Vương Bình Bình nhích người, vung kiểm lên, che. trước mặt Lý Phong Kỷ,
“Người tìm chết...”
Có tia sáng chợt lóe trên tay Độc Tam Nương. Một thanh loan đao rất mảnh xuất hiện trong tay bà ta
Vương Bình Bình giận dữ nhìn Độc Tam Nương, không chỉ không lùi lại mà còn dẫn đầu bước lên, kiếm trong tay chợt lóe trên không, đâm về phía Độc Tam Nương.
Keng!
Loan đao dễ dàng đẩy ra đòn tấn công của Vương Bình Bình.
“Đúng là cái thứ không biết tự lượng sức mình. Ngươi cẩn thận chút đi, đao trong tay ta cực kì sắc bén, cẩn thận cất qua khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đấy!"
Dứt lời, loan đao trong tay Độc Tam Nương liên tục chất chém.
Vương Bình Bình liên tục lùi ra sau.
Gần như chỉ vài giây sau, Vương Bình Bình liền cảm thấy cánh tay mình nặng nề như núi, lực đạo mạnh mẽ từ trên loan đao khiến nàng có chút không đỡ nổi.
Trên mặt Độc Tam Nương hiện lên ý cười.
Loan đao vung lên.
Vương Bình Bình muốn tránh cũng không tránh kịp
Keng!
Lý Phong Kỷ che trước người Vương Bình Bình, trường kiếm đánh bay loan đao.
Độc Tam Nương hơi khựng lại.
“Lý Phong Kỷ..." Vương Bình Bình có chút giật mình.
Lý Phong Kỷ ngoài mặt cười cười, nắm chặt kiếm rong tay, trong lòng dày nặng áp lực. Độc Tam Nương thế mà lại đạt tới Võ Sư Cảnh. Hắn điều động nội lực từ trong kinh mạch, cố giữ vững kiếm trong tay.
"Trăng tròn treo trên vòm trời, ánh sáng mặc sức chiếu rọi
Bóng dáng Lý Phong Kỷ kéo dài bên trong ánh trăng,
“Lòng dạ đàn bà là độc nhất, đúng là đáng sợ!" Lý Phong Kỷ nhỏ giọng nói.
Vẻ giận dữ trên mặt Độc Tam Nương biến mất. Bà ta nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt mang ý cười: “Thảo nào Triệu Khôn Hào không cho ta giết ngươi Ngươi đúng là có chỗ hơn người.. giống như một con gián đánh mãi không chết”
Độc Tam Nương cười khẽ, thuận thế vung loan đao trong tay lên.
Trường kiếm chặn ngang, đỡ được thế công của loan đao.
Thân kiếm vặn lại.
Két
Đao kiếm cọ xát tóe lửa khắp nơi.
Kiếm phong cứa qua cổ tay Độc Tam Nương, kiếm khí sắc bén cắt vỡ cánh tay bà ta.
Độc Tam Nương hô lên, nhích người lùi ra sau một bước.
Lý Phong Kỷ nhảy bật lên, đuổi theo sát sao Độc Tam Nương giống như một con rắn độc.
Trường kiếm liên tục chém ra, vô số bóng dáng. xuất hiện, trùng trùng điệp điệp, thật thật giả giả.
Độc Tam Nương nhanh chóng vung loan đao, liên tục chặt chém bóng kiếm trước mặt.
Bóng kiếm giống như dòng nước bất tận từ Trường Giang.
Độc Tam Nương mặt mày giận dữ, thuận thế quay loan đoan, chém về phía eo của Lý Phong Ký.
Ngay khoảnh khắc này, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn.
Độc Tam Nương cảm thấy cánh tay mình không còn lực đạo.
Lý Phong Kỷ đâm trường kiếm vào bả vai bà ta, nội lực cưỡng bạo bùng nổ, chém đứt cánh tay căm đao của bà ta.
“A!" Độc Tam Nương nổi điên gào lên. Dài hơn một tấc, mạnh hơn một tấc.
Dù cho loan đao có sắc bén, thì vẫn kém một chút so với trường kiếm.
Sai một ly, đi một dặm.
Thẳng thua thường quyết định chỉ trong chớp mắt.