Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng

Chương 47: Chương 47





Nghĩ đến đây, Thời Miên đột nhiên nhớ tới một chuyện, giày có thể tăng thêm khả năng di chuyển?
Vậy sau khi cường hóa có phải chạy nhanh hơn không! Thời Miên ngẩng đầu nhìn thời gian, còn lại 15 phút, quyết định cường hóa giày trước.

Nếu thật sự như cô suy đoán, sau này làm nhiệm vụ chạy tới chạy lui còn có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Nghĩ là làm, Thời Miên nhấn tháo gỡ, cầm đôi giày trong tay, dựa theo cách cường hóa dao găm vừa rồi mà cường hóa.

[Cường hóa thành công, nhận được Công kích +2, Phòng ngự +2, Tốc độ di chuyển +2, Chiến lực +35]
Xem ra tốc độ di chuyển không có tác dụng, Thời Miên cường hóa ba lần liền dừng lại.

[Giày chiến đấu (Bạch) (cấp 3): Công kích +7, Phòng ngự +7, Tốc độ di chuyển +7, Chiến lực +105]
Lúc trang bị xong, cô phát hiện cả người mình dường như nhẹ nhõm hơn vừa nãy.


Thời Miên thử chạy hai bước, không dùng sức đã sải được bước dài, thời gian online không còn nhiều, Thời Miên dứt khoát thu dọn đồ đạc đi tìm trưởng thôn.

Thực ra Thời Miên càng muốn tính sổ chuyện lão ta dụ mình vào ổ trộm, nhưng bây giờ không được, ít nhất phải đợi cô rời khỏi thôn Tân Thủ đã.

Trò chơi này NPC phát nhiệm vụ có liên quan đến độ thiện cảm, Thời Miên quyết định trước không đắc tội với trưởng thôn, đợi sau khi lợi dụng xong rồi tính tiếp.

Trên diễn đàn nói cấp 10 rời khỏi thôn Tân Thủ, nhưng mà cấp 10 cũng có thể mở Gia Viên, nếu Gia Viên chỉ có thể đặt trong thôn thì nhất định cần trưởng thôn đồng ý, xem ra ngày báo thù của cô phải hoãn lại rồi.

Nhưng mà nghĩ đến mười ô được mở rộng trong ba lô và một đống than đá, Thời Miên cảm thấy tạm tha cho lão ta cũng được, ngoài mặt không thể trả thù không có nghĩa là sau lưng không thể ra tay!
Thời Miên còn chưa nghĩ ra cách nào đã chạy đến nhà trưởng thôn, tốc độ này đúng là nhanh hơn hôm qua không ít, chỉ là đến nơi mới phát hiện cửa nhà trưởng thôn đóng chặt.

Không đúng, mặc dù xung quanh có không ít thôn Tân Thủ, nhưng người chơi ở thôn Tân Thủ này cũng không ít, với tư cách là NPC phát hành nhiệm vụ, ông ta không thể tùy ý chạy lung tung được.


“Trưởng thôn, mở cửa!” Trước cửa không có ai, Thời Miên trực tiếp đi qua gõ cửa.

“Ai đấy?” Bên trong có một giọng nói già nua hỏi.

“Người chơi, tìm trưởng thôn.

” Cảm giác người bên trong hẳn là người lớn tuổi, giọng điệu của Thời Miên cũng bớt gay gắt hơn.

“Ông ấy không có nhà, mai cô quay lại nhé!”, người bên trong đáp.

“Được rồi.

" - Ban đầu cô cũng chỉ định ghé qua xem có nhận được nhiệm vụ nào không, nên khi không có cũng chẳng thất vọng lắm, quyết định tìm chỗ nào đó để thoát game.