Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 47: Gặp Lại




Bảo Dung nói là làm, lập tức phái người đi vào thành Đông nghe ngóng, Vân Thương và Nguyệt Quế đều là danh nhân trong thành, tùy tiện lôi một người ra hỏi là có thể nói liên tục hơn nửa ngày cũng không hết.

“Nguyệt Quế con thỏ tinh kia đúng là đồ không biết xấu hổ, chỉ cần là nam nhân trong thành chỉ cần coi như là có một chút sắc là lập tức bị nàng trêu ghẹo. Nhưng mười năm này vì nhờ có Vân Thương, nàng cuối cùng cũng yên phận một chút, cho nên nói, Vân Thương chính là ân nhân cứu mạng của nam nhân toàn thành a!”

“Vân Thương? Ai cũng không biết lai lịch của hắn, nghe nói mười năm trước có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi té xỉu ở hậu viện nhà Nguyệt Quế, Nguyệt Quế tưởng đó là kẻ trộm liền đem hắn khóa trong phòng củi, vậy mà ngày thứ hai mở cửa thì biến thành Vân Thương.”

Trong một đống câu chữ loạn xì ngầu này, Bảo Dung chỉ hiểu đúng một chuyện. Vân Thương là một kẻ độc ác, mà xương sườn mềm của hắn chính là Nguyệt Quế.

Bảo Dung tay chống eo đứng ở trên cửa sổ lầu thành Đông, nhìn về phía Tử Ngọc đổ phường hừ lạnh một tiếng. Kiêu ngạo liếc mắt nhìn người hầu, hắn hỏi: “Đồ ta nói đã đi mượn từ chỗ Lão Quân?”

“Khởi bẩm đại điện hạ, chuyện ngài giao cho, thuộc hạ đã làm xong.”

Bảo Dung gật đầu, sửa lại tay áo một chút rồi phi thân xuống.

Sáng sớm, Nguyệt Quế đi ra cửa. Mấy năm nay, nàng thường đi ra khỏi thành, bởi vì trên Tử Sa Sơn ở ngoại thành Tử Sa Thành có rất nhiều Tử Tham, mà Tử Tham có thể trị những vết thương trên mặt Vân Thương.

Mặt trời vừa lên tỏa ra luồng khí nóng đỏ người, nàng biến ra một cây ô bằng giấy dầu che bớt nắng.

Dọc theo con đường mòn quanh trong núi, nàng thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mồ hôi, vừa nóng vừa mệt, đột ngột nghe thấy một tiếng hét của trẻ con vang lên rồi lại nghe thấy tiếng kêu cứu mạn

Đẩy bụi cây ra, Nguyệt Quế buồn bực, đúng là tiểu hài nhi hỗn xược trong khách điếm hôm trước.

Bảo Dung nằm trên đất, khóc hoa đái: “Tỷ tỷ cứu mạng, chân Dung Nhi bị kẹp, ô ô...”

Nguyệt Quế hai tay chống eo cười ha hả: “Kẹp tốt lắm! Xem ra ngay cả ông trời cũng không thương ngươi a, ha ha!” Nói xong, nàng xoay người đi, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bảo Dung ngẩn người, đây là nữ nhân sao?

Dùng sức véo đùi mình một cái, Bảo Dung oa oa khóc lớn: “Ô ô... Mẫu thân, Dung Nhi không thể nhìn thấy mẫu thân nữa rồi, không thể ăn bánh trôi của mẫu thân, mẫu thân...”

Nguyệt Quế dừng chân lại một chút, hắn chỉ là một đứa bé, mình cần gì phải so đo với một đứa bé? Nhưng khi nhớl lại bộ dạng đáng ghét của hắn ở khách điếm hôm đó, không khỏi chán ghét, suy nghĩ một chút, nàng quay lại lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tiểu phiến tử(*) nhà ngươi, suýt nữa thì bị ngươi lừa, thân kiều nhục quý (**) Đại thiếu gia làm sao lại có thể xuất hiện ở trong chốn rừng sâu núi thẳm này? Mấy con chó săn kia đâu rôi? Hừ, muốn bày trò lừa ta. Chỉ bằng ngươi, vẫn còn non lắm!”

(*) phiến tử: tỏ ý coi thường, không để vào mắt

(**) thân kiều nhục quý: người mềm thịt quý

Bảo Dung lại lần nữa trợn tròn mắt, đây thật là nữ nhân sao?

Ngẩn ra nhìn quên cả khóc, nhìn nàng cúi lưng xuống, dưa tay xoa mông hắn vỗ mấy cái: “Tiểu thí hài nhi, về nhà tu luyện hai năm rồi hãy đến đi! Lão nương chờ ngươi!”

Bảo Dung khuôn mặt lập tức từ trắng chuyển sang xanh, một lúc sau lại đỏ bừng, nhìn Nguyệt Quế sửng sốt. Hắng giọng, Nguyệt Quế nâng người dậy xoay người muốn chạy, lại bị một cái tay nhỏ giữ lại.

Kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, Bảo Dung mặt đỏ như táo đỏ, ngập ngừng nói: “Ta... Cha ta nói... Cái mông điểu tộc chúng ta... Nữ nhân không được sờ lung tung...”

Nguyệt Quế khóe môi giật giật, hất tay hắn ra: “Lão nương chỉ nghe nói mông hổ không thể sờ, cha ngươi, bảo hắn tới tìm ta! Đừng nói cái mông của ngươi, cái mông của hắn ta cũng dám sờ một cái!”

Bảo Dung đứng lên, đem cái bẫy thú đá sang một bên. Cúi đầu xoắn ngón tay, xoắn a xoắn a xoắn a xoắn, nửa ngày sau mới nâng mắt lên nhìn trộm nàng một cái, rồi cúi xuống nói tiếp: “Không phải, cái mông điểu tộc chúng ta rất tinh quý, có vĩ linh, cha nói, chỉ có mẫu thân và vợ mới có thể sờ...”

Nguyệt Quế cằm vốn đang nâng lên rất rất rất cao trong phút chốc rớt xuống rất rất rất rất rất thấp, nuốt nước miếng hỏi: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”

Bảo Dung y hệt một con tôm luộc, đỏ từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, ngượng nghịu nói: “Ta đi về nói với cha ta, bảo hắn sai người đi nhà ngươi cầu hôn, cho ngươi làm thiếp của ta.”

Nguyệt Quế ngẩn người một lúc rồi sau đó lại đột nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả.

Nàng không có nghe sai chứ? Một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nói muốn nàng làm vợ hắn, lại còn là làm thiếp!

Vất vả lắm mới nín cười được, Nguyệt Quế vỗ đầu hắn: “Được rồi Được rồi, tiểu rử ngươi đừng đùa nữa, muốn làm gì thì đi làm đi!”

Bảo Dung lại lần nữa giữ tay nàng lại, cong môi nói: “Ta nói thật mà, ngươi tại sao lại không tin, không biết bao nhiêu người khóc hô muốn làm thiếp của ta mà ta cũng không chịu, ngươi thật đúng là không biết điều!”

Nguyệt Quế nóng nảy, mắt thấy mặt trời càng ngày càng nắng, nếu lằng nhằng thêm chút nữa thì mấy cây nhân sâm oa oa cũng không còn. Không muốn mất thêm thời gian với hắn nữa, dùng sức rút tay ra, không ngờ lại loạng choạng ngã xuống đất, ai ngờ, ông trời không thương nàng, ngã trúng vào cái bẫy thú lúc nãy.

Nguyệt Quế lập tức hét to một tiếng thảm thiết, răng nanh ở cái bẫy thú cắn chặt vào đùi nàng.

Bảo Dung giật mình, hai tay vội vàng kết ấn, lẩm nhẩm khẩu quyết.

Đúng lúc này, một đạo hàn quang chói mắt hiện lên, đánh thẳng vào ngực Bảo Dung, đem cả người hắn bay đi, nặng nề ngã xuống đất. Người hầu ẩn trong chỗ tối thấy thế ba hồn lập tức mất đi hơn hai hồn rưỡi, hoảng hốt phi thân đi, nhưng lại không nhanh được bằng người nọ.

Chỉ thấy hắn một tay bóp chặt cổ Bảo Dung, chỉ cần dùng một chút lực, là có thể bẻ gãy cổ hắn.

Một chưởng lúc nãy xuống tay rất nặng, Bảo Dung lúc này đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là ảnh chồng ảnh. Bây giờ, người nọ toát ra sát khí lạnh thấu xương làm hắn sởn tóc gáy, vô thức mở lớn hai mắt ra, cả người run lẩy bẩy.

Nhìn đôi mắt hạnh to đó, Vân Thương thế nhưng lại có chút mất hồn, ma xui quỷ khiến buông tay ra. Nhìn hắn ngã trên mặt đất lần nữa, đột nhiên không hiểu vì sao mí mắt lại giật giật mấy cái.

“Tiểu thiếu gia!” Người hầu ôm lấy hắn, hoảng sợ nói, “Ngài... Ngài có làm sao không?”

Bảo Dung trừng mắt nhìn, bất ngờ phun ra một búng máu, một từ cũng chưa kịp thốt ra đã lệch đầu ngất đi. Người hầu bị dọa sợ không nhẹ, quay đầu nhìn Vân Thương cả giận nói: “To gan lớn mật cẩu vật! Ngươi có biết hắn là ai không hả? Nếu hắn có một chút tổn thương, ngươi một trăm cái mạng cũng đèn không được!”

Vân Thương âm thầm vận khí tháo bẫy thú đang kẹp trên chân Nguyệt Quế ra, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ hắn là ai đi nữa, chỉ cần lão tử muốn giết thì giết, các ngươi làm khó dễ được ta? Không muốn chết thì lập tức mang hắn cút!”

Một người hầu lửa giận cuồn cuộn định xông lên, lại bị tên còn lại nắm lấy: “Cứu thiếu gia quan trọng hơn!”

Vân Thương đưa tay đặt lên trên miệng vết thương của nàng, dần dần có máu đặc màu đen từ từ chảy ra. Nguyệt Quế toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Vân Thương, không phải lỗi của đứa nhỏ này, hắn vốn không định hại ta, là ta tự mình không cẩn thận đụng vào.”

Vân Thương giật mình, với tính cách thêm mắm thêm muối của Nguyệt Quế, chịu thay người khác giải thích thì đó chính là sự thật.

Quay đầu lại, trên mặt đất đã không còn ai, không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút bất an.

Lấy lại bình tĩnh, hắn nói: “Ngươi chỉ cần lo lắng cho mình là được rồi, đứa trẻ kia xuất thân bất phàm, ngay cả ta cũng nhìn không thấu hắn chân thân, chịu chút khổ mà thôi, không chết được.”

Nguyệt Quế đang muốn nói hắn là chim, Vân Thương đột nhiên nói: “Ngươi thử đứng dậy đi một chút xem.”

Nguyệt Quế sửng sốt một chút, hai tay chống lên mặt đất chậm rãi đứng lên, chân vừa nhấc lên một chút đã lập tức đau cả người run run, lảo đảo ngã về phía sau. Đột nhiên, eo nhỏ được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, đầu “Phanh” Một tiếng ngã vào trong ngực hắn.

Tim đập loạn như hươu chạy, Nguyệt Quế “Bá” đỏ mặt.

Vân Thương khẽ đảo tay đem nàng đỡ lên lưng: “Đi trước thành Tây mua chút dược liệu, chân của ngươi nếu không mau chưa trị thì sẽ bị phế.”

Nguyệt Quế hoảng hoảng hốt hốt, rồi cười hì hì: “Phế bỏ liền phế bỏ, nếu như phế bỏ mà sau này ngươi ngày nào cũng cõng ta thế này thì cũng đáng giá.”

Vân Thương không để ý nàng, mũi chân khẽ lấy lực, hướng về phía dưới chân núi bay đi. Nguyệt Quế ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt đỏ bừng dán trên lưng hắn, nìn thở lắng nghe tiếng tim đập của hắn.

Vào thành Tây, hắn hạ xuống đất cõng nàng đi bộ.

Mới đi vài bước, đột nhiên nghe thấy một trận hỗn loạn phía trước, đám người nhao nhao tản ra bốn phía, bên tai tiếng vó ngựa và tiếng hí lớn càng lúc càng gần. Nguyệt Quế từ trong ngây ngất tỉnh lại, đưa mắt nhìn, thì ra là một con ngựa trắng bị kinh sợ, trên lưng mang theo một nữ tử chạy lung tung trên đường phố, đạp đến chỗ nào là nơi đó thành một đống hỗn độn.

Phía sau con ngựa trắng có rất nhiều binh tướng đuổi theo, không người dám sử dụng pháp thuật ngăn lại, có lẽ đó là một con ngựa chưa được thuần hóa mà lại đang trong tình trạng hoảng sợ.

Nguyệt Quế không bị ngựa làm cho kinh sợ nhưng Vân Thương lại kinh sợ, không sợ trời không sợ đất như Vân Thương, vậy àm lại một ngựa điên? Nếu không phải thì làm sao mà tim hắn lại đập dồn dập như thế này?

Đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên loáng một cái, đợi nàng phản ứng lại, mới hiểu được là mình bị ném sang bên cạnh.

Con ngươi mắt hoảng loạn, Vân Thương làm tư thế trung bình tấn, quanh thân thả ra một lá chắn trong suốt. Con ngựa trắng kia đâm đụng vào, chân trước khuỵu xuống mặt đất, dưới ảnh hưởng của lực quán tính, nữ tử trên lưng ngựa bất ngờ bị ngã về phía trước.

Liền nghe có người kêu to: “Thù Thiên phi!”

Bảo Thù sợ hãi hoa dung thất sắc, hôm nay sáng sớm Truy Huyên lôi kéo nàng đi nhìn hai con uyên ương mã, nói đây là lễ vật chúc mừng của Nam Cương tộc đưa tới, muốn cùng nàng cưỡi cùng nhau rangoại thành giải sầu.

Vậy mà còn chưa ra khỏi thành, Truy Huyên đã bị phụ thân nàng kêu trở về. Nàng thấy cũng không sao, nên tự mình cưỡi đi ra ngoài.

Ngay khi bị ném trên không trung, Bảo Thù bắt đầu bình tĩnh lại, không có thiên mã trói buộc, nàng an toàn hạ cánh không là vấn đề. Vận khí, nhưng lại đột nhiên cảm thấy phần eo căng thẳng, đồng thời trong lòng cũng là căng thẳng.

Cảm giác này.... Rất quen thuộc....

Nàng hoảng hốt nhìn lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia con ngươi đột nhiên co rút lại.

Sau khi chạm đất, Vân Thương đột nhiên buông nàng ra, khuôn mặt không chút biểu cảm, xoay người đi thẳng về phía Nguyệt Quế.

Bảo Thù ngẩn người tại chỗ, bên tai thanh âm hỗn loạn vang lên: “Thù Thiên phi, ngài có làm sao không? Có bị thương không?”

Vân Thương vươn tay, Nguyệt Quế vội vàng đi lên, thuận thế bò lên trên lưng hắn. Vân Thương cõng nàng đi nhanh về phía trước, bước chân cùng ngày thường không giống chút nào.

Bảo Thù vươn tay lên ý bảo xung quanh im lặng, mở miệng hô: “Công tử, xin dừng bước.”

Vân Thương dừng một chút, mặc dù chưa từng quay đầu lại, bước chân có chút do dự rồi ngừng lại.

Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Quế há ra to tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà! Nhận thức hắn mười năm, có thể khiến tên đầu gỗ này dừng bước, từ lúc khai thiên lập địa tới nay thì đây đúng là lần đầu tiên. Khẽ cắn môi, không khỏi quay đầu nhìn nàng: khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mi như đại, mắt như tơ, quả nhiên là một người nhã nhặn lịch sự ôn nhu, ung dung hoa lệ.

Quả đúng là Thiên phi a, loại khí chất này....

Chậc chậc hai tiếng, Nguyệt Quế vô cùng chân chó cười làm lành nói: “Xin hỏi, Thiên phi nương nương ngài còn có gì phân phó?”

Bảo Thù mỉm cười: “Mới vừa rồi đa tạ vị công tử này ra tay cứu giúp, không biết công tử... “

“Nói nhảm không cần nhiều lời.” Vân Thương nặng nề cắt ngang nàng, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

“Này, ngươi hung như vậy làm gì? Người ta tốt xấu dù sao cũng là Thiên phi a, là một đại mỹ nhân nha!” Nguyệt Quế ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Chỉ là nói cảm ơn thôi, ngươi làm gì mà như con nhím xừ gai ra thế?”

Vân Thương im lặng.

Bảo Thù nhìn bóng lưng hắn có chút ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một cảm giác chua xót khổ sở nói không được, nói không ra... Có chút thất vọng xoay người lại, đã thấy người hầu bên cạnh Bảo Dung hoảng hốt đánh ngựa chạy tới, quỳ xuống hoảng sợ nói:

“Khởi bẩm Thù Thiên phi, đại điện hạ bị thương nặng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, Yêu Vương bệ hạ mời ngài mau mau hồi phủ!”

Bảo Thù cả người run lên, vội la lên: “Sáng sớm không phải còn tốt sao, làm sao chỉ mới chớp mắt mà đã bị thương?”

Nguyệt Quế nghe vậy thầm nghĩ không tốt, trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt đỏ bừng... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? đang định nhắc nhở Vân Thương, phát hiện hắn đã dừng bước lại, sống lưng cứng ngắc.

“Thưa... là bị người của Tử Ngọc đổ phường thành Nam đả thương, người nọ tên là Vân Thương, Yêu Vương bệ hạ một mặt phái người đi Thiên Cung báo tin cho Thiên đế, một mặt đã bắt giữ bà chủ đổ phường...”

“Dung Nhi thương thế thế nào?”

“Khởi bẩm Thù Thiên phi, đại điện hạ hắn... Gãy ba cây xương sườn, bị thương tâm mạch, xem sắc mặt của Yêu Vương bệ hạ thì tình hình.... hình như không được khả quan cho lắm.”

Bảo Thù lảo đảo suýt ngã, đoạt lấy ngựa của, nàng lật người ngồi lên ngựa, ghìm chặt cương ngựa, giơ roi rời đi.

Nguyệt Quế bị dọa sợ ra một thân mồ hôi lạnh, bám vào bên tai Vân Thương nhỏ giọng nói: “Xong rồi xong rồi, chúng ta gặp rắc rối rồi! Đứa trẻ kia lại là trưởng tử của Thiên đế a! Vân Thương, làm sao bây giờ, mẹ bị bọn họ bắt rồi!”

Vân Thương giống như không hề nghe thấy, không nhúc nhích đứng ở đó.

Đứa trẻ kia.... Là Bảo Dung?!