Cuối cùng, màn đêm buông xuống, yến hội bắt đầu.
Yến hội tại Cẩm Tú cung cử hành, bầu trời trăng sáng treo cao, dưới đất có thải đăng vạn trản (1). Thật sự là đăng hỏa huy hoàng, cảnh tượng ỷ lệ. Người người đi lại như dòng chảy trên mặt đất , rất xinh đẹp, rất nhiệt nháo.
Chung quanh Cẩm tú cung đình viện, bài trí rất nhiều những bàn bàn ăn.
Thanh âm của ti trúc quản huyền(2) lượn lờ cất lên, uyển chuyển du dương, thấm nhân tâm phế.
Đằng sau biến trang chính là những hào môn danh gia viện, chậm chậm dời bước dưới những ngọn đèn, miệng cười như hoa.
Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm ngư long vũ.
Không giống như những gì Kỷ Thừa Uyên đã tưởng, Thái Hậu chẳng những không phản đối vũ hội hóa trang lần này, mà còn rất đồng ý. Nhiều năm trước kia, man tộc phương bắc đã tiến cống đến một kiện điêu bì đại y (3). Kia đại y tuy đẹp, nhưng đã làm hoàng hậu, nên liền cảm thấy không hợp lễ nghi. Cuối cùng cũng cất đại y kia vào rương, mãi cho đến khi nàng từ Hoàng Hậu biến thành Hoàng Thái Hậu, đều không có cơ hội ở trước mặt người khác mặc một lần. Tuy nhiên hiện giờ thiên hạ thái bình lại là vào mùa hạ, từng đóa sen nở rộ, Thái Hậu vô cùng hứng thú, cũng không có ai cản trở, lập tức đem điêu bì đại ý kia lấy ra mặc vào.
Vinh Nghĩa quận chúa cũng đến sam phù Thái Hậu, buổi tối hôm nay cách ăn mặc của nàng ta cũng phá lệ đặc biệt xinh đẹp, khóe mắt họa vài vòng điệp dực(24) tinh xảo tỉ mỉ, tóc mai trên trán cài những khỏa bảo thạch nho nhỏ tinh tế tỏa sáng lấp lánh, bên dưới hỏa đăng, quang hoa lưu chuyển, ánh sáng ngọc động lòng người.
Chỉ một lát sau, nghe một tiếng Hoàng Thượng giá lâm, mọi người nhất tề quỳ xuống.
Mạc Triêu Dao một thân hắc y lòe lòe tỏa sáng xuất hiện trước mặt mọi người, trên đỉnh đầu còn mang lễ mạo cao cao. Con mắt bầm bên trái, đã dùng mặt nạ như Batman để che lại. Hắn hiện tại cũng như mọi người, một vị tối hoàn toàn biến trang.
Bất quá điều này cũng là đương nhiên, bởi vì Mạc Triêu Dao toàn thân giả dạng, chính là do A Ly một tay thiết kế.
A Ly đối với thiết kế của chính mình phi thường vừa lòng, không ngừng dò xét Mạc Triêu Dao, trong lòng yên lặng hô: Mạc Triêu Dao, tiểu tử ngươi thật sự là đẹp đến ngây ngất lòng người!
Còn A Ly tự giả dạng thành một tiểu cung nữ, đi theo bên người Mạc Triêu Dao.
Hắn thân vận một bộ bách điệp trường quần minh hoàng sắc (4), búi tóc chỉ cài một châu trâm hết sức xinh đẹp, tựa như ánh mắt của hắn, tinh minh động lòng người. Bởi vì A Ly vốn thực kiều diễm, một cách ăn mặc như vầy, càng dễ dàng làm cho người khác muốn đem hắn ôm vào lòng ngực, ra sức mà giày xéo để thỏa dục vọng.
Lúc này A Ly nhìn chung quanh, chỉ lo xem náo nhiệt, hoàn toàn không có chú ý tới trong mắt Vinh Nghĩa quận chúa đột nhiên hiện lên một tia hàn quang!
Vinh Nghĩa quận chúa tuy không có nhận ra A Ly chính là tên nam sủng ngày hôm qua, nhưng là── Vinh Nghĩa quận chúa tuyệt không cho phép bên người Mạc Triêu Dao có cung nữ xuất hiện, đã vậy còn là một cung nữ thật đáng yêu!
Thái Hậu, Vinh Nghĩa thất bồi một chút……
Vinh Nghĩa quận chúa cáo từ Thái Hậu, đem theo hai nha hoàn bên người, lập tức hung hăng tiến về phía A Ly.
Nơi nơi hỗn loạn, người người huyên náo, hơn nữa A Ly lại nhìn đông nhìn tây, cuối cùng rời khỏi Mạc Triêu Dao.
Chẳng qua, cho dù A Ly chỉ có một mình thì cũng không có gì là không tiêu diêu. Chỉ thấy hắn một tay cầm trân châu nhục hoàn xuyến tử(5), một tay nắm khảo áp thối(6), đông nhìn tây nhìn, một bên ngắm đèn, một bên hưng chí, ngâm thơ lên.
Tuy hắn học văn học không được hảo, nhưng này tình này cảnh, hữu cảm nhi phát, khiến hắn nhớ tới một vài câu tân khí tật(7):
Nga nhân tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xứ……
A Ly một bên niệm thơ, thi lí phối hợp với ý cảnh, bỗng nhiên quay đầu── quả thật tại đăng hỏa lan san xứ(8) gặp một người!
Hơn nữa là một nam nhân!
Hơn nữa, hơn nữa nam nhân kia cũng đang nhìn hắn!
Hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa tên nam nhân kia bộ dạng rất tuấn tú, quả là nhân gian cực phẩm thứ hai sau Mạc Triêu Dao!
Nếu nói tướng mạo Mạc Triêu Diêu quá vu nữ tính, quá mức nhu mĩ, kia đăng hỏa lan san xử người này dáng người bút đĩnh dễ nhìn, chính là nam nhân trong nam nhân!
Cũng giống như những người khác, hắn cũng biến trang, trên thân không có tụ đoản sam(9), vừa hay lại để lộ đôi vai có thể nói là một cơ thể hoàn mỹ, một sợi dây trang sức hình dáng hồ vĩ theo vai phải buông dài xuống dưới, trên thắt lưng mang nhược can xuyến đính châu bảo.
── hảo, hảo hâm mộ nha!
A Ly trong lòng điên cuồng hét lên.
Không chỉ có hâm mộ dáng người diện mạo của đối phương, mà còn hâm mộ luôn cả cái khí chất hùng tính sức quyến rũ tản mát ra trên người nọ!
Nói lời này không phải khoa trương, nhưng A Ly dẫu có nằm mơ cũng muốn giống đối phương trở thành một nam nhân ngạo thị thiên hạ nha!
Đang lúc A Ly ngẩn người, đối phương đột nhiên cười một chút, hướng A Ly đi tới.
A Ly còn chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng đáp lại một nụ cười, nhưng có vẻ phi thường cứng ngắc.
Giây tiếp theo, đối phương đã cố định đứng cạnh A Ly, cúi xuống nhìn kỹ A Ly. Tuy nhiên bên trong đôi mắt lại lộ ra một tia trời sinh dã tính không thể che dấu, có điều nụ cười nơi khóe miệng lại đặc biệt ôn nhu.
Thế mà bây giờ A Ly lại trông như thế này. Một tay cầm thịt hoàn xuyến tử, một tay lại nắm khảo áp chân, chẳng qua chỉ vừa nhìn người kia có một lát…… Lại quên luôn cả ăn.
Lúc này, chỉ nghe người nọ phi thường lễ phép tự giới thiệu nói: tại hạ Đông Vân Tường Thụy, đại lí quốc……
── cái gì!?
Đối phương chỉ vừa nói cái gì đó liền khiến A Ly nghe không vô bất kì lời nào nữa, lúc nghe đến Đông Vân Tường Thụy cùng đại lí hai cái từ này, đầu óc đích liền nổ vang một tiếng nổ tung hoàn toàn!
── Đông Vân Tường Thụy? Chẳng lẻ đối phương chính là đại lí quốc tiểu Vương gia, hoàng tử lần này đến Hy Tương ý muốn cầu hôn?
Hỏng hỏng, nghĩ đến chính mình còn một tay còn cầm thịt xuyến, một tay thì áp chân, thật mất mặt. A Ly vội vàng dùng tay áo xoa xoa cái miệng dính đầy dầu mỡ của mình, đem cái gì thịt xuyến rồi áp chân, tất cả đều giấu ra sau lưng! Rồi mới mị mị cười nhìn Đông Vân Tường Thụy, khẽ gật đầu với hắn tỏ vẻ hữu hảo.
Lúc này, Đông Vân Tường Thụy khóe miệng cũng lộ ra một mạt nụ cười nhàn nhạt, xin hỏi cô nương tôn tính đại danh, làm sao xưng hô?
A Ly ngay cả những lời này cũng không nghe thấy, trong lòng cung kính nghĩ thầm: Đúng là không nhầm không nhầm, thật giống như trong tưởng tượng, quả thật là một người thân thiết nha. Chẳng qua…… Tổng nghĩ thấy nụ cười của Đông Vân Tường Thụy, giống như có một chút…… Có một chút…… Ân? Này có thể nào chứ?…… Bên trong nụ cười của đối phương, ẩn ẩn mang theo một tia…… Ngượng ngùng?
── không thể nào?!
A Ly nháy nháy mắt, vừa định nhìn lại chính mình, thì đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào bả vai của hắn!
Nếu không phải A Ly chỉ đang mãi lo ngắm nhìn Đông Vân Tường Thụy, hơn nữa lại ngắm tới mức quên cả lưu ý tới những biến hóa xung quanh mình, hắn nhất định đã có thể thoải mái trốn khỏi tay Vinh Nghĩa quận chúa.
tiểu tiện nhân! Ngươi là từ đâu chui ra, thế nhưng lại dám xuất hiện bên cạnh hoàng biểu ca!
Vinh Nghĩa quận chúa lôi kéo A Ly bước đi, giống như muốn đem A Ly tới một nơi không có ai hảo hảo giáo huấn một bữa.
Vừa thấy là Vinh Nghĩa quận chúa, A Ly thầm kêu một tiếng không xong, vốn định một chưởng đẩy nàng ra, nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng thủ cương vừa động, lại nghĩ tới Mạc Triêu Dao khi nãy mới chỉ bị mình đánh một cái đã biến thành hùng miêu nhãn. Nghĩ thầm, những người trong hoàng thất hơn phân nửa đều là tế bì nộn nhục, nếu Vinh Nghĩa quận chúa chịu một chưởng của mình, chẳng biết phải mất mấy tháng nàng ta mới có thể xuống giường.
Cuối cùng, A Ly mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng phải nhẫn nhịn, tùy ý để Vinh Nghĩa quận chúa lôi đi, dần dần rời xa đám người.
cô nương……
Đông Vân Tường Thụy chỉ vừa đuổi theo được vài bước, đã bị hai gã tì nữ của Vinh Nghĩa quận chúa ngăn lại.
Hai ã tỳ nữ kia một người kêu Hoa Dung, một người gọi Nguyệt Mạo, theo hầu Vinh Nghĩa quận chúa đã lâu, bình thường cũng không ít lần cùng Vinh Nghĩa quận chúa khi dễ người khác, hơn nữa lại không biết người hiện đang đứng trước mắt mình chính là đại Lí quốc tiểu Vương gia, cho nên thái độ lại càng cao ngạo.
Mà Đông Vân Tường Thụy, cũng không tiện cùng nha hoàn tranh chấp, chỉ trông theo bóng dáng càng ngày càng nhỏ dần của A Ly, lo lắng thở dài.
——————*****——————–
(1)Thải đăng vạn trản: những ngọn đèn như những điểm ánh sáng nhỏ trải ngàn dặm.
(2)Ti trúc quảng huyền: Đàn tranh, sáo.
(3)Điêu bì đại y: áo khoát lông chồn.
(4)Bách điệp trường quần minh hoàng sắc: quần áo màu hoàng kim xếp nếp.
(5)Trân châu nhục hoàn xuyến tử: thịt viên xiên que a. (Tên dài thí ớn)
(6)Khảo áp thối: đùi vịt nướng. (thèm chảy nước miếng a XD).
(7)Tân khí tật: Nguyệt cũng chả biết là gì ai, bằng hữu nào biêt xin chỉ giáo a.
(8)Đăng hỏa lan san xử: Ánh sáng từ ngọn đèn len lỏi khắp nơi.
(9)Tụ đoản sam: áo ngắn tay