Lúc này, bởi vì kiếm của Ôn Kiếm Thần đã thu hút, sát thương phần lớn kẻ địch, cho nên Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá có thể thành công tiếp cận, cùng lúc tấn công hai kiệu vàng và xanh lá.
Hà Nan Quá liên tục giết chết hai người, đã đánh tới kiệu vàng.
Nhưng hắn lại không lập tức tấn công.
Hắn xuất kiếm, nhưng không đâm vào trong kiệu, mà kiếm thứ nhất trước tiên chặt nóc kiệu xuống, một kiếm cắt đứt xà trước, lại một kiếm cắt đứt xà sau, sau đó ánh kiếm lóe lên một lần, hai lần, ba lần, chiếc kiệu kia liền chia năm xẻ bảy, sụp xuống chung quanh.
Chỉ còn lại người trong kiệu.
Hắn không mạo hiểm tấn công, bởi vì tập kích đến tình cảnh này đã không còn là đột kích, mà người trong kiệu lại là Thích Thiếu Thương. Hiện giờ đối phó với loại đại địch này không thể gấp được, dục tốc bất đạt, ngược lại cần phải từ từ.
Hà Nan Quá quyết định phải thận trọng, từ từ giết chết người này, hắn phải từ từ hưởng thụ cái chết của người này.
Hà Nan Quá luôn cho rằng giết người là một loại niềm vui.
Nếu bàn về kiếm pháp nhanh, hắn đương nhiên thua kém Lương Thương Tâm, càng không cần so sánh với La Thụy Giác.
Trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, kiếm pháp của hắn là chậm nhất.
Thế nhưng, trong số bảy tên đồng môn, hắn là người hưởng thụ việc giết người nhất.
Đặc sắc của hắn là ở xuất kiếm chậm, không phải nhanh.
Hắn rất có bền lòng và nghị lực.
Sư phụ của hắn là “Nhất Kiếm Bình Thiên Hạ” Hà Kiếm Thính trong Thất tuyệt Kiếm Thần (sư phụ là “Kiếm Thần”, còn đồ đệ chỉ là “Thần Kiếm”), sở dĩ truyền bản lĩnh đặc biệt cho hắn, cũng vì sự bền lòng và nghị lực, tính nhẫn nại và khổ tâm của của Hà Nan Quá làm cảm động.
Hà Nan Quá nhập môn mười một năm, chỉ yên lặng hầu hạ sư phụ, nhẫn nhục chịu khó, hoàn toàn không có yêu cầu gì, cũng chưa từng học qua một chiêu nửa thức.
Cách làm này cuối cùng đã cảm động Hà Kiếm Thính, truyền cho hắn kiếm pháp bí truyền tại Hoa Sơn hiểm trở.
Kiếm pháp của Hà Kiếm Thính vừa hiểm vừa nhanh, hắn chọn truyền nghề tại Hoa sơn, cũng vì nhìn trúng Hoa sơn hiểm trở vừa dốc vừa cao.
Thế nhưng con người của Hà Nan Quá vẫn rất u sầu, kiếm pháp mà hắn học thành lại là một loại bổ sung, cũng là một loại cải tiến đối với kiếm pháp nhẹ, nhanh, kỳ, hiểm của sư phụ hắn.
Kiếm pháp của “Nhất Kiếm Bình Thiên Hạ” Hà Kiếm Thính là dùng gấp thắng gấp, dùng hiểm công hiểm, dùng nhanh đánh nhanh, nhưng kiếm pháp của Hà Nan Quá lại có thể dùng chậm đánh nhanh, lấy tĩnh chế động, thậm chí dùng không thắng có.
Hắn xuất kiếm rất chậm, nhưng rất ít khi trật.
Hắn giết người cũng rất chậm. Có một lần tương đối chậm, hắn giết người kia đến mười bảy ngày thêm năm giờ, đến lúc người nọ tắt thở, ngay cả mẹ của người này cũng không nhận ra đó là một con người.
Nhưng đó không phải là lần hắn giết người chậm nhất.
Một lần chậm nhất, hắn giết đến mười ba năm lẻ tám tháng thêm mười sáu ngày.
Tình huống người nọ chết đã không thể tả.
Chỉ có hưởng thụ quá trình giết người, hoặc xem giết người là một loại giải trí, mới có thể giết chậm như vậy, nếu không thì đã sớm buồn nôn rồi.
Hắn giết người chẳng những chậm, hơn nữa còn rất coi trọng.
Hắn luôn cho rằng giết người thì nên coi trọng, ít nhất phải coi trọng không khí.
Hắn vẫn luôn muốn giết Thích Thiếu Thương, ngoại trừ đủ loại lý do đồng dạng hoặc tương tự như sư huynh đệ của hắn, còn có một nguyên nhân mà người khác không biết, đó là hắn không thích một câu nói của Thích Thiếu Thương.
“Giết người và cứu người đều phải nhanh và kịp thời, còn đấu tranh thì lại cần chậm.”
Thích Thiếu Thương còn bổ sung và thuyết minh cho câu nói kia của y: “Cứu người là việc gấp, đương nhiên phải nhanh. Giết người là đưa đối phương vào chỗ chết, càng nhanh càng có thể khiến người ta bớt chịu đau khổ. Giết người là chuyện bất đắc dĩ, nếu như còn cố ý kéo dài, đó là hành vi của cầm thú, còn không bằng cầm thú.”
Những lời đó y nói với các đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng coi là một loại khuyên bảo: “Đấu tranh lại là chuyện dài đằng đẵng, phải có nhẫn nại và đấu chí, không phải chuyện một sớm một chiều, còn phải xem thực lực và vận may. Có lúc dựa vào thời cuộc nghiêng về phương nào, phương đó sẽ thắng; có đôi khi dựa vào vận khí của bên nào tốt, bên đó sẽ thắng; có đôi khi nhìn vào bền lòng, nghị lực và vận may, thiếu một thứ cũng không được; có lúc lại là ai sống được lâu hơn, đó chính là người thắng. Đấu tranh không phải tỷ võ, thực lực võ công chỉ chiếm một phần trong đó, có lý hay vô lý cũng chỉ là một nhân tố, nhưng đều không thể quyết định thắng bại. Cho nên, muốn đấu tranh lâu dài với tập đoàn đối địch mạnh mẽ, trước tiên phải mài sắc binh khí, cố gắng phấn đấu, nghỉ ngơi dưỡng sức, tích trữ nhuệ khí mới được.”
Thích Thiếu Thương từng nói như thế.
Thích Thiếu Thương đương nhiên không phải nhằm vào Hà Nan Quá.
Thế nhưng Hà Nan Quá lại nghe được, sau khi nghe xong hắn rất nan quá (khó chịu).
Hắn cảm thấy những lời này của Thích Thiếu Thương là nhằm vào hắn, lời như vậy đã xúc phạm hình tượng của hắn, xúc phạm tự tôn của hắn.
Chỉ vì lời nói này, hắn nhất định phải tự tay giết chết Thích Thiếu Thương.
Trong lòng hắn lập lời thề, hắn giết Thích Thiếu Thương nhất định sẽ giết rất chậm, rất chậm rất chậm rất chậm.
Hắn nhất định sẽ dùng phương thức vô cùng đặc biệt để giết đối phương, khiến đối phương chết một cách hết sức đặc biệt.
Nhưng hiện giờ một kích không trúng, hắn đã cảm thấy tình hình tương đối “đặc biệt”.
Hắn đã cảm giác được Thích Thiếu Thương e rằng không dễ giết, cũng không dễ chết.
Nhưng hắn đã không có lựa chọn khác, hắn đành phải “từ từ” đối phó với Thích Thiếu Thương.
Chiêu thứ nhất của hắn trước tiên hủy kiệu của đối phương, chiếu kiệu đặc biệt nặng.
Sau khi thanh trừ tất cả chướng ngại vật, hắn mới có thể tập trung đối phó với Thích Thiếu Thương.
Kiệu nứt ra, sụp xuống.
Bên trong có một hán tử cao lớn uy vũ, ngồi ở đó giống như một tòa tháp sắt.
Nhưng hiện tại tòa này tháp sắt đã đứng lên.
Hà Nan Quá lập tức dâng lên một loại cảm giác “ngẩng mặt núi cao”, chính hắn cũng có một loại cảm nhận “sống nhờ hơi thở”.
Bầu trời lại loáng thoáng nổ lên một tiếng sấm.
- Ngươi là Chu Đại Khối Nhi?
Đại hán kia gật đầu.
Nơi xa tiếng sấm ầm ầm.
Lần này Hà Nan Quá không chỉ đầu lớn (nhức đầu), hắn càng hiểu rõ mình đã gặp phải một tên phật đầu to.
- Đại Bài kiếm pháp, Đại Tỳ đao pháp của ngươi đều rất nổi tiếng.
Đại hán kia chỉ nhếch mép cười.
- Ngươi còn tinh thông Phong thoái, Điên bộ, trong võ lâm cũng vang danh, ta đã sớm nghe nói đến.
Hắn lập tức thêm vào một câu:
- Thế nhưng ta lại không thể không chiến với ngươi một trận.
Nói dứt lời hắn liền động.
Hắn vừa động, thật nhanh cũng cực nhanh.
Chu Đại Khối Nhi chỉ đành ứng chiến, chỉ có ứng chiến.
Chu Đại Khối Nhi đương nhiên cũng đã nghe nói đến sự tích của danh thủ mới quật khởi này, hắn biết Hà Nan Quá xuất kiếm chậm chạp, xuất thủ cũng rất chậm.
Hắn không nghĩ tới kẻ địch lại ra tay nhanh như vậy, động tác mau như vậy, thậm chí nhanh đến mức “thê lương”.
Nhanh đến như vậy, thật sự lướt qua một loại cảm giác thê lương.
Hiệp khách, kiếm nhanh và thê lương vốn không liên quan đến nhau, nhưng ánh kiếm này vừa xuất hiện, ngay cả Chu Đại Khối Nhi luôn bộc trực cũng lập tức sinh ra loại cảm nhận này.
Điều này quả thật khác biệt rất lớn với sát phạt điên cuồng của Ôn Hỏa Cổn.
Một kiếm này rất nhanh, cũng rất lạnh.
Khí lạnh ập vào mặt, còn mang theo một loại tiếng vang nhỏ bé như băng nứt.
Chu Đại Khối Nhi nhìn có vẻ đần độn, đột nhiên bước chân xê dịch, vặn người một cái liền tránh khỏi một kiếm này.
Một kiếm này đâm thẳng đến mặt, nhanh đến cực điểm, cũng hiểm đến cực điểm, theo lý quyết không dễ né tránh. Huống hồ mọi người đều biết kiếm pháp của Hà Nan Quá nổi danh về chậm, không ngờ lần này hắn ra tay kiếm đầu tiên đã nhanh đến mức không hợp lẽ thường, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Thế nhưng Chu Đại Khối Nhi vặn một cái, xoay một cái, đừng thấy hắn thân hình cao lớn chậm chạp, nhưng chân chỉ rung lên đã tránh khỏi một kiếm này.
Cùng lúc đó, hắn đã từ sau lưng rộng lấy ra một cây đao, một cây đao lớn.
Đao như thớt gỗ, dày và nặng, giống như một tấm thuẫn.
Hắn đang muốn so đấu đao kiếm với Hà Nan Quá, nhưng trong nháy mắt này Hà Nan Quá đã biến mất.
Một kiếm kia của Hà Nan Quá tuy nhanh, nhưng thân pháp càng nhanh hơn.
Hắn đâm ra một kiếm, bất kể có trúng mục tiêu hay không, thân pháp đã đột ngột biến đổi.
Lúc hắn xuất kiếm rõ ràng còn ở trước người Chu Đại Khối Nhi, nhưng kiếm vừa đâm ra, người đã không thấy nữa.
Người không thấy, kiếm ý vẫn còn.
Chẳng những kiếm ý còn, ánh kiếm cũng còn, kiếm lạnh cũng còn.
Chẳng những vệt kiếm chưa dừng, kiếm lạnh chưa tiêu, thậm chí còn càng băng, càng sâu, càng dày.
Hắn giống như đã sớm đoán được một kiếm của mình sẽ đâm vào không khí, giống như không hề xem thường Chu Đại Khối Nhi nhìn có vẻ tay lớn chân lớn, ngu ngu ngốc ngốc.
Kiếm của hắn chỉ đâm vào không khí, nhưng cũng không đánh trật.
Một kiếm của hắn đâm vào không khí, Chu Đại Khối Nhi vừa dịch chân liền tránh khỏi, nhưng theo một tiếng “rắc” khe khẽ, sau đó là một tiếng “vèo”, một luồng gió lạnh vẫn nhanh chóng đánh vào ấn đường của Chu Đại Khối Nhi.
Lúc này người hắn đã không còn, nhưng kiếm còn, kiếm khí cũng còn.
Vệt kiếm vẫn tấn công Chu Đại Khối Nhi.
Chu Đại Khối Nhi là một chiến sĩ, cũng là một đấu sĩ, càng là một kẻ không sợ chết. Đó là vì hắn gặp mạnh càng mạnh, bị đè không gãy, dũng mãnh thiện chiến, liều chết bất khuất.
Thế nhưng phản ứng của hắn không hề coi là nhanh.
Lẽ ra hắn không thể tránh thoát một “vệt kiếm” này.
Hắn không tránh thoát được, nhưng hắn lại kịp thời dùng đao như quạt lá cọ che trước mặt, sau một tiếng “bộp” ngăn cản "vệt kiếm” kia.
Hắn để đao xuống, vừa nhìn, trông thấy trên mặt đao chỉ còn lại một điểm nước đọng, đó là băng.
Hà Nan Quá công ra một kiếm, mũi kiếm không phải là chủ lực, mà thân kiếm vẫn luôn kết một lớp băng. Hắn đánh ra một kiếm, cho dù không trúng, băng trên thân kiếm cũng đón gió nứt ra, bắn đến công kích, trở thành sát chiêu có lực sát thương còn lớn hơn kiếm chiêu.
Chu Đại Khối Nhi có thể tránh được tuyệt chiêu này, thật sự có phần may mắn.
May mắn là mặt đao của hắn khá lớn, che lấp được chiếc đầu to của hắn.
Hắn nhìn một điểm nước băng kia, dường như vẫn còn sợ hãi.
Dấu vết của băng còn trên mặt đao, kiếm đã theo người đến.
Hà Nan Quá không hề dừng lại, cũng không trì hoãn, hắn vừa phát hiện kiệu vàng không phải là mục tiêu của mình, lập tức phi thân đến kiệu xanh lá.
Kiệu trắng không phải là mục tiêu, kiệu vàng cũng không phải là đối tượng, vậy thì còn lại đương nhiên là kiệu xanh lá.
Lúc này Lương Thương Tâm đang tấn công kiệu xanh lá.
Trên đường sát phạt đang nồng, sát ý ngút trời.
Ôn Hỏa Cổn giết lên sát tính của hắn, đang giết ra bản lĩnh nhà nghề của hắn.
Kiếm của hắn đã giết ra ngọn lửa, nổ lên ánh lửa.
Kiếm của hắn đang chuyển đỏ, nơi ánh kiếm đi qua, ngọn lửa nổi lên. Kiệu trắng đã bốc cháy, gió trợ thế lửa, kể cả hàng rong lều vải bên đường cũng dính lửa. Kiệu vàng ban đầu Chu Đại Khối Nhi ngồi, tuy đã đổ sụp nhưng cũng cháy lên.
Hiện tại thứ duy nhất không có lửa là kiệu xanh lá.
Chiếc kiệu này sơn màu xanh thẫm, rèm màu xanh nhạt, trong bức rèm thấp thoáng là gì?
Bọn họ đã không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, bởi vì thời cơ sẽ nhanh chóng biến mất.
Bọn ho chỉ có cách tấn công kiệu xanh lá, phải giết chết Thích Thiếu Thương.
Tiếng sấm càng lúc càng dày, cũng càng lúc càng gần.
Mây đen nơi xa giống như đã che đến phía trên đường lớn Lam Sam.
Khí trời oi bức, nóng nực khó chịu.
Ánh lửa và ánh máu, bóng kiếm và bóng người, nhiệt khí và sát khí, tất cả giao hòa biến đường lớn kinh đô trở thành một mảnh chiến trường giết chóc.