Tô Mặc nghe hai người kẻ xướng người họa, nàng vẫn cười nhu hòa, không để tâm đến.
Hoa Tích Dung lại như để tránh hiềm nghi, hắn đứng cạnh Tô Mặc, tỏ vẻ mình không có gì với Thánh nữ. Nhưng Tô Mặc lại cười sâu kín, thoải mái nói: “Thánh nữ giáo của ngươi cũng vậy, thiếu mạng của rất nhiều người!”
Lão mặt đen tức giận, “Không sai, Thánh nữ giáo các ngươi có lịch sử trên vạn năm nhưng lại làm nhiều hành động bất nghĩa, giết hại chúng sinh. Những con rối đó cũng do Thánh nữ giáo các ngươi chế tạo ra hại người.”
Lão mập nói: “Các ngươi có thể kéo dài đến hôm nay là do thánh địa khác thường này. Đầu tiên, thánh địa ngăn chặn thần thức, khiến người có thần thức cường đại cũng không làm được gì, chỉ có thể dựa vào ma lực. Rõ ràng dưới chân là quặng mỏ ma thạch nhưng lại bị khai thác hết sạch, ngay cả ma lực cũng hạn chế, quả là vô sỉ cực điểm.”
“Các ngươi nói đúng.” Thánh nữ mỉm cười nhìn mọi người, “Cho nên bất cứ kẻ nào bước vào đây cũng trở thành trẻ con trói gà còn không chặt.”
“Người Ma tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lão tộc trưởng mập giận không kềm được.
“Hay, hay, các ngươi nói quá đúng! Tay chúng ta cũng là dính máu rồi, nên đều đáng chết như nhau thôi, vậy ta luyện chế con rối có gì sai?” Thánh nữ vỗ vỗ hai tay mình, tỏ vẻ không đồng ý.
“Ngươi…” Hai trưởng lão nhìn nhau, nàng ta thật sự không biết sợ là gì.
“Các ngươi nghĩ ta sẽ ngồi chờ chết sao?” Thánh nữ hơi híp mắt, nàng lắc đầu, thở dài một hơi, “Thực sự muốn tha các ngươi một mạng cũng không được.”
“Hừ.” Hai trưởng lão đương nhiên biết nàng ta sẽ không đưa tay chịu trói.
“Hoàn cảnh ở đây đã bất lợi với các ngươi, chẳng lẽ ta lại không biết lợi dụng nó? Ta đã sớm chuẩn bị rồi, các ngươi muốn giết ta ở đây chính là tự tìm đường chết!” Thánh nữ ngắt một trái anh đào trong khay ngọc, chậm rãi thưởng thức, nước anh đào thấm ướt khóe miệng nàng như dính máu tươi, nàng cười lạnh nhìn bốn người trước mặt.
“Phì.” Hoa Tích Dung khinh thường hừ một tiếng.
“Hoa gia, ngươi cảm thấy ngươi có thể đối phó ta sao? Hay là ngươi muốn tìm cớ thoái thác.”
“Gia không thoái thác.” Hoa Tích Dung mỉm cười, “Tiểu Mạch, phải xem ngươi rồi!”
Tô Mặc liếc xéo hắn, lúc này không phải là lúc hắn nên ra tay biểu hiện hay sao?
Nhìn Tô Mặc, Thánh nữ rất khinh thường, nàng ta cong khóe miệng, “Chỉ bằng hắn? Hắn mới đạt tới Ngưng Mạch.”
“Ngưng Mạch thì thế nào? Ngưng Mạch cũng có thể đánh ngươi rơi răng đầy đất!” Tô Mặc bước tới, thoáng sau đã đột ngột biến mất.
Quá nhanh! Thánh nữ cả kinh, bên cạnh truyền tới tiếng gió bén nhọn. Nàng vội vã ngẩng đầu, một bóng người màu đen giáng từ trên trời xuống.
Đôi chân thon dài quét ngang đối phương, liên tục công kích, Tô Mặc chỉ dùng quyền cước tay chân để đấu mà đã khiến Thánh nữ biến sắc, không ngờ hắn lại không tầm thường như vậy.
Nàng vung tay lên, rút vũ khí cản lại công kích của đối phương.
Thân pháp của Tô Mặc là vũ đạo hoàn mỹ, vung chân, xoay người, di chuyển, khiến đối thủ không kịp né tránh. Liên tục so chiêu, Thánh nữ đã thấy được sự lợi hại của nàng, lập tức né xa, lấy một tờ phù triện trong tay áo ra, chữ đỏ viết trên giấy vàng, mặt sau vẽ hoa văn màu đen, quăng về phía Tô Mặc.
“Phù triện!” Hoa Tích Dung cả kinh.
“Cái này, đây là vật của Tiên giới mà, Thánh nữ giáo sao lại có bảo vật của Tiên giới!” Hai trưởng lão biến sắc, mắt trợn to.
“Xem ra kiến thức của các vị cũng rộng rãi, liếc mắt là nhận thấy. Đây chính là phù triện chỉ Tiên giới mới có, dùng linh lực luyện chế thành, không cần đến linh lực cũng có thể sử dụng, rất thích hợp với thánh địa này!” Thánh nữ đắc ý nói, nhìn sắc mặt hoảng sợ của hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng ta che miệng cười khanh khách, trong lòng thoải mái vô cùng.
“Phù triện? Lợi hại lắm sao?” Tô Mặc hừ nhẹ.
Nàng còn lại chút trí nhớ của Tiên giới, hiểu được phù triện tuy có thể trực tiếp sử dụng, nhưng cũng không phải quá lợi hại gì.
“Tiểu tử, bản Thánh nữ không muốn nói chuyện với người sắp chết, ngươi ngoan ngoãn bỏ mạng lại đây đi.” Thánh nữ ném phù triện ra ngoài.
Mấy người đứng xa lập tức kinh hô, đây là một trận chiến không cân sức, đối phương có phù triện, giết người vô hình, mà Tô Mặc tuy dùng được pháp khí nhưng chỉ sợ không chống lại nổi.
Hoa Tích Dung đang muốn ra tay, đột nhiên thấy toàn thân Tô Mặc toát ra hơi thở lạnh thấu xương. Nàng nắm Hàn Băng đao, gió thổi qua áo bào màu đen của nàng, khiến phong thái nàng càng thêm vũ mị. Khuôn mặt vẫn quyến rũ như trước, nhưng đôi mắt lại sắc bén không chút sợ hãi, xinh đẹp lạnh lùng tương phản khiến nàng càng có vẻ linh động mị hoặc.
Phù triện đánh tới, ngọn lửa phóng ra, Tô Mặc lập tức vung Hàn Băng đao dập lửa hoàn toàn, đồng thời một sức mạnh không ngừng lưu động trong tay nàng.
“Linh lực!” Thánh nữ sợ hãi, đồng tử co lại, không ngờ hắn có thể dùng linh lực, hơn nữa chỉ một cây đao đã đánh tan phù triện của nàng, ánh mắt nàng lúc này vô cùng đặc sắc.
Tô Mặc đã đạt tới Ngưng Mạch kỳ, sử dụng pháp khí không còn quá sức nữa, nàng chậm rãi cầm linh thạch bổ sung linh lực.
“Ngươi có thể sử dụng pháp khí bằng linh lực? Pháp khí của ngươi rốt cục là từ đâu ra?” Thánh nữ kêu to, hai mắt trợn tròn khó tin.
“Bản công tử cũng không muốn nói chuyện với người sắp chết!” Tô Mặc lạnh lùng đáp lời.
Tô Mặc vung đao, ánh đao sáng chói chém Tô Mặc thành hai nửa, Tô Mặc đã dùng tốc độ nhanh nhất để chậm dứt trận chiến này.
“A…”
Thánh nữ thê lương kêu to, trên người đột nhiên xuất hiện một vết máu đáng sợ.
Nàng vốn không cản được thế công của Hàn Băng đao, bị một đao chém thành hai khúc. Nhưng lúc này đột nhiên trên mặt đất xuất hiện con rối, Thánh nữ lại đứng sang bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
Nàng không thể nào tin được, vừa rồi thiếu niên Ngưng Mạch kỳ này suýt nữa đã giết chết nàng.
“Con rối thế thân!” Tô Mặc hứng thú nhìn thoáng qua.
Hoa Tích Dung cười lạnh, “Tiểu Mạch, không cần phải lo lắng đến nó, nàng ta có bao nhiêu thế thân thì ngươi giết bấy nhiêu, cũng chẳng nhiều lắm đâu.”
Tô Mặc khẽ gật đầu, đương nhiên không định dừng ở đây. Hàn Băng đao của nàng tỏa ánh lửa màu trắng, nàng xoay nó chém tới lần nữa, bổ mạnh thân thể đối thủ ra. Thánh nữ lại kêu to nhưng vẫn không cách nào ngăn cản, bị chẻ thành hai ngay tại chỗ!
“Phịch!” Trên đất lại rơi xuống một tượng gỗ thế thân.
Tô Mặc bay tới, tiếp tục chém.
Đao nàng chém tận xương Thánh nữ, máu phụt tung tóe, lần này Thánh nữ không còn trốn nổi, bị vạch một đường dài đáng sợ sau lưng. Sắc mặt Thánh nữ càng ngày càng trắng, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã chém đứt một cánh tay nàng.
Tượng gỗ của Thánh nữ đã dùng hết, không thể bị chém thêm, nếu không sẽ là cái chết vĩnh viễn.
Không còn con rối thế thân, Thánh nữ không dám đối chọi với Tô Mặc, cho dù phù triện cũng vô dụng. Nàng xoay người bỏ chạy rất nhanh, hệt như một đám mây đang tiêu tán.
Tô Mặc đuổi giết, Thánh nữ lại bị chém trúng, gân cốt vặn vẹo. Nàng phun máu tươi, la to: “Dừng tay, nếu giết ta ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được bí mật của Thánh nữ giáo!”
Tô Mặc chém đứt tay nàng, Thánh nữ hoàn toàn không động đậy nổi nữa. Nàng ta nào dám phản kháng, vội vàng run rẩy cầu xin: “Công tử tha mạng, ta sẽ nói hết mọi chuyện về nơi này!”
“Không cần.” Tô Mặc rốt cục dùng chiêu trí mạng, nàng không muốn trì hoãn thêm nữa, sợ đêm dài lắm mộng.
Tô Mặc quét đao, lần này hoàn toàn giết gọn, sau khi Thánh nữ hương tiêu ngọc vẫn, Tô Mặc lấy túi càn khôn trên người nàng ta xuống.
Sắc mặt hai trưởng lão trầm trầm: “Sao ngươi lại giết nàng ta?”
Tô Mặc cười lạnh, “Ở đây không có cơ quan nào, nên không có bí mật.”
Hoa Tích Dung thấy nàng đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu, hắn vội vàng đuổi theo hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Đi tìm Cơ Bạch.”
Hoa Tích Dung buồn bực, nữ nhân này, hắn còn chưa tận hưởng đủ thế giới hai người mà!