bất an trong lòng quân lính, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại. Hiện giờ trong lòng Lý Mật vẫn ôm một tia hi vọng giành lại thành Giang Đô và kho Giang Dương.

Y sở dĩ là từ tuyệt vọng lại trở nên có hi vọng là vì y nhận được tình báo, quân Tùy không nhiều chỉ có bốn đến năm mươi nghìn quân. Nếu như mình không tiếc giá phải trả, tấn công mãnh liệt thì có lẽ sẽ giành lại được thành Giang Đô và kho Giang Dương.

Màn đêm buông xuống, đại quân của Lý Mật đã tiến vào địa giới của thành Giang Đô, cắm trại bên bờ một dòng sông nhỏ có tên là Lăng Thủy. Mặc dù đã trải qua gần một ngày hành quân, các bĩnh sĩ đã kiệt sức nhưng họ không thể nào mà ngủ được, họ tụm năm tụm ba lại tính kế thoát thân.

Nếu như nói mất kho Giang Dương thì có nghĩa là quân Ngụy đang phải đối mặt với mối nguy hiểm là mất lương thực, như vậy nói là mất thành Giang Đô thì có nghĩa là lòng quân đã bắt đầu hoang mang.

Quả thực là như vậy, không chỉ gia quyến của những sĩ tốt thông thường đều ở thành Giang Đô mà nhà của các tướng lĩnh cũng ở thành Giang Đô. Giang Đô thất thủ có nghĩa là vợ và con họ đều rơi vào tay quân Tùy.

Cùng với việc tin tức được lan truyền nhanh chóng, dường như tất cả các binh sĩ đều biết tin thành Giang Đô thất thủ, bỗng cảm thấy bàng hoàng, lòng quân bị lay động nghiêm trọng. Kể từ lúc bắt đầu cắm trại đã bắt đầu có quân sĩ đào ngũ, từ hàng chục người lên đến hàng trăm người thậm chí hàng nghìn người chạy trốn.

Xảy ra chuyện binh lính đào ngũ khiến Lý Mật vô cùng tức giận. Y ra lệnh cho Đơn Hùng Tín để xiết chặt quân pháp, dẫn ba nghìn quân đi tuần tra, ‘hễ là những kẻ đào ngũ, nếu bắt được lập tức chém đầu’

Trong đại trướng, Lý Mật chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại. Y vừa mới nhận được tin: quân liên minh Tiêu Đỗ đang ở đồi cây Xích Tùng cách họ khoảng hơn năm mươi dặm lúc ẩn lúc hiện theo sát bọn họ. Đây là điều mà y đang vô cùng lo lắng, nếu như quân Tùy và quân quân liên minh Tiêu Đỗ hợp lại thành gọng kìm tấn công thì rất nguy hiểm đối với y.

Một bên là lòng quân tan rã, một mặt gọng kìm tấn công trước sau đang uy hiếp, thù trong giặc ngoài khiến Lý Mật cảm giác như có hàng ngàn cây kim đâm vào người. Lo lắng tới mức không biết phải làm thế nào.

Lúc đó ở bên ngoài cửa trướng có tiếng của mưu sĩ Phòng Huyền Tảo vọng vào

-Điện hạ, vi thần có thể vào trong không?

Lý Mật rất oán giậnPhòng Huyền Tảo, là một mưu sĩ mà y không nhìn ra được bố cục của Dương Nguyên Khánh, ủng hộ mình chinh tây, đây là thất sách. Nhưng lúc này Lý Mật tâm lý hoang mang, y muốn nghe ý kiến, nên đành nhẫn nhịn:

-Vào đi!

Phòng Huyền Tảo bước vào. Y cũng vô cùng xấu hổ, y thực sự không nhận ra ý đồ xuất binh Giang Nam của Dương Nguyên Khánh. Dường như ai cũng nghĩ Dương Nguyên Khánh sẽ xuất binh tới Quan Trung trước, hơn nữa Đậu Kiến Đức vẫn chưa bị tiêu diệt, điều này khiến người ta hiểu nhầm, quân Tùy muốn cướp lấy Giang Nam thì ít nhất cũng phải tấn công Thanh Châu trước

Lại không thể ngờ được, quân Tùy lại dùng đường biển để tập kích bất ngờ và giành được Giang Đô. Điều này khiến Phòng Huyền Tảo không phục, nhưng cũng không thể không thừa nhận, kỳ thực là chiến lược của y đã sai.

Phòng Huyền Tảo tiến lên phía trước hành lễ:

-Tham kiến bệ hạ!

-Mời ngồi!

Lý Mật thở dài, quay về ngồi xuống chỗ của mình, Phòng Huyền Tảo không dám ngồi, vẫn đứng một bên, thân thiết hỏi thăm:

-Có phải bệ hạ đang sầu não vì sắp phải đối mặt với thế gọng kìm không?

Lý Mật gật gật đầu:

-Đúng là như vậy nhưng ta lại không có cách nào, trơ mắt ra nhìn địch hình thành cục diện bao vây tứ phía.

Dừng lại một chút Lý Mật hỏi:

-Tiên sinh có cách nào giải quyết mối nguy trước mắt không?

Phòng Huyền Tảo do dự một lúc nói:

-Vi thần có một cách không biết bệ hạ có chấp nhận không?

Lý Mật trở nên phấn chấn vội nói:

-Tiên sinh mau nói đi, là cách gì?

-Vi thần đề nghị điện hạ dẫn quân tiến về phía bắc, quay về Trung Nguyên, lại dựng cờ Ngõa Cương, chiếm đánh lạc Dương, kêu gọi triều Đường, sau đó liên thủ với triều Đường đối phó với quân Tùy. Vi thần cho rằng đây là một lối thoát.

Lý Mật ngây ra một lúc, hồi lâu mới nói:

-Nhưng binh lính Giang Hoài sẽ không theo chúng ta lên phương bắc.

Phương Huyền Tảo lại hết lòng khuyên nhủ y:

-Bệ hạ, không thể nào chu đáo trong mọi chuyện được, bây giờ trong tay điện hạ đang có một trăm tám mươi nghìn quân, cộng thêm quận Bành Thành có hai mươi nghìn quân, trên thực tế là điện hạ có hai trăm nghìn đại quân, trong đó binh sĩ Giang Hoài không quá năm đến sáu mươi nghìn quân. Quan trọng là nhân dân Trung Nguyên ủng hộ quân Ngõa Cương, chỉ cần bệ hạ treo đại cờ Ngõa Cương, sẽ được nhân dân Trung Nguyên ủng hộ, vấn đề lương thực sẽ được giải quyết, các binh lính cấp thấp nhất cũng ủng hộ, bệ hạ đây là lối thoát duy nhất!

Kiến nghị này khiến Lý Mật quả thực là khó đưa ra quyết sách, chủ yếu là do nguy hiểm quá lớn, một khi thất bại, thì coi như hết, không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa, y khoanh tay đứng trước trướng, thở dài một tiếng

-Để ta suy nghĩ đã!

Lúc đó, từ xa bỗng vọng tới tiếng la hét ầm ĩ, có người lớn tiếng chửi:

-Buông ta ra! Đám người khốn khiếp kia, buông ra!

Lý Mật khẽ giật mình, mặt giận giữ hỏi:

-Kẻ nào làm ồn vậy?

-Bệ hạ, hình như là giọng của Lý tướng quân.

Một tên cận binh trả lời.

Lý Mật chau mày, y cũng nhận ra đó là giọng của thuộc hạ của y Lý Văn Huệ, chuyện này là thế nào? Chỉ thấy từ phía xa xuất hiện một đám lửa, lửa càng ngày càng gần, chỉ thấy trong tay đại quân cầm quân pháp lợi phủ (búa sắc) dẫn một tên quan quân bị trói lên. Chỉ thấy mặt y đầy râu, cơ thể cường tráng, vai rộng eo thon, vô cùng khỏe mạnh.

Người này tên là Lý Văn Huệ, là bộ tướng Vướng Bá Đương cũng là mãnh tướng hạng nhất nhì của Lý Mật, sử dụng gậy đồng nặng 75kg, dũng mãnh khác thường, cũng rất được Lý Mật coi trọng. Nếu không vì y đầu óc đơn giản, hữu dũng vô mưu, thì y đã nằm trong số ba nhân vật đứng đầu của quân Ngụy rồi.

Trên người y bị bốn dây gân trâu chói chặt, xiết chặt vào da thịt y, lúc đó, trong lòng y phẫn nộ vô cùng, mặt đỏ như muốn nổ tung, đau đến nỗi y hét lên:

- Cởi trói cho ta! Thằng khốn!

Một đám binh sĩ giải y tới trước mặt Lý Mật, một chân đá vào đầu gối, Lý Văn Huệ quỳ xuống dưới đất. Một tên Giáo Úy tiến lên trước bẩm báo:

-Khởi bẩm điện hạ, người này muốn chạy trốn, bị các huynh đệ phát hiện, trong lúc bắt giữ, y đã đánh chết ba mươi người, đánh bị thương không biết bao nhiêu người, nên giải tới đây để điện hạ xử lý.

Lý Văn Huệ quay đầu rống to:

-Nêu ta không phản kháng các ngươi sẽ giết ta, là ta bị các ngươi ép.

Lý Mật trầm mặt tiến lên phía trước, bỗng nhiên hung hãn tát cho Lý Văn Huệ hai cái vào mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Người dám đảo ngũ, phản bội ta ư?

Lý Văn Huệ cúi đầu, hạ giọng nói:

-Mẹ của ta ở trong thành Giang Đô, ta sợ quân Tùy làm hại bà, ta phải đưa mẹ ta đi, quyết không có ý phản bội bệ hạ.

-Hừ!

Lý Mật hừ một tiếng thật lớn, ánh mắt dọa nạt nghiêm khắc nhìn y nói:

-Các huynh đệ có gia quyến ở thành Giang Đô không chỉ có mình ngươi, người khác không bỏ trốn, ngươi lại bỏ trốn, ngươi dám làm lung lay tinh thần quân sĩ!

Phòng Huyền Tảo thấy Lý Mật đằng đằng sát khí, vội khuyên:

-Lý tướng quân là người ngay thẳng, là người con hiếu thảo, trong quân đều biết rõ, nể tình y thay bệ hạ nam chinh bắc chiến mà tha mạng cho y!

Các cận binh bên cạnh rối rít xin tha mạng cho y, Lý Mật nhìn lợi búa trong tay đao pháp quan, lạnh lùng nói:

-Ta từng nói, kẻ nào dám bỏ trốn giết không tha, ta tha mạng cho y, còn ai phục, lôi đi, chém đầu!

Lý Văn Huệ nước mắt trào ra, hô lớn:

-Bệ hạ, mạt tướng không sợ chết, cầu xin bệ hạ thay thần nuôi dưỡng mẹ già, kiếp sau thần xin làm trâu làm ngựa báo đáp bệ hạ.

Phòng Huyền Tảo quỳ xuống đất, khóc không ra tiếng nói:

- Bệ hạ, xin hãy tha mạng cho y!

Tất cả mọi người đều quỳ xuống

-Xin hãy tha mạng cho y!

Lý Mật bất động, khoát tay

-Lôi đi, trảm!

Quân pháp lôi Lý Văn Huệ ra, trong nháy mắt đã mang đầu lên:

-Bệ hạ, đã xử trảm Lý Văn Huệ.

-Đem đầu hắn bêu khắp tam quân, kẻ nào dám bỏ trốn, đều xử tội chết!

...

Tin Lý Văn Huệ bỏ trốn bị xử chết rất nhanh lan rộng khắp hơn trăm nghìn quân, khiến toàn quân chấn động, nạn bỏ trốn đã được tạm thời khống chế.

Nhưng lòng quân dao động vẫn chưa được trấn an, mà ngày càng sâu sắc, từ binh sĩ đến quan quân. Tây đại doanh là nơi thuộc hạ của Vương Bá Đương đóng quân, trong một doanh trướng, hơn hai mươi tên tướng lĩnh trung tiểu đang tụ tập bàn bạc đối sách.

Một thiên tướng phẫn nộ nói

- Mẹ nó chứ, đúng là một con chó, Lý Văn Huệ không có công lao thì cũng có khổ lao, khi đánh Hổ Lao quan, chịu ba mũi tên bảo vệ cờ soái, bây giờ trở mặt không nhận người, nói giết là giết, sớm biết như thế này việc gì phải khổ hi sinh vì gã?

Người khác thở dài nói

-Kỳ thực bệ hạ cũng không có cách nào khác, không giết một người răn đe trăm người, mọi người đều chạy trốn, quân đội sẽ suy sụp.

-Chó má!

Một người khác mắng:

-Đây chính là do Đơn Hùng Tín tát vào mặt Vương tướng quân (Vương Bá Đương – chú giải của BTV), nếu như âm thầm khuyên nhủ, ai biết đấy là đâu, làm náo động đến chỗ bệ hạ, còn không biết bệ hạ sẽ giết Lý Văn Huệ sao? Giết Lý Văn Huệ, coi như là chặt đứt một cánh tay của Vương tướng quân, Đơn Hùng Tín tâm địa độc ác, ta không tin bệ hạ không biết.

Một quan quân lớn tuổi không nhịn được nói:

-Đừng tranh luận nữa, đến lúc này rồi, còn nói những lời này có ý nghĩa gì nữa. Mọi người hãy nghĩ nên làm thế nào? gia quyến của chúng ta đều ở thành Giang Đô, lẽ nào chúng ta lại đi đánh Giang Đô?

Đám đông trầm xuống, cuối cùng một tên thiên tướng cắn răng nói:

-Người không vì mình, trời tru đất diệt. Các vị, đại thế của Lý Mật đã không còn nữa, nên về bảo vệ cha mẹ vợ con thôi!

Một người khác cũng nói:

-Tần tướng quân nói không sai, Lý Văn Huệ không có công lao cũng có khổ lao, nhưng Lý Mật đã không chút niệm tình mà giết y, cho thấy trong lòng gã chúng ta không bằng con chó. Chủ như vậy bảo vệ gã có ý nghĩa gì? Khi chiến tranh vừa bắt đầu, chúng ta đầu hàng, bảo vệ tính mạng cho mình và cũng là bảo vệ tính mạng cho cha mẹ vợ con.

Tất cả mọi người đều tán thành, lúc đó, đột nhiên có người nói nhỏ:

- Lưu Thuận Nhi đến.

Màn trướng được mở ra, chỉ thấy một tên quan quân trẻ tuổi bước vào trướng, mọi người đều rất vui mừng, vây quanh:

- Lưu Thuận Nhi, ngươi không phải ở Giang Đô sao? Bây giờ tình hình Giang Đô thế nào, mau nói cho chúng ta biết?

Tên quan quân trẻ tuổi Lưu Thuận Nhi cười thần bí, lấy từ trong ngực ra một tập thư:

- Đây là thư của gia đình mọi người, tất cả các thiên tướng trở lên đều có, ta liều chết tới đưa thư, mọi người lén chuyển đi giúp!

Mọi người nghe nói có thư của gia đình, cùng nhào lên, tranh nhau tìm thư của gia đình mình, lúc này, một bức thư của gia đình đáng giá ngàn vàng.!!!

Quân của Đơn Hùng Tín đóng ở phía đông của đại doanh. Kể từ lúc bắt đầu cắm trai y chưa hể nghỉ ngơi, không ngừng dẫn người đi bắt những kẻ đào ngũ, bắt Lý Văn Huệ là do y đích thân ra tay, nhưng, nếu nói vì đối đầu với Vương Bá Đương mới giao Lý Văn Huệ cho Lý Mật thì hơi oan uổng cho y.

Sự ganh đua giữa Đơn Hùng Tín và Vương Bá Đương sớm đã là bí mật nhưng công khai trước toàn quân của Lý Mật, nguyên nhân rất đơn giản, một núi không dung hai hổ.

Vương Bá Đương là nghĩa đệ cũng là đồ đệ của Lý Mật, nhắc đến giao tình với Lý Mật, trong thiên hạ không có ai có thể sánh được với y, ngay cả Dương Huyền Cảm cũng phải kém vài phần.

Vì thế Vương Bá Đương mới có thể có được chức cao như chức Tả đồn vệ đại tướng quân, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngoài ra còn được phong tước Quận vương quận Dư Hàng.

Nhưng Đơn Hùng Tín có thế lực rất hùng hậu ở Ngõa Cương, trong quân rất có uy, hơn nữa nhiều lần trong thời khắc quan trọng đều ủng hộ Lý Mật, đã cống hiến rất nhiều cho nước Ngụy, luận công phong thưởng, y được phong làm Hữu đồn vệ đại tướng quân, phong tước làm Quận vương quận Lịch Dương.

Hai người đều là Quận vương, nhưng trong quân chức thì lại có cao thập, đều là Đồn vệ đại tướng quân, nhưng tả trên hữu dưới, Vương Bá Đương cao hơn Đơn Hùng Tín nửa bậc, đây thực chất là sự khác biệt của sự tín nhiệm.

Nhưng cũng chính vì cao hơn nửa bậc, Đơn Hùng Tín lưu lạc thành kẻ đứng hàng thứ ba trong quân Ngụy, khiến y không thoải mái chút nào. Nhớ lại năm đó, ngay cả Dương Nguyên Khánh còn gọi y là nhị ca, Vương Bá Đương có thành tích gì mà leo lên đầu y.

Hơn nữa chưa cần nói đến thành tích, ngay cả chuyện lúc đầu Vương Bá Đương để mất thành Lạc Khẩu còn chưa truy cứu trách nhiệm.

Cứ cho là Đơn Hùng Tín không phục, nhưng y cũng biết đây không phải là lúc nội chiến, cần phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn.

Đơn Hùng Tín giao Lý Văn Huệ cho Lý Mật không phải vì ân oán cá nhân, mà là vì y không thể tự quyết định được là có giết Lý Văn Huệ hay không, vì thế Đơn Hùng Tín mới giao gã cho Lý Mật xử lý.

Tâm trạng của Đơn Hùng Tín cũng nặng nề khác thường, y là tướng quân trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, thấy tình hình trước mắt quân của Lý Mật hoàn toàn bị quân Tùy khống chế.

Sau khi quân Tùy chiếm lĩnh thành Giang Đô và kho Giang Dương, án binh bất động, giống như ngư ông bắt cá ngồi im trên bờ, đợi quân Ngụy chui đầu vào lưới, mà Tiêu Tiển và Đỗ Như Hối giống như hai con chim ưng biển, một người ở bên trái một người ở bên phải dồn cá vào lưới.

Ý chí quân Ngụy hỗn loạn, sĩ khí giảm sút, trận chiến này có được mấy phần thắng, y vô cùng mơ hồ về tương lai của mình.

Lúc đó, một tên cận vệ bước vào tiến lên trước, ghé vào tai y nói nhỏ vài câu, Đơn Hùng Tín chau mày

-Cho y vào!

Hai tên cận binh dẫn một tên quan quân vừa cao lại vừa gầy vào trong trướng. Người này chính là thiên tướng Lưu Thuận Nhi người đưa thư từ thành Giang Đô tới cho các quan quân

Đơn Hùng Tín biết người này, năm Đại Nghiệp thứ tám, Lưu Thuận Nhi thống lĩnh loạn phỉ đầu hàng quân Ngõa Cương, nhưng hiện tại y phải ở thành Giang Đô mới đúng, sao lại xuất hiện trong doanh?

-Bỉ chức tham kiến Đơn đại tướng quân!

Lưu Thuận Nhi quỳ một gối hành lễ.

Đơn Hùng Tín nhìn y một cái lạnh lùng nói,

-Ngươi không phải đang ở thành Giang Đô sao? Ngươi lại vào doanh trại này từ lúc nào?

Lưu Thuân Nhi lấy từ trong ngực ra một bức thư, hai tay trình lên:

-Đây là thư Sở vương điện hạ đích thân viết cho Đơn đại tướng quân.

Đơn Hùng Tín kinh ngạc, trừng mắt như chuông đồng

-Sở vương ở Giang Đô?

-Vâng, lúc này Sở vương điện hạ đang ở Giang Đô.

Ánh mắt Đơn Hùng Tín nghiêm khắc khắc thường, y hướng về phía cận binh khoát tay một cái:

-Các ngươi ra ngoài canh giữ không cho bất kỳ ai lại gần.

Cận binh lui, trong đại trướng chỉ còn lại hai người là Đơn Hùng Tín và Lưu Thuận Nhi. Đơn Hùng Tín nằm mơ cũng không ngờ, Dương Nguyên Khánh lại ở thành Giang Đô, điều này có nghĩa là gì? Đơn Hùng Tín cũng không giám nghĩ tiếp.

Y chầm chậm mở thư của Dương Nguyên Khánh, đây là bức thư thứ ba mà Dương Nguyên Khánh viết cho y, trong thư chỉ có một câu ngắn gọn, ‘đại thế thiên hạ đã định, nhị ca có muốn cùng ta bình định thiên hạ không?’

Dương Nguyên Khánh vẫn gọi y là nhị ca, điều này khiến Đơn Hùng Tín nhớ lại chuyện xưa, nhớ lại ân tình Dương Nguyên Khánh dành cho y, mà y chưa hề báo đáp, Đơn Hùng Tín không nén nổi lòng mình thở dài một tiếng.

Lúc đó ở bên ngoài trướng có tiếng cận binh vọng vào,

-Phòng tiên sinh, đại tướng quân có việc, không tiện bẩm báo.

Đây là Phòng Huyền Tảo đến, Đơn Hùng Tín vội liếc nhìn Lưu Thuận Nhi một cái rồi lại nhìn vào trong nội trướng, Lưu Thuận Nhi hiểu ý, đứng dậy đi vào trong trướng. Đơn Hùng Tín ra cửa trướng cười nói:

-Phòng tiên sinh muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?