Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 129: Đau, của ta…




Lạnh.

Trắng.

Đó là sắc mặt của Lôi Bố.

Hoàn toàn phát lạnh, đột nhiên biến trắng.

Màu da của Lôi Bố vốn đen nhẻm, hiện giờ lại biến thành trắng và lạnh, một màu trắng khiến người ta phát lạnh.

Đó là vì hắn đột nhiên mất đi nhiều máu.

Hắn hoàn toàn mất khống chế, cả người rơi vào ngơ ngác, hai tay ôm lấy nội tạng, nhưng phần lớn lại không giữ được, rào rào rơi xuống đất.

Hắn nhìn bàn tay ôm lấy một phần nội tạng của mình, muốn nhét những thứ kia vào lại trong bụng, nhưng hiển nhiên không đủ khả năng.

Hắn không cam lòng nhìn nội tạng và cơ quan trên đất, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phương Ứng Khán, không có căm phẫn, thậm chí cũng không có bi ai, mà là sợ hãi lớn hơn tất cả, thậm chí còn nhíu mày nhăn mặt mang theo ý cười, cho nên rất kỳ dị.

- Một đao này hơi nặng rồi, không có cách nào.
Phương Ứng Khán dùng mũi chân đá vào một cái móc, một cây gậy, còn có mấy chiếc đũa rải rác trên đất, giải thích với vẻ áy náy:
- Nếu dùng Huyết Hà kiếm của ta, kết quả sẽ tốt hơn một chút. Nhất định sẽ vừa vặn, không đến mức khiến rơi vãi đầy đất như vậy.

Nói xong, hắn vỗ vỗ thanh kiếm nhỏ màu đỏ bên hông mình.

Chỉ một câu như vậy, giống như đã giao phó rõ ràng, giải thích ngọn nguồn của một kiếm kia.

Lôi Bố ngũ tạng chảy đầy đất, nhưng nhất thời vẫn chưa chết, hắn cảm nhận được rõ ràng sự trống rỗng ở nơi đó.

Nhất thời mọi người đều bị trấn áp, cũng bị chấn nhiếp.

Mọi người vốn tràn đầy căm phẫn, muốn băm vằm Lôi Bố ra thành ngàn mảnh, nhưng nhìn thấy tình trạng như vậy cũng sững sờ.

Bọn họ đều nín thở liếc nhìn Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán vẫn bình thản ung dung.

Hắn lại đang nhìn một người khác, không phải Thiên Hạ Đệ Thất, mà là tiểu tử trắng mập tuấn tú vẫn luôn móc mũi, móc tai, xỉa răng, lau ghèn, động tới động lui, không một khắc nào an tĩnh.

Hắn dùng khóe mắt nhìn đối phương, giống như đang giả ngốc, lại giống như đang quan sát, càng giống như đang chú ý nhất cử nhất động, bất kỳ phản ứng nào của đối phương.

Lúc này Lôi Bố đã hoàn toàn chết lặng.

Không nhiều người có thể nhìn thấy nội tạng của mình lắc lư, nhúc nhích trên đất, mà hắn lại còn chưa chết.

Ít nhất tạm thời còn chưa chết, nhưng cả người hắn đã gục xuống.

Vừa rồi lúc đại khai sát giới, hắn mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, giống như hai người khác biệt, không, là người quỷ khác biệt.

Người thật sự sợ hãi là Thiên Hạ Đệ Thất.

Hắn muốn chạy, nhưng lại không chạy nổi.

Hắn bị thương ở tay, nhưng chân lại mềm ra.

Hắn nhìn Phương Ứng Khán, giống như đang nhìn một con quỷ chứ không phải người. Sau đó hắn đảo con mắt duy nhất, nhưng lại không xoay đầu, nhìn về hướng ba người sau chiếc bàn có ánh đèn, môi không ngừng rung động, thần sắc rất đau khổ. Bởi vì con mắt duy nhất nghiêng qua, cho nên Phương Ứng Khán cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn.

Phần lớn nội tạng của Lôi Bố đã rơi ra, hắn cũng đang nhìn Phương Thập Chu, giống như một con quỷ đang nhìn một vị thần ma.

Vị trí của Lôi Bố rất gần với thanh niên hiếu động kia, gần đến mức đưa tay có thể chạm đến.

Trên đất là một mảng máu.

Thanh niên kia nhíu mày, sửa lại đai lưng.

Đai lưng màu xanh ngọc, rất dày, rất nặng, giống như bên trong cất giấu không ít tiền bạc châu báu.

Hắn giống như một vị công tử bột, con nhà giàu, nhưng lại lôi thôi lếch thếch, la cà phóng đãng, không chịu ngồi yên trong nhà, bộ dáng vô lại như côn đồ lưu manh, kiêu ngạo ngồi ở trước đèn.

Hắn dường như cũng chú ý tới Phương Ứng Khán đang nhìn mình.

Phía sau hắn là ba người mặt ủ mày chau, một người cao lớn uy mãnh, một người thanh tú nho nhã, còn một người ánh mắt ngơ ngác, thần khí suy sụp, ngồi ngay ngắn ở đó. Cho dù hiện trường xảy ra chuyện khiến người ta kinh hồn bạt vía, chấn động tâm can, nhưng bọn họ vẫn ngồi yên như cũ, giống như không tranh với đời, vùi mình sau ánh nến.

Lôi Bố ôm ngực, nghẹn ngào kêu lên:
- Đau, của ta…

Hắn không kêu tiếp, bởi vì không kêu được.

Thiên Hạ Đệ Thất không nghe tiếp, cũng không chờ được.

Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên làm một chuyện, đó là nhảy vọt lên, xông ra cửa.

Ngoài tiệm mưa gió tiêu điều, gió thổi từng cơn từng hồi, mưa rơi thê lương.

Giang hồ đường xa, bấp bênh gian khổ, nhưng trong cuộc đời, là hảo hán thì phải xông qua đoạn đường nhân sinh này.

Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất có thể xông ra được sao?

Hắn xông rất nhanh, dùng tất cả sức lực để xông ra.

Hắn cũng phản ứng cực nhanh, chớp nhoáng.

Hắn vốn là một kẻ lưu lãng thâm trầm, hắn đã dùng toàn lực nắm lấy cơ hội cuối cùng này.

Mặc dù hắn bị thương nặng, mặc dù hắn đã tuyệt vọng, nhưng lần này hắn liều mạng xông qua cửa, đã dùng hết bản lĩnh toàn thân, bất kể thân pháp, công lực, tinh thần hay khí thế đều không kém hơn so với bình thường.

Bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, cảm thụ sâu sắc hơn hắn, sống chết đều nằm ở một kích này, thành bại đều quyết định trong một khoảnh khắc.

Hắn không muốn chết.

Hắn càng không muốn chết trong tay Phương Ứng Khán, cũng không muốn chết một cách khó coi như Lôi Bố.

Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều bí mật chưa nói ra.

Nhưng Phương Ứng Khán sẽ để mặc cho hắn trốn sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Cho nên Phương Ứng Khán lập tức vươn người, lướt lên, ra tay chặn đánh.