Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 10: Yêu Cơ loạn vũ




Gió xuân mơn mởn, hồ nước hắt ảnh ngược, chúng nữ thướt tha.

Cả vườn oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp, vô cùng náo nhiệt.

Đinh đại gia đi tới trước mặt chúng nữ tử, thị nữ bên người nàng ta hất mũi lên nói: “Đinh đại gia đang ở đây các ngươi không thấy sao? Còn không mau bước qua hành lễ?”

Các đào kép đều xem trọng cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa còn rất kính trọng nữ đào kép đầu bài, chúng nữ tử chỉ đành phải không tình nguyện tiến lên hành lễ với nàng.

Đinh đại gia ngạo nghễ nói: “Tiểu Hồng, trước mặt Nhiễm công tử đừng nên thất lễ, để các nàng đi đi.”

Thị nữ tên Tiểu Hồng vội vàng cung kính khom người, đáp: “Đinh đại gia nói đúng lắm, các ngươi còn không mau lui ra?”

Hai người tự cho mình là siêu phàm này kẻ xướng người họa, khiến chúng nữ đào kép chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Tô Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đinh đại gia một cái, nàng nhớ rõ kiếp trước, trên sâu khấu của Kim Ngu Đường Đinh đại gia chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, xem ra việc nàng ta mai danh ẩn tích có liên quan đến tính tình hung hãn này.

Sau khi Đinh đại gia ngồi xuống, ánh mắt cứ vô tình đảo qua nam tử áo lam trên thuyền hoa đối diện.

Đôi mắt đẹp của nàng luôn trông ngóng theo nam tử, tư thế cầm ly rượu của chàng mới tao nhã làm sao, ánh mắt chàng chỉ dừng trên quyển sách trước mặt, thật lạnh lùng xa cách, khiến tim nàng không nhịn được mà đập thình thịch. Hàm răng tuyết trắng của nàng khẽ cắn lên phiến môi đỏ mọng, đôi đồng tử như nước mùa thu nhẹ nhàng chờ đợi, còn có một vẻ ai oán khó hiểu.

Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra tâm tư của nàng, nàng biểu lộ rõ tình ý ái mộ của mình lên mặt.

Sợi tóc đen mềm mại của Tô Mặc quấn quanh đầu ngón tay, nàng ngẩng khuôn mặt thanh khiết lên, trong lòng có chút đồng tình với nàng ta.

Có một vài thời điểm, nên muốn những thứ có thể lấy được, chứ đừng nên muốn những thứ không được phép lấy.d∞đ∞l∞q∞đ

Nếu không… sẽ rất thê thảm!

Nữ nhân, đôi khi vẫn nên thực tế một chút thì tốt hơn!

Tựa như mục đích của Tô Mặc khi đến đây rất thực tế - bán thuyền.

Đương nhiên, nàng cũng có mục đích thứ hai, nàng muốn có thể tiến thêm một bước gần hơn trong quan hệ với Kim Ngu Đường.

Kiếp trước nàng biết thân phận của Nhiễm công tử rất không tầm thường, người này là đường chủ của Kim Ngu Đường, thân phận bí ẩn vô cùng. Huống chi, kiếp trước sau khi thân thuần âm của nàng bại lộ, đối phương là một trong số ít nam tử không tham dự vào màn tranh đoạt, nam nhân như vậy khiến nàng có cảm giác an tâm hơn nhiều. Đương nhiên, nếu nàng có thể hợp tác lâu dài với Kim Ngu Đường, thì Kim Ngu Đường sẽ là hậu thuẫn hữu lực mạnh mẽ cho nàng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Cái gọi là bước thứ hai trong kế hoạch, chính là khiến Kim Ngu Đường bắt đầu coi trọng mình.

Nếu muốn được đối phương coi trọng, thì phải để đối phương hiểu rõ giá trị của mình.

Nàng nghĩ ngợi, kiếp trước, nàng biết Đinh đại gia chỉ còn có một màn trình diễn cuối cùng này nữa thôi, về sau sẽ mai danh ẩn tích.

Có thể thấy Kim Ngu Đường rất bất mãn với Đinh đại gia, cho nên kết quả này là chuyện tất nhiên.

Tô Mặc chấp nhận làm kẻ tiểu nhân, vì để đạt được mục đích, nàng dùng Đinh đại gia làm bàn đạp cho mình.dღđ。l。qღđ

Đương nhiên, việc Tô Mặc cần làm cũng không nhiều, nàng chỉ cần lộ ra gương mặt thật xuất hiện trước mặt Nhiễm công tử và Chu tiên sinh là được. Nàng tin là bất kì nam tử nào, chỉ cần nhìn thấy nàng đều sẽ chọn nàng vào vai yêu cơ khuynh thành Bất Nhị.

Mọi sự đã sẵn sàng, giờ chỉ cần thêm Đinh đại gia là có thể bắt đầu được rồi.

Đinh đại gia ưỡn thẳng ngực ngồi trên giường nệm, nàng đảo mắt qua chúng nữ tử một lượt, không chút khách khí nói: “Chu tiên sinh, những người này đều là người được chọn tới để đóng vai Yêu Cơ sao?”

Chu tiên sinh tức giận liếc nhìn nàng ta, chỉ gật đầu không nói thêm gì.

Thị nữ Tiểu Hồng lập tức trào phúng nói: “Những nữ nhân này đều là dong chi tục phấn, đến cả ngón tay của Đinh đại gia cũng không bằng.”

Ánh mắt Đinh đại gia lạnh thấu xương: “Không sai, chỉ vài ngôi sao há có thể tranh tỏa sáng với Nhật Nguyệt?”

Chúng nữ đào kép rũ mắt xuống, căm giận trong lòng.

Vài nữ tử lá gan lớn lườm Đinh đại gia một cái, cố ý nói: “Có vài nữ nhân tuy là tiền bối, nhưng cũng không phải số một số hai gì, cho dù chúng ta không bằng nàng thì thế nào, vị cô nương vừa rồi mới đúng là tuyệt sắc, đẹp hơn nàng ta gấp tỉ lần.”

“Phải đó! Nữ tử kia hoàn toàn có thể thay Đinh đại gia đóng vai Yêu Cơ đó nha.”

“Không sai, ta cũng cảm thấy như vậy!”

Đinh đại gia đang ngồi đó chậm rãi thưởng trà, nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức ngước mắt lên nhìn.

Tuy nàng ta không cam lòng thừa nhận, nhưng nữ tử đứng cách đó không xa quả thật là rất xinh đẹp, tuyệt sắc diễm lệ, tao nhã xuất chúng, trong nét quyến rũ có ẩn chứa vẻ thanh nhã quý khí. Y phục nàng bay nhẹ theo gió, dáng người xinh đẹp lộng lẫy.

Nàng ta ngầm hít một ngụm khí lạnh, không ngờ trên đời này lại có người yêu mị như vậy.

Đinh đại gia đứng trước Tô Mặc lập tức như ngôi sao chìm trong dải ngân hà, như cát sỏi so với ngọc bích, ảm đạm thất sắc.

Một nữ nhân tuyệt sắc khi phát hiện ra có một người khác hơn xa mình về ngoại hình, thì nàng ta sẽ đố kị trong lòng, vẻ ác độc lóe lên trong mắt.

Nàng cho rằng, Kim Ngu Đường trăm phương nghìn kế tìm đến một nữ tử như vậy là cố ý làm mình lúng túng khó xử.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Vì thế, nàng khép hờ mắt, nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Cho rằng Yêu Cơ này chỉ nhảy một khúc vũ đạo đơn giản vậy thôi sao? Không phải cứ có vẻ ngoài mỹ mạo, tốt mã dẻ cùi* là làm được. Chỉ cần ánh mắt không đạt sẽ khó thể hiện được khí chất phong hoa tuyệt đại của nhân vật. Tuy Yêu Cơ khuynh thành không có một câu lời thoại nào, nhưng không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể hấp dẫn được ánh mắt của mọi người khi lên sân khấu.”

(*) Tốt mã dẻ cùi: Chim dẻ cùi là một loài chim có bộ lông rất đẹp, nhưng chúng lại thích ăn phân chó, vì vậy người ta dùng nó để chỉ những người đẹp vẻ bề ngoài nhưng lại xấu cái nết bên trong.

Nàng nhấp một ngụm trà thơm, rồi từ từ thở dài: “Có vài nữ nhân trong ngoài như một, thâm tàng bất lộ, cái này gọi là thực lực. Nhưng lại có vài nữ nhân chỉ có hoa không quả, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, cái này được gọi là bình hoa.”

Nói xong, Đinh đại gia nghiêng người suy nghĩ, mi tâm toát ra vẻ khinh thường, nhàn nhạt châm chọc nói: “Đám nữ nhân các ngươi chỉ giỏi ba hoa khoác lác, nếu như muốn lên đài miễn cưỡng biểu diễn một đoạn vũ đạo thì cũng còn thôi, nhưng động tác chiêu bài của bản đại gia các ngươi có năng lực làm được mấy phần? Ba phần? Năm phần?”

Nói xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy nhanh nhẹn nhảy múa, vạt áo đỏ xoay vòng, biểu diễn một vài động tác có độ khó cực lớn.

Nhẹ nhàng, tao nhã, quyến rũ, xinh đẹp…

Nàng lạnh lùng nói: “Nếu có thể học được mười phần thì hãy trở lại trước mặt ta mà khoe khoang! Chẳng qua chỉ là bắt chước bừa, một đám người không biết tự lượng sức mình!”

Chúng nữ tử lập tức ngậm miệng không nói nữa. Các nàng biết vũ đạo của Đinh đại gia mình không thể làm được.

Cuối cùng, Đinh đại gia làm một tạo hình cực đẹp rồi dừng yên lại đó, chuyển mắt nói: “Cho dù có người tìm được một nữ tử diện mạo lẳng lơ từ bên ngoài vào, thì loại nữ nhân này nhiều lắm cũng chỉ để nam nhân ngắm mà thôi. Chỉ bằng diện mạo lấy sắc hầu người mà muốn đặt chân vào đây mà được sao? Muốn làm hoa khôi kỹ viện cũng phải có vài phần bản sự đấy, đúng là làm trò hề cho thiên hạ.”

Nói xong, Đinh đại gia dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn thoáng qua Tô Mặc, muốn thấy cảnh nàng ta xấu hổ tự ti.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Nhưng Tô Mặc lại chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt thanh tịnh, toát ra vẻ tao nhã tự tin từ trong nội tâm.

Đúng là đồ ngu xuẩn! Đinh đại gia nhếch môi, lắc lắc tay áo hừ lạnh một tiếng.

Rốt cuộc Chu tiên sinh cũng không nhịn được nữa, hắn tức giận nói: “Đinh đại gia, ngươi nói nhiều như vậy chung quy cũng là không chịu lên sân khấu phải không?”

Đinh đại gia đảo mắt qua Nhiễm công tử trên thuyền hoa đối diện, nhìn thấy phần cằm sáng như ngọc lộ ra của hắn.

Nàng không khỏi nhớ đến cái đêm mình nhìn thấy diện mạo thật của hắn, lúc đó nàng giật nảy cả mình, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngày ngày đêm đêm đều thương nhớ nam nhân kia. Nếu không phải vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ra hạ sách này.

Vì thế, nàng hạ quyết tâm nói: “Ta sẽ không tùy tiện lên sân khấu, trừ phi Nhiễm công tử tự mình đến mời ta.”

Nàng chém đinh chặt sắt, về sau không còn đường để quay lại.

Trong lòng Chu tiên sinh trầm xuống, nữ nhân này thật là không biết sống chết.

Tô Mặc mỉm cười, biết Đinh đại gia đã tự bức mình vào tuyệt lộ, cái nàng chờ đợi cũng chính là thời khắc này.

Tô Mặc chớp chớp mắt, nở nụ cười, đưa mắt nhìn về phía Nhiễm công tử.

Môi nàng vẽ nên một độ cong duyên dáng mê hoặc, từ từ đi về phía trước hai bước, đứng đối diện với thuyền hoa nói: “Nhiễm công tử, không biết các hạ có hài lòng với thứ ta vừa mang đến không?”

Nam tử bên trong vẫn luôn bày ra tư thái làm như việc không liên quan đến mình, nghe thấy giọng nói Tô Mặc mới từ từ cử động, hắn chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, mắt phượng nheo lại, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã, bóng dáng thon dài được ánh mặt trời kéo ra thật dài, như một bức tranh thủy mặc. Có lẽ hắn cũng không ngờ lúc này nàng còn có thể trao đổi chuyện mua bán với hắn.

Hắn nhếch môi, thản nhiên nói: “Đương nhiên là hài lòng.”

“Vậy công tử có muốn hợp tác với xưởng đóng tàu của Tô gia ta không?”

“Xưởng đóng tàu của cô nương, chẳng qua… chỉ là một trong những nơi được chọn thôi.”

Tô Mặc như cười như không, dứt khoát nói rõ: “Vậy ta phải làm thế nào công tử mới bằng lòng hợp tác?”

Nam tử không nói lời nào, hắn nhẹ nhàng đong đưa ly rượu trong tay, như đang trầm ngâm, cũng như đang thưởng thức lời nói lớn mật của đối phương.

Thấy thế, Đinh đại gia lạnh lùng liếc về phía Tô Mặc, ánh mắt như rắn độc hung hăng nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ như nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu vừa giáo huấn vừa ý vị nói: “Nữ nhân này, ngươi thật không hiểu quy củ. Ta chính là tiền bối của Kim Ngu Đường, một đào kép hèn mọn như ngươi mà dám chạy tới xen mồm vào lúc ta trao đổi cùng Chu tiên sinh và Nhiễm công tử sao? Nếu như ngươi là thuộc Kim Ngu Đường, thì ta nhất định sẽ vả vào miệng ngươi.”

Tô Mặc quay đầu lại, khẽ cười nói: “Đinh đại gia lầm rồi, ta chưa từng làm đào kép gì cả, ngược lại ta đang bàn chuyện làm ăn với Nhiễm công tử thì đột nhiên Đinh đại gia lại chạy tới, sau đó ngắt lời chúng ta. Không ngờ nữ đào kép bây giờ lại không biết quy củ như vậy, muốn đảo khách thành chủ? Còn muốn tát tai người khác?”

Đinh đại gia cắn môi, nói không ra lời.

Chu tiên sinh đảo mắt qua hai người, cảm thấy cực kì thú vị.

Tô Mặc chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, khóe môi khẽ cong lên, nói với nam tử đối diện: “Nhiễm công tử, ta nghe nói là Đinh đại gia đang bị thương, bây giờ lại còn sinh long hoạt hổ như vậy, chỉ sợ là bệnh cũng không nhẹ, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều thì tốt hơn. Không biết nếu bản cô nương bằng lòng cứu trận, thì công tử người có thể suy xét hợp tác cùng Tô gia hay không?”

Chu tiên sinh lập tức kinh hỉ nói: “Ý kiến hay.”

Nam tử đối diện nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Có thể, nhưng làm sao ta biết được cô nương có phải là ‘tốt mã dẻ cùi’ hay không?”

Nghe vậy, Đinh đại gia lập tức vươn tay vuốt tóc, ý vị thâm trường cười cười: “Hiện tại những loại nữ nhân này càng ngày càng không biết tự mình hiểu mình, lại còn dám tự đề cử, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.”

Nàng ta cười khinh miệt, thậm chí có chút khẩn cấp muốn thấy cảnh đối phương xấu mặt.

Nhưng mà, sau đó Tô Mặc bỗng vung tay lên, áo choàng đen rơi ra khỏi người, lộ ra lớp váy dài vàng nhạt, dáng người thướt tha.

Mặc dù không hở hang như Đinh đại gia, nhưng nàng lại có một loại mị hoặc tao nhã khác.

Tay áo nàng vẫy nhẹ, ngón tay khẽ gảy, eo nhỏ đong đưa.

“Phốc” một tiếng, nàng nâng đùi ngọc lên đá vụt lên trời, chân trái đứng thẳng trên mặt đất nối thành một đường thẳng với chân phải đang giơ lên.

Tư thái của nàng thanh nhã, dáng múa sinh động nước chảy mây bay.

Sau đó nàng hạ eo, lật chuyển, phong thái mềm mại, nhanh nhẹn xoay tròn, vạt váy gợn sóng bay lên, hoàn mỹ đến tận cùng.

Bỗng nhiên nàng ngưng mắt lại, phóng thần thức ra ngoài.

Nhiễm công tử nhìn con bướm trước mặt mình bắt đầu đập cánh, quấn lấy thiếu nữ kia, khóe môi của hắn cũng dần cong cong.

Bươm bướm bay lượn quanh người nàng đúng là con bướm gỗ nàng mới tạo ra lúc nãy. Mỗi một con đều có một chút thần thức bám vào, phàm là người hiểu chuyện sẽ biết, những võ giả Hậu Thiên tầm tường chỉ có thể đồng thời thao túng một hai pháp khí hoặc con rối mà thôi, nhưng nàng lại có thể khiến mười con bươm bướm bay lượn xung quanh mình.

Cùng lúc đó, động tác vũ đạo của nàng cũng không bị bất cứ gì ảnh hưởng.

Sau cùng, sóng mắt nàng mênh mông, mũi chân chĩa xuống đất, dáng người lay động như đạp tuyết mà đi, váy dài như mây phấp phới theo gió, vòng eo quyến rũ như linh xà, dùng động tác có độ khó lớn xoay thắt lưng để kết thúc. Nàng tựa như yêu Liên dập dềnh trên nước, thước tha nở rộ.

Nàng chẳng những có thể biểu diễn bản lĩnh cơ quan thuật của mình, thần thức cường đại, còn thể hiện được vũ kỹ xuất sắc hơn người.

Chúng nam nhân và nữ tử có mặt đều nghẹn họng nhìn trân trối. Mấy chục động tác vũ đạo lộng lẫy xinh đẹp vừa rồi đúng là vũ kỹ áp trục trên sân khấu của Đinh đại gia, độ khó rất lớn, nhưng Đinh đại gia lại căn bản không múa ra được phong tình bằng ba phần của Tô Mặc.

Mọi người đều bị vũ đạo khuynh thành của nàng thuyết phục, ngơ ngác thẫn thờ hồi lâu.

Đinh đại gia sắc mặt âm trầm, các loại thần sắc tức giận, lo lắng, phẫn hận, khó tin phức tạp đan xen trên gương mặt nàng ta.

“Choang” một tiếng, ly trà trong tay đã nện xuống đất, vỡ tan.

Chu tiên sinh cười to: “Thật đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà.”

Bỗng nhiên một tiếng vỗ tay vang lên, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, Chu tiên sinh ngoái đầu nhìn về phía thuyền hoa trên mặt hồ.

Tô Mặc cũng nhìn theo, vừa lúc thấy bóng dáng dựa nghiêng mờ mờ ảo ảo sau tấm màn lụa, có vẻ mông lung nhưng lại rõ nét hơn lúc trước.

Hắn, cao nhã ung dung, dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, phong tư như họa.

Tấm màn lụa trắng bỗng nhiên bị gió cuốn lên, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.