Thiên Hạ Đệ Nhị

Quyển 4 - Chương 82: Anh mạnh




Khụ, có lẽ là hôm qua ngủ quá trễ nên khi tôitỉnh lại đã sắp mười giờ rồi. Ngầm đổ mồ hôi, tuy biết mình luôn có sởthích ngủ nướng nhưng lúc đi ra ngoài vẫn muốn hành động khe khẽ. Anhngồi trên ghế salon xem báo, tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh: “Đã trễ thế này sao không gọi em?”

Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Gõ cửa ba lần, không ai lên tiếng, ngại kêu.”

“….”

Đương lúc ăn sáng thì có người gõ cửa. Hồi Đầu Vô Ngạn nhìn tôi một cái, hơi do dự, cuối cùng vẫn đi mở cửa. Người còn chưa vào thì tôi đã nghe thấy tiếng cười nhưng không cười: “Ơ, anhNgạn, em nghe Tiểu Nam nói chị dâu đã đến, nên đặc biệt ghé thăm.”

“Từ khi nào thì Thành thiếu lại quan tâmđến của tôi.” Giọng nói của Hồi Đầu Vô Ngạn lạnh hơn, nhưng vẫn để chocậu ta đi vào. Tôi nhìn thấy một chàng trai, dáng vóc trung bình, gươngmặt non choẹt, rõ ràng tương đối nhỏ tuổi, nhưng tư thế lại rất lớn lối. Chuyện đầu tiên đi vào là đánh giá tôi, tôi nhìn Hồi Đầu Vô Ngạn, anhra hiệu tôi không cần để ý đến cậu ta.

Cho nên tôi tiếp tục ăn sáng.

“Anh Ngạn, bình thường cũng không nghe nói anh đã kết hôn mà, sao đột nhiên chị dâu lại đến đây vậy?” Cậu ta cũngkhông khách sáo, nhặt quả lựu trên bàn, cũng không quan tâm Vô Ngạn cóchào đón hay không, cứ thể lột vỏ.

“Tôi kết hôn hay không cần phải báo cáovới Thành thiếu sao?” Vô Ngạn vắt chân tiếp tục xem báo, rõ ràng xem cậu ta không ra gì. Cho nên vị Thành thiếu này đi vài vòng trong phòngkhách, cuối cùng mặt xụ xuống, bỏ đi.

Tôi có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra được giữa hai người bọn họ có thái độ thù địch như có như không: “Vô Ngạn, cậu ta là ai vậy?”

Anh đi lên dọn đĩa, trả lời hờ hững: “Em trai của ông chủ.”

Em trai của ông chủ mà phải sắc bén hỏianh kết hôn hay chưa, dẫn ai về nhà sao? Trong đầu tôi đầy câu hỏi: “VôNgạn, anh làm việc gì?”

Anh thu dọn chén đĩa vào bếp, né tránh vấn đề này.

Không có việc gì làm, tôi gục trên bancông, trên ban công của anh có rất nhiều hoa cỏ, có điều đang mùa đônggiá rét, phần lớn chỉ còn lại cành trơ trụi. Tôi phân biệt từng chậutừng chậu, dưới lầu thường xuyên có người đi ngang qua. Tôi bỗng cảmthấy rất kỳ lạ…..

“Vô Ngạn, em phát hiệt dưới chung cư nhà anh đến bây giờ vẫn không nhìn thấy người già và trẻ em.”

Lần này dường như anh thật sự không nghe thấy, một mình vừa rửa chén vừa suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới hỏi: “Khi nào em về?”

Tôi nghĩ tôi đang giận lẫy anh: “Bây giờ cũng được.”

Anh bỏ chén vào trong tủ xong: “Ừ, buổi chiều đi mua vé. Trễ thì người nhà em chắc sẽ lo lắng đó.”

Tôi nhìn vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt củaanh, cũng không tức giận được. Tôi không biết tại sao có đôi khi ngườiđàn ông này lại tỉ mỉ vô cùng, có đôi khi lại chậm lụt hết sức có thể.

“Đúng rồi, tại sao một mình anh ở đây?Người nhà anh đâu?” Tôi cầm lấy chậu xương rồng vẫn còn xanh tốt hỏianh, anh kéo tay tôi ra nói cẩn thậm bị đâm, sau đó không trả lời vấn đề này.

Thời tiết vẫn rất lạnh, buổi chiều còn cómưa nhỏ, anh vẫn kiên trì muốn tôi mua vé về nhà. Lúc sắp ra khỏi cửachung cư, bảo vệ kia nhìn thấy chúng tôi, vui vẻ chạy đến: “Anh Ngạn,anh Mạnh đã đến. Mới vừa lên thang máy, anh xem…”

Chân mày rậm của Hồi Đầu Vô Ngạn nhíu lại, cuối cùng kéo tôi trở về nhà. Quả nhiên thấy một người đàn ông đangđứng ở cửa nhà anh. Tôi vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn ta thì tronglòng đã lập tức run sợ. Sự sắc bén lăn lộn kinh doanh mấy năm nay củatôi cũng kinh hãi. Giống như bị lột sạch đứng ở đầu phố cho mọi ngườivây quanh xem vậy. Khiến cho tất cả sự kín đáo ở trong lòng cũng khôngthể che giấu.

“Kêu anh Mạnh.” Vô Ngạn vỗ vỗ vai tôi trấn an, thân mật giúp tôi vén mái tóc bị gió thổi rối. Tôi nghe thấy mìnhkhe khẽ gọi anh Mạnh. Hắn ta gật đầu, tuy đang cười nhưng lại khiến chotôi cảm thấy cả người rét run.

Đi vào trong nhà, hắn rất tự nhiên ngồitrên ghế salon, Vô Ngạn đưa áo khoác cho tôi, ý bảo tôi treo lên. Tôinhìn anh rồi vẫn ngoan ngoãn treo áo anh lên. Anh lại vẫy tay: “Phi Phi, rót nước cho anh Mạnh.”

May là việc này là sở trường của tôi, chonên vọt vào trong rót hai cốc cà phê cho bọn họ. Hai người đàn ông tròchuyện, tôi không thể chen ngang vào được gì. Vô Ngạn ra hiệu bảo tôisang ngồi, kéo tôi tựa vào bả vai anh một cách vô tình hay cố ý.

“Phi Phi từ Canada về sao?” Anh Mạnh kiađột ngột hỏi một câu rất kỳ lạ. Tôi không chắc là có ý gì, tình trạngbây giờ rất rõ ràng, Vô Ngạn muốn cho người xung quanh tin rằng tôi làvợ của anh. Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của anh cả.Đạo diễn à, kịch bản này diễn làm sao đây….

“Không phải, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn ởtrong nước.” Vô Ngạn vuốt mái tóc dài của tôi, ngón tay ấm áp lướt quatrán tôi như có như không. Tôi cảm thấy anh rất cừ khôi, nói dối trướcmặt một người như vậy nhưng lại rất thong dong bình tĩnh: “Cô ấy khôngthích hoàn cảnh ở nước ngoài.”

Anh Mạnh kia mỉm cười gật đầu: “Lúc nàocũng thấy cậu một mình, cũng không nghe cậu nhắc đến, mấy anh em cònkhông biết cậu đã lập gia đình nữa.”

“Đàn ông đến tuổi tôi và anh lập gia đìnhlà chuyện rất bình thường mà.” Vô Ngạn nắm tay của tôi, nhẹ nhàng vuốtve đốt ngón tay tôi. Tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Tay của anhkhông láng mịn như Tần Tấn, xương ngón tay rất lớn, hơi thô ráp. Nhưngkhi được lòng bàn tay anh bao phủ, sẽ khiến cho người ta có một ảo giácrất an toàn, dường như có thể cách ly tất cả nguy hiểm.

Hai người bọn họ trò chuyện không mặnkhông nhạt, tôi nhàm chán ngồi bên cạnh. Cuối cùng Vô Ngạn đứng dậy:“Anh Mạnh, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Hai người đi đến cửa, anh thân mật vỗ vỗđầu tôi, trong giọng nói mang theo yêu thương vô hạn: “Ngoan, ở nhà vuivẻ.” Tôi dám nói khoảnh khắc đó sự dịu dàng trong mắt anh có thể hòa tan bất cứ người phụ nữ nào.

Lúc bọn họ đóng cửa, tôi ra sức lắc đầu, khốn, Đông Phương Lạc mày si ngốc à.

Quay người lại phát hiện áo khoác của anhcòn đang treo trên giá, tôi mở cửa cầm ra cho anh, anh lẳng lặng đưa tay nhận lấy. Lúc anh đưa chìa khóa cho tôi, tôi thấy được vẻ rất phức tạptrong mắt của anh.