Edit: Nhisiêunhân
Mưa rơi tí tách, gió thổi nhè nhẹ.
Hoa Tích Dung và Tô Mặc đến tham quan Địa Tàng điện, Quan Âm điện, Phổ Hiền điện, nội viện Di Lặc, sau đó mới đi ra ngoài.
Suốt dọc đường, Tô Mặc có chút không yên lòng, nàng không ngờ Cơ Bạch lại có bí mật như vậy. Tô Mặc mím môi, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngày đó chạm vào đá Tam Sinh, tiếc là không cách nào liên hệ chúng lại với nhau. Nàng nâng mắt, chậm hỏi: “Chuyện năm đó Hoa công tử nói, không biết ngươi có nhớ dáng dấp nữ nhân Cơ Bạch thích là thế nào không?”
Hoa Tích Dung hơi nghiêng đầu, đảo một vòng qua gương mặt trắng nõn mỹ lệ của Tô Mặc, không ngờ chuyện mình thuận miệng nói lại khiến thiếu niên hứng thú như vậy. Hắn sờ cằm suy tư, chậm rãi đáp: “Ta nhớ nữ nhân kia rất mê hoặc lẳng lơ, giống như muội muội Yêu Cơ của ngươi đó.”
Tô Mặc hơi nhíu mày: “Muội muội ta?”
“Ừ, rất giống, cơ hồ giống như đúc.”
“Không ngờ hắn lại thích loại hình này.” Tô Mặc có chút khó tin.
“Ta cũng không ngờ.” Trong đầu Hoa Tích Dung lướt qua bóng dáng của Tô Mặc, rất khinh thường Cơ Bạch, hắn lười biếng dựa vào tường, “Nhưng chuyện đã qua quá lâu, nếu lão hòa thượng kia không nhắc lại, ta cũng sẽ quên hẳn. Mặc dù không nhớ rõ, nhưng việc tên Cơ Bạch kia chặt đứt tơ tình vì một nữ nhân thật khiến gia xem thường hắn.”
“Các hạ nói cứ như rất hiểu Cơ Bạch.”
Hắn nhíu mày: “Một nam nhân gặp đả kích tình ái, hoặc là không gượng dậy nổi, hoặc là cắt đứt tơ tình, chẳng lẽ hắn ta từng bị một nữ nhân đả kích?”
Không hiểu sao lòng Tô Mặc có chút không vui, đáy mắt dần biến lạnh, nàng gạt đi: “Đã qua hơn chín trăm năm, chúng ta không thể biết rõ chi tiết, không biết giữa hắn và nữ tử kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cảm thấy Cơ Bạch không phải là một nam nhân chịu không nổi đả kích, hắn nhất định có nỗi khổ tâm nên mới làm vậy. Hắn là người không tệ.” Lòng nàng bỗng có chút chua xót.
Hoa Tích Dung trầm mặc nhìn nàng, “ừ” một tiếng, khóe môi cong cong vui vẻ.
Tô Mặc biết hắn và Cơ Bạch quan hệ không tốt, cũng không nói thêm gì.
Hoa Tích Dung chỉ vào bóng người màu đen phía trước không xa, khẽ cười: “Lời vừa rồi của ngươi hình như hắn đã nghe thấy.”
Tô Mặc nhìn theo, Cơ Bạch đúng thật đang đứng trong góc, thần thức của hắn chắc chắn đã nghe được đối thoại của nàng và Hoa Tích Dung. Nghị luận người khác sau lưng họ, bất luận là gì, bị phát hiện cũng là một việc rất ngượng ngùng.
Cơ Bạch đi về phía hai người, hắn nhìn Hoa Tích Dung: “Đúng vậy, đã nghe thấy, nhất là lời của ngươi.”
Hoa Tích Dung cười nhạt, “Gia đã sớm phát hiện ra ngươi rồi, nên mới cố ý nói cho ngươi nghe.”
“Chuyện của ta không liên qua gì đến ngươi.”
Hoa Tích Dung khinh thường: “Ta cũng không có hứng thú, là do tên nhóc này cứ luôn hỏi gia, gia mới trả lời.”
Cơ Bạch nhìn sang Tô Mặc, “Ngươi có hứng thú với ta?”
Tô Mặc nghiêm túc đáp: “Cơ công tử, tại hạ đúng là có hứng thú với ngươi, vì ta không biết ngươi có thật sự lạnh lùng như lời đồn hay không. Lần trước ngươi nói ngươi nợ ta một nhân tình, ta vẫn muốn cầu ngươi một việc, nhưng lại sợ ngươi không đáp ứng.”
“Chuyện gì?”
“Ca ca của ta có bệnh từ nhỏ, vẫn luôn chữa không khỏi, hi vọng Cơ công tử có thể giúp đỡ.”
Cơ Bạch “ừm” một tiếng: “Ta hiểu, có thời gian ta sẽ qua xem.”
Tô Mặc vui vẻ, không ngờ hắn dễ thương lượng như vậy, “Đa tạ.”
Cơ Bạch gật đầu nhẹ: “Tiện tay mà thôi, bao giờ?”
“Sợ rằng phải đợi ta trở về từ Ma giới rồi mới đi được.”
Trong mắt Cơ Bạch lóe vẻ kinh ngạc, “Ngươi muốn đi Ma giới?”
“Đúng vậy!”
Hắn đột nhiên dùng thần thức truyền âm: “Hoa Tích Dung có biết thân phận nữ tử của ngươi hay không?”
Tô Mặc cũng dùng thần thức đáp lại: “Hắn không biết.”
Cơ Bạch lạnh lùng liếc Hoa Tích Dung, nói tiếp: “Thân phận Hoa Tích Dung có chút phức tạp, người bên cạnh hắn cũng rất khó đối phó, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Công tử yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
“Ta cũng sẽ đi, ta là Thần Sử đầu tiên đến thăm Ma giới, cũng có thể cùng đường với ngươi, tự giải quyết cho tốt.”
Tô Mặc khẽ gật đầu: “Đa tạ Cơ công tử.”
Ánh mắt Cơ Bạch lướt qua nụ cười, nhàn nhạt quan sát Tô Mặc lần nữa, sau đó quay người đi.
“Tiểu tử, lúc trước ngươi nói tốt cho Cơ Bạch trước mặt gia là vì muốn hắn trị bệnh cho huynh trưởng ngươi?” Hoa Tích Dung như cười như không, hỏi.
“Đúng vậy, ta và hắn không quen, Hoa công tử cần gì phải nghĩ nhiều?”
“Ngươi đã biết cầu người như thế nào, vậy từ giờ phải tận chức tận trách với gia, gia sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoa Tích Dung cười khẽ.
“Ta xin gia đi Ma giới, đương nhiên sẽ tận lực.”
“Được, tiểu tử, nhớ rõ ba ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, ngươi có thể trở về thu xếp một chút chuyện của mình, sau đó đến chỗ của gia.” Hoa Tích Dung đưa tay vỗ vỗ vai nàng.
Trong ba ngày, Tô Mặc đương nhiên muốn trở về chuẩn bị một lượt, nhưng nàng lại không ngờ, ba con sói trong nhà tra tấn nàng đến sắp chết.
Đêm thứ nhất, Văn Nhân Dịch dựa sát người nàng, thấp giọng nói: “Mặc Nhi, ta sẽ nhớ nàng, nàng phải sớm trở về.”
Tô Mặc mơn trớn lọn tóc của hắn, sóng mắt như nước, dịu dàng nói: “Những ngày này băng hồ hình như bị lấy rất nhiều máu, ta muốn mang nó đi, hiện tại nó không sao chứ?”
“Không sao, sau khi trở thành cửu vĩ hồ, thân thể nó rất lớn, trích ba mươi chén máu cũng không có vấn đề gì.”
Tô Mặc kinh ngạc: “Ba mươi chén?”
“Đó đều là thuốc bổ tốt nhất, ta đương nhiên phải thu lại.”
“Ta biết, thân thể nương cũng đã khá hơn rồi, ta cũng sẽ mang chút thuốc bổ về cho bà.”
Văn Nhân Dịch nhíu mày: “Thuốc bổ, có thể, nhưng đừng quên thuốc bổ của ta.”
Tô Mặc khó hiểu: “Dịch, chàng cũng muốn thuốc bổ sao?”
“Nàng chính là thuốc bổ của ta, tối nay phải bổ.”
“Dịch, muộn lắm rồi, nhanh ngủ đi.”
“Vi phu có chút yếu ớt, vẫn chưa bổ đủ đâu.” Văn Nhân Dịch đè nàng, vừa “bổ” vừa nói.
Đêm thứ hai, Ngu Nhiễm uống rượu, quyến rũ nằm trên giường, “Khanh khanh, chúng ta đã lâu không khiêu vũ rồi.”
“Nhiễm, ban ngày rất bận, nào có tâm tư khiêu vũ?”
Ngu Nhiễm kéo nàng vào ngực: “Ta ôm nàng nhảy, Mặc Nhi, nàng thật nhẹ.”
Tô Mặc choáng váng dựa vào ngực hắn, xoay xoay đi vào trong rừng.
Ngu Nhiễm cười nói: “Khanh khanh, tháng Sáu trong phòng quá nóng, ở đây trời đất làm giường, rất thoải mái.”
Tô Mặc thở dài: “Đúng là rất thoải mái, nhưng ta còn chưa tắm mà! Toàn thân đều đầy mồ hôi.”
“Không sao, còn có hồ sen, vừa đổi nước, có thể bơi cũng có thể tắm.” Ngu Nhiễm chậm rãi cởi quần áo, hai người ngâm mình trong nước, quấn quít kết hợp.
Nhưng Ngu Nhiễm đã uống rượu lại không được tỉnh táo lắm, mấy lần ôm nàng lại bị trượt xuống.
Tô Mặc khinh thường hừ một tiếng, vội vàng ôm lấy hắn, nhưng lại bị Ngu Nhiễm kéo xuống theo, cùng nhau chơi đùa.
Hai người dập dềnh trong nước như đang khiêu vũ, hắn kìm lòng không được nhỏ giọng nỉ non bên tai Tô Mặc, nhìn khuôn mặt nũng nịu động tình của nàng, hắn hôn vành tai hồng hồng, nàng như hóa thành một vũng nước trước mặt hắn, cuối cùng hắn không chịu được, trầm thấp nói: “Khanh khanh, ta yêu nàng, nàng ở Ma giới chờ ta, ta sẽ đi cùng Văn Nhân Dịch.”
Đêm thứ ba, Sư Anh một thân áo trắng ngồi trong phòng, Tô Mặc bước vào liền nhìn thấy hắn đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, nàng mỉm cười: “A Anh, chàng quả nhiên khéo hiểu lòng người.”
Sư Anh nâng ly bước lên kề sát miệng nàng: “Lần trước nàng đã hầu hạ ta, tối nay ta cũng muốn hầu hạ nàng.”
Tô Mặc cảm động cười cười, “Tối nay có thể nghỉ ngơi rồi.”
Sư Anh cười nhu hòa như gió xuân: “Mặc Nhi, nàng đi cùng Hoa Tích Dung, vi phu sẽ nhớ nàng, nhưng ta sẽ an bài mọi thứ ở đây thật tốt, thay nàng giải quyết tất cả buồn phiền.”
Đầu ngón tay Tô Mặc lướt nhẹ qua người hắn: “A Anh, ta biết chàng tốt với ta.”
“Cho nên vi phu cần đền bù tổn thất, đền bù thật nhiều, tối nay ta muốn.”
Ngày thứ tư, Tô Mặc kéo thân thể mệt rã rời, mặc y phục cao quý bước lên thuyền.
“Tiểu tử, ngươi có vẻ uể oải.” Hoa Tích Dung khoanh tay nhìn nàng.
“Không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi!” Tô Mặc chậm rãi đội mũ lên, che đi đôi mắt thâm quầng vì túng dục quá độ, buồn bực liếc nhìn ba nam tử đứng xa bên kia. Ba người đều tinh thần tươi tỉnh, hai mắt sáng quắc, cực kỳ phấn chấn, như ba con sói ăn no thỏa mãn. Nhưng nếu một nữ tử bị tra tấn đủ loại phương pháp suốt hai canh giờ ba đêm liên tiếp, thậm chí còn nói hoa mỹ là ba sáu thức động phòng, sáng hôm sau còn phải uống một chén canh tránh thai đầy, tư vị này tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Hoa Tích Dung cũng liếc nhìn ban am nhân, có chút nghi hoặc, cảm thấy bọn họ đúng là yêu ai yêu cả đường đi, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm ngay cả tiểu cữu tử (anh vợ) cũng quan tâm đầy đủ, mà ngay cả Sư Anh cũng để ý thiếu niên này như vậy. Thật là kỳ quái, hắn sờ sờ cằm, đương nhiên sẽ không tự đa tình cho rằng Sư Anh tới tiễn mình, hắn nhíu mi nói: “Tiểu tử, chúng ta đi thôi!”
“Được.” Tô Mặc chậm rãi thở ra, cảm thấy rốt cục cũng có thể thanh nhàn một thời gian rồi.
“Tiểu tử, nhớ rõ theo sát ta, những chuyện ta đã nói ngươi cũng phải làm đầy đủ.” Hoa Tích Dung lạnh lùng liếc nàng, hiển nhiên rất không hài lòng với trạng thái uể oải của nàng.
“Hoa công tử yên tâm.” Tô Mặc đứng thẳng hơn, “Không biết hành trình kéo dài bao lâu?”
“Không lâu, ngươi cứ theo là được.”