Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1001: Mạch nước ngầm trong thành




- Ngươi là….

Bùi Uẩn nhìn người này một cái, không nhận ra được y là ai.

- Tại hạ là Vương Thuận Nguyên, là chủ quản tình báo ở Giang Đô của quân Tùy.

Vương Thuận Nguyên lấy ra một bức thư từ trong lòng, đưa cho Bùi Uẩn:

- Bùi tướng quốc đọc xong bức thư này rồi sẽ rõ.

Bùi Uẩn nhận lấy bức thư. Vừa nhìn vào chữ viết, hai tay của ông ta đã run lên, đúng là thư của Dương Nguyên Khánh. Phong thư này ở trong tay của Vương Thuận Nguyên đã lâu. Đây cũng là mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, trước khi thành Giang Đô bị phá, nhất định phải giao bức thư này cho Bùi Uẩn.

Bùi Uẩn cẩn thận đọc bức thư. Ông ta gật gật đầu. Quả nhiên là Dương Nguyên Khánh đã tới. Trong thư của Dương Nguyên Khánh, có yêu cầu ông ta liên hệ các cựu thần của triều Tùy. Trong thư còn để lộ ra là chuẩn bị cho bọn họ tiếp quản chính vụ của Giang nam. Điều này khiến Bùi Uẩn cảm thấy phấn chấn. Bất kể là mình hay là Ngu Thế Cơ, đều có rất nhiều thế lực ở phía nam. Xem ra Dương Nguyên Khánh vẫn muốn trọng dụng mình.

Bùi Uẩn lập tức gật đầu nói:

- Ta đã biết, đa tạ Vương tướng quân gửi thư tới.

Bùi Uẩn tự mình đưa tiễn Vương Thuận Nguyên rời khỏi. Trở lại phòng, ông ta liền lâm vào trầm tư. Việc cấp bách bây giờ là triệu tập các quan văn chủ yếu đến để thảo luận đối sách. Chỉ có điều Ngu Thế Cơ đang nghỉ bệnh ở nhà, khó có thể tới. Ông ta liền ra lệnh cho gia nhân:

- Nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi tới Ngu phủ…

Trông số các cựu thần của triều Tùy ở Ngụy Quốc, thì có ba vị đại thần được coi là lãnh tụ… Một người là đảm nhiệm Thượng thư Tả Phó Xạ Bùi Uẩn. Một người là đảm nhiệm Nội Sử Lệnh Ngu Thế Cơ. Người còn lại là đảm nhiệm Nạp Ngôn Tiêu Quỹ. Bọn họ hiện tại là ba vị tướng quốc của Ngụy Quốc. Nhưng chức tướng quốc này chỉ dùng để bài trí, cho người bên ngoài xem. Lý Mật tuyệt đối sẽ không giao quyền lực lớn xử lý các chính vụ cho bọn họ.

Ngu Thế Cơ là quyền thần còn ở thời Dương Quảng. Ông ta nắm rất rõ tâm tư của Dương Quảng, cho nên cho dù ông ta làm nhiều chuyện khiến Dương Quảng bất mãn, nhưng Dương Quảng vẫn trọng dụng ông ta. Mãi cho đến khi Dương Quảng chết đi.

Bởi vì một triều thiên tử một triều thần. Thời đại của Dương Quảng đã kết thúc, ý nghĩa rằng con đường làm quan của Ngu Thế Cơ đã tới hồi kết. Về sau ông ta chỉ được làm chức tướng quốc hư danh cho Vũ Văn Hóa Cập và Lý Mật, khiến tâm tình của ông ta cực kỳ buồn bực không vui. Rốt cuộc ở cuối năm trước đã ngã bệnh.

Kỳ thực, bệnh của Ngu Thế Cơ là tâm bệnh. Ông ta thấy tân triều Tùy càng ngày càng lớn mạnh. Triều Đường thì liên tục thất bại. Mà Lý Mật chỉ biết co đầu rút cổ ở Giang Nam, kéo dài hơi tàn. Xu hướng Dương Nguyên Khánh trở thành hoàng đế đã không thể ngăn cản. Vậy thì ông ta, Ngu Thế Cơ làm sao bây giờ? Con cháu của mình về sau sẽ ra sao?

Ngu Thế Cơ biết mình lúc trước đã đắc tội Dương Nguyên Khánh. Ông ta sợ hãi Dương Nguyên Khánh vì trả thù mình, cắt đứt con đường làm quan của con cháu. Ngu Thế Cơ sầu lo thành tật, vừa bị bệnh là không dậy nổi.

Phủ đệ của Ngu Thế Cơ nằm ở phía tây thành. Tòa phủ đệ này rộng khoảng mười mẫu đất. Ông ta và mấy đứa con trai ở cùng một chỗ. Con cả của ông ta là Ngu Túc đã sớm qua đời. Con thứ Ngu Hi hiện đang đảm nhiệm chức Thái Phủ Tự Thiếu Giám. Con thứ ba là Ngu Nhu đảm nhiệm Công bộ Thị Lang. Con thứ tư Ngu Hối thì đi theo Lý Mật làm thị vệ, đồng nghĩa với làm con tin.

Lúc này, Ngu Thế Cơ đang nằm trên giường điều dưỡng. Đứa con thứ ba Ngu Nhu đang từ từ mớm thuốc cho cha. Chuyện xảy ra ở bên ngoài bọn họ còn chưa biết gì. Ngu Thế Cơ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn uống tiếp.

Ngu Nhu biết tâm bệnh của phụ thân, liền khuyên nhủ nói:

- Kỳ thực, phụ thân cũng không cần phải quá lo lắng như vậy. Nhị thúc ở tân Tùy đảm nhiệm quan lớn, dựa vào mặt mũi của ông ấy, chắc rằng Sở Vương điện hạ sẽ không quá làm khó phụ thân. Hơn nữa, hắn sắp trở thành đế vương, nếu ngay cả mối hận cũ ngày xưa mà không thể bỏ qua, vậy hắn có tài đức gì mà trị thiên hạ. Con cảm thấy phụ thân đã quá lo lắng mà thôi.

Ngu Thế Cơ thở dài:

- Ta đã qua tuổi năm mươi, từng một thời quyền thần. Có thể trở lại làm quan hay không, không phải là việc trọng yếu. Mấu chốt là ta đang lo lắng tiền đồ của huynh đệ các con.

- Phụ thân không cần phải lo lắng bọn con. Cho dù là không nhập sĩ, có thể dạy học trồng người, tu thân dưỡng tính, cũng là một loại nhân sinh. Dựa vào tài sản của Ngu gia, dựa vào tài học của bọn con, không đến nỗi khó khăn.

Mặc dù con thứ ba an ủi như vậy, nhưng khúc mắc trong lòng của Ngu Thế Cơ vẫn khó giải. Ông ta yên lặng không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng quản gia bẩm báo:

- Lão gia, Bùi tướng quốc và Tiêu tướng quốc tới thăm. Nói có chuyện trọng yếu cần bàn.

- Mời hai người họ vào đi!

Ngu Thế Cơ cố hết sức đứng dậy. Ngu Nhu liền tranh thủ đỡ phụ thân ngồi xuống. Rất nhanh, quản gia đã dẫn theo Bùi Uẩn và Tiêu Quỹ tới. Tiêu Quỹ là gia chủ của Tiêu gia. Nhị đệ của ông ta Tiêu Ly là tướng quốc của triều Đường. Muội muội chính là Tiêu thái hậu. Tiêu Quỹ đã gần sáu mươi tuổi. Trong ba người thì ông ta là người có lý lịch dày nhất.

- Mời hai vị tướng quốc ngồi. Thế Cơ trong người có bệnh, nếu có điều thất lễ, mong tha thứ cho.

Ngu Thế Cơ ra lệnh cho Ngu Nhu an bài chỗ ngồi. Bùi Uẩn và Tiêu Quỹ ngồi xuống trước giường, hai người liếc nhau. Bùi Uẩn nói:

- Chuyện xảy ra bên ngoài, không biết Ngu công đã biết chưa?

Ngu Thế Cơ ngẩn ra, liếc nhìn con thứ ba một cái. Ngu Nhu cũng mờ mịt lắc đầu. Hôm nay y chưa có từng đi ra ngoài, không biết xảy ra chuyện gì. Ngu Thế Cơ vội vàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Uẩn thấy Ngu Thế Cơ thực sự không biết gì cả, liền chậm rãi nói:

- Quân Tùy đánh tới rồi, Ngu công còn chưa biết sao?

Ngu Thế Cơ ngây ngẩn cả người. Ông ta chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm nói:

- Quân Tùy đánh tới rồi? Làm sao có thể, bọn họ từ đâu tới?

- Vừa rồi ta có cùng Tiêu tướng quốc trao đổi ý kiến. Chúng ta đoán rằng quân Tùy hẳn là từ đường biển đánh tới. Hiện tại đã chiếm lĩnh nhà kho Giang Dương.

Nói tới đây, Bùi Uẩn lấy ra bức thư, giao cho Ngu Thế Cơ:

- Đây là thư của Sở Vương điện hạ tự tay viết đưa cho chúng ta. Điện hạ hy vọng chúng ta có thể hiệp trợ điện hạ ổn định thế cục ở Giang Nam.

Ngu Thế Cơ nhận lấy bức thư, cẩn thận nhìn một lần. Ánh mắt của ông ta dần dần trở nên phát sáng. Ông ta đã nhìn ra một cơ hội. Mình thực sự đã quên một điều, nếu Dương Nguyên Khánh muốn ổn định Giang Nam, vậy thì hắn nhất định phải trọng dụng các quan viên ở phía nam.

Ngu Thế Cơ vốn xuất thân là danh môn Hội Kê. Tiêu Quỹ là quý tộc nam triều. Bùi Uẩn cũng từng làm quan lâu năm ở triều Trần. Có thể nói, ba người bọn họ đủ để thay Dương Nguyên Khánh ổn định Giang Nam. Nếu ông ta còn có giá trị, Dương Nguyên Khánh làm sao sẽ vứt bỏ mà không cần?

Ngu Thế Cơ lập tức hưng phấn, nói với hai người:

- Lý Mật sở dĩ không được sĩ tộc Giang Nam ủng hộ như vậy, nguyên nhân căn bản là y vứt bỏ chúng ta không dùng. Nhưng Dương Nguyên Khánh sẽ không phạm sai lầm này. Hắn hẳn biết rõ, phía nam phải do người phương nam thống trị. Cho nên hắn mới tự tay viết thư muốn chúng ta thay hắn ổn định thế cục của Giang Nam. Điều này có ý nghĩa rằng, tương lai chính vụ ở Giang Nam, đều nằm ở trong tay chung ta.

Ngu Nhu đứng bên cạnh thấy tinh thần của phụ thân tỏa sáng, thần sắc bệnh tật vừa này toàn bộ biến mất, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Phụ thân đúng là bị tâm bệnh mà!

Bùi Uẩn cũng cười nói:

- Thừa dịp hiện tại có thời gian, chúng ta cận thận suy nghĩ ra một phương án có thể ổn định lại Giang Nam.

………….

………….

Phía nam thành, Trương Đồng Nhân đang đứng ở đầu thành, tâm tình không yên nhìn chăm chú về phương xa. Y không biết chuyện gì đang xảy ra? Tối hôm qua xuất hiện ba cột khói báo hiệu, ý nghĩa rằng nhà kho Giang Dương gặp phải tập kích. Mà đến hiện tại, ở bên đó còn chưa thấy có tin tức nào truyền đến. Trương Đồng Nhân có thể mơ hồ đoán được, nhà kho Giang Dương bên kia đã xảy ra chuyện. Vấn đề lúc này là, là ai tới cướp nhà kho Giang Dương? Trương Đồng Nhân càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ có thể là liên quân của Tiêu Đỗ chia quân, vượt qua phòng ngự của quân Ngụy, đánh lén nhà kho Giang Dương.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính chỉ về hướng kênh rạch vận chuyển hô to:

- Tướng quân, có đội tàu tiến đến!

Trương Đồng Nhân cũng đã nhìn thần. Ở kênh đào đi thông sông Trường Giang, xuất hiện một đội tàu thanh thế rất lớn. Trương Đồng Nhân ngây dại, đội tàu này ở đâu ra vậy?

Đội tàu càng ngày càng tới gần, binh lính trên thành Giang Đô càng cảm thấy hoảng sợ. Bọn họ thấy thuyền lớn không phải là thuyền vận chuyển bình thường, mà là từng chiếc từng chiếc thuyền lớn như núi. Cao tới năm sáu trượng, dài hơn mười trượng. Đây là thuyền đi biển có trọng lượng mười nghìn thạch. Trên thuyền có đứng đông nghịt binh lính.

- Là quân Tùy!

B׮g nhiên có người quát to lên. Gần như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy một cây cờ lớn thêu hình xích ưng cắm trên chiếc thuyền lớn nhất, đang tung bay đón gió. Trương Đồng Nhân chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Y nhìn cẩn thận lại, trên cờ xích ưng có thêu viền vàng, đó là Vương kỳ của Đại Tùy. Ý tứ rằng Dương Nguyên Khánh đang ở trên thuyền.