Từ trước đến nay Kiếm Tông quản thúc đệ tử rất nghiêm khả, cấm đệ tử lén ẩu đả, cổ vũ đệ tử tiến hành quyết định quang minh chính đại.
Sáng sớm, Lý Phong Kỷ dọn dẹp phòng mình sạch sẽ, đến đài luận võ trước.
Trên đài luận võ không có một bóng người.
Lý Phong Kỷ ngồi trên thính phòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ Lâm Vũ đến.
Mặt trời lên cao.
Âm thanh chói tai truyền vào tai Lý Phong Kỷ.
“Lý đại phế vật, ta tưởng là ngươi không dám tới. Không ngờ ngươi dám đến thật”
Lâm Vũ cười to, chỉ vào Lý Phong Kỹ lớn tiếng nói.
Lý Phong Kỷ mở hai mắt, không vui không giận, vẻ. mặt bình thường bước lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Vũ hơi biến đổii. Lý Phong Kỷ thản nhiên khiến gã ta có chút không thích ứng, một dự cảm không tốt xuất hiện dưới đáy lòng, nhưng nghĩ lại Lý Phong Ký vẫn luôn đeo cái danh phế vật, trong lòng lại có tự tin.
Một phế vật thôi, có gì đáng sợ.
“Vũ ca...ˆĐi lên giáo huấn cho tên phế vật này đi, xong rồi chúng ta đi uống rượu”
“Vũ ca ra tay chỉ có áp đảo”
Nghe lời thổi phồng của tuỳ tùng sau lưng, Lâm Vũ bước lên lôi đài.
Trên mặt Lý Phong Kỷ lộ ra ý cười, lấy ra một tấm vải đen, che lại hai mắt mình.
“Tim đường chết”
Đối với hành động của Lý Phong Kỷ, mắt Lâm Vũ lộ ra sự phẫn nộ,
Một tên phế vật, vậy mà dám không ngừng khiêu khích mình.
Trong nháy mắt, kế hoạch làm như thế nào để Lý Phong Kỷ trọng thương của Lâm Vũ lại tăng lên vài phần.
Keng!
Lâm Vũ rút trường kiếm ra, bước chân nhoáng lên, tạo ra một đường kiếm hướng đến đan điền của Lý Phong Ký.
Đan điền là cái mạng thứ hai của võ giả, đan điền bị thương, sợ là con đường võ giả cũng đi đến hồi cuối.
Đang!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Lý Phong Kỷ không hề mắc một lỗi sai nào chặn được chiêu kiếm của Lâm Vũ.
Xoẹt
Trường kiếm quét ngang, cắt qua không khí.
Trường kiếm cổ xưa đặt trên cổ Lâm Vũ
“Ngươi thua!”
Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Vũ trở nên khiếp sợ.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu.
Lâm Vũ không thể ngờ được tên phế vật trong miệng gã ta lại đánh bại gã ta chỉ trong một chiêu.
Ai là phế vật, cuối cùng đã rõ.
Dưới lôi đài, ba tên tùy tùng của Lâm Vũ há to miệng, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Vũ, không biết nên nói cái gì.
Thắng, sẽ có vô số mông ngựa để vỗ.
Nhưng bây giờ, Lâm Vũ bại trong một chiêu.
Bại rất nhanh, rất dứt khoát.
Thu hồi kiếm, Lý Phong Kỷ chuẩn bị rời đi.
Sau khi khiếp sợ cuối cùng Lâm Vũ cũng tỉnh táo lại, găm lên một tiếng, ánh mắt hiện lên hàn quang, bước chân di chuyển, lưỡi kiếm trong tay bổ vào hướng sống lưng Lý Phong Kỷ.
Kiếm phong chỉ nhận, nội lực gợn sóng, khí thế kinh người.
Lâm Vũ không thể chấp nhận thất bại của mình.
Nghiêng người sang một bên, kiếm trong tay Lý Phong Ký đưa lên, một lưỡng nội lực cưồng bạo trào ra từ trong cơ thể.
Đinh!
Âm thanh thanh thúy vang lên, giống như tiếng nước nhỏ giọt trên núi.
Mũi kiếm đối mũi kiếm.
Oanh!
Nội lực trên trường kiếm va chạm nhau, không khí xung quanh giống như sóng nhiệt, khuếch tán ra bên ngoài.
Kiếm của Lâm Vũ gãy.
Đứt thành hai.
Thanh trường kiếm cổ xưa đánh thẳng đến, đâm. vào vai Lâm Vũ, làm gã ta không có cách nào căm được tàn kiếm trong tay.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì... Ở đây chỉ có vài tên quăn chúng”
Lý Phong Kỷ rút trường kiếm ra, xoay người rời đi. Máu tươi thẩm thấu vào quần áo Lâm Vũ.
Lâm Vũ nằm chặt tàn kiếm trong tay, mặt xám như tro tàn.
“Sao có thể?”
“Hản chỉ là một tên phế vật!”
Trong miệng Lâm Vũ không ngừng lặp lại, gã ta rất khó chấp nhận sự thất bại xảy ra đột ngột này.
“Vũ ca, ngươi yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện hôm nay với người ngoài, lần này chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ trả lại hết”
“Vũ ca, lần sau chúng ta nhất định phải ăn miếng trả miếng”
Vẻ mặt Lâm Vũ bắt đầu trở nên khó coi, trong mắt gã ta, những lời tuỳ tùng nói chẳng khác gì lời khinh bí, làm lòng gã ta càng thêm đau khổ, hạt giống thù hận bất đầu nảy mầm.
“Lý Phong Kỷ, ngươi chờ đó cho ta."
Vứt nửa thanh tàn kiếm trong tay đi, Lâm Vũ cao gịong nói.