Edit: cpearlh
Beta: Nhisiêunhân
Ban đêm, sao giăng đầy trời, ánh trăng bàng bạc.
Ngu Nhiễm lại đi tới bờ sông bên cạnh, sương mù mông lung.
Hắn đoán nàng nhất định sẽ ở chỗ này, quả nhiên đi về phía trước một đoạn, liền thấy được một bóng dáng yêu kiều cực mỹ.
Ngu Nhiễm híp hai mắt, nữ tử này đẹp như tranh vẽ, nàng đẹp đến mức hoàn toàn không giống như là thực. Vậy mà, nàng trong mộng ảo lại vô cùng chân thật. Xinh đẹp thanh lệ, tuyệt thế động lòng người, nét đẹp phong hoa tuyệt đại. Trong ánh mắt lại ẩn chứa nét ưu thương nhàn nhạt, khiến người ta vừa thấy đã thương.
Ngu Nhiễm trong lòng lập tức sinh ra một chút rung động khó tả, hệt như gợn sóng lay động dưới cơn gió đêm trăng. Nghĩ đến tình cảnh hai người hiện tại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Hắn càng nghĩ càng vui mừng, càng nghĩ càng hài lòng. Không ngờ cảm giác tỉnh ngộ lại tốt đẹp như vậy. Hắn không cần phải nếm thêm nỗi khổ tương tư nữa. Thậm chí có thể thường xuyên cùng với nàng hẹn hò ở đây. Hơn nữa ở nơi này cũng không có Văn Nhân Dịch, hắn không cần lo lắng mà theo đuổi tình cảm chân thành trong lòng mình.
Nghĩ đến đây, hắn lười biếng bước chân đi về phía trước hai bước, đứng cách nàng một nơi không xa.
Làn gió mát phất qua khuôn mặt nàng. Tô Mặc không quay đầu lại cũng đã biết đối phương chính là ngu Nhiễm. Nàng lồng đầu ngón tay vào ống tay áo, âm thanh thong thả lạnh nhạt, cao quý ưu nhã nói: "Ngươi đã đến rồi."
Ngu Nhiễm đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, từ từ nghiêng người, khụy gối mà ngồi.
Ánh mắt hắn nhìn qua bốn phía, một hồi lâu mới khe khẽ phát ra một tiếng thở dài nói: "Hôm nay cô nương chọn nơi này không tệ, thảm cỏ rậm rạp xanh mơn mởn thoải mái như thế, vậy hai người chúng ta liền tỷ võ ở đây đi đi, thế nào?"
Tô Mặc lạnh nhạt nói: "Ngươi nói không đúng rồi, sân cỏ rất thoải mái, nhưng tỷ võ thì không thích hợp cho lắm."
Ngu Nhiễm hỏi "Vì sao?"
Tô Mặc nghiêng qua con ngươi, mặt mày xinh đẹp rạng rỡ phát sáng nói: "Hiện tại thảm cỏ này thích hợp nhất chính là nằm lên nó ngắm những vì sao, ngươi sao không thử một lần?"
Ngu Nhiễm vỗ vỗ bên người, cười nói: "Không bằng nàng cũng cùng thử với ta đi?"
Tô Mặc tư thái mỏng manh xinh đẹp, gót sen uyển chuyển đi về phía hắn, ngồi ở bên người hắn, từ từ nằm nghiêng, ánh mắt như nước.
Ngu Nhiễm không nhịn được nói: "Sao đêm nay vô cùng sáng, cỏ nơi này cũng đặc biệt mềm mại, người cũng rất đẹp."
"Vậy sao?" Tô Mặc liếc nhìn hắn.
"Ừ, làm lòng người cũng vui vẻ thoải mái." Ngu Nhiễm cởi áo ngoài ra, từ từ đắp lên trên người nàng, thanh bội kiếm đặt ở một bên.
Tô Mặc nằm nghiêng ở bên người hắn, híp mắt lại, giống như con mèo nhỏ mỹ lệ lười biếng, nhưng trước sau vẫn duy trì một khoảng cách với hắn. Ngu Nhiễm không khỏi cảm thán thời khắc ấm áp này thật sự làm cho người ta vui vẻ. Đáng tiếc hắn lại không thể tiến lên ôm lấy thân thể của nàng, hung hăng hôn cho thỏa, chỉ có thể giả bộ trưng ra bộ mặt phớt lờ. Cái này thật đúng là nằm mơ cũng không thể khiến hắn muốn làm gì thì làm. Hắn thật sự cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà, Tô Mặc đã chậm rãi nói: "Chỉ tiếc ngày mai ta không thể tới đây nữa rồi."
Ngu Nhiễm nói: "Vì sao?"
Tô Mặc mấp máy môi, "Không có vì sao cả."
Ngu Nhiễm nằm cạnh nàng, sắc mặt trầm xuống nói: "Ta đã nghe Tô gia nói tìm người tới cầu hôn nàng, có phải hay không?"
Tô Mặc sóng mắt lưu chuyển, lạnh nhạt nói: "Xem ra ngươi đã biết, ngươi quả nhiên là tin tức rất linh thông."
"Bọn họ là những người nào?" Ngu Nhiễm hỏi.
"Ba người, thân phận đều rất cao quý." Nàng đổi một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng nghịch đầu ngón tay, y phục trắng phiêu động theo gió.
"Nói như vậy Tô tiểu thư là muốn chọn một trong ba có phải hay không?" Ngu Nhiễm ngửa người về phía sau, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi.
"Không sai, ba chọn một, ta sẽ thành thân sớm thôi." Nàng ánh mắt nhàn nhạt.
Ngu Nhiễm không khỏi cắn răng, hắn thầm hận, trong mộng thế mà cũng bị nữ nhân này hành hạ đến vậy.
Hắn không ngờ đường truy thê của mình ở trong mộng cũng nhấp nhô dài dòng như thế. Tất nhiên trong mộng gả cho người khác cũng không phải thật. Nhưng kì lạ là có vô số trở ngại cản đường hai người bọn họ. Hắn không khỏi nheo mắt, nhướng mày kiếm.
"Xem ra ta thành thân làm ngươi thất vọng?" Tô Mặc khẽ cười, từ từ ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn.
"Cõi đời này không người nào có thể làm cho ta thất vọng." Ngu Nhiễm nâng con ngươi nói.
"Lần trước ngươi nói yêu thích ta, ta cho là ngươi sẽ thất vọng." Tô Mặc sâu kín thở dài, ánh mắt phức tạp.
"Ta hiện tại vẫn rất ưa thích nàng, mà ta sẽ không thất vọng, bởi vì ta sẽ làm ba người bọn họ tuyệt vọng."
"Tuyệt vọng? Là có ý gì?"
"Tới một ta giết một, tới hai ta giết hai, tới ba ta liền giết ba người."
"Ngươi đang nghiêm túc?" Tô Mặc không thể tin nhìn hắn.
"Khanh khanh, ta giống người thích đùa lắm sao?" Ánh mắt Ngu Nhiễm rất nghiêm túc.
"Khanh khanh?" Tô Mặc có chút kỳ quái về cách xưng hô này, tiếp theo nói: “Nhưng mà ba người bọn họ đều có thân phận địa vị rất cao trong giang hồ, không ai dám ra tay với họ, thân phận của ngươi tuyệt đối không thể so sánh được.”
“Nàng thật là xem thường ta, ta mà dễ đối phó sao.” Ngu Nhiễm làm động tác cắt cổ.
Tô Mặc che miệng, đôi đồng tử sáng lấp lánh. Nàng biết hắn là người nói ra thì sẽ làm được, liếc hắn một cái nói: “Mặc dù sống chết của bọn họ ta không để trong lòng, chỉ là bọn họ chính là người cha ta tìm về để làm tấm khiên bảo vệ cho ta. Ngươi nếu giết họ rồi, tương lai của ta càng thêm khổ sở. Dù sao ta cũng là nữ nhân thân thuần âm, thân phận của ta vô cùng phiền phức.
“Ta biết, nàng đang sợ người đã bắt nàng đi có phải hay không?” Ngu Nhiễm hơi nghiêng mắt. Thầm nghĩ rằng những hòn đá cản đường trong giấc mộng này có thể dễ dàng xử lý được, lại không ngờ đường truy thê bấp bênh đến thế.
“Ngươi đã biết rồi?” Lúc này Tô Mặc chầm chậm nâng mắt, mục quang trầm xuống.
“Không sai, ta đã biết rồi.” Ngu Nhiễm nhỏ giọng trả lời.
“Ta không còn là xử nữ.”
“Ta biết.”
“Ngươi để ý sao?” Trong lòng Tô Mặc trầm xuống một nhịp, đột nhiên cười lớn một tiếng, “Kỳ thật bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ để ý.”
“Ta không để ý.” Lúc này ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn Tô Mặc đầy chân thành.
“Ngươi… nói đùa.”
“Ta không nói đùa, ta thật sự không để ý.”
Ngu Nhiễm thầm nhủ đến cả Văn Nhân Dịch hắn còn không thèm để ý, huống chi chỉ là mộng cảnh hư huyễn chứ.
Hắn thề son sắt: “Ta có thể không để ý quá khứ của nàng, không để ý nàng đã từng gặp phải chuyện gì, vả lại nàng càng thương tâm, ta càng phải đối tốt với nàng, thậm chí còn phải tốt hơn nữa, bởi vì chỉ có ta mới là người thật lòng muốn cưới nàng làm thê tử.”
“Lời này là thật sao?” Tô Mặc ánh mắt lấp lánh.
“Nàng không tin ta ư?”
“Hai chúng ta hiểu nhau không nhiều lắm.”
“Nhưng mà ta đã thích nàng rất lâu rồi, ta đến nơi này chính là vì nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Nàng nhìn về phía hắn, khó tin đánh giá nam tử này. Ánh mắt nàng dần trở nên ấm áp, thậm chí trong lòng còn có nơi từ từ tan chảy ra. Nàng đột nhiên phát hiện, đằng sau dáng vẻ lười biếng không để ý của hắn này lại là phong thái không chịu thỏa hiệp, không chịu từ bỏ, cao ngạo ngông nghênh.
Ngu Nhiễm điềm nhiên nói: “Ta biết hiện giờ trong lòng nàng còn có vết sẹo chưa giải được, nên nàng mới không chịu chấp nhận ta có phải hay không?”
Tô Mặc mở đôi môi hồng nhưng lại không nói được lời nào. Nàng cảm thấy hắn không giống như mọi ngày.
“Có điều ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp cho được người này, nếu không gặp được ta cũng sẽ đi tìm hắn, quyết liệt đối đầu với hắn.”
“Không được.” Tô Mặc kêu lên, ngay cả nàng cũng bị dọa cho sợ.
“Tại sao lại không được?” Ngu Nhiễm nâng đôi chân mày, hắn có chút khó hiểu. Mặc dù chỉ là một giấc mộng, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy dường như ẩn dấu chút gì không ổn.
Tô Mặc nói: “Ngươi không nên đi tìm hắn, ta không muốn gặp lại người đó.” Nàng hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tóm lại nếu gặp hắn, ngươi cũng phải trốn đi.”
Ngu Nhiễm lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại phải trốn? Tên nam nhân đã từng chạm nàng kia, nếu nàng cứ nhớ mãi không quên, thế thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Ngu Nhiễm hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, nếu nàng cứ khúc mắc không giải, thì hắn làm sao có thể lay động tâm can nàng đây?
Trong lòng hắn cảm thấy cái nam nhân tưởng tượng kia hoàn toàn không là cái gì so với Văn Nhân Dịch? Chỉ là trong mộng, nàng không nhớ Văn Nhân Dịch mà lại xuất hiện nhân vật như vậy, thật kỳ quái.
Dù là cảnh trong mộng, hắn cũng bất giác có chút hiếu kỳ với tên nam nhân này.
Tô Mặc bất giác mấp máy môi, nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lóe vẻ trầm tĩnh mà bi thương, chầm chậm nói: “Nói tóm lại lời ta đã tận, hôm nay không còn sớm nữa, ngươi về trước đi thôi!”
Âm thanh của nàng vô cùng lạnh nhạt, mang theo tiếng nước chảy róc rách, ánh trăng băng lãnh, vẻ hàn lạnh nói không hết.
Ngu Nhiễm biết nàng đây là hạ lệnh đuổi khách, bất giác nói: “Tại sao?”
“Bởi vì ta cao hứng. Còn có, về sau ngươi đừng đến tìm ta nữa.”
“Nàng bảo ta không cần tìm nàng nữa sao?” Ngu Nhiễm nâng đôi chân mày, không ngờ đối phương lại đối xử với mình như vậy.
“Đúng vậy, ngươi đi đi, về sau vĩnh viễn đừng đến tìm ta.” Nàng lạnh nhạt nói với hắn một tiếng, trong giọng điệu hoảng hốt mang vẻ kiên quyết.
Ngu Nhiễm ngẩn ra trong chốc lát, nhìn nữ tử trước mắt đột nhiên trở nên ngang ngạnh, hắn cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mày ánh mắt người đó, nhìn thật lâu nhưng cũng không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.
Thần sắc hắn có chút lạnh, giữa chân mày lộ ra tia rối rắm nặng nề, tâm tình càng thêm phức tạp.
“Tại sao chứ?”
Tô Mặc cũng không nhìn hắn, trong ánh mắt nàng dường như mang theo chút ghét bỏ, lạnh nhạt nói: “Những việc này ta không muốn người khác biết, ngươi hà tất làm ra bộ dáng hiểu rõ ta? Chúng ta lẽ nào là bạn bè ư?”
“Chúng ta không phải là bạn bè.” Ngu Nhiễm nhỏ nhẹ trả lời, hắn chỉ muốn làm tình nhân với nàng mà thôi.
“Nếu ngươi là bạn của ta, có lẽ còn có tư cách này không phải hay sao?”
Ngu Nhiễm nhỏ nhẹ “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Cho nên ngươi tính là cái gì của ta đây? Ngay cả bạn bè cũng không phải, giữa ta và ngươi vốn dĩ chỉ là người xa lạ mà thôi.”
“….” Ánh mắt Ngu Nhiễm nhìn nàng, đồng tử có chút ảm đạm.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, vả lại vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi.”
Thời khắc này nàng đã thay đổi rồi, thay đổi càng thêm lãnh mạc, càng như cách xa ngàn dặm, có chút không thể hiểu nổi.
Ngữ khí nàng rất lạnh, ánh mắt càng lạnh, không gì có thể lạnh hơn nữa.
Mộng cảnh, dù là mộng cảnh, nhưng lại là hiện thực vô cùng vô tận.
Ngu Nhiễm càng không động, hắn trầm giọng nói: “Mặc dù không phải là bạn, lẽ nào trong lòng nàng từ trước đến nay đều không có ta sao?”
“Trong lòng ta chưa từng có ngươi.” Tô Mặc trả lời.
“Thế thì tại sao nàng mỗi đêm đều đợi ta?” Ngu Nhiễm hỏi.
“Bởi vì nhàm chán.” Tô Mặc lạnh nhạt trả lời: “Ta vốn dĩ là nữ nhân nội tâm trống rỗng nhàm chán.”
“Lẽ nào nàng không thích ta?”
“Thật xin lỗi, trong lòng ta đã sớm có người khác rồi.”
“Là ai?” Ngu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
“Người đó tốt hơn ngươi, trong lòng ta đã không thế chứa thêm người nào khác nữa, hắn vẫn cứ ở trong lòng ta.”
Nghe thế, hắn cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy bi phẫn, cảm thấy đau đớn vô cùng, thậm chí là tuyệt vọng thống khổ.
Thì ra ngay cả trong mộng nàng cũng không thể chấp nhận ta. Lẽ nào trong mộng còn có nam nhân nào đó ẩn dấu trong lòng nàng?
Đột nhiên, Tô Mặc dựng đôi mày đẹp lên trừng hắn nói: “Ta vừa mới nói ngươi đi đi, ngươi là kẻ điếc sao, lẽ nào ngươi không nghe thấy sao?”
“Ta nghe thấy rồi.” Ngu Nhiễm rốt cuộc chầm chậm gật đầu.
“Nếu đã nghe rồi, ngươi vì sao còn chưa đi?” Tô Mặc giọng điệu vô tình chỉ trích Ngu Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Ta chưa từng thấy qua nam nhân nào phiền phức, da mặt dày như ngươi.”
Nghe xong lời này, lòng Ngu Nhiễm có chút đau đớn, “Được rồi, ta đi.”
Tô Mặc vẫn nhìn theo bóng hắn, lành lạnh nói: “Ta ở bên bờ hồ kỳ thật chỉ muốn an tĩnh một mình, ta buồn chán mới tỉ võ cùng với ngươi, ta thật sự đã không muốn nhìn thấy ngươi nữa, bởi vì ta xem thường ngươi.”
Ngu Nhiễm vốn dĩ đi rất chậm, đi mà còn do dự. nhưng lúc này đã chịu không nổi nữa rảo bước li khai.
“Ngu Nhiễm.” Tô Mặc nhìn bước chân hắn càng đi càng xa, đột nhiên gọi một tiếng, giọng điệu của nàng dường như không nỡ.
Ngu Nhiễm một lần nữa bước chậm lại.
Lúc này Tô Mặc lại cắn cắn môi nói: “Tóm lại…ta sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi.”
“Biết rồi.” Ngu Nhiễm trong lòng có chút đau đớn, bất kỳ một nam nhân nào đều có dũng khí và chính trực của mình.
Hắn chầm chầm rời đi, mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng trào ra một tia lãnh ý.
Dù là trong mộng nàng cũng cự tuyệt mình, bài xích mình. Hắn bất giác tự cười, từ khi nào thì hắn bắt đầu lo được lo mất? Hắn cư nhiên lại vì một nữ nhân mà trở nên không giống mình nữa.
Hắn chầm chậm đi về phía trước, bước chân lảo đảo, trong lòng như chết lặng. Hắn vì nàng lo được lo mất, nàng lại chưa từng để hắn vào trong mắt. Trong lòng hắn hỗn loạn nhưng chua xót nhiều hơn. Hắn đang nghĩ, từ đầu đến cuối rốt cuộc hắn đã sai ở đâu?
Lẽ nào thật sự chính hắn quá dây dưa, quá cố chấp? Hay là Tô Mặc thật quá lạnh lùng quá vô tình? Cảm giác yêu một người khó chịu đến như vậy, dù trong mộng cũng không ngoại lệ. Lần này rời đi, giữa hắn và Tô Mặc rốt cuộc đã kết thúc rồi, dù cho tỉnh mộng cũng không có cơ hội gặp lại nữa.
Hắn bước đi khoảng vài trăm bước, lại nghĩ đến cái áo khoác còn để lại nơi đó, còn có bội kiếm. Lẽ ra trong mộng cảnh hắn có thể không cần để ý những cái này. Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xoay người vòng lại.
Khi Ngu Nhiễm theo đường cũ chầm chậm trở về, bất ngờ nhìn thấy nữ tử đang ôm chặt lấy hai chân mình, cắn cắn môi ngồi trên thảm cỏ, ôm áo hắn mà rơi nước mắt.
Hắn bất giác ngẩn người, ngu ngốc đứng ở đó, nàng cư nhiên lại ôm lấy áo hắn, tay cầm thanh kiếm của hắn.
Thì ra nàng cũng rất đau lòng, thì ra nàng…