Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 97




Sau khi Trân Phi phun độc dược ra đã không còn trở ngại, nhưng Phượng Lê bị vương phủ giam lại.

Lời hô dưới tình huống cấp bách đó của A Ly, Trân Phi đều nghe được, sau khi tỉnh lại đã bắt lấy Đông Vân Tường Thụy, không ngừng hỏi Phượng Lê rốt cuộc là ai. Đông Vân Tường Thụy đành phải nói chuyện cái bớt Bạch Liên ra, nhưng lại không dám khẳng định Phượng Lê chính là con Trân Phi.

”Là hắn, nhất định là hắn.” Trân Phi phi thường khẳng định, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, đã cảm thấy hắn hảo thân thiết, tựa như hài tử của ta. Ngươi đem hắn mang đến, ta muốn gặp lại hắn…”

Nếu cho Trân Phi biết Phượng Lê bị giam trong địa lao, không biết có bao nhiêu đau lòng. Nhưng nếu đem Phượng Lê thả ra, nếu hắn lại gây bất lợi cho Trân Phi làm sao bây giờ? Lúc Đông Vân Tường Thụy đang hết sức khó xử, lại đột nhiên truyền ra tin Phượng Lê đào thoát !

“Quả nhiên là người có bản lĩnh nha.” Bạch Thiên Lý cười lạnh một tiếng nói, “Ta đã sớm nói, người bên cạnh Thủy Du Ngân đều không dễ chọc.”

“Đừng nói mát.” A Ly hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thiên Lý, lao ra khỏi cửa.

“A Ly!” Mạc Triêu Diêu ở phía sau y kêu một tiếng, cũng theo đi ra ngoài.

“Đừng theo ta!” A Ly lập tức chạy vào chuồng, tùy tiện cởi bỏ dây cương một con ngựa.

“Ngươi không phải là muốn đi kinh thành chứ ?” Mạc Triêu Diêu đem dây cương đoạt lại đây.

”Đúng vậy a! Ta nhất định phải biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!” A Ly chỉ vào mũi Mạc Triêu Diêu, trịnh trọng cảnh cáo nói, “Ngươi đừng cản ta!” .

Ai ngờ Mạc Triêu Diêu lại cười hì hì, đem A Ly ôm lên lưng ngựa, “Ta sẽ không cản ngươi. Bất quá một mình ngươi đi, không sợ lạc đường nha? Nơi này chính là Đại Lý.”

A Ly lăng lăng, còn không chưa làm rõ là chuyện gì, lại thấy Mạc Triêu Diêu cũng dặt một con ngựa tớt. Mạc Triêu Diêu phiên thân lên ngựa, cùng A Ly đứng ngang nhau, nhìn về phía kinh thành xa xa nói: “Vốn nghĩ đến đời này sẽ không bao giờ trở lại, nhưng hiện tại xem ra, không thể không quay về kinh thành một chuyến .”

“Ngươi cũng muốn đi?” Cuối cùng A Ly cũng hiểu được .

“Đương nhiên muốn đi.” Mạc Triêu Diêu gật gật đầu. .

“Ngươi sẽ gặp phiền toái!” A Ly nhíu mày.

“Người gặp phiền toái là ngươi nha!” Dứt lời, Mạc Triêu Diêu giương roi, một roi hướng tọa kỵ của A Ly.

Chỉ nghe hắc mã hí dài một tiếng, A Ly từng trận thét chói tai, biến mất trong màn đêm.

Mạc Triêu Diêu cũng thúc vào bụng ngựa, đi theo.

“Hoàng, nga không, thiếu gia chờ ta!” Bạch Thiên Lý vừa mới tới cũng đoạt một con ngựa đuổi theo.

“Này! Đám người các ngươi! Cướp ngựa cũng phải hỏi chủ nhân trước một chút được không!” Lưu lại mình Đông Vân Tường Thụy tức giận đến dậm chân, cuối cùng vòng vòng tại chỗ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết tâm kéo một con ngựa đuổi theo.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Một buổi tối mấy ngày sau, trên một ngọn núi hoang ở ngoại ô kinh thành, đột nhiên có một tín hiệu màu vàng bắn lên.

Người gởi thư tín là Phượng Lê, người hắn tìm là Thủy Du Ngân. Thủy Du Ngân đã thuận lợi lên ngôi, hoàng cung cũng không phải nơi Phượng Lê có thể thuận tiện xông vào. Vì thế hắn chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp phát đạn tín hiệu, kêu Thủy Du Ngân ra cung.

Phượng Lê nhìn ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu, đột nhiên cảm thấy một tia hoảng hốt. Hắn không muốn nhớ lại, nhưng lời nói của A Ly cùng ánh mắt Trân Phi nhìn hắn, đều khiến hắn không thể xóa bỏ trong đầu. Con Trân Phi ? Thái tử? Còn có Bạch Liên… Tất cả mọi chuyện này rốt cuộc là sao?

Phượng Lê ngồi dưới tàng cây cao lớn trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn không trung.

Không trung tối đen một màu, âm u tựa như đôi mắt không có linh khí của hắn. Hắn trở nên hoài nghi, hoài nghi Thủy Du Ngân sẽ tới gặp hắn hay không ? Cũng trở nên sợ hãi, sợ hãi cái sự thật đáng sợ mà Thủy Du Ngân muốn giấu hắn.

Đột nhiên cảm thấy, nếu Thủy Du Ngân không đến cũng tốt. Nếu chính tai nghe thấy sự thật từ miệng hắn, mình nhất định thừa chịu không nổi. Nhưng, sự thật lại làm cho Phượng Lê vừa thất vọng, vừa kinh hỉ.

Thất vọng là Thủy Du Ngân đã đến, kinh hỉ cũng là tại hắn đến.

Hắn cưỡi một hắc mã, khoác áo choàng màu đen, ở trong bóng đêm cơ hồ nhìn đoán không ra. Nếu không phải nghe được tiếng vó ngựa nhẹ nhàng , Phượng Lê đang ngẩn người sẽ không phát hiện, Thủy Du Ngân đã đi đến chỗ cách mình mười bước.

“Thế nào ?” Thấy Phượng Lê rốt cục ngẩng đầu phát hiện mình, Thủy Du Ngân hỏi.

“Cái gì?” Phượng Lê đứng lên, nhìn hắn.

“Trân Phi.”

Đơn giản hai chữ, một chút khiến Phượng Lê tỉnh táo lại.

Đúng vậy, hắn đến không là bởi vì mình, mà là bởi vì Trân Phi.

“Tại sao không nói nói ?” Thủy Du Ngân thủy chung không có xuống ngựa, bởi vì hắn cũng không muốn ở chỗ này lâu, thầm nghĩ sau khi hỏi xong lập tức hồi cung. Lúc này thấy thần sắc Phượng Lê có chút kỳ quái, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, hỏi một lần: “Trân Phi đến tột cùng thế nào ?”

“Ta…” Phượng Lê hút hút khí, đáp, “Ta không biết.”

“Sao?”

“Khi ta xuống tay đột nhiên bị người phát hiện.”

“Nói cách khác thất bại ?”

“Nhưng dưới tình thế cấp bách, ta đã cố ép Trân Phi uống xong canh độc.” .

“Trân Phi kia đến tột cùng là sống hay chết?” .

“Ta…” Phượng Lê cúi đầu, “Ta không biết.”

“Nếu không biết, ngươi quay về tới làm cái gì.” Thủy Du Ngân nóng giận, quay đầu ngựa lại, uốn rời đi.

“Từ từ!” Ai ngờ Phượng Lê lại đột nhiên vọt tới trước, rộng mở song chưởng, ngăn lại đường đi của hắn, lấy hết dũng khí hỏi, “Vì cái gì muốn giết Trân Phi?” .

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Phượng Lê, Thủy Du Ngân đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức lại nở nụ cười, đáp phi sở vấn* nói: “Phượng Lê, trước kia ngươi chưa bao giờ hỏi nguyên nhân.”

_ đáp phi sở vấn : hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo.

“Nhưng llần này ta muốn biết!” Phượng Lê kiên trì.

“Vì cái gì?” Thủy Du Ngân thu liễm nụ cười, sắc mặt lại trở nên âm u.

“Bởi vì…” Phượng Lê cúi đầu cắn cắn môi dưới, lại không biết nên mở miệng như thế nap2. Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy một ánh sáng hoáng lên trước mắt, ngẩng đầu lên, lại phát hiện đúng là kiếm quang!

Thủy Du Ngân đã rút kiếm chỉ Phượng Lê, thay Phượng Lê nói ra nguyên nhân, “Bởi vì ngươi đã biết chuyện ngươi không nên biết.”

“Tướng quân!” Phượng Lê theo bản năng lui về phía sau hai bước.

“Phượng Lê, ngươi thật không nên trở về …” Cổ tay Thủy Du Ngân hơi hơi hướng về phía trước nhấc lên, ruổi ngựa chậm rãi hướng Phượng Lê tới gần.