Edit: Phương Dương, Nhisiêunhân
Beta: Nhisiêunhan
Xem ra những người bên cạnh Hoa Tích Dung, đều không phải là nhân vật tầm thường.
Không ai biết tâm tư Dung Túc vô cùng cẩn thận, một ý tưởng nho nhỏ chợt lóe, hắn muốn chấm dứt chuyện tình ở Ma giới nhanh chút, để Hoa Tích Dung kế thừa ngôi vị hoàng đế, hắn cũng vui vẻ nhàn nhã tự tại, làm vương gia nhàn hạ, về sau đi theo lăn lộn với nữ nhân kia.
Mọi người nghẹn họng nhìn Dung Túc, không ngờ một thiếu niên tuấn tú kiêu ngạonhư hắn lại có khí lực lớn như thế.
"Nhìn cái gì? Thánh tử đại nhân đang ở nơi này, các ngươi mau làm ăn cho đàng hoàng!” Dung Túc bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng quát lớn.
"Vâng... vâng." Mọi người lập tức biến sắc, nhanh chóng tản đi, ai làm việc nấy.
Dung Túc thu lại tâm trạng, ngạo nghễ cười nói: "Trước mắt là bốn tầng tường vây, hai mươi tám trận pháp, chúng ta phải nhanh hoàn công, đêm nay sẽ hoàn thành ba dặm tường thành phòng ngự.” Nói xong, hắn xắn tay áo, lạnh lùng nhìn thoáng qua Cơ Bạch. Hắn làm việc đủ nhanh, trận pháp Cơ Bạch bố trí cũng không đuổi kịp. Hiện giờ ở đại đô thành, nhìn xung quanh, những bức tường cũ nát ngày xưa nào còn, chỉ ngắn ngủi vài tháng, Hoa Tích Dung đã sắp xếp thành một cảnh tượng vô cùng phồn hoa.
Xa xa, bất cứ bức tường thành nào làm xong đều có dị tượng sau khi được bố trí trận pháp, rất được các công nhân ủng hộ.
"Vâng, Dung công tử, Thánh tử đại nhân nhất định sẽ vừa lòng."
Tô Mặc cười duyên, lông mi cong vút như cánh bướm chập chờn, để lộ đôi mắt quyến rũ mê người. Nếu tất cả mọi người xem nàng như Thánh tử gì gì đó, tuy rằng nàng không có một chút hứng thú với nó, nhưng mà có địa vị đặc biệt như vậy cũng tốt.
Hiện tại nàng đứng đây, ngẩng đầu nhìn những bức tường thành to lớn được mọi người dốc sức hoàn thành, họ như dùng mãi không hết sức, có thể xây dựng nên một tòa thành hoa lệ thế này. Thấy mình ra lệnh là có người lập tức hô ứng, nhất là mỗi khi sáng sớm, nàng đứng đây, khoanh tay, nhìn ánh mặt trời chiếu từng cột sáng vàng kim xuống. Một cảnh sắc tuyệt đẹp khó có thể hình dung!
Tâm tình nàng không tệ, nheo mắt ngắm nhìn tường thành cao ngất, vô cùng hoàn mỹ kia. Đây là tường thành hoàn hảo nhất mà nàng từng thấy.
Cơ Bạch đứng bên cạnh, nói: "Nếu lão phu nhân phái người đến, thành trì vững như đồng này e là không cách nào phá hủy.”
"Tốt lắm, ta đã đáp ứng Hoa Tích Dung, cho nên lần này mới giúp hắn thành lập một tòa thành cơ quan, cam đoan cơ nghiệp hắn sẽ thiên thu đến muôn đời."
Cơ Bạch tiếp lời: "Tuy là nàng nói như thế, nhưng hàng đầu thuật của hắn dường như không dễ xử lý."
Tô Mặc nghiêng đầu nhìn Cơ Bạch, mỉm cười, "Thuật trị liệu của chàng cũng rất hữu dụng, thân thể Hoa Tích Dung khôi phục rất nhanh. ít nhất đã lâu rồi không tái phát."
Cơ Bạch nâng mắt: "Nàng đã làm rất nhiều cho Hoa Tích Dung.”
Tô Mặc cười nói: "Chàng ghen sao?"
Không ngờ Cơ Bạch lại "ừ" một tiếng, thành thành thật thật gật đầu: "Ta có chút ghen."
Tô Mặc cười cười, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, "Ta cùng hắn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hắn trợ giúp ta đạt tới thực lực ta cần, ta thay hắn tạo ra một thành lũy buôn bán cường đại nhất, hơn nữa phần lớn các thành ở Ma giới đều cần lượng lớn cơ quan nhân, về sau hắn phải cho ta hưởng hai phần, ta sẽ không bao giờ thiếu bạc."
Cơ Bạc cười nói: "Tiểu tham tiền."
Nụ cười của hắn chợt lóe, lướt qua, giống như là một giấc mộng, lập tức khôi phục lại như ngày thường. lạnh lùng không ai có thể xâm phạm.
Ngu Nhiễm lập tức buông thiên lý nhãn xuống, nheo mắt, mới vừa rồi chắc chắn hắn không có nhìn lầm? Thần sử đại nhân đang cười! Hắn đang cười!!!!!
Tô Mặc ngáp một cái: "Tử Ngọc, ta có tham tiền thì cũng là thê tử của chàng. Khuya rồi, ta muốn trở về nghỉ ngơi."
Cơ Bạch quay đầu nhìn nơi nào đó: "Được, ta trở về cùng nàng." Tay hắn ôm siết bả vai của nàng, sau đó lại buông, đi bên cạnh nàng.
Từ xa, ánh mắt của Ngu Nhiễm trầm xuống, hắn mới đi một chút, mọi chuyện dường như vượt tầm kiểm soát của hắn. Vì sao Cơ Bạch lại ở cùng nàng?
Sư Anh nhíu nhíu mi, vẻ mặt không tốt lắm.
Thời gian thật là kỳ diệu, có thể thay đổi rất nhiều việc.
Tóm lại mọi chuyện hôm nay làm cho Ngu Nhiễm thấy khó hiểu kèm theo cảm giác bất an, hắn cảm giác Mặc Nhi có chút thay đổi, trở nên hơn thành thục lý trí hơn, hơn nữa rất có chính kiến, toàn thân đều tràn đầy sức quyến rũ kinh người. Hóa ra nàng vẫn luôn che giấu tài hoa của mình, dưới vẻ kiều mị phong tình đó chính là một nữ nhân mạnh mẽ, tạo thành sức quyến rũ đặc biệt của riêng nàng, khiến tim Ngu Nhiễm nhảy loạn thình thịch.
Nhưng mà dù tim hắn có đập mạnh thế nào cũng không thay đổi được sự thật nàng là thê tử của hắn. Hắn nhớ nàng, nhớ vô cùng.
Ngay lúc này, Sư Anh lại thở dài một tiếng. Hắn nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, không ngờ Cơ Bạch có thể ra tay nhanh như vậy!
"Ngu Nhiễm, phiền phức của chúng ta đến rồi." Con ngươi ngưng trọng, Sư Anh nhàn nhạt nói.
"Cái gì? Phiền toái?" Ngu Nhiễm giật mình, âm thanh lộ rõ vẻ khó hiểu.
"Cơ Bạch, nam nhân kia hình như là khế ước thứ tư."
Sư Anh khoanh tay đứng, ánh mắt trầm ngâm.
*
Đi lên lầu, đi tới thế giới của riêng hai người, Tô Mặc đã không còn là Thánh Tử đại nhân cao cao tại thượng mà Cơ Bạch cũng không còn là Thần Sử đại nhân vô tình vô dục nữa. Hai người như một đôi phu thê trong đêm tân hôn. Vốn dĩ, bọn họ vẫn luôn là như thế.
Từ khi Hoa Tích Dung khảy khúc Phượng Cầu Hoàng trước mặt mọi người, Cơ Bạch liền cùng nàng đi đến một nơi khác trong viện, hai người luôn giữ một khoảng cách nhất định với Hoa Tích Dung.
Sân viện họ ở cũng không lớn, nhưng có ba tầng lầu các cổ điển, lầu một dùng làm thư phòng, lầu hai là phòng ngủ nhưng đã bị nàng sửa thành phòng chuyên chế tác con rối cơ quan, chỉ còn lại một gian phòng ngủ trên lầu ba.
Tô Mặc cười khẽ, cở quần áo ngoài, tháo búi tóc, nhìn giường mềm trải lông chồn tía hoa lệ, nàng lập tức ném tất cả quần áo phức tạp trên người, nằm xuống, cảm giác êm ái làm nàng thở dài, hờn dỗi: "Quần áo nơi đây thật đáng ghét, hình thức rườm rà, quá mức chói mắt, đơn giản vẫn tốt hơn, như vậy mới thoải mái nhất.”
Nàng cố ý thả mình mạnh xuống, lập tức bị tâng nhẹ lên, thân thể nàng khe khẽ phập phồng.
Cơ Bạch nhìn nàng một cái, "Nàng mệt rồi."
Tô Mặc lăn một vòng, xoay người tìm một vị trí thoải mái nhất, xoa xoa thắt lưng đau nhức: "Bận rộn cả ngày, không mệt mới là lạ!"
Cơ Bạch hờ hững nói: “Nàng rất thích cái giường này, thật sự tốt như vậy sao?"
Chiếc giường này là Hoa Tích Dung đưa tới. Tô Mặc gác chân lên, tư thế cực kì chọc người, nàng thành thật gật đầu, “Không thể không nói Hoa Tích Dung rất biết hưởng thụ, giường chẳng những thoải mái mà còn cực kì dễ chịu! Tử Ngọc không thấy vậy sao?”
Mấy ngày nay ở cùng Cơ Bạch, giữ khoảng cách với Hoa Tích Dung, hắn luôn thường xuyên đưa đồ tới.
Nàng cầm quả vải trong mâm lên, cũng là của Hoa Tích Dung cho người tìm về từ Nhân giới ngàn dặm xa xôi, hắn cũng săn sóc rất tỉ mỉ. Nàng cắn một cái, nhả hột vào trong chiếc chậu gỗ bọc kim cương bên dưới.
Thứ gì Hoa Tích Dung đưa tới cũng rất đắt tiền, Tô Mặc lại thản nhiên hưởng thụ.
Cơ Bạch thấy nàng thoải mái như thế, ánh mắt hắn dịu dàng. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, ôm nàng vào ngực, “Mặc Nhi, đã muốn về chưa?”
“Ừ, nơi này dù sao cũng không phải nhà mình.” Tô Mặc nhẹ gật đầu, bĩu môi, “Ta rất muốn có một căn nhà cùng Tử Ngọc.” Nếu sau này phi thăng, ở Thiên giới sẽ tiện bên nhau hơn, nàng nguyện ý sinh con dưỡng cái cho họ.
“Những người khác thì sao?” Cơ Bạch đột nhiên lạnh lùng.
“Bọn họ? Đương nhiên là ở cùng nhau.” Tô Mặc nhướng mi, đương nhiên biết rõ hắn đang nói tới ai.
“Mặc Nhi, làm sao có thể?” Cơ Bạch lắc đầu.
“Tử Ngọc, không phải chàng bảo muốn nói chuyện rõ ràng với Sư Anh hay sao?” Tô Mặc ngước mắt nhìn hắn.
“Ta có thể hòa thuận với bọn họ, nhưng mà…” Giọng Cơ Bạch lạnh nhạt, “Bọn ta có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhưng cũng không thể trở nên thân thiết với nhau, cũng không làm bằng hữu, càng không thể ở cùng. Mấy nam nhân chúng ta đều không phải hạng tầm thường, nàng đừng cho rằng chúng ta có thể thoải mái tiếp nhận, dù ta có chịu, bọn họ cũng chưa chắc bằng lòng.”
Nghe vậy, Tô Mặc giật mình, niềm vui sướng trong lòng đã tan thành mây khói.
Nàng đã sớm biết những khế ước của nàng không phải đèn cạn dầu, sau này ở cùng nhau cũng là chuyện rất phiền phức.
Tô Mặc nhếch miệng, “Thật phiền, chuyện đó về sau hãy nói, ta đi tắm trước.”
Cơ Bạch nhìn nàng, tuy hắn rất thích nàng, nhưng bảy khế ước… Nữ nhân xinh đẹp luôn dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nàng lại khác, xem ra sau này còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Cơ Bạch vốn là người thực tế, hắn biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh không được.
Nhất là Sư Anh, nam nhân kia khiến hắn rất áp lực.
Tô Mặc bố trí một nhà tắm ở lầu ba, rất thoải mái thuận tiện. Cơ Bạch đang chợp mắt đột nhiên nghe được tiếng vang thanh thúy của bức rèm châu cách đó không xa, vừa quay đầu hắn đã ngẩn ngơ. Tô Mặc mặc váy dài trắng, quần lụa mỏng càng làm những đường cong của nàng hiển lộ. Chỉ là một bộ váy ngủ mỏng manh nhưng lại rất kiều mị, dưới ánh nến, gần như có thể nhìn thấy áo yếm màu hồng đỏ bên trong, vô cùng xinh đẹp.
Tô Mặc ngồi xuống, trong lòng Cơ Bạch lập tức nóng lên.
Nàng xoay người tắt nến, nhẹ nhàng nằm cạnh hắn.
Ánh trăng mờ mờ, Cơ Bạch chậm rãi khép mắt, giờ khắc này, làm sao mà hắn ngủ được? Bên cạnh là nữ tử xinh đẹp, hương thơm quanh quẩn chóp mũi, ngũ giác của hắn luôn rất nhạy, khiến lúc này đầu óc hắn lộn xộn rối bời, cũng không biết đang nghĩ lung tung cái gì.
Tô Mặc vừa nằm xuống đã nghe tiếng hít thở nặng nề của Cơ Bạch, nàng cười cười, dựa vào người hắn, “Đêm nay Tử Ngọc có muốn không, chàng cứ tùy ý đi.”
Nói rồi, nàng duỗi tay ôm cổ hắn, cố ý vẽ mấy vòng trên lưng hắn, lập tức cảm nhận được thân thể Cơ Bạch cứng đờ. Tô Mặc thầm buồn cười, mấy ngày nay hai người đều bận rộn, đêm nào cũng lật xem tấu chương các nơi đến nửa canh giờ, lao tâm lao lực, huống chi còn xây dựng thành trì, bố trí trận pháp, hao tổn rất nhiều thể lực và thần thức, bọn họ làm sao có tinh thần nữa. Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của hắn, hẳn là bây giờ hắn cũng có lòng mà sức không đủ, Tô Mặc nghĩ không bằng cho hắn nếm thử chút đau khổ.
Đang nghĩ, đột nhiên nàng bị Cơ Bạch giữ chặt tay, ôm chặt vào ngực, rồi xoay người nàng áp nàng xuống giường.
Tô Mặc thở nhẹ, “Tử Ngọc?”
Cảm thấy sức nặng sau lưng, nàng giật mình, oán giận: “Tử Ngọc, chàng rốt cục có còn là người hay không? Vừa rồi ta chỉ đùa thôi mà!”
Cơ Bạch ghé sát vào tai nàng: “Thánh tử đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, không thể tùy ý đùa giỡn được.”
Tô Mặc xoay mặt sang phải, cắn cắn môi: “Ta không phải Thánh tử gì hết.”
“Nhưng ta là Thần Sử đại nhân, nàng không thể gạt ta.”
Tô Mặc mím môi, hoàn toàn không biết nói gì với loại người như hắn. Cơ Bạch cúi đầu, hôn lên đôi môi cong cong của nàng. Sau một trận mây mưa, hắn ôm nàng, nàng trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cười khổ. Cơ Bạch lại rất hài lòng, vỗ vỗ nhẹ vai Tô Mặc: “Mặc Nhi, mệt không? Nghỉ ngơi đi!”
Tô Mặc tức giận trừng mắt, “Tử Ngọc phu quân, những lời này ta hẳn phải trả lại cho chàng, chàng thật sự không mệt sao?”
“Vi phu tình nguyện liều mình bồi phu nhân.”
Tô Mặc lập tức đau khổ, người liều mình là nàng được không?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Tô Mặc khẽ giật mình, vì đây là phòng ngủ riêng của nàng, bình thường không có ai tới quấy rầy. Cơ Bạch ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài, hỏi: “Chuyện gì?”
Lão nô bên ngoài sợ hãi nói: “Cơ công tử, bên ngoài đột nhiên có hai nam nhân tới nói là bạn cũ của người, bảo người ra gặp bọn họ.”
Bạn cũ? Lại còn đột nhiên tới, Tô Mặc và Cơ Bạch nhìn nhau.
Cơ Bạch nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, đi ra, từ xa đã nhìn thấy Sư Anh và Ngu Nhiễm đang ngồi ngoài sân.
Sư Anh nở nụ cười như có như không, Ngu Nhiễm lại có chút tức giận nhìn Cơ Bạch.
Trước mặt hai người đặt một bình trà, hai chén sứ trắng đều rỗng, có vẻ như đang chờ người nào đó tới dâng trà.